Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 27: Hôn đáp lại hắn, môi lưỡi triền miên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 27: Hôn đáp lại hắn, môi lưỡi triền miên


Nắm tay đạt 0.001, ôm một cái cũng chỉ tăng tới 1%, một nụ hôn thôi đã nhảy vọt lên 5% rồi, nghĩ mà xem, nụ hôn này phải kéo dài bao lâu cơ chứ.

Hôn xong, Lâm Nhất Niên cứng luôn rồi. Cậu vội vàng chỉnh lại cạp quần, cố gắng giữ bình tĩnh với khuôn mặt đỏ lịm.

Biên Việt cũng ngượng, nhưng chỉ có vành tai và đuôi mắt hắn hiện lên chút sắc đỏ, sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, hắn bình tĩnh trở lại, giống như vừa nãy chưa hề xảy ra chuyện gì.

Hắn liếc đến vùng dưới eo của Lâm Nhất Niên, nhướn mày.

Lâm Nhất Niên trừng mắt: Nhìn cái khỉ gì?

Nuôi cái miệng ăn này mấy chục năm đâu có phí công đâu, lời nói ra cứ phải là: “Tự nhiên cậu lại hôn tôi, hôn ác ấy chứ, thế mà chỉ có 5% thôi á?”

Biên Việt buồn cười tiến lại gần, đưa tay lau đi vệt nước trên đôi môi đỏ mọng vì bị hôn của Lâm Nhất Niên, hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu?”

Lâm Nhất Niên nghĩ một chốc: “6? 7?” Khoan, “9…”, thôi, “10!”

Biên Việt cười phì, lại còn cò kè mặc cả nữa cơ?

Hắn cúi đầu, nghiêm trang hôn lên môi Lâm Nhất Niên một cái, rồi nói: “Ừm, giờ là 10 rồi.”

Lâm Nhất Niên chà xát miệng mình, dùng mu bàn tay che môi, yên lặng nhìn chằm chằm người kia với ánh mắt ngấn nước.

Biên Việt đành dỗ dành cậu: “Nào, nào, không hôn nữa.” Hắn vỗ vỗ eo cậu, “Biết điều chưa? Đừng hỏi nữa, lúc nào tiến độ thay đổi thì tôi sẽ tự nói cho cậu.”

Lâm Nhất Niên vẫn chẳng bỏ tay che miệng ra, cậu trừng mắt, chẳng đáp lời, giống như là đề phòng với một con sói vậy.

Khi trở lại phòng học, cô nàng kia lại nhìn tới hai người, một tên tràn đầy thỏa mãn với vẻ mặt khó đoán, người còn lại thì nghiến răng nghiến lợi, môi đỏ mọng. Lại được ăn cơm chó rồi, gâu gâu.

Lâm Nhất Niên vùi đầu vào sách, cầm điện thoại lên, truy cập bài đăng của mình trên <Thiên đường của đàn ông>.

Có rất nhiều phản hồi, trong số đó, có một cái thu hút sự chú ý của cậu:

[Chủ thớt có biết trên hành trình bẻ cong đầy gian nan hiểm trở này, điều quan trọng nhất là gì không?

Là da mặt phải đủ dày, nói thô hơn thì là đến chết cũng không biết xấu hổ.

Chỉ có mặt dày mới bẻ cong được người khác thôi.]

!

Lâm Nhất Niên như được giác ngộ.

Cũng đúng ha.

Cậu đã chạm đến ngưỡng cửa muốn bẻ cong cả anh em chí cốt của mình rồi, xấu hổ làm chi nữa?

Biên Việt hôn cậu, sao cậu phải đỏ mặt?

Đáng ra phải là cậu chủ động hôn Biên Việt đỏ mặt tía tai, thở hổn hển, đến nỗi phải hét lên “Ứ muốn” chứ?

Lâm Nhất Niên đứng dậy, kéo tay Biên Việt, hạ giọng nói: “Đứng dậy, đi đây với tôi.”

Biên Việt cũng bước theo.

Nữ sinh kia lại nhìn về phía họ.

Vẫn là góc hành lang ban nãy.

Lâm Nhất Niên đè Biên Việt trên tường, ôm đầu hắn, nhìn chằm chằm vào môi hắn, cúi đầu hôn mà chẳng có chút kinh nghiệm nào. Đến tận bây giờ, hai người vẫn chỉ hôn môi, chưa hề dùng lưỡi.

Biên Việt buồn cười, cứ mặc Lâm Nhất Niên hôn hắn, đụng chạm cơ thể hắn, cho tới khi dành lại quyền chủ động, hắn nắm eo người kia, lật người đối phương lại, đẩy vào tường mà hôn.

Hôn tới mức Lâm Nhất Niên phải thở dốc không ngừng, lồng ngực cũng theo đó mà phập phồng.

Mỗi lần như thế, Biên Việt đều sẽ phản hồi: “10.1.”

“10.2.”

“10.3.”

“11.”

Lâm Nhất Niên thở gấp liên tục, chẳng đứng nổi, phải tựa lưng vào tường cho vững, cậu bị hôn lâu đến mức đồng tử cũng giãn ra.

Biên Việt nâng người kia lên một chút, ấn vào tường.

Lâm Nhất Niên yếu ớt đẩy hắn ra, nói: “Không, không muốn hôn nữa.”

Các chiến hữu qua mạng lừa tôi!

Đây không phải mặt dày! Đây là không thiết sống nữa rồi!

Nhưng đại khái Lâm Nhất Niên cũng nắm được cái điểm mấu chốt của nhiệm vụ bẻ cong.

Thanh tiến độ sẽ nhích lên nếu ôm một cái, hôn một cái.

Thế thì cứ làm thôi.

Ban đêm, gió lộng, Lâm Nhất Niên và Biên Việt chiếm một chỗ nhỏ trong khu rừng tình yêu nổi tiếng của trường.

Xung quanh yên tĩnh, vắng người, Biên Việt dựa lưng vào một cái cây. Lâm Nhất Niên đứng trước mặt hắn, nuốt khan, thầm hạ quyết tâm.

Không phải chỉ là ôm và hôn thôi sao, còn chẳng phải lần đâu, dễ ẹc.

Rồi cậu lại nuốt khan lần nữa.

Lâm Nhất Niên muốn ôm đầu Biên Việt nhưng hắn né ra, cầm lấy tay cậu đặt lên thắt lưng mình. Hắn nói: “Ôm chỗ này.”

Lâm Nhất Niên: “Biết rồi, nói mãi.”

Biên Việt sờ lòng bàn tay đầy mồ hôi của cậu, nhéo một cái: “Thế đây là gì?”

Lâm Nhất Niên đúng kiểu “người khôn ăn nói nửa chừng, để cho người dại nửa mừng nửa lo”, lúc này còn có tâm trạng nói những câu dông dài:

“Cậu đó, đừng có mà đòi hỏi quá, tôi hồi hộp là đúng lẽ thường còn gì?”

Biên Việt phì cười: “Sao phải hồi hộp?”

Lâm Nhất Niên “hừ” một tiếng: “Tôi đã hôn ai bao giờ đâu!”

Thế nên Biên Việt chẳng nói gì nữa, hắn tựa vào thân cây, yên lặng chờ người kia tiến tới. Lâm Nhất Niên bước đến gần hơn, mặt đối mặt, khóa chặt cánh môi hắn bằng ánh mắt cậu, rồi chầm chậm ngẩng đầu lên.

Hô hấp của họ đan xen vào nhau, giống như bị hơi thở của Biên Việt đốt cháy, Lâm Nhất Niên sững người một chốc. Sau đó, cậu áp cánh môi mình lên đôi môi lành lạnh của đối phương.

Ngay lập tức, hơi thở của Biên Việt đã bao trùm lấy cậu.

Biên Việt không nhúc nhích, tùy ý để Lâm Nhất Niên hôn, cậu hôn từ từ, táo bạo hơn nụ hôn ban ngày nhiều, chí ít đã dám thưởng thức “mùi vị” của nó.

Khó mà nói ra, khó mà miêu tả nổi. Chẳng là, cậu miết hai đôi môi rất mềm vào nhau, khiến đầu óc trống trơn, nhịp tim tăng tốc, choáng váng tới mức tứ chi và xương cốt cũng phải tê dần. Cậu chẳng thể nghĩ được gì khác, chỉ tập trung vào nụ hôn này.

Lâm Nhất Niên vừa hiếu kỳ vừa tiếp tục nụ hôn dịu dàng này, Biên Việt chẳng giữ nổi bình tĩnh nữa, chỉ giây lát sau đã chuyển sang thế chủ động, ôm lấy người kia.

Chẳng chờ được vài giây, hắn đã không nhịn nổi nữa, đưa tay nắm gáy Lâm Nhất Niên, hôn cậu thật sâu.

Lâm Nhất Niên thì thào “ưm” một tiếng, kích thích Biên Việt dùng sức gặm cắn trên môi cậu, biến nụ hôn vốn đang nhẹ nhàng trở thành hung hăng cố chấp, chẳng thể tách rời.

Sau khi dừng lại, Lâm Nhất Niên thở dốc nặng nề, thanh âm này len lỏi vào trong màn đêm, chui vào màng nhĩ của Biên Việt, mê hoặc lòng người với ý nghĩ lăn tăn.

Lâm Nhất Niên đứng không nổi, được Biên Việt ôm lấy. Hắn “động viên” cậu với giọng nói khàn khàn: “13.”

Lâm Nhất Niên khẽ cắn môi dưới, vì tiến độ mà bất chấp, tiếp tục hôn.

Tới khi kết thúc nụ hôn này, Lâm Nhất Niên đứng dựa vào gốc cây, cũng may có màn đêm và lùm cây um tùm che lấp đi khuôn mặt đỏ như máu của cậu.

Nhưng cậu vẫn còn tâm trạng để hỏi: “Bao nhiêu rồi?”

Biên Việt: “15.”

Lâm Nhất Niên rất hài lòng với “kết quả” này, nếu cứ duy trì như thế, sẽ không mất tới 336 ngày.

Sau khi lấy lại vẻ mặt thường ngày, hai người bước ra khỏi rừng cây.

Lâm Nhất Niên vẫn còn hơi ngượng ngùng mà chẳng lên tiếng, Biên Việt chủ động dắt tay cậu ra ngoài.

Vừa rời khỏi, đã bắt gặp oan gia ngõ hẹp ở bìa rừng: Thịnh Ninh Vũ và Lộ Bắc Bắc.

Họ nhìn nhau.

Lâm Nhất Niên muốn độn thổ luôn.

A, thật là trùng hợp.

Cậu chỉ có chào hai người bằng một nụ cười gượng, xấu hổ bao nhiêu, hiện hết lên mặt bấy nhiêu.

Cuối cùng, Thịnh Ninh Vũ nhướn mày, xung phong phá vỡ bức tường im lặng: “Trùng hợp nhỉ, các cậu cũng ở đây à.”

Lộ Bắc Bắc:…

Biên Việt:…

Lâm Nhất Niên:…

Thậm chí còn lúng túng hơn!

Biên Việt bình tĩnh đáp lại: “Ừm, tụi tôi định về ký túc.”

Thịnh Ninh Vũ cũng vờ như không có chuyện gì, anh nói: “Vậy hai người về trước đi, chúng tôi đi siêu thị mua ít đồ đã.”

Lộ Bắc Bắc: “Các cậu có cần mua gì không?”

“Không cần.”

Cứ như vậy, họ tách nhau ra.

Trước khi rời đi, Lộ Bắc Bắc nhìn Lâm Nhất Niên.

Lộ Bắc Bắc:?

Lâm Nhất Niên đâu dám nhìn lại, mắt hướng xuống mũi luôn rồi.

Lộ Bắc Bắc tò mò khám phá mà nhìn về đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người họ.

Tới khi bốn người đi cách nhau thật xa, Lâm Nhất Niên ngồi xổm xuống đất, vùi đầu trong khuỷu tay, xấu hổ vô cùng tận.

A~!

Mắc cỡ quá trời ơi!

Người ta là bạn trai và bạn trai, mình với Biên Việt là bạn thân với bạn thân đó!

Đâu có anh em tốt nào vào rừng cùng nhau giữa đêm hôm khuya khoắt!

Lại còn bị bắt quả tang chứ!

Biên Việt nhịn cười, ngồi xổm xuống theo cậu, vươn tay nhéo vành tai sắp nhỏ ra máu kia, vỗ về: “Bắt gặp thì kệ thôi, bọn họ không ngại thì cậu ngại làm gì.”

Lâm Nhất Niên vẫn đang điên cuồng gào thét trong lòng, cậu đứng dậy, hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình: Không sao, không sao, không có gì hết.

Hai người kia cong, cậu cũng đâu thẳng, rừng cây này là nơi công cộng, có cấm ai vào đâu chứ?

Ha.

Haha.

Hahaha.

Nhưng mà khi trở lại ký túc, sau khi tắm rửa xong, Lâm Nhất Niên đâu dám ngủ cùng Biên Việt nữa, ngoan ngoãn leo lên giường Khâu Khôn Bằng.

Rất là “giấu đầu lòi đuôi” nhá.

Cậu nằm một lúc mới phản ứng lại, đã lỡ rồi, hoặc làm hoặc không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Thế là cậu bò về giường mình, nằm cạnh Biên Việt.

Biên Việt biết cậu sẽ quay lại, hắn vẫn luôn nằm đợi, duỗi tay ra, ôm cậu vào lòng.

Lâm Nhất Niên trừng mắt liếc hắn, ý là tụi Thịnh Ninh Vũ còn nằm bên kia nên đừng có ôm, chỉ nằm chung giường thôi, không chỉ có tụi mình trong phòng đâu.

Biên Việt cong khóe môi, mặc kệ. Hắn cứ ôm lấy người ta, thấy người ta đẩy ra, thì lại ôm lại, lặp đi lặp lại mấy lần, đến nỗi chiếc giường hẹp cũng phải kêu kẽo kẹt.

Lúc này, Thịnh Ninh Vũ nhàn nhạt gọi: “Bắc Bắc.”

Lộ Bắc Bắc ngồi dậy, ôm gối đến giường Thịnh Ninh Vũ.

Ngày hôm sau, đương lúc Lộ Bắc Bắc và Lâm Nhất Niên rửa mặt, Thịnh Ninh Vũ và Biên Việt đứng ở ban công “đàm phán”.

Thịnh Ninh Vũ đề xuất: Bốn người chúng ta, hoặc hai cậu, hoặc tụi này dọn đi.

Còn ý của Biên Việt là: Đến nhà tôi cũng nhường cho Khâu Khôn Bằng rồi, còn muốn tụi tôi chuyển đi?

Trái đất này là của các cậu à?

Thịnh Ninh Vũ gật đầu: “Được rồi, để tụi tôi đi.”

Trong phòng tắm, Lâm Nhất Niên và Lộ Bắc Bắc đứng trước gương. Lộ Bắc Bắc cầm khăn rửa mặt, Lâm Nhất Niên đánh răng súc miệng.

Lộ Bắc Bắc nhìn Lâm Nhất Niên trong gương, không hỏi nhiều, chỉ ôn tồn nói: “Nhất Niên, môi cậu đỏ rõ lắm, người khác sẽ phát hiện ra mất. Cậu và Biên Việt nên chú ý một chút.” Kiềm chế lại đi.

Lâm Nhất Niên suýt thì nuốt kem đánh răng vào bụng. Cậu đứng thẳng lên, nhìn vào đôi môi mình trong gương.

Đỏ thật hả?

Lâm Nhất Niên:…

Đỏ thật.

Vậy nên ngày hôm đó, Lâm Nhất Niên và Biên Việt đã thảo luận riêng xem có nên đổi phương pháp bẻ cong không, đâu thể lúc nào cũng phải dùng miệng, nó còn phải nghỉ ngơi nữa.

Lâm Nhất Niên đề nghị: Vuốt ve ôm ấp là được, tuy hiệu suất không cao bằng hôn nhưng cũng đủ thân mật mà.

Nắm tay, ôm, hôn,… thay phiên là được.

Song, khi chỉ có hai người ở ký túc xá đêm hôm đó, Biên Việt lại hôn cậu, còn dùng đầu lưỡi cạy miệng cậu ra.

Lâm Nhất Niên:!

Môi, lưỡi Biên Việt tiến công, chiếm lấy khoang miệng cậu rồi hôn thật sâu, đồng thời đầu lưỡi hắn kiên nhẫn trêu chọc dây thần kinh của cậu.

Lâm Nhất Niên chỉ cảm thấy đầu lưỡi đau nhức, tê dại, cứ như bị điện giật, cậu khó thở và bủn rủn tay chân hơn khi chỉ hôn môi.

Cậu bị hôn đến mức não đình trệ, đầu óc trống trơn, vô thức nương theo sự dẫn dắt của Biên Việt, hôn đáp lại hắn, môi lưỡi giao thoa.

Biên Việt vừa hôn vừa nói: “Đúng rồi, cứ như vậy.”

Hắn lại “cổ vũ” tiếp: “15.2.”

“15.5.”

“16.”

Lúc đầu, Lâm Nhất Niên chỉ lao tới hôn thôi, cậu còn chẳng biết mình đang tựa vào đâu, đẩy qua đẩy lại với Biên Việt. Từ phía sau cánh cửa chính, cho đến cửa tủ, trên bàn rồi dừng lại trên giường.

Lâm Nhất Niên nằm trên giường mình, để Biên Việt chống hai tay, nằm sấp trên người cậu, hai người trầm mê một hồi rồi lại một hồi…

Mấy ngày tiếp theo, chẳng quan tâm là ký túc, phòng học, văn phòng hay hành lang, chỉ cần ở cạnh Biên Việt và không có ai xung quanh, Lâm Nhất Niên sẽ cùng Biên Việt “thúc đẩy tiến độ”.

Dựa vào chất lượng và số lượng của những nụ hôn, cậu đã đẩy tiến độ lên tới 20%.

Trong quá trình này, Lâm Nhất Niên đã tiếp nhận được hoàn toàn tiến trình này, càng ngày càng bạo, càng ngày càng biết hưởng thụ.

Có một lần, hai người học chung lớp, hiếm lắm Biên Việt mới đi học, mười phút giải lao giữa giờ của hắn cũng bị Lâm Nhất Niên chiếm dụng. Ở một phòng học trống, cậu đóng cửa lại, ôm lấy mặt Biên Việt mà hôn một hồi.

Cậu hôn chuyên tâm lắm, chẳng giống như đang thúc đẩy quá trình nào đó, mà giống một con cún đang đi liếm mặt người ta thôi. Biên Việt bật cười, hỏi Lâm Nhất Niên: “Cậu muốn thúc đẩy tiến độ hay là muốn hôn tôi đây?”

Lâm Nhất Niên chẳng vừa lòng, nâng mặt hắn tới bên môi mình, mượn hàng lông mi dài che đi những đắm say nơi đáy mắt, lẩm bẩm: “Không thể chọn cả hai sao?”

Đã đến nước này rồi còn phải phân biệt rõ ràng nữa sao?

Biên Việt ôm người kia vào lòng, vẻ mặt mê đắm hệt như Lâm Nhất Niên, ánh mắt của hắn sâu không thấy đáy, nhỏ giọng đáp: “Hai cái này khác nhau.”

Hắn dỗ dành, muốn Lâm Nhất Niên cho mình một đáp án: “Muốn thúc đẩy tiến độ, hay là muốn hôn tôi? Hửm?”

Hai mắt Lâm Nhất Niên mơ màng, cậu chỉ muốn hôn lên môi hắn, nhưng lại bị hắn né đi, làm cậu sốt ruột không thôi, nhanh chóng đáp: “Tiến độ cái khỉ gì, thúc đẩy lúc nào chả được.”

Rồi lại hôn Biên Việt, chỉ đơn giản là muốn hôn hắn thôi.

Nhận được câu trả lời hài lòng, Biên Việt ôm cậu thật chặt, đáp lại một cách nghiêm túc và nhiệt thành.

Ngày hôm đó, sau bữa cơm chiều, Biên Việt bận việc nên phải về công ty.

Chín giờ tối, chuẩn bị rời khỏi văn phòng, Lâm Nhất Niên đẩy cửa đi vào. Cậu dùng cánh tay sau lưng đóng cửa lại, vặn chốt ngay trước mặt Biên Việt.

Lâm Nhất Niên ung dung chăm chú nhìn Biên Việt ngồi sau bàn giám đốc, thả từng bước tới gần.

Biên Việt nhìn cậu, giống như đã đoán trước được, hắn dựa vào ghế, hỏi: “Sao giờ này lại tới đây?”

Lâm Nhất Niên đáp với vẻ mặt tỉnh bơ: “Tự dưng muốn tới nên tới thôi.”

Cậu đến trước mặt Biên Việt, chống hai tay lên tay vịn, xoay ghế về phía mình, ngồi lên người Biên Việt, mặt đối mặt.

Cậu chỉnh ghế ngả về sau, để Biên Việt hơi nằm ngả xuống.

Biên Việt không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Lâm Nhất Niên, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Định làm gì đây?”

Lâm Nhất Niên cũng giả vờ giả vịt, đáp: “Chả làm gì hết á.”

Nói xong, cậu ôm lấy mặt Biên Việt, cụp mắt liếc nhìn môi hắn, cúi đầu hôn nhẹ một cái, rồi ngước mắt nhìn lên.

Biên Việt nín thở, hắn biết Lâm Nhất Niên đang muốn gì.

“23.1.”

Lâm Nhất Niên lại hôn thêm một cái, nói: “Đừng keo kiệt vậy chứ.”

Biên Việt cũng đâu có keo kiệt đến thế: “23.19.” =)))

Lâm Nhất Niên nhắm mắt lại, Biên Việt giơ cánh tay lên, kéo người kia vào lòng.

Lâm Nhất Niên không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, nhưng môi cậu sắp chẳng còn cảm giác, còn chân thì nhức mỏi, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Biên Việt không đáp, hỏi lại cậu trong lúc hôn: “Giờ cậu có chắc là muốn về không?”

Lâm Nhất Niên đâu nỡ bẫy con sói này, quyết tâm hỏi lại: “Nếu giờ tôi không về, tiến độ sẽ nhích đến bao nhiêu phần trăm?”

Biên Việt mỉm cười, câu này cứ như bọn hàng đang thực hiện giao dịch ngầm nào đó.

Nhưng lời nói của hắn còn mờ ám hơn: “Còn tùy vào biểu hiện của cậu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN