Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 43: Sao lại gọi chú dì? Gọi bố mẹ đi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 43: Sao lại gọi chú dì? Gọi bố mẹ đi!


Kỳ thực tập chính thức bắt đầu, đời sống thường ngày bận rộn hơn hẳn.

Trước đây, Lâm Nhất Niên luôn ỷ vào mối quan hệ thân thiết từ bé mà khoe khoang rằng mình là người hiểu Biên Việt hơn cả. Tới khi thực tập, chẳng biết tự lúc nào, giữa cậu và Biên Việt đã hình thành một kẽ hở.

Trong kẽ hở đó, chứa tất cả những thứ mà cậu không biết rõ.

Cậu chưa từng biết hoạt động kinh doanh chính của công ty Biên Việt là gì, tới tận bây giờ mới lờ mờ nắm được đôi chút.

Cậu cũng đâu có biết rằng Biên Việt ngồi làm việc ít nhất tám tiếng mỗi ngày.

Cậu chẳng hề hay Biên Việt đã toát ra khí chất giám đốc từ khi nào. Mặc dù nhân viên trong công ty luôn gọi hắn là “Biên Việt” nhưng trong lòng ai cũng rõ hắn là sếp và đôi khi họ rất sợ hắn.

Cậu đâu biết danh bạ điện thoại của Biên Việt có rất nhiều đối tác và khách hàng mà cậu chưa từng nghe qua.

Thậm chí cậu còn chẳng hay biết rằng ngoài quán canh xương, Đậu Miêu Miêu sẽ đến công ty làm việc hai ngày mỗi tuần. Cô nàng đã thi đậu chứng chỉ kế toán, được Biên Việt tạo cơ hội cho cô một chỗ đứng trong công ty.

Tại phòng trà, Lâm Nhất Niên bưng ly cà phê, dựa người vào mép bàn, lẳng lặng thở dài: Mình đúng là vô tâm mà.

Nếu cậu không đến đây thực tập, không biết tới chừng nào mới phát hiện ra những điều này.

Biên Việt quen thói nuông chiều cậu, chả bao giờ nhắc nhở gì cả.

Cũng may mà —

Lâm Nhất Niên uống vài ngụm, cạn ly cà phê, rồi ném cốc giấy vào thùng rác, xoay cổ mấy lần, vực lại tinh thần.

– — may mà bạn trai của giám đốc không phế cho lắm.

Trong vài ngày, Lâm Nhất Niên dành thời gian xem xét lại sổ sách kế toán và quản lý nhân sự của công ty từ đầu đến cuối. Cậu còn nâng cấp lại thời gian biểu rắc rối, lộn xộn của Đậu Miêu Miêu. Công ty không lớn, nhân sự hành chính và tài chính tổng cộng cũng chỉ có hai người, trong đó có Đậu Miêu Miêu.

Trước giờ, họ có làm báo cáo loạn xì ngầu thế nào thì Khúc Trị Giang cũng lười để ý, mắt nhắm mắt mở cho qua. Tới lượt Lâm Nhất Niên quản lý, nhẹ nhàng thong thả biết bao nhiêu.

Trong giờ giải lao, Khúc Trị Giang thuận miệng nói đùa với Biên Việt: “Nếu biết bạn nối khố của sếp có năng lực như thế, tôi đã mời cậu ấy tới đây lâu rồi.”

Biên Việt chỉ cười và không đáp lại.

Buổi tối khi tan làm về, Biên Việt đã phát quà cho thực tập sinh mới của hắn ở trên giường =))

Ngoài ra, còn một việc khác—

Trong công ty của Biên Việt, có hai nhân viên nam khác biệt khá nhiều về quan điểm, mặc dù cả hai đều có thực lực ngang nhau, và nếu hợp sức thì 1+1>2 là cái chắc, nhưng họ lại nổi sinh mâu thuẫn nội bộ và làm tiến độ kéo dài thêm.

Biên Việt biết nhưng không quan tâm, dù sao hắn cũng chỉ để ý tới tình hình chung của công ty, những chuyện vụn vặt chẳng hạn như hai nhân viên có hòa hợp với nhau không thì hắn không muốn nhúng tay vào, miễn sao những nhân viên này mang về cho hắn đúng như “kết quả” đã định ra là được.

Sau khi Lâm Nhất Niên biết chuyện này, cậu đã xếp cho hai nhân viên nam này ngồi cạnh nhau.

Muốn gây sự chứ gì?

Cứ mỗi lần cãi nhau sẽ được thưởng.

Khúc Trị Giang:?

Lâm Nhất Niên xua tay: “Không sao, cứ để mặc họ gây sự đi, tiền lương tăng thêm cứ để tự tôi trả theo ngày.”

Hai nhân viên cãi cọ mấy ngày, trước khi tan làm, lúc nào cũng được cầm tiền. Họ bối rối, buồn bực, chả hiểu mô tê gì, đang định cãi nhau tiếp thì lại nghĩ đến việc cứ solo là được nhận thưởng, thế là họ chán, chẳng buồn cãi nữa.

Lúc này, Lâm Nhất Niên gọi riêng hai người đến tâm sự và đàm đạo, kể từ đó, trong văn phòng chẳng còn ai xích mích nữa.

Khúc Trị Giang cảm thấy thật thần kỳ, còn Biên Việt thì chẳng ngạc nhiên, hắn vẫn luôn biết khả năng đối nhân xử thế của Lâm Nhất Niên tài tình thế nào.

Dẫu vậy, Lâm Nhất Niên lại thấy những chiêu trò tí hị của cậu chỉ là “tiểu phẩm”, đâu sánh được bằng những chiến lược tỉ mỉ và sự điềm tĩnh, cẩn thận của Biên Việt khi giải quyết các dự án trên thương trường.

Trong kỳ nghỉ hè này, Lâm Nhất Niên đã tận mắt chứng kiến sự tự tin và phong thái của Biên Việt khi bàn giao dự án cho khách hàng. Lúc ấy, Lâm Nhất Niên đang ngồi dưới khán đài, trong khi tất cả mọi người đều vỗ tay, ánh mắt cậu dính chặt vào Biên Việt trên sân khấu, trong lòng dấy lên một cảm giác tự hào không thôi.

Coi kìa, đó là người đàn ông của tôi.

Có lẽ, cũng vì Biên Việt ưu tú hơn người nên trong một chuyến công tác trước thềm khai giảng, Lâm Nhất Niên đã gặp phải một nhân vật đóng vai “tình địch”.

Người kia khá trẻ, có xuất thân danh giá và năng lực cá nhân mạnh mẽ. Đứng trước Lâm Nhất Niên, cậu ta không tiếc từ ngữ tán dương, khen ngợi và yêu mến Biên Việt.

Chắc là cậu ta phát hiện quan hệ của Biên Việt và thực tập sinh của hắn không hề đơn thuần nên đã đưa ra khá nhiều nhận xét, đại khái là ám chỉ Lâm Nhất Niên không xứng với Biên Việt, đừng tốn sức tranh giành thứ không thuộc về mình, nên ngã tay chèo trước sóng cả đi.

Lâm Nhất Niên biết thừa ý tứ của mấy lời này, cậu cười khà khà trong lòng, trên mặt thì chẳng có dấu hiệu nao núng, hùng hồn hỏi: “Chắc là cậu đây cảm thấy tôi là một thực tập sinh chỉ được mỗi khuôn mặt chứ gì?”

OH NO, NO, NO.

Lâm Nhất Niên nhìn người đối diện, mỉm cười: “Nói cho cậu biết, nếu một ngày gia đình Biên Việt phá sản, người giúp được cậu ấy, chỉ có thể là tôi thôi.”

Cậu không do dự mà nói tiếp: “Có biết môn đăng hộ đối là gì không?”

Lâm Nhất Niên chỉ vào mình rồi chỉ tới Biên Việt đang đứng tán gẫu cách đó không xa, “Cửa nhà tôi và nhà Biên Việt đối diện nhau đấy.”

(Môn đối môn: cửa đối diện nhau – chơi chữ với môn đăng hộ đối)

Từng ấy nồi bánh chưng, lần đầu tiên Lâm Nhất Niên nảy sinh cảm giác phấn khích vì xuất thân vượt trội của mình.

Chính việc này đã gợi cho cậu một chuyện khác—

Lâm Nhất Niên gọi một cuộc cho mẹ, dùng hết tuyệt chiêu dỗ ngon dỗ ngọt, nhận được hai mươi triệu tệ tiền cưới hỏi mà mẹ chuẩn bị cho con dâu tương lai.

Tiền vừa tới tay, Lâm Nhất Niên đã lập tức dúi thẻ ngân hàng vào tay Biên Việt.

Biên Việt buồn cười, cầm lấy chiếc thẻ, hỏi Lâm Nhất Niên: “Cậu làm phản rồi hả?”

Lâm Nhất Niên “hừ hừ” đáp: “Dựa theo quy phạm xã hội thì từ lúc nhận chiếc thẻ này, cậu đã trở thành người của tôi.”

Biên Việt hôn cậu, đáp: “Có hôm nào tôi không thuộc về cậu đâu?”

Vào tháng 11, hai người cùng nhau trở về nhà.

Tại khu biệt thự xa hoa, nhà của hai người nằm ở cùng một tầng, sát cạnh nhau. Vì để cho Lâm Nhất Niên và Biên Việt thuận tiện đi lại, hai bên gia đình đã làm một cánh cửa thông giữa hai bức tường. Cánh cửa ấy chẳng bao giờ khóa lại, thế thì Lâm Nhất Niên và Biên Việt mới có thể thích đến, thích đi lúc nào cũng được.

Tất nhiên, thường ngày chỉ có hai người sử dụng cánh cửa đó, phụ huynh chưa đụng vào bao giờ. Chẳng hạn nếu muốn tẩu thoát, hai người cũng sẽ chạy bằng cửa chính.

Lần này, sau hơn nửa năm, hai đứa mới về nhà. Bố mẹ hai bên gia đình đều rất vui mừng vì con mình đã trở lại, và cũng mừng cho đứa trẻ “con nhà người ta” ngay cạnh bên.

Vợ chồng nhà bà Lâm: Nhìn mà xem Biên Việt nhà người ta điềm tĩnh, trưởng thành thế nào. Coi trẻ nít nhà mình này, mẹ ngoảnh đi, con dại, mà mẹ ngoảnh lại thì con khôn.

Vợ chồng nhà bà Biên: Xem Lâm Nhất Niên nhà người ta nhanh nhảu đáng mến, khéo ăn khéo nói thế nào đi kìa. Đến lượt con mình thì cứ im ỉm cả ngày.

Lâm Nhất Niên vừa về đến nhà: “Bố ơi! Mẹ ơi!”

Rồi cậu chạy ngay sang nhà bên cạnh: “Bố! Mẹ!”

Bố Biên Việt có con muộn nên lớn tuổi hơn đa số các bậc phụ huynh của các bạn đồng trang lứa. Ông có thân hình tròn tròn, đầu đã bạc một nửa và là người điềm đạm, dễ gần.

Nghe thấy Lâm Nhất Niên gọi “Bố! Mẹ!”, ông mỉm cười hiền từ, chẳng khác nào Phật Di Lặc.

Mẹ Biên thở dài một tiếng, cười đùa, quở trách: “Đứa trẻ này thật là.”

Biên Việt cũng tới nhà Lâm Nhất Niên chào hỏi: “Con chào chú, dì ạ.”

Lâm Nhất Niên theo sau, bước vào cửa, không hề vừa lòng mà trừng mắt nhìn Biên Việt: “Sao lại gọi chú dì? Gọi bố mẹ đi!”

Mẹ Lâm lập tức lớn tiếng, quát con trai: “Bạn gái đâu! Thẻ ngân hàng cũng lấy rồi, bạn gái con đâu!?”

Lâm Nhất Niên vội vàng kéo Biên Việt trốn qua nhà bên cạnh, vừa chạy vừa đáp: “Không có bạn gái đâu, con bảo Biên Việt gọi mẹ là mẹ rồi còn gì, mẹ phải thỏa mãn đi.”

Mẹ Lâm: “Thằng quỷ xứ!”

Buổi tối, hai gia đình cùng nhau dùng bữa tại nhà Lâm Nhất Niên.

Trên bàn, các bậc phụ huynh chuyện trò bàn tán. Dưới bàn, Lâm Nhất Niên nâng chân lên, đụng vào bàn chân Biên Việt, dần dần lên tới bắp chân, rồi dừng lại trên đùi hắn.

Biên Việt yên lặng nhìn cậu với ánh mắt cảnh cáo, Lâm Nhất Niên ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục chuyện dang dở.

Biên Việt bình tĩnh thò tay xuống gầm bàn, nâng bàn chân đặt trên đùi hắn lên, cào nhẹ vào lòng bàn chân cậu.

Lâm Nhất Niên chịu không nổi, vô thức thốt thành tiếng, khiến bốn người lớn đồng thời nhìn sang,

Lâm Nhất Niên hơi khựng người một chút, bàn chân dưới bàn vẫn còn nằm trong tay Biên Việt. Cậu giả bộ như ăn phải thứ gì cay lắm, chỉ đại vào một món trên bàn rồi ụp nồi cho nó: “Cay quá.”

Món này là do người giúp việc nhà Lâm Nhất Niên nấu. Mẹ Lâm hỏi: “Cay hả? Đâu có đâu nhỉ.”

Bà chẳng hề tỏ ra thương xót, nói: “Cay thì đừng ăn, con kém quá.”

Bố Biên vẫn nhìn cậu với ánh mắt hiền từ, còn mẹ Biên thì bưng đĩa thức ăn ấy tới trước mặt bà, đổi thành món mà Lâm Nhất Niên thích ăn: “Ăn cái này đi, món này con thích mà.”

Lâm Nhất Niên giãy chân dưới bàn, nhìn mẹ Biên, đùa: “Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất.”

Mẹ Biên cười vui sướng, mẹ Lâm liếc mắt, nhắc lại câu cũ: “Mẹ tốt như thế mà không dẫn bạn gái về cho mẹ à?”

Lâm Nhất Niên cố chịu đựng cảm giác nhột ở lòng bàn chân, “Bạn gái để làm gì chứ? Tự dưng dẫn về thì phải chia sẻ tình yêu của mẹ à?”

Mẹ Lâm trừng mắt: “Con mà không dẫn về thì đừng nhận mẹ là mẹ nữa.”

Lâm Nhất Niên gắp đồ ăn cho mẹ Biên: “Mẹ ơi, mẹ ăn cái này đi nè.”

Mẹ Biên hòa giải: “Được rồi, được rồi”, bà khuyên mẹ Lâm, “Nó còn nhỏ mà, đừng giục.”

Mẹ Lâm: “Em đâu có sốt ruột đến thế đâu, chẳng qua thằng quỷ xứ này nó cầm mất thẻ rồi ấy!?”

Bà khịa Lâm Nhất Niên, “Con cần nhiều tiền thế làm gì? Xây cho trường một tòa nhà mới hả? Hôm nay, chú và dì đều có mặt ở đây, con nói rõ xem, còn dùng số tiền đó vào việc gì?”

Thấy mùi thuốc súng ngày càng nồng hơn, Biên Việt nói: “Cậu ấy đưa tiền cho con.”

Bốn vị phụ huynh đều sửng sốt.

Biên Việt thong dong nói tiếp: “Công ty của con đang thiếu vốn.”

Mẹ Biên vừa định nói thiếu vốn thì kiếm bố mẹ chứ cầm tiền của bé Húc làm gì, nhưng mẹ Lâm đã đi trước một bước, bà cười rộ lên: “Hóa ra là cho con.”

Bà chẳng hề để bụng, bằng lòng nói: “Cho con rồi thì con cứ cầm đi.”

Bà lẩm bẩm: “Dì còn tưởng tên quỷ xứ nhà dì lấy tiền tiêu lung tung.”

Bốn vị phụ huynh nhanh chóng chuyển đề tài khác, chỉ có hai người nọ vẫn chẳng dừng việc dang dở dưới gầm bàn. Biên Việt nắn bóp lòng bàn chân Lâm Nhất Niên, khiến cậu giãy dụa không ngừng, thế là hắn đặt chân cậu lên đùi mình.

Ăn xong, Biên Việt và Lâm Nhất Niên đi tới nhà Biên qua cánh cửa tầng hai.

Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, hai người đã bắt đầu ôm hôn nhau.

Biên Việt phạt nhéo eo Lâm Nhất Niên một cái, vừa hôn vừa nói: “Ăn có một bữa cũng phải táy máy chân tay.”

Lâm Nhất Niên uất ức, lầu bầu: “Ba ngày rồi.”

Ba ngày rồi chẳng được làm này làm nọ.

Chuyến công tác vừa rồi bận tối mặt tối mũi, hai người cũng chẳng có thời gian cho chuyện riêng.

Giờ đây, đã về tới nhà rồi…

Biên Việt nâng mặt Lâm Nhất Niên lên, hắn liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới bảy giờ.

Lúc này, ba mẹ hai nhà vẫn đang thức, họ quây quần với nhau, không trò chuyện uống trà thì cũng chơi mạt chược.

Lâm Nhất Niên chẳng quan tâm: “Thế cậu làm nhẹ là được.”

Biên Việt buồn cười, hỏi lại: “Ai mới là người ồn ào hả?”

Lâm Nhất Niên vẽ vòng tròn trên lồng ngực Biên Việt, thổi một hơi vào tai hắn: “Cậu di chuyển nhẹ nhàng hơn còn tôi thở khẽ hơn là được mà.”

Không nói một lời, Biên Việt khóa cửa lại, đặt Lâm Nhất Niên lên giường.

Khoảng mười giờ, tiếng gõ cửa vang lên. Dì giúp việc đứng ngoài hỏi Biên Việt và Lâm Nhất Niên có muốn xuống tầng ăn đêm không, bố mẹ hai bên đều đang đợi hai người.

Nhịp tim và hơi thở của Lâm Nhất Niên chẳng theo quy luật, cậu nào có trả lời được đâu, đành vùi đầu vào gối.

Biên Việt đáp gọn: “Không ăn.”

Dì giúp việc: “Hay là để tôi bưng vào phòng cho hai cậu?”

Âm thanh vụn vỡ đột nhiên vọt ra từ cổ họng của Lâm Nhất Niên, cậu không kiềm chế nổi, vội vàng cắn lên mu bàn tay. Biên Việt nổi gân xanh, cố gắng kiềm chế giọng mình, “Không ăn.”

Cuối cùng, ngoài cửa cũng yên tĩnh trở lại.

Nhiệt độ trong phòng ngủ không ngừng tăng lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN