[Cổ Đại] Nàng là hoàng hậu của trẫm - Chap 4: Diệp Phi mang thai sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


[Cổ Đại] Nàng là hoàng hậu của trẫm


Chap 4: Diệp Phi mang thai sao?


4 tháng sau…. Tại Khôn Ninh Cung….

“Nương nương, Diệp Phi được Hoàng Thượng sủng hạnh mấy tháng liên tiếp rồi! Cung của thần thiếp lại lạnh lẽo như vậy, ngài xem, có phải bất công quá không?”. Đức phi lên tiếng trước.

“Nương nương, đúng vậy! Bất công cho chúng thần thiếp quá.”

“Nương nương….” Kèm theo sau đó là một loạt tiếng phi tần đòi công đạo. Tiểu Hoa đứng bên cạnh Họa Ảnh càng tức giận. Hoàng thượng đến cung ai là việc của người chứ, liên quan gì tới Hoàng hậu.

Nàng biết tuy ngoài mặt Nương nương chỉ cố giả vờ cười tươi nhưng trong lòng thì đau đớn biết mấy. Nhìn bàn tay run rẩy nắm góc váy kia, chẳng phải đã lộ rõ cả rồi sao?

Còn nữa, Diệp quý nhân, à không, là Diệp phi mới đúng. chỉ trong bốn tháng mà thăng mấy cấp liền, đây chính là chuyện lạ nhất trong hậu cung từ trước đến giờ.

Rốt cuộc, nàng ta có cái gì tốt cơ chứ? Hoàng hậu của nàng mới là tốt nhất!

“Được rồi, các muội muội đừng lo lắng! Ta sẽ nói lại với Hoàng thượng!”

Bên ngoài, tiếng Đức Phúc công công vang lên “Diệp Phi tới!”

“A Diệp thỉnh an Hoàng hậu!”. Diệp Phi từ ngoài bước vào, quần áo có chút xộc xệch, để lộ những dấu vết mờ ám khiến các phi tần ghen tị.

“Bình thân A Diệp, bệnh tình của ngươi sao rồi?” Họa Ảnh vừa nhìn thấy A Diệp, trong mắt liền hiện lên một tia xót xa. Nàng ân cần hỏi thăm.

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã quan tâm! Thần thiếp không sao!”.

“Hoàng hậu, Diệp muội muội hôm nay đến trễ tận nửa khắc, nếu ngài không phạt, chẳng phải sẽ khiến luật lệ trong cung bị phá bỏ sao?” Hiền Chiêu nghi lên tiếng. Nàng cười thầm trong lòng, lần này Hoàng hậu khó giải quyết rồi! Diệp Phi là người Hoàng thượng sủng ái nhất, nếu phạt nàng sẽ đắc tội với Hoàng thượng, mà không phạt thì chẳng phải không tuân theo luật lệ sao?

“Hiền Chiêu nghi nói rất đúng! Nhưng Diệp Phi dạo này cảm nặng, ta đã miễn cho nàng không phải đến thỉnh an nhưng nàng vẫn cố đến, đó cũng là một điều tốt, nên ban thưởng mới phải! Người đâu, mang cho ta hộp ngọc Lưu Ly” Họa Ảnh mỉm cười ôn hòa, nàng phất phất tay.

“Diệp Phi, đây là ngọc Lưu Ly do Nam Quốc tiến cống, mong muội muội sẽ thích!”.

“Thần thiếp đa tạ….” Chưa kịp nói hết câu, Diệp Phi đã ngất lịm đi. Khôn Ninh Cung trở lên hỗn loạn, thái y lập tức được gọi đến.

Sau khi bắt mạch, Thái y cung kính chắp hai tay trước mặt “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu! Diệp Phi đã mang long thai!”

“Chúc mừng Hoàng thượng!”. Họa Ảnh là người lên tiếng đầu tiên sau sự im lặng kéo dài vừa rồi. Theo sau là những lời chúc tụng của thái y cùng các cung nữ.

“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy không khỏe, xin phép về cung trước!”

Dạ Trạch nhìn Họa Ảnh rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nàng lùi về phía sau rồi đi thẳng, chẳng ai biết rằng sâu thẳm trong đôi mắt kia là một nỗi niềm bi thương.

____________

“Ngươi biết gì không? Lần này lại có thêm một đợt tuyển tú đó!” Cung nữ Giáp ngó nghiêng xem có ai không rồi thì thầm vào tai cung nữ Ất.

Cung nữ Ất chỉ cười cười rồi bảo: “Thế thì liên quan gì tới chúng ta chứ?”

“Ngươi không biết sao? Lần này có cả đại tiểu thư phủ Lâm Thái úy nữa!”

“Đó chẳng phải là người luôn đối địch với thừa tướng hay sao?” Cung nữ Ất lần này đã lộ rõ sự lo lắng.

“Đúng vậy! Không biết lần này lục cung sẽ còn gió tanh mưa máu gì nữa đây?” Cung nữ Giáp thở dài rồi bước đi.

Từ đằng sau tường, một cung nữ áo hồng lấp ló, nàng ở đây làm gì?

_________________

“Hoàng thượng, đây là bảng lật thẻ!” Đức Phúc công công mang vào một khay toàn thẻ , bên trên khắc tên các cung phi.

“Diệp phi đi!” Giọng nói lạnh băng vang lên. Đức Phúc công công chần chừ một chút, cuối cùng cũng quyết định nói ra ” Hoàng thượng, Diệp phi đang mang thai, nếu cùng phòng bây giờ sợ động đến….”

“Vậy đến Khôn Ninh Cung đi!” Nói rồi, hắn buông tấu chương xuống, phất tay áo đi thẳng.

Dừng trước cửa Khôn Ninh Cung, công công định cất tiếng báo nhưng hắn giơ tay ý bảo dừng rồi một mình mở cửa bước vào. Bên trong phòng, nữ nhân một thân áo trắng ngồi trên ghế . Cánh tay trắng nõn cầm cuốn sách chăm chú đọc dưới ánh nến mờ ảo.

Hắn nhẹ nhàng bước đến, ngồi cạnh nàng. Hàng mi đen hơi rung rung, ánh nến hắt lên khuôn mặt xinh đẹp một màu vàng nhàn nhạt. Hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt ấy, nàng giật mình, rụt người lại. Khi nhìn thấy người trước mắt là ai thì lập tức buông sách, vội thi hành lễ nghi “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng!”

“Bình thân!”

“Hoàng thượng, đêm nay sao người lại đến chỗ thần thiếp?”

“Ta muốn ở lại nơi này một đêm! Chẳng lẽ Hoàng hậu không hoan nghênh trẫm?”

“Ý thần thiếp không phải như vậy!”

Con ngươi đen xinh đẹp thấp thoáng vui mừng nhưng lại xen chút đau buồn. Hắn không còn xưng hô thân mật với nàng như trước?

“Muộn như vậy mà Hoàng hậu vẫn đọc sách sao?” Hắn lắc lắc chén trà trong tay, bâng quơ hỏi.

Nàng khẽ liếc nhìn hắn rồi mới nói “Thần thiếp muốn bồi dưỡng thêm kiến thức để có thể giúp đỡ Hoàng thượng trong việc nước nhà!”

Những lời muốn nói đều phải cất giấu trong lòng. Nàng thức đêm như vậy cũng chỉ muốn hắn đến thăm nàng, dù chỉ một chút thôi cũng được.

Đêm nào cũng vậy, trong căn phòng tuy ấm áp mà lạnh lẽo này, chỉ có một mình nàng cô đơn với cây nến.

—————————————————————————————-

Hoàn thành ngày : 8/2/2019

~ Ps ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN