Nhưng càng tỉnh táo, suy nghĩ kia càng rõ hơn ban ngày, không viện cớ nổi, không tìm ra được lý do để biện hộ.
Cậu muốn hôn Biên Việt, đó là sự thật.
Giây phút đó, cậu không chỉ nghĩ về việc này, mà còn mường tượng rất cụ thể.
Muốn dùng hết sức hôn hắn thật mạnh, cạy cho hắn mở miệng ra, cắn lấy đôi môi đó, hôn đến chết thì thôi.
Tất cả những ý nghĩ này đều được khơi lên bởi ham muốn cháy bỏng trong cậu.
Trước đây không có, giờ đây lại phơi bày hết ra, đến mức chẳng thể nghi ngờ.
Lâm Nhất Niên thở hổn hển, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, mắt thì hoa, đầu thì choáng.
Mình bị điên rồi à?
Mình bị điên rồi đúng không?
Nhưng Biên Việt vẫn luôn bình tĩnh.
Hắn vặn cánh tay cậu, xoay người cậu lại, rút khăn giấy lau sạch khắp người cậu, mặc quần cho cậu, cài lại thắt lưng giúp cậu.
Làm xong hết một mạch, hắn nhìn thẳng vào cậu, thản nhiên hỏi: “Sướng không?”
Lâm Nhất Niên dựa tường, trông như bộ dạng bình thường của người vừa xuất tjnh xong, nhưng thực ra lại giống mất hồn hơn, chỉ có yết hầu động đậy: “Ừ.”
Biên Việt nhìn cậu, nhếch miệng cười, có vẻ tâm trạng không tệ.
Sau đó, hắn xoay người ra khỏi phòng tắm, rửa tay trước bồn. Hắn hướng về phía tấm kính mịt mờ trước phòng tắm, ung dung, không rõ ý vị mà nhìn về Lâm Nhất Niên.
Lâm Nhất Niên như có tật giật mình, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Quần đã được kéo lên, tay cũng không bẩn, thế là chẳng thèm rửa ráy gì, đẩy tấm cửa kính, đi thẳng ra ngoài.
Cậu đi một mạch từ phòng tắm tới phòng khách, thậm chí còn không thèm cầm theo áo khoác ngoài, vội vã ra cửa, thay giày rồi chạy đi.
Cậu rối như tơ vò.
Cậu có phản ứng với Biên Việt, mơ về Biên Việt, muốn ôm Biên Việt, muốn hôn Biên Việt.
Là sao vậy?
Sao lại thành ra thế này?
Rốt cuộc là tại sao?
Rõ ràng cậu là trai thẳng mà!
Hơn nữa, cậu và Biên Việt lớn lên cùng nhau, là bạn nối khố cũng là bạn thân nhất, cho dù có hứng thú với người cùng giới thì cũng không nhất định phải là Biên Việt chứ?
Cậu chưa từng có suy nghĩ nào vượt quá tình bạn với Biên Việt, cũng đâu có ý định bỏ lại mấy chục năm làm bạn tốt phía sau, vừa mới chớm cong thôi đã đụng trúng Biên Việt?
Sao vậy? Điên rồi à?
Lâm Nhất Niên rời khỏi tòa nhà, lao ra ngoài như một cơn gió.
Tiếng hô của Biên Việt vang xuống từ tầng sáu: “Chạy cái gì mà chạy?”
Ban đầu Lâm Nhất Niên chỉ đi với tốc độ nhanh thôi, nghe thấy tiếng hô này, cậu không hề quay đầu, cứ thế chạy đến cổng tiểu khu.
Biên Việt không hiểu.
Hắn cật lực, nhọc nhằn khổ sở như thế, không cảm ơn một câu thì thôi mà cứ thế lại bỏ chạy?
Giờ đuổi theo cũng không kịp, thôi thì không ném áo khoác xuống cho người ta nữa.
Biên Việt ném nó đến sô-pha, di động từ trong túi rơi xuống mặt đất.
Biên Việt đi tới, khom lưng nhặt điện thoại lên, định bụng quăng về sô-pha tiếp.
Hắn hiến dâng đôi tay để làm người ta sướng thì người ta lại bỏ chạy, giờ còn phải hi sinh đôi chân, chạy đến đưa di động cho người ta?
Màn hình di động vụt sáng.
Điện thoại tự mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt, Biên Việt vô thức rũ mắt.
Đó là tin nhắn từ Mạnh Nhiên.
Mạnh Nhiên: [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]
Mạnh Nhiên: Trông cũng ổn áp nhỉ.
Mạnh Nhiên: Cùng trường với cậu đó.
Mạnh Nhiên: Và là “đồng loại” với tôi, nghe nói người ta còn độc thân.
Mạnh Nhiên: Hay là tôi đổi qua tán tỉnh người này?
Mạnh Nhiên: Trông cũng không khó theo đuổi lắm đâu.
Không phải Biên Việt muốn đọc trộm, hắn cũng không có tật xấu tọc mạch về vấn đề riêng tư của người khác.
Chỉ là hắn có thể đọc nhanh như gió, nửa giây trôi qua đã đọc hết mớ tin nhắn này rồi.
Mạnh Nhiên. Một tên đồng tính đã theo đuổi Lâm Nhất Niên gần nửa năm.
Đôi mắt của Biên Việt tối sầm lại.
Hắn luôn biết Lâm Nhất Niên và Mạnh Nhiên đã trở thành bạn tốt sau vụ đó, mối quan hệ này không tồi, bình thường hai người vẫn liên lạc qua lại.
Nhưng hắn ghét Mạnh Nhiên.
Khi Mạnh Nhiên chạy đến trường họ để theo đuổi Lâm Nhất Niên, cũng là lần đầu hắn bắt gặp cậu ta.
Một tên trắng trẻo, sạch sẽ cùng nụ cười ngọt ngào với lúm đồng tiền. Chưa cần nhìn tận mắt, chỉ cần thấy qua ảnh đại diện Wechat thôi cũng khiến hắn bực bội vô cùng.
Muộn thế này còn nhắn tin. Lại còn gửi những thứ như vậy.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Lâm Nhất Niên vừa rời đi hồi nãy đã quay lại, hùng hổ lao vào. Chắc vì nhớ ra bỏ quên điện thoại trong áo khoác nên mới trở về.
Cậu ngẩng đầu nhìn Biên Việt đang cầm điện thoại di động của mình trong khi màn hình vẫn sáng.
“Cậu xem điện thoại của tôi?” Giọng điệu đầy kinh ngạc.
Biên Việt mất hứng, đáp lại: “Tự cậu cài faceID cho tôi, tôi vừa cầm lên, nó đã tự mở ra rồi. Cậu trách móc cái gì?”
Lâm Nhất Niên quay về để lấy điện thoại chứ không phải để đấu võ mồm cùng Biên Việt, thế là tự biết đường lui. Cậu cũng biết việc bỏ chạy hồi nãy của mình không tốt và giọng điệu chất vấn khi nãy là rất tệ mà.
Vậy nên cậu không phản bác, cũng không có tâm trạng để phản bác, cầm lấy áo khoác rồi rời đi.
Cậu cần thời gian để suy nghĩ cho kỹ.
Tình hình hiện tại quá sốc, rất khó để tiếp thu.
Biên Việt thấy cậu quay đầu rời đi: “Đứng lại!”
Lâm Nhất Niên nghe thế thì xông ra ngoài.
Lần này, Biên Việt đuổi theo cậu, chặn đường ở thang máy: “Rốt cuộc thì sao cậu lại chạy?” Biên Việt không tài nào hiểu nổi.
“Rốt cuộc thì sao cậu lại chạy?” Biên Việt không tài nào hiểu nổi.
Lâm Nhất Niên vẫn im lặng, không muốn dây dưa với Biên Việt, xoay người bỏ chạy qua lối thoát hiểm. Cậu chống lên tay vịn cầu thang làm điểm tì, nhảy xuống ba, bốn tầng.
Bước vào cửa ký túc xá, cậu mang theo cái khí lạnh của màn đêm và dáng vẻ hung hăng đến khó hiểu.
Ba người trong ký túc xá giật nảy mình, đồng thời quay đầu lại. Khâu Khôn Bằng đang gọi video với em gái mưa, nghe được tiếng động thì tháo tai nghe ra, bối rối chẳng hiểu gì.
Khi Biên Việt liên lạc với Khâu Khôn Bằng, Lâm Nhất Niên đã tắm xong. Cậu ngồi trên giường, không cười nói như mọi ngày mà trầm ngâm, không ý ới gì cả, chỉ cắm tai nghe, ôm điện thoại.
Khâu Khôn Bằng vươn cổ nhìn lên giường tầng trên, rồi cầm di động bước ra ngoài ký túc xá.
“Cậu ấy mà… chắc ổn thôi.” Khâu Khôn Bằng trả lời Biên Việt.
Rồi lập tức đổi ý: “Tôi thấy có gì đó sai sai, rất không đúng. Cậu ấy về ký túc mà chẳng nói lời nào, tắm rửa xong thì trèo lên giường nằm, mặt dài như cái bơm.”
“Hai người cãi nhau à?”
Khâu Khôn Bằng như thấy chuyện lạ xảy ra.
Dường như lúc nào Lâm Nhất Niên cũng kè kè đi theo Biên Việt, những ai tinh mắt đều nhìn ra điều đó. Lâm Nhất Niên tuy nhiều bạn bè nhưng Biên Việt vẫn là người đặc biệt hơn cả.
Hai người này mà cũng xích mích?
Khâu Khôn Bằng: “Sao lại cãi nhau?”
Biên Việt: “Không biết.”
Khâu Khôn Bằng:?
Biên Việt: “Cậu ấy không nói gì, cứ vậy bỏ chạy khỏi nhà tôi. Tôi lo cậu ấy không về ký túc nên gọi điện hỏi thăm.”
Không Khôn Bằng là một người đàn ông vạm vỡ với tính tình phóng khoáng.
Cậu ta tựa vào lan can hành lang: “Cậu ấy về rồi, đừng lo.”
“Muộn thế này rồi còn đi đâu được nữa? Rời khỏi nhà cậu thì chỉ có thể về ký túc xá thôi.”
Biên Việt không đáp lại lời này, hắn săn sóc nói: “Có gì thì gọi cho tôi.”
Khâu Khôn Bằng: “Được, tôi biết rồi, cậu yên tâm.”
Biên Việt hờ hững hỏi: “Mà này, gần đây, cái đứa học trường bên cạnh có tới gặp cậu ấy không?”
“Ý cậu là Mạnh Nhiên hả?”
Khâu Khôn Bằng suy nghĩ một lúc: “Chắc là không, tôi không thấy. Lâu rồi cũng chả gặp.”
Nhắc tới Mạnh Nhiên, Khâu Khôn Bằng vui vẻ nói: “Hồi đó là hiểu lầm mà? Dù sao bô Niên cũng biến người ta thành bạn bè rồi, nên không có chuyện gì đâu.”
Cậu ta cười haha: “Không phải cậu lo bô Niên bị bẻ cong đó chứ?”
Khâu Khôn Bằng: “Bô Niên ấy mà, thẳng như cột điển, sao mà bị bé thụ-….”
Cậu ta quay đầu nhìn thấy Lâm Nhất Niên cũng đang ra khỏi ký túc, vừa đi vừa khoác áo, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Khâu Khôn Bằng. Lâm Nhất Niên đi lướt qua cậu ta, áp tai vào di động, nói: “Alo, Mạnh Nhiên, cậu vẫn còn ở thư viện à? Giờ tôi đến trường cậu.”
Khâu Khôn Bằng: “…”
Dm, sắp chết đến nơi rồi, sao hồi nãy mình lại nói vậy.
Khâu Khôn Bằng cầm điện thoại di động, chạy ra ngoài cầu thang, hét xuống phía dưới: “Lâm Nhất Niên! Muộn vậy rồi còn đi đâu nữa?”
Đi tìm Mạnh Nhiên.
Ý nghĩ của Lâm Nhất Niên rất rõ ràng: Phản ứng khác thường của cậu đối với Biên Việt rất rõ ràng.
Mà bạn bè là gay của cậu chỉ có mỗi Mạnh Nhiên. Chuyện như này, không hỏi người ta thì hỏi ai?
Cậu không chờ nổi một phút giây nào nữa, không thể nào sống nổi qua đêm nay được, nhất định phải tóm được người ta, để cậu được nghe người ta phân tích kỹ càng.
Mạnh Nhiên chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất.
Mạnh Nhiên cũng bối rối lắm khi nhận được cuộc gọi từ cậu.
Gặp nhau bây giờ á?
Đã gần mười một giờ rồi.
Chuyện gì gấp đến nỗi phải gặp nhau ngay mà không thể dời đến ngày mai?
“À, tôi vừa rời khỏi thư viện, đang định về ký túc.”
“Cậu đến gặp tôi á?”
“Vậy tôi cũng đi về phía cửa nam nhé.”
Lâm Nhất Niên: “Mạnh Nhiên, có chuyện này tôi nên nói trước trong điện thoại thì hơn. Cậu nghĩ giúp tôi với, lát nữa gặp mặt thì phân tích tôi nghe.”
Mạnh Nhiên: “À, được.” Chuyện gì xảy ra vậy? Giọng điệu người kia rất nghiêm túc.
Lâm Nhất Niên hít một hơi thật sâu, cậu không phải kiểu người ăn nói do dự, nhưng thật khó để thốt ra những lời thế này: “Hình như… hình như tôi…”
Mạnh Nhiên: “Hả?”
Lâm Nhất Niên lại lấy hơi lần nữa: “Hình như… tôi cong ấy.”
Đầu dây bên kia yên lặng trong chốc lát, giây tiếp theo, một tiếng la “Á!” vang lên qua điện thoại.
––– Mạnh Nhiên nhìn đường không cẩn thận, cũng có thể nói là khi nghe được lời Lâm Nhất Niên, cậu ta quá kinh ngạc, thế là bước hụt cầu thang.
“Mạnh Nhiên, cậu không sao chứ?”
Điện thoại lăn mấy vòng trên cầu thang lại được nhặt lên, Mạnh Nhiên hoảng hốt lớn tiếng: “Người anh em, cậu còn hỏi thăm tôi? Cậu mới không sao ấy chứ?”