Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 30: "Cậu ấy ngủ lại ở đâu, giáo sư Diệp đã biết rõ rồi còn hỏi."
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 30: "Cậu ấy ngủ lại ở đâu, giáo sư Diệp đã biết rõ rồi còn hỏi."


Lâm Nhất Niên muốn đáp một tiếng “Vâng” lắm, cậu thực sự muốn trả lời vậy, dù cho cậu và Biên Việt chưa thực sự hẹn hò, chỉ cần có thể thừa nhận với Diệp Thuật Thành như thế, cậu cũng đã vui lắm rồi.

Nhưng lại nghĩ tới vẫn chưa bẻ cong được Biên Việt hoàn toàn và cậu vẫn còn một “hành trình” không hề ngắn phía trước, với lại, nhỡ đâu Biên Việt chưa muốn công khai thì sao, nên thôi vậy, cậu đành nuốt ngược từ “vâng” nơi đầu lưỡi vào, đổi thành: “Đâu có đâu.”

Lâm Nhất Niên cười hỏi: “Sao anh lại đoán thế?” Cậu “tạo nét” mà nói tiếp: “Đoán qua vẻ mặt đẹp trai vui tươi, phấn khởi của em hả? Hầy, em hào hứng như thế là vì anh đã trở về mà.”

Diệp Thuật Thành bật cười, cuộn tập giấy trong tay lại, gõ lên đầu Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên né ra: “Đừng đánh đầu em, em đần mất.”

Đã đến giờ ăn trưa, Lâm Nhất Niên đề nghị: “Đi ăn thôi, em mời.”

Diệp Thuật Thành hỏi: “Ăn canh xương à?”

Lâm Nhất Niên: “Anh muốn ăn hả? Thế thì đi.”

Diệp Thuật Thành cười: “Thôi, ăn cái khác đi.”

Lâm Nhất Niên gật đầu, vô tư đáp: “Được ạ, em sao cũng ok.”

Diệp Thuật Thành vừa tới văn phòng nên cần phải sắp xếp lại công việc. Anh bảo Lâm Nhất Niên kiếm một chỗ mà ngồi chờ, anh sẽ xong ngay.

Lâm Nhất Niên ngồi tạm lên ghế sô-pha, hai chân bắt chéo.

Diệp Thuật Thành giơ tay chỉ tới chiếc ghế sau bàn làm việc, hỏi: “Sao không qua chỗ kia mà ngồi?”

Trước đây Lâm Nhất Niên rất thích ngồi ở đó, cậu còn khẳng định rằng sẽ chẳng bao giờ ngồi lên sô-pha nữa. Chiếc ghế xoay kia là chiếc mà Lâm Nhất Niên đã tặng, cùng một loại với chiếc ở văn phòng của Biên Việt, tuy rằng kiểu dáng hơi khác một chút.

Lâm Nhất Niên: “Không, em ngồi đại ở đây được rồi.”

Cậu đưa tay sờ mũi, liếc nhìn chiếc ghế có kiểu dáng giống của Biên Việt kia lại thấy xấu hổ ghê nơi, không ngồi xuống thì thôi, cứ mỗi lần ngồi là lại thúc đẩy tiến độ, càng ngày càng quá trớn, không nên ngồi vào thì hơn, nhỡ đâu vừa đặt mông xuống đã hiện lên trong đầu mấy hình ảnh này này nọ nọ thì phải làm thế nào.

Hai người tới căng-tin nhân viên, ở đây thanh toán bằng thẻ riêng, Lâm Nhất Niên chẳng có, thế là Diệp Thuật Thành trở thành người mời cơm.

Lời Lâm Nhất Niên nói ra kiểu là “Ngại ghê ý”, nhưng thực ra cậu có thấy thế đâu.

Diệp Thuật Thành đứng bên cửa sổ gọi bừa kha khá món, quẹt thẻ xong thì bưng khay đồ ăn ra bàn.

Thấy Lâm Nhất Niên muốn giúp, Diệp Thuật Thành nói: “Cậu ấm ơi, ngồi đi, cứ để anh làm.”

Lâm Nhất Niên chả thèm khách khí nữa, chẳng nhích một li, thản nhiên nói: “Đồ ăn ở đây ngon ghê, tiếc là căng-tin sinh viên chẳng được như thế.”

Diệp Thuật Thành đưa thẻ của mình cho cậu: “Anh có hai chiếc.”

Lâm Nhất Niên không nhận, lắc đầu nói: “Thôi chẳng cần đâu, em không hay đến đây.”

Diệp Thuật Thành không cất thẻ đi mà đặt nó lên bàn, cạnh tay Lâm Nhất Niên: “Không phải mấy hôm trước em kêu bị mẹ cắt giảm phí sinh hoạt, bực quá nuốt chẳng trôi cơm hả?”

Lâm Nhất Niên nhún vai, đáp: “Em giỡn thôi. Có thẻ nhân viên thì được ăn tẹt ga thật nhưng mà cơm sinh viên tụi em cũng rẻ lắm, không tốn bao nhiêu đâu.”

Rồi cậu khẽ nói tiếp: “Vả lại, Biên Việt cũng cho em thẻ tín dụng á, đủ để em ăn tiêu mấy kiếp liền.”

Nghe thấy Lâm Nhất Niên nhắc đến Biên Việt, Diệp Thuật Thành liếc nhìn tới bên cổ Lâm Nhất Niên, hơi hẫng nhịp mà hỏi: “Biên Việt đang bận à? Sao hôm nay không thấy ở cạnh em vậy?”

Lâm Nhất Niên: “Ừm, cậu ấy bận á, phải ra ngoài.”

Cậu nói tiếp: “Đâu có đâu, sáng nay tụi em vẫn ở cùng nhau á.”

Diệp Thuật Thành tỏ vẻ dò xét, bình tĩnh hỏi: “Tối qua em ở cùng người ta?”

Lâm Nhất Niên: “Đúng rồi á.” Giọng điệu trò chuyện với người quen, chẳng hề phòng bị.

Diệp Thuật Thành lại liếc qua cổ Lâm Nhất Niên, ánh mắt thâm sâu như đã đoán ra được gì đó nhưng không hỏi nhiều.

Diệp Thuật Thành giấu hết cảm xúc vào đáy mắt, nói với Lâm Nhất Niên: “Anh có mua quà cho em, hồi nãy quên đưa, lát nữa về lấy nhé.”

Lâm Nhất Niên tò mò cắn đũa: “Quà gì á?”

Diệp Thuật Thành: “Chẳng phải em muốn có bản gốc của cuốn “Cái nôi xanh của sinh vật biển (1)” hả, anh mua được nó ở nước ngoài đó.”

Lâm Nhất Niên kinh ngạc mở to mắt, đứng lên, vươn tay qua bàn vỗ vai người trước mặt: “Ôi, không hổ danh là anh Diệp!”

Tối hôm đó, Lâm Nhất Niên nằm ì trên giường, đọc “Cái nôi xanh của sinh vật biển” bản tiếng Anh.

Biên Việt bước vào, ngồi bên mép giường.

Lâm Nhất Niên vốn đang nằm sấp, cong chân đọc sách, thấy Biên Việt bước vào, cậu lật người, gối đầu lên cuốn sách kia, ôm lấy cổ Biên Việt mà hôn.

Hôn xong, Biên Việt liếc nhìn cuốn sách kê dưới đầu cậu, hắn chống tay nằm nghiêng, lật vèo vèo tới tận trang cuối cùng, hỏi: “Sách ở đâu ra đây?”

Lâm Nhất Niên: “Anh Diệp tặng đó. Anh ấy mua được ở nước ngoài. Hồi trước tôi muốn có cuốn này lắm.”

Biên Việt lạnh nhạt nói: “Anh ta quan tâm đến cậu nhỉ.”

Lâm Nhất Niên lại lật người xuống, tiếp tục đọc sách: “Đúng rồi.” Cậu còn tiện thể khoe luôn mối quan hệ giữa hai người, “Như Bá Nha – Tử Kỳ (2) vậy.”

Biên Việt: “Thế còn tôi?”

Lâm Nhất Niên đung đưa cẳng chân, tay lật sách, nghĩ một chốc rồi đáp: “Cậu là cây đàn mà Lâm Bá Nha “bẻ”.”

Biên Việt muốn cười giễu lắm rồi, hắn nói: “Khi Tử Kỳ qua đời, Bá Nha mới phá đàn.” Giỏi quá nhỉ, vì Diệp Thuật Thành mà bẻ cong hắn.

Nghe thấy giọng điệu không ổn này, Lâm Nhất Niên quay đầu nhìn Biên Việt, hồi sau mới chần chừ hỏi: “Sao tôi cứ cảm thấy cậu đang ghen tị nhỉ?”

“Cậu yên tâm, chỉ có với Chung Tử Kỳ thì mới đập đàn vào đá, thề không bao giờ chơi nữa, còn đây là “Lâm Tử Kỳ” cơ, bẻ đàn là để sống chung đời đời kiếp kiếp á.”

Đây không phải lần đầu Biên Việt nghe thấy Lâm Nhất Niên nói bốn chữ “Đời đời kiếp kiếp”, càng nghe càng biết là người ta chỉ tô vẽ thôi, nhưng hắn phải công nhận bức tranh này rất đẹp. Hắn cũng thích lắm.

Hắn rút cuốn sách dưới tay Lâm Nhất Niên, gấp lại rồi ném xuống cạnh giường, hỏi: “Tối nay cậu định đẩy tiến độ lên bao nhiêu?”

Lâm Nhất Niên vẫn đang nằm sấp, đáp: “Không đẩy.” Gần đây làm lụng năng nổ quá nên bị “ngấy” rồi, muốn tạm thời ngưng lại đã.

Lâm Nhất Niên kiếm cớ: “Ban ngày đánh cầu lông với anh Diệp nên mệt lắm.”

Biên Việt không hề muốn nghe những thứ liên quan đến Diệp Thuật Thành, nhưng vẫn gặng hỏi: “Chiều nay cậu không có tiết mà, trừ đánh cầu lông ra thì cậu còn đi đâu nữa?”

Lâm Nhất Niên nằm lỳ trên giường, uể oải đáp từng chữ: “Đầu tiên là tới văn phòng gặp anh Diệp, chờ anh ấy sắp xếp công việc thì đi ăn cơm, ăn xong thì quay về văn phòng lấy sách, ngồi nói chuyện một hồi. Buổi chiều đánh cầu lông rồi đi gặp hiệu trưởng cùng anh ấy, ở đó uống trà hơn một tiếng. Cuối cùng thì tới thư viện, rồi ăn tối cùng nhau.”

Sắc mặt Biên Việt trở nên lạnh lùng.

Hắn nhìn bộ dáng nằm sấp kiệt sức của Lâm Nhất Niên, vừa xoa đầu vừa nói với giọng điệu chua lè: “Cả chiều bận rộn vậy mà không biết giữ chút sức dành cho buổi tối.”

Lâm Nhất Niên nằm ăn vạ, cong lưng, vểnh mông lên, đáp: “Cậu thúc đẩy tiến độ đi, tôi mệt thực sự, không làm nổi đâu.”

Biên Việt chẳng muốn, cũng chẳng có tâm tình để làm thế, hắn chỉ muốn đánh cặp mông kia một cái.

Hắn giơ tay lên, rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống, dùng bàn tay xoa nắn hai cánh mông tròn vành vạnh, “Buồn ngủ thì ngủ đi.”

Ngày hôm sau, mới sáng sớm đã có cuộc gọi đến, Lâm Nhất Niên cầm lấy điện thoại, lật người, mơ mơ màng màng ném cho Biên Việt, bảo hắn nghe máy đi.

Mới vài giây trước Diệp Thuật Thành còn cười nói: “Lâm ỉn lười ơi, dậy đi.”

Vài giây sau, nghe được lời đáp hờ hững của Biên Việt, “Cậu ấy chưa tỉnh”, anh ta mới giấu đi ý cười.

Diệp Thuật Thành lại làm vẻ một quý ông, dửng dưng đáp: “À, Biên Việt à, lâu rồi không gặp.”

Biên Việt cũng không thiết tha mà đáp lại: “Đã lâu không gặp, giáo sư Diệp.”

Diệp Thuật Thành: “Húc chưa dậy sao?”

Biên Việt: “Ừm, đang ngủ.”

Diệp Thuật Thành hỏi hắn một vấn đề vô cùng riêng tư: “Tối qua em ấy ngủ ở đâu?”

Biên Việt công kích: “Cậu ấy ngủ ở đâu, giáo sư Diệp đã biết rõ còn hỏi.”

Diệp Thuật Thành im lặng.

Biên Việt cũng không nói gì.

Chẳng mấy chốc, cả hai cùng nhau cúp điện thoại.

Mấy ngày kế tiếp, trên cổ Lâm Nhất Niên lúc nào cũng có mấy dấu hôn và mỗi tối trở về phòng đều mang theo một món quà từ Diệp Thuật Thành.

Cậu không để ý đến hai vấn đề này, chỉ chú ý rằng: Vài hôm nay, thanh tiến độ không hề nhích lên mà dừng lại ở 55%, như thể nó chết máy rồi vậy.

Thế nên cậu hỏi Biên Việt, Biên Việt bày tỏ rằng, với tâm tình dạo gần đây của hắn, thanh tiến độ không lùi lại đã là “tận tình tận nghĩa” lắm rồi.

Lâm Nhất Niên cứ tưởng là do Biên Việt bận, áp lực công việc cao nên cũng chẳng thúc giục, cậu cũng chẳng muốn Biên Việt nghĩ những cử chỉ thân mật của hai người chỉ là để “thúc đẩy tiến độ”. Thế nên, hai ngày nay cậu phải nhịn, không dám tới công ty tìm Biên Việt. Kể cả đã tới rồi, cậu cũng không quấn lấy hắn đòi ôm ôm thơm thơm hôn hôn nữa.

Vốn dĩ cậu đã thích Biên Việt rồi, được thân mật với hắn cậu vui chết đi được, nhưng chỉ ở cạnh nhau thôi cũng không sao, vẫn thích lắm.

Nhưng trong mắt Biên Việt thì đâu có thế.

Biên Việt vốn luôn nghĩ: Trước những trận bóng rổ kia, hắn chưa từng gần gũi với Lâm Nhất Niên như cái kiểu bây giờ.

Trong ấn tượng của hắn, kể từ hôm trở về từ quán bar, cậu mới chủ động thân mật với hắn.

Nói thẳng ra là, chuyện Lâm Nhất Niên cong, dưới góc nhìn của Biên Việt, không hề liên quan tới hắn.

Nhưng rõ ràng việc Lâm Nhất Niên bị bẻ cong, phải có một “bên chịu trách nhiệm”.

Hắn xem xét đến những mối quan hệ của Lâm Nhất Niên, bao gồm của Mạnh Nhiên, rồi lại nghĩ, rốt cuộc “trách nhiệm” này có liên quan đến Diệp Thuật Thành hay không.

– — Không chỉ vì Diệp Thuật Thành thân thiết với Lâm Nhất Niên, tới mức khiến hắn liệt người ta vào danh sách “nguy hiểm”, mà còn bởi vì Diệp Thuật Thành có thái độ thù địch với hắn.

Với cái tiền đề này, hai ngày rồi mà mãi chẳng thấy Lâm Nhất Niên đến gặp mình, hắn sẽ cho rằng điều này có liên quan tới Diệp Thuật Thành.

Biên Việt không nói gì với Lâm Nhất Niên, cũng chẳng để lộ ra cảm xúc gì, hắn chỉ lặng lẽ phiền não một mình thôi.

Và hắn luôn có một nguyên tắc, đó là không can thiệp vào đời sống riêng tư của Lâm Nhất Niên, bao gồm cả việc không giới hạn trong việc kết bạn.

Kết quả là, Biên Việt vừa phiền lòng vừa bận việc, Lâm Nhất Niên lại ở lì trong trường mãi, tiến độ đành phải giậm chân tại chỗ.

Nhưng Lâm Nhất Niên lại rất buồn bực, đến ăn cơm cũng thở dài. Cậu nghĩ rằng đã bẻ cong tới 55% rồi, cứ giậm chân mãi thế đâu có được, chặng đường phía trước còn dài lắm.

Diệp Thuật Thành cười hỏi: “Than thở gì đây? Kể anh nghe xem việc gì mà làm phiền lòng em được vậy?”

Lâm Nhất Niên xua tay: “Không có gì.”

Diệp Thuật Thành: “Có chuyện gì mà không thể nói anh biết?”

Lâm Nhất Niên do dự một lát, nhìn Diệp Thuật Thành. Trong một khoảnh khắc, cậu rất muốn kể cho anh nghe những điều đang trăn trở và nỗi tương tư mà cậu dành cho Biên Việt, nhưng rồi cậu lại không nói ra.

– — Việc của cậu và Biên Việt, không đến lượt người ngoài xen vào.

Diệp Thuật Thành thấy vậy, đùa giỡn mà cảm khái: “Ôi, búp măng non nay đã lớn rồi, còn có bí mật nữa cơ.”

Lâm Nhất Niên quở trách: “Ai mà chẳng có bí mật.”

Hai người đang ăn trưa dở thì Lâm Nhất Niên chống tay lên bàn, cắn đũa, nói: “Em thở dài là vì —“

Lâm Nhất Niên mập mờ nói: “Em thở dài, tất nhiên là vì Biên Việt rồi.”

Diệp Thuật Thành: “Biên Việt làm sao?”

Lâm Nhất Niên: “Cậu ấy bận quá, không để ý tới em.”

Diệp Thuật Thành ẩn ý nói: “Không phải các em là bạn thân nhất sao?”

Lâm Nhất Niên nhún vai.

Diệp Thuật Thành nói tiếp: “Biên Việt đang bắt đầu dựng nghiệp, không biết ý của gia đình cậu ta thế nào? Nghe em kể thì nhà cậu ta làm ăn lớn, lại còn là con một, chắc là muốn cậu ta tốt nghiệp sớm sớm để còn về kế thừa công việc kinh doanh, chia sẻ gánh nặng giúp gia đình thôi.”

Lâm Nhất Niên khựng người.

Diệp Thuật Thành lại bình thản nói: “Kiểu gia đình này của cậu ta chắc là cũng sắp xếp cho một cô gái xứng tầm để tiến tới hôn nhân, ổn định cuộc sống rồi.”

Lâm Nhất Niên chẳng buồn ăn nữa, cậu no rồi.

Cậu ấm ức hỏi lại Diệp Thuật Thành: “Kiểu gia đình của cậu ấy là sao? Không phải em cũng giống cậu ấy à?”

Diệp Thuật Thành cười, rất bao dung, chẳng hề để ý tới giọng điệu cáu kính của Lâm Nhất Niên, trả lời: “Em bảo không muốn kế thừa sản nghiệp còn gì, nên gia đình đã an bài xong việc này rồi.”

Lâm Nhất Niên nghĩ đến những chuyện hẹn hò, lập nghiệp, dựng gia đình, cậu thậm chí chẳng muốn ở lại căng-tin nữa. Đây là chủ đề mà cậu không thích nhất, dù cho bây giờ đã cong hay trước đây khi còn là trai thẳng đi nữa, cậu chẳng có tí sức lực nào để hàn huyên về mấy chuyện như này cả. Huống chi, người đang nói tới là Biên Việt.

Lâm Nhất Niên không ăn nữa, đặt đũa lên khay đồ ăn, đứng dậy đi rửa tay nhưng Diệp Thuật Thành gọi cậu lại, bảo cậu ngồi xuống, hai người nói về chuyện khác thì tâm tình cậu mới dần dần khôi phục.

Diệp Thuật Thành kể những trải nghiệm ở nước ngoài, kể về những hòn đảo mà anh đã mua và cả những lâu đài trên đó nữa.

Lâm Nhất Niên muốn trở nên giống anh, chẳng quan tâm tới sản nghiệp gia đình gì hết, chỉ muốn tự do tự tại. Cậu rất thích nghe Diệp Thuật Thành kể chuyện.

Diệp Thuật Thành: “Hôm nào được nghỉ, anh sẽ dẫn em đi xem.”

Lâm Nhất Niên: “Được ạ.”

Diệp Thuật Thành nói tiếp: “Tính em không thích hợp làm ở công ty đâu, trong nước không có công việc nào phù hợp cả.”

Lâm Nhất Niên nhún vai, cậu chưa từng nghĩ sâu xa như vậy.

Diệp Thuật Thành: “Nếu em ra nước ngoài, em có thể viết văn tự do về địa lý biển, được đi đây đi đó, không bị gò bó một chỗ.”

Lâm Nhất Niên thừa nhận, cậu động lòng trước những lời này.

Nhưng rồi tới đêm, cậu đi tìm Biên Việt, ngồi trên sô-pha, lặng ngắm Biên Việt làm việc một hồi, cậu lại động lòng, theo một kiểu khác.

Cậu nghĩ chỉ cần Biên Việt ở đây, chỉ cần nhìn thấy Biên Việt mỗi ngày và được ở bên hắn, cho dù không tự do tự tại cũng chẳng sao.

Cậu từng khát khao về bầu trời và đại dương, nhưng giờ đây, chỉ cần được ở cạnh Biên Việt, dù cho cả ngày bận tối mặt tối mũi với công việc mà cậu không thích thì cuộc sống ấy cũng vô cùng đáng giá.

Ôi Biên Việt chàng ơi ~

Lâm Nhất Niên chống cằm, nhìn về phía người ấy.

Biên Việt nâng mắt, thấy Lâm Nhất Niên cười với mình. Chỉ với ánh nhìn chăm chú của cậu, lặp đi lặp lại vài lần như thế, bao bực dọc bị Diệp Thuật Thành khơi lên trong lòng hắn cũng nhanh chóng tan đi.

Hắn ra hiệu cho Lâm Nhất Niên lại gần, ngồi lên đùi hắn.

Lâm Nhất Niên không nhúc nhích: “Làm việc đi, xong sớm về sớm.”

Cũng ngày hôm ấy, Biên Việt bước tới phòng hành chính hỏi vài chuyện, tình cờ gặp Diệp Thuật Thành trong thang máy.

Diệp Thuật Thành mở lời trước: “Biên Việt.”

Biên Việt gật đầu: “Chào giáo sư Diệp.”

Chào hỏi xong, cả hai đều không cất lời, cùng nhau đứng đợi thang máy.

Hồi lâu sau, Diệp Thuật Thành lên tiếng trước: “Đúng rồi, trường mình đang có chỉ tiêu liên kết chương trình học với nước ngoài, tôi dự định giới thiệu Húc sang đó học. Sáng nay tôi đã liên lạc với bố mẹ em ấy, họ rất ủng hộ việc này.”

Tức là ba năm học trong nước, hai năm rưỡi còn lại ra nước ngoài. Tốt nghiệp xong sẽ nhận được bằng kép.

Ra nước ngoài?

Biên Việt lặng lẽ nhíu mày.

Như nhớ ra điều gì đó, Diệp Thuật nói tiếp: “Thực ra em ấy đã nộp đơn xin trao đổi vào năm thứ hai nhưng không rõ lý do vì sao lại từ bỏ, nhường cơ hội cho người khác.”

Biên Việt nhớ chuyện này, lúc đó hắn và Lâm Nhất Niên đã cãi nhau, trong cơn tức giận, cậu đã điền đơn, tới khi nguôi ngoai rồi được dỗ dành thì mới tới phần cho kẻ khác.

Diệp Thuật Thành cười cười: “Tuy Húc hơi ngang bướng nhưng chuyên môn thì vẫn luôn kiên định, quyết đoán.”

“Là một người thầy, một người bạn, dù với thân phận nào, tôi vẫn hi vọng em ấy được bước đi trên con đường thuận lợi.”

“Người xuất sắc về mọi mặt như em ấy, từ xuất thân, gia đình, chỉ số IQ, tài năng và tính cách, nên sinh ra để trở thành những người kiêu hãnh, cất bước trên con đường trải đầy hoa.”

“Tuy rằng đường đời đôi lúc có lúc “chệch hướng” hay “lệch quỹ đạo” nhưng không sao, làm lại là được mà.”

“Tôi tin rằng những người xung quanh em ấy, dù là ai, kể cả cậu đi nữa, vẫn sẽ hi vọng tương lai của em ấy trở nên xán lạn, không gặp trở ngại gì, phải không?”

Thang máy đã tới, Diệp Thuật Thành bước vào, Biên Việt lại không hề động đậy.

Hai người nhìn nhau qua cánh cửa, Diệp Thuật Thành mỉm cười, không gọi Biên Việt, anh nhấn số tầng, thang máy từ từ đóng lại.

Không cần dao mà vẫn giết chết một người là sở trường của giáo sư Diệp.

Lâm Nhất Niên nhận điện thoại từ bố: “Ra nước ngoài?”

Cậu quyết định từ bao giờ?

Tại sao cậu lại muốn thế chứ?

Mãi mới cùng Biên Việt đẩy được tiến độ lên 55%, bây giờ lại phải đi du học?

Lâm Nhất Niên không cần suy nghĩ: “Con không muốn, ai thích đi thì cứ đi.”

(Còn tiếp)

Chú thích:

(1) 海洋检索: Mình tìm ra bản tiếng Trung của cuốn này nhưng không chắc có phải không, chỉ biết bản gốc cuốn này được viết bằng tiếng nước ngoài nên đành dịch tạm.

(2) Bá Nha – Tử Kỳ: Một cặp bạn tri âm trong sự tích của Trung Quốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN