Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 25: Nghĩ kỹ chưa, định bẻ cong tôi kiểu gì?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 25: Nghĩ kỹ chưa, định bẻ cong tôi kiểu gì?


Tim Lâm Nhất Niên nhảy tưng tưng, đâu có ngờ rằng kết quả sẽ thành ra thế này.

Cậu hỏi Biên Việt: “Cậu nghiêm túc à?”

Biên Việt gật đầu.

Lâm Nhất Niên xác nhận lại: “Cậu sẽ không hối hận chứ?”

“Không đâu.”

Sau cơn mưa trời lại sáng, Lâm Nhất Niên ôm Biên Việt, vui mừng nhảy cẫng lên: “Cậu nói rồi đó nha, có cong thì cùng cong, ai nuốt lời, người đó là cún con!”

Biên Việt cười, hít một hơi trên cổ Lâm Nhất Niên: “Ừm, nuốt lời sẽ biến thành cún con.”

Hai tiếng sau, Lâm Nhất Niên quay trở lại căng tin, ngồi đối diện Mạnh Nhiên.

Mạnh Nhiên giật mình, run cả tay, canh trên muỗng cũng theo đó mà đổ xuống bát. Cậu ta liếc mắt, cạn lời: “Lại làm sao nữa vậy hả đại ca?”

Lâm Nhất Niên: “Cậu ấy bảo tôi bẻ cong cậu ấy.”

Mạnh Nhiên phun ra một ngụm canh, trừng mắt.

Gì cơ?

Thế giới phát triển quá nhanh, đến mức người đồng tính như Mạnh Nhiên cũng chả hiểu nổi mô tê gì.

Một người loay hoay không biết bày tỏ tình cảm của mình thế nào vào hai tiếng trước, giờ đã nhận được “lệnh ân xá” từ tổng tư lệnh thẳng như cột điện.

Mạnh Nhiên đặt hai ngón tay vào lòng bàn tay, làm động tác quỳ xuống, “Tôi lạy cậu luôn á. Cậu có bí kíp được lòng trai thẳng hả?”

Ngày nay, mấy tên trai thẳng dễ tính vậy á? Biết bạn mình cong, cũng bất chấp cong theo luôn?

Mạnh Nhiên: QvQ Có thể phát cho tôi một chục anh trai thẳng như thế không?

Thôi, một anh cũng được.

Mạnh Nhiên khóc trong lòng nhiều chút, lau sạch nước canh đã phun ra trên người, hỏi Lâm Nhất Niên: “Thế cậu tìm tôi để làm gì?”

Lâm Nhất Niên: “Cậu có bí kíp bẻ cong trai thẳng không?”

Mạnh Nhiên: “Có cái đách.”

Cậu ta tự chỉ vào mình, “Tôi là một ví dụ thất bại điển hình.”

Rồi chỉ đến Lâm Nhất Niên, “Cậu thì không, cậu là truyền thuyết, là thần thoại cmnr.”

Mạnh Nhiên nghĩ một lúc: “Để tôi hỏi các bạn gay khác giúp cậu.”

“Cảm ơn, người anh em.”

Lâm Nhất Niên đứng dậy.

Mạnh Nhiên như nhớ tới điều gì đó: “À này, cậu còn muốn tỏ tình không?”

Lâm Nhất Niên lại ngồi xuống: “Cậu ấy đã có lòng tốt để tôi bẻ cong, giờ tôi tỏ tình thì liệu cậu ấy có chạy mất không?”

Mạnh Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, gật đầu: “Ừ, chẳng biết đâu mà lần.”

Lâm Nhất Niên: “Nên tốt hơn hết, tạm thời tôi sẽ hoãn việc tỏ tình lại.”

Mạnh Nhiên: “Cứ vậy đi. Đầu tiên, bẻ cong người ta, xong xuôi rồi thì tỏ tình. Cậu tự tay bẻ hắn mà, sợ gì không tán được chứ?”

Lâm Nhất Niên tràn đầy tự tin, hoàn toàn đồng ý.

Thực ra cũng không cần bỏ công theo đuổi, dù sao Biên Việt cũng định cong, tức là định yêu đương với cậu mà. Đợi cậu bẻ được hắn rồi thì tỏ tình, dẫn đi ra mắt gia đình, rồi kết hôn luôn.

Lâm Nhất Niên: Sướng hết cả người!

Cậu phấn khích chạy đến sân bóng rổ, tìm người chơi cùng.

Đương lúc mồ hôi đầm đìa, Biên Việt gọi tới: “Người định bẻ cong tôi ơi, cậu đâu rồi?”

Lâm Nhất Niên chạy đến lề sân, cúi người nhặt chai nước, vừa giội lên người vừa đáp: “Sân bóng rổ.”

Biên Việt: “Chơi xong chưa?”

“Chưa nữa.”

“Thế định bao giờ bắt đầu bẻ cong tôi đây?”

Hai mắt Lâm Nhất Niên sáng lên: “Cậu tan làm rồi hả? Định về trường à?” Lúc nào chẳng được, bẻ từ bây giờ cũng ok luôn.

Biên Việt: “Ừm, vừa tan, tôi sắp đến cửa bắc rồi.”

Lâm Nhất Niên: “Giờ tôi đi tới đó nha.”

Cậu chạy về phía cổng bắc, đúng lúc bắt gặp Biên Việt.

Lâm Nhất Niên thả bước chậm lại, nhảy lên nghênh đón người kia, rồi chạy quanh Biên Việt một vòng.

Biên Việt buồn cười: “Bé Border được thả ra hóng gió hả?”

Thế là Lâm Nhất Niên không nhảy lên nhảy xuống nữa. Cậu đi cạnh Biên Việt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, bối rối đưa tay gãi đầu.

Thấy cậu như vậy, Biên Việt hiểu liền, ý là “Tôi chưa bẻ cong ai bao giờ, biết làm gì đây?” đó.

Biên Việt hỏi cậu: “Biết phải làm gì không?”

Lâm Nhất Niên nghĩ một chốc, lắc đầu.

Biên Việt: “Tôi dạy.”

?

Biên Việt đưa tay về phía cậu, nói: “Đầu tiên, nắm tay cái đã.”

Lâm Nhất Niên hơi khựng lại, rồi dắt tay Biên Việt, gan bàn tay hai người áp vào nhau.

Biên Việt buông ra, đổi thành hắn nắm tay cậu.

Lâm Nhất Niên không quen được người khác dắt như thế, nhưng cậu cũng không để ý lắm, cứ thế tay trong tay với người ta.

Vừa đi, Lâm Nhất Niên vừa suy nghĩ: Làm thế nào để bẻ cong một người nhỉ? Phải làm sao mới khiến một tên trai thẳng như Biên Việt cong đây?

Cậu định hỏi anh em bốn bề trên mạng, rồi xin cả kinh nghiệm của Mạnh Nhiên nữa.

Biên Việt đột nhiên mở miệng: “Trong khoảng thời gian này, cậu phải thực hiện một quy tắc cơ bản nhất.”

?

Biên Việt nhìn sang Lâm Nhất Niên: “Đứa lần trước mặt dày theo đuổi cậu vì đoán được cậu là gay đúng không?”

À, Tiêu Dương á hả, một phần cũng do nguyên nhân này thật.

Lâm Nhất Niên: “Mà cậu bảo quy tắc nào cơ?”

Biên Việt: “Trước khi tôi cong, cậu phải giữ khoảng cách với những thằng con trai khác. Tôi không bắt cậu kết bạn ít lại, bình thường thế nào thì cứ thế đó, nhưng đừng có mà ôm ôm ấp ấp với tụi nó nữa.”

À ~ Hiểu rồi. Lâm Nhất Niên đồng ý.

Biên Việt: “Không được bắt cá hai tay. Có tôi rồi, cậu không được thích đứa con trai nào khác nữa.”

Không không, ai lại làm thế.

Hai người vẫn nắm tay, Biên Việt dùng lực, kéo Lâm Nhất Niên tới sát cạnh mình: “Ngày nào cũng phải ở bên tôi.”

Lâm Nhất Niên thích cái “quy tắc” này lắm, khóe môi không khỏi cong lên: “Tôi còn tưởng cậu phải tập chấp nhận, tiến hành chậm rãi, từng bước một.”

Biên Việt: “Chậm rãi?”

Lâm Nhất Niên: “Ý tôi là tuần tự, từng bước một.” Có biết bắt trọng điểm không vậy?

Biên Việt nói tiếp: “Nếu cậu muốn, thì nhảy cóc cũng được.”

Lâm Nhất Niên chớp mắt: “Nhảy cóc kiểu gì á?”

Biên Việt: “Còn tùy vào năng lực của cậu chứ.”

Sau đó, hắn nói: “Nghĩ ra chưa, định bẻ cong tôi kiểu gì?”

Lâm Nhất Niên lại chớp chớp mắt: Nghĩ ra? Bẻ cong? Kiểu gì?

Được rồi, công nhận cậu mới chỉ kịp phấn khích thôi, chưa thực sự nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.

Biên Việt nhắc nhở cậu: “Cứ từ từ, nghĩ cho kỹ.”

Lâm Nhất Niên: “Tôi còn phải kể cho cậu nghe tôi định làm gì nữa hả?”

Biên Việt: “Không kể cũng được nhưng “bẻ cong” là động từ, cậu phải thực hành đi chứ.”

Thực hành à.

Biên Việt nhéo bàn tay của Lâm Nhất Niên mà hắn đang nắm: “Giống thế này nè.”

Lâm Nhất Niên hiểu ra chút chút, “À” lên một tiếng.

Biên Việt cười, hắn biết thừa mỗi lần Lâm Nhất Niên “À” như thế nghĩa là cậu không hiểu cho lắm, hoặc nói trắng ra, cậu chẳng hiểu gì hết.

Nhưng chẳng quan trọng, Biên Việt nghĩ, dù sao cũng có hắn ở đây mà.

Chiều nay, khoa Quản lý Công nghiệp và khoa Tài chính có một tiết học chung. Lâm Nhất Niên trở về ký túc xá tắm rửa, thay quần áo, Biên Việt cũng đi theo cậu.

Trong lúc đợi Lâm Nhất Niên, Biên Việt ngồi trên ghế cậu, cúi đầu xử lý email công việc. Thịnh Ninh Vũ lạnh lùng hỏi hắn: “Chẳng lẽ mấy ngày tới, cậu cũng ở đây hả?”

Biên Việt hờ hững đáp: “Đúng vậy đó.”

Nghe thấy tiếng cười giễu, Biên Việt ngẩng đầu nhìn Thịnh Ninh Vũ.

Thịnh Ninh Vũ hướng mắt về phía cửa phòng tắm, hạ giọng: “Lâm Nhất Niên có biết chính cậu là người sai Lý Chính Tuần phá giường, rồi lại bảo cậu ta lắp lại không đó?”

Biên Việt thu hồi tầm mắt, sâu xa đáp: “Lo cho chính mình đi, đừng xen vào việc của người khác.”

Thịnh Ninh Vũ “hừ” một tiếng: Thằng này bóng kín.

Gần đến giờ học, Thịnh Ninh Vũ xách hộ ba-lô cho Lộ Bắc Bắc, Biên Việt không cầm gì cả nhưng tay hắn cũng bận rồi, bận dắt Lâm Nhất Niên.

Lộ Bắc Bắc:???

Thịnh Ninh Vũ:???

Lâm Nhất Niên cười haha, giải thích: “Tụi này thân quá đó mà.”

Rồi phóng khoáng nháy mắt với hai người kia, “Các cậu cũng nắm tay đi.”

Lộ Bắc Bắc ngượng ngùng, Thịnh Ninh Vũ thầm đánh giá Biên Việt là đồ mặt dày.

Trên đường đến lớp, hai người gặp được vô số gương mặt quen thuộc. Khi họ nhìn thấy Lâm Nhất Niên và Biên Việt tay trong tay, Biên Việt phụ trách nắm tiếp, còn Lâm Nhất Niên đảm nhiệm việc giải thích luôn mồm –––

“Không có gì đâu, lỡ nghịch keo chó, dính chặt muốn chết.”

“Nào, hai tụi tôi thân thiết nhỉ, ngưỡng mộ chứ gì?”

Có người quen biết cả hai, chủ động hỏi: “Lâm Nhất Niên, cậu đã làm gì rồi? Giết người phóng hỏa hả? Đến nỗi Biên Việt phải “trông chừng” cậu như thế?”

Lâm Nhất Niên: “Hai tụi tôi không giống một cặp à? Mắt nhìn kém thế? Các cậu không định đẩy thuyền này sao?”

Đu couple Biên Việt x Lâm Nhất Niên?

Ngay từ ba năm trước, khi bọn họ mới nhập trường, đúng là trên diễn đàn đã có một khoảng thời gian đẩy thuyền cật lực. Mãi cho đến khi mọi người phát hiện Lâm Nhất Niên giỏi nhất là mạnh mồm, lúc này, cặp đôi tuyệt phối đã được đặt lên bàn cân so sánh với món bún đậu mắm tôm.

Ai không ăn được thì thôi, ăn được thì ôi giồi ôi “hết nước chấm”.

Tóm lại, suốt dọc đường nắm tay nhau, có biết bao ánh mắt nhìn về phía họ. Ngoại trừ mấy cô em gái thích “ăn mắm tôm” ra thì hầu hết mọi người đều không cảm thấy có gì lạ cả.

Kể cả khi đã bước vào phòng học, cũng có người không hề bất ngờ chút nào, cậu ta hỏi Lâm Nhất Niên: “Định cúp học nhưng Biên Việt bắt cậu tới hả?”

Lâm Nhất Niên nói: “Các cậu không tìm ra được lý do nào khác cho việc tôi nắm tay Biên Việt hả? Chẳng hạn như mối quan hệ của tụi này sâu sắc đến mức thăng hoa thành tình yêu rồi hẹn hò với nhau ấy?”

Đám nam sinh hai khoa cười to.

Hẹn hò? Lâm Nhất Niên và Biên Việt á hả?

Một nam sinh thấp giọng hỏi: “Bị Biên Việt “cày cấy” hăng quá nên nay cậu sinh ra ảo giác hả?”

Mọi người được một trận cười giòn giã.

Nhưng Lâm Nhất Niên đâu cười nổi, cái từ “cày cấy” làm tai cậu đỏ bừng cả lên.

Biên Việt khẽ thì thầm vào tai cậu: “Yên tâm, tôi biết điều, sẽ không nhảy cóc đến thế đâu.”

Tai Lâm Nhất Niên sắp rỉ máu luôn rồi.

Hai người ngồi cạnh nhau, Biên Việt đụng đầu gối hắn vào chân cậu.

Lâm Nhất Niên trộm liếc nhìn xung quanh, tại căn phòng học ồn ào này, dưới gầm bàn nơi không ai để ý tới, cậu gác chân lên đùi Biên Việt.

Cánh môi Biên Việt cong lên thành một nụ cười.

Trong tiết học, Lâm Nhất Niên trở nên “đa nhiệm”, cậu giấu điện thoại dưới trang sách, hỏi chị Gu-gồ: Cách bẻ cong một chàng trai thẳng.

Kết quả tìm kiếm hiện ra:

[Cậu chưa tỉnh ngủ hả?]

[Sao lại hỏi một vấn đề phi đạo đức như thế? Không tôn trọng người khác giới à?]

[Chàng trai thẳng kia chắc đang nghĩ: Tôi xem cậu là anh em, cậu lại muốn tán tỉnh tôi?]

[Ôi, lại thêm một bé 0 mơ mộng giữa ban ngày.]

……

Lâm Nhất Niên cạn lời, thấy chuyện bất bình, chụp màn hình gửi bạn.

Mạnh Nhiên gửi lại cho cậu một đường link.

Mạnh Nhiên: Bấm vào đi.

Mạnh Nhiên: Thiên đường của gay đó.

Mạnh Nhiên: Nhưng mà hiện khá nhiều quảng cáo tào lao.

Mạnh Nhiên: Cứ bấm X là được.

Lâm Nhất Niên bấm vào, đường link dẫn tới một trang web. Ngay lập tức, một chiếc quần lót nam u lồi đủ màu sắc đã nhảy lên trước mắt cậu, khiến cậu giật cả mình.

Bỗng, một bàn tay vươn tới, cầm lấy điện thoại của cậu.

Lâm Nhất Niên:!

Biên Việt cúi đầu nhìn giao diện web: Một chiếc quần lót u lồi biết tự chuyển động, phóng to, thu nhỏ. Phía trên: Một người đàn ông đầu đội tai thỏ, để chân trần, vểnh mông. Phía dưới: Một người đàn ông nằm ngửa, nước bọt chảy ra khóe miệng, vẻ mặt ngập tràn sắc dục.

Tiêu đề web: Thiên đường của đàn ông.

Biên Việt:……

Lâm Nhất Niên:……

Lâm Nhất Niên nhào tới, giật lại điện thoại: Trả đây, hiểu lầm thôi!

Biên Việt để cậu lấy lại điện thoại, ánh mắt hắn tối sầm.

Lâm Nhất Niên xấu hổ lắm luôn.

Một lúc sau, Lâm Nhất Niên nhận được một tin nhắn từ Biên Việt: Đừng nóng vội, nếu bẻ cong tôi thành công, thiên đường sẽ đến với cậu.

Lâm Nhất Niên nhét điện thoại vào túi áo, mặt đỏ tới tận mang tai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN