Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây


Chương 3


“um…um đau đầu quá”

Nhan Nhược Bình đưa tay lên vỗ vỗ mấy cái vào đầu, từ từ mở mắt ra, đảo mắt 1 vòng đánh g

iá xung quanh. Một căn phòng cổ sắc cổ hương, đồ vật trong phòng đều là hồng mộc thượng đẳng, tuy nhiên có chút cũ kĩ đôi chút.

“Nga…xuyên rồi, haha ta xuyên thật rồi”

Nhan Nhược Bình khẽ ngồi dậy, đảo mắt xuống bộ váy trên thân thể mình, 1 bộ váy hoa vàng nhạt, trên áo còn có nhiều mảnh vá, kế dưới giường là đôi giày vải thêu hoa cũng mòn và rách vài chỗ nhỏ.

“Shit, trang phục vá, giày rách, cái quái gì đây, sao lại đâm nhầm vô thân thể nghèo mạc này vậy trời, ít ra xung quanh cũng phải có ai đó chớ, người ta xuyên qua có nha hoàn hầu cận kể cho nghe mọi việc, ta xuyên qua 1 con ma cũng không có, lỗ vốn, thật là lỗ vốn, tên cáo tinh chết tiệt kia”

“Công chúa tỉnh rồi đấy à, uống thuốc đi công chúa”

Một giọng nói vang lên, một bà lão nhẹ bước vào, tuy già nhưng đôi chân vẫn rất nhanh nhẹn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Nhan Nhược Bình, tay cầm 1 bát thuốc để trên bàn.

“Nga, bà là ai vậy, ta là công chúa hả?”

Bà lão kinh ngạc dòm Nhan Nhược Bình, tuy nhiên hàn quang trong mắt vẫn không thay đổi.

“Công chúa, đừng giỡn nữa, lão dìu công chúa lại uống thuốc”

Đây là cơ hội áp dụng kĩ xảo của TK 21, khiếu diễn viên bắt đầu nào… Nàng cười thầm trong bụng, nhìn bà lão ngơ ngác nói:”ta đau đầu quá, tỉnh dậy, lại hồ hồ đồ đồ không nhớ gì hết, bà là ai, ta là ai, đây là đâu, vào triều đại nào thế, bà có thể kể ta nghe được không?”

“Quên cũng tốt, nhưng vốn dĩ không thể quên được, trước kia do công chúa còn nhỏ lão không nói hết mọi việc cho công chúa nghe, nay lão sẽ kể hết tất cả mọi việc, đây là Nhan Lâm quốc do hoàng đế Nhan Lâm Kha trị vì, cũng là phụ hoàng của công chúa, chuyện xảy ra cách đây 17 năm trước, mẫu thân của công chúa tên Viên Tú Huệ, là 1 sát thủ người Lãnh Long quốc, trong giáo phái, lão là thuộc hạ của mẫu thân công chúa, do tình cờ hoàng đế Nhan quốc lúc đó lại xuất hiện ở Lãnh Long quốc và gặp nạn, nàng ra tay cứu. Vốn nàng rất đẹp nên lọt vào tầm mắt của hắn ta, nàng rời bỏ tổ chức, theo hắn về làm sủng phi. Mẫu thân công chúa là Huệ phi nương nương. Luôn được thị tẩm và sau 1 năm đã thụ thai. Người của giáo phái đâu dễ dàng buông tha cho nàng, tuy trốn ở Nhan quốc nhưng vẫn không thoát khỏi tầm lưới của chúng, hôm đó Huệ Phi tới Mộc Thanh quán cầu phúc cho thai nhi trong bụng và ở lại đó 3 ngày, thị vệ theo hầu rất ít, vì nàng muốn nhàn hạ, trong đêm hôm đó, bọn chúng 7 tên hắc y lẻn vào Mộc Thanh quán ám sát Huệ Phi, đôi bên giao đấu kịch liệt, ta bị bọn chúng điểm huyệt chỉ biết đứng giương mắt dòm, rốt cục bọn chúng cũng gục gã trong tay Huệ Phi, nhưng tên hắc y nhân cuối cùng trước khi chết đã hất 1 tràng khói độc vào mặt Huệ Phi, 2 mắt nàng mù loà và dung nhan bị huỷ hoại, nàng thống khổ đau đớn……………” – lão bà giọng nói vốn đã từ từ trầm xuống, nay lại đầy vẻ đau thương, thanh âm đứt đoạn

“này, bà không sao chứ?”

“không…không sao, sau đó, hoàng thượng không còn sủng hạnh nàng, thậm chí nhan sắc bị hủy của nàng đã doạ hoàng thượng thất kinh, Huệ phi bị đày vào Lãnh cung. Sức khoẻ càng 1 yếu kém, nàng truyền hết nội lực 20 năm của mình cho lão. Sức khoẻ cũng vì thế suy kém hơn, đến cuối cùng khi sinh được công chúa, không kịp nhìn mặt công chúa thì nàng thân liễu tàn hơi, công chúa trở thành vị công chúa bị bỏ mặc, ngay cả hoàng đế cũng chẳng nhớ đến có người con gái như công chúa, nàng ra đi vốn không kịp đặt tên cho cô, ta phận nô tỳ cũng chẳng dám đặt tên, nên tới giờ công chúa không có tên” – lão bà đoi mắt ánh lên sự bi thương, ai oán tột độ.

Không gian trong phòng yên ắng, cả hai đều không nói gì, thật ngột ngạt, trầm mặc

“Công chúa uống thuốc đi, tránh phong hàn chuyển nặng, uống xong lão còn 1 chuyện nữa”

“Nga, để ta uống…..” – Nhan Nhược Bình nhắm mắt uống sạch bát thuốc, trong lòng cũng có khoảng trầm mặc, tuy không phải là thân thể hoàn cảnh của mình, nhưng thân thể này giống nàng mất mẹ, cha bỏ mặc, và vốn dĩ linh hồn nàng bây giờ đã là của thân thể này rồi.

Chén thuốc vừa hết, chỉ thấy trên đỉnh đầu có 1 bàn tay to lớn áp xuống, 1 luồng khí ngập tràn từ đỉnh đầu truyền xuống, lan khắp thân thể. Nàng choáng ngợp, tựa hồ không hô hấp nổi. Tới khi hô hấp lưu loát, nàng mở mắt dòm lại thấy lão bà vốn đang ngồi ở ghế nay đã đáp đất sóng soài. Nhan Nhược Bình vội chạy tới đỡ bà ta lên, bà lão giọng thều thào nói:”công chúa, mẫu thân cô truyền công lực cho ta vốn là muốn sau này ta dùng công lực của mẫu thân cô cùng công lực của ta truyền hết cho cô, hoàng cung này cô muốn ở cũng được, rời đi cũng được, cô đã lớn, ta cũng đã kể hết tất cả, ta vốn muốn hầu hạ bên mẫu thân cô, ta rất muốn giết cô vì cô mang nửa dòng máu của hoàng đế kia, nhưng bất quá cô lại chảy trên người dòng máu của mẫu thân cô nên lão đây sẽ để cô sống, quãng đời còn lại cô hãy tự lo cho mình, cô đến dưới gầm giường lôi ra chiếc rương lại đây đi và mở ra”

Nhan Nhược Bình vội buông bà lão tới, chạy đến bên giường, cuối xuống kéo chiếc rương nhỏ ra và mở rương

“đó là bí tịch võ công và vài cuốn độc dược của mẫu thân cô, mảnh giấy da dê là đoạn khúc tán hồn còn đó là ngọc tâm tiêu, dùng ngọc tâm tiêu thổi lên đoạn khúc tán hồn chính là tuyệt chiêu sát mạng của mẫu thân cô lúc trẻ, cô phải học hết để bảo vệ thân, với công lực trong người cô hiện giờ, hoàn toàn học rất nhanh” – lão bà thều thào tiếp tục nói, sau đó 2 mâu quang lạnh lẽo nhắm lại, nằm nhẹ xuống:”huệ chủ nhân, ta đến gặp chủ nhân đây”, nở nụ cười lạnh lẽo và buông tay.

Nhan Nhược Bình thất thần ngây ra đó, nhìn cũng không thể tin vào mắt mình. Nàng nhắm nhẹ mắt, hít thở thật sâu, mở mắt ra, đi nhẹ tới bên cạnh xác của lão bà nhàn nhạt nói:”dù sao bà cũng là 1 nô tài tốt, có tình có nghĩa, ta đây cũng nên tích tí thiện đức”

Nhan Nhược Bình kéo xác lão bà ra góc sau vườn, đào một hố đất và chôn xác lão bà ở đó. Nàng đứng đó nở nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng nói:”dù sao cả 3 người đều đoàn tụ mà, ta sẽ không để thân xác này chịu khổ đâu, an nghỉ nha”

Nhan Nhược Bình bước trở lại phòng ngẩng đầu hét lên:” tên cáo tinh chết dẫm, kêu xuyên cùng ta bây giờ trốn xó xỉnh nào rồi”

“Ngươi làm quái gì la điếc tai thế, ta đây này” – 1 con cáo tinh xuất hiện

“Nga, ngươi chịu xuất hiện rồi đó hả, shit, bực bội, thân xác này thật tội nghiệp, nhưng cớ sao người đoạt mạng thân xác này cho hồn ta chui vào hả, lại là thất sủng nữa” – nàng bặm trợn nhìn cáo tinh thét lên

“ta đoạt mạng đâu, do thời không sắp xếp, hồn của thể xác này bệnh qua đời, ngươi xuyên qua, cả hai hợp duyên nên ngươi nhập vào, bất quá ngươi cũng đâu nhập vào xú nữ”

Nhan Nhược Bình vội trợn to mắt, như hiểu thấu được điều gì đó, nàng chạy lại bàn, cầm gương đồng lên coi coi, một khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, làn da nõn nà trắng phau, lông mi dày và cong vút, đôi mắt to trong vắt, mũi cao và thẳng, cộng với đôi môi hồng mềm mại, tuy có chút gầy ốm nhợt nhạt nhưng vẫn có thể thấy tuy không thể gọi là khuynh thành khuynh quốc nhưng danh xưng mĩ nhân vẫn không ngoa

“Nga, đúng là mĩ nhân, coi như cũng không làm ta thất vọng, nhưng trước khi du sơn ngoạn thuỷ, ta phải học hết võ công cái đã, còn luyện xong Đoạn khúc tán hồn xong rồi chúng ta tung hoành ngang dọc, bất quá ngươi muốn theo phải ở dạng con cáo, đừng hoá dạng người rắc rối nga, ngươi thấy thế nào?”

Cáo tinh nhàn nhạt gật đầu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN