Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới) - Chương 21: Trùng hợp như thế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
198


Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)


Chương 21: Trùng hợp như thế


cửa sau, nơi sâu nhất vào là phòng bếp. Lần này là đi vào tử cửa chính, vừa vào phủ thì có quản gia Diệp phủ dẫn đường, xuyên qua cánh cổng gỗ lim đi vào, dọc bên đường là những tượng cẩm thạch trang trí, qua ba lần cửa mới nhìn thấy cửa đại sảnh, nơi đó có hai nha hoàn đang đứng.

“Thiếu gia, lão phu nhân đang đợi thiếu gia trong phòng.” Một nha hoàn mặt trắng nõn quỳ gối thi lễ.

Lý Minh Doãn khẽ gật đầu: “Nàng cùng đi luôn.”

Nha hoàn mặt tròn vội nói: “Lão phu nhân chỉ mời thiếu gia qua.”

Lý Minh Doãn hơi nhíu mày, nhìn về phía Lâm Lan, trong mắt có một tia lo lắng.

Lâm Lan cười nói: “Vậy anh đi trước đi.” Nàng tự biết, lão phu nhân không thể nào chấp nhận nàng dễ dàng như vậy, Lý tú tài muốn đem nàng trở lại kinh thành đây mới là cửa thứ nhất, nếu như hắn không thể làm quan được…

Có nghĩa là hiệp ước này bỏ đi? Nếu quả vậy thì cũng tốt, nàng giảm đi không ít chuyện phiền, hơn nữa, Lý tú tài không thể nói nàng bội ước. Nghĩ như vậy, Lâm Lan vô cùng vui mừng, không ngại ngùng thể hiện lên mặt.

Vẻ mừng rỡ của nàng rơi vào mắt Lý Minh Doãn, sắc mặt hắn liền lạnh lẽo như băng, lãnh đạm nói nhỏ: “Chờ chút tôi quay lại tìm cô.”

Lâm Lan cười gật đầu, thầm nghĩ: Đoán chừng quay lại tìm ta là muốn đuổi ta về nhà. Lý Minh Doãn đi theo nha hoàn mặt tròn, một nha hoàn khác cằm nhọn dẫn Lâm Lan xuyên qua hàng lang bên hông cửa ra ngoài, đến sân sau liền đẩy cửa một gian phòng phía Nam mời Lâm Lan vào nghỉ ngơi.

“Không biết tỷ tỷ xưng hô thế nào?” Lâm Lan tranh thủ lúc rảnh rỗi làm quen với nha hoàn, tính toán moi chút tin tức có giá trị từ miệng cô ta.

Nha hoàn kia cười nhạt, trong mắt mặc dù không có sự khinh bỉ nhưng rất hờ hững. “Cô nương gọi vậy, Ngân Liễu không dám nhận.”

Một câu đơn giản, Lâm Lan liền hiểu được một chút, chính là thái độ của hạ nhân Diệp gia đối với chuyện này là không chấp nhận được, trong mắt các nha hoàn này, Lâm Lan chỉ là một cô gái xuất thân nông thôn hèn mọn, thế cho nên, đáp lời nàng, Ngân Liễu kia không dùng từ nô tỳ, Ngân Liễu cảm thấy mình so với cô nương này còn mạnh hơn mấy phần.

Lâm Lan đối với Ngân Liễu lạnh lùng không chút ngần ngại, lại hỏi: “Ngân Liễu tỷ tỷ, không biết bác Diêu hôm nay có trong phủ không?”

“Cô nương biết bác Diêu?” Ngân Liễu thấy lạ.

“Đúng vậy, tôi từng đỡ đẻ cho con dâu bác Diêu.” Lâm Lan thấy trên bàn trà có bày trà và bánh ngọt, nàng cầm một miếng lên ăn, lúc này đã quá giờ cơm trưa, nàng đói muốn lả người, nhưng vì cố giữ hình tượng nên không ăn như hổ đói, cái miệng nhỏ nhắn cắn một khối bánh ngọt, hương vị ngọt bùi, mùi vị thật tuyệt.

“Thì ra Ngân Phương được cô cứu mạng, cô là đại phu à?” Ngân Liễu kinh ngạc.

“Cứu mạng gì chứ, chỉ là tiện tay thôi mà.” Lâm Lan không xem trọng chuyện dùng từ như kia, Ngân Phương hôm đó khó sinh, bác Diêu tới tiệm thuốc Hồ Ký, vừa lúc sư phụ đi khám bệnh tại nhà bệnh nhân, mấy vị sư huynh nghe nói đỡ đẻ thì lắc đầu như trống bỏi, không còn cách nào khác là nàng phải ra tay, kiếp trước lúc nàng đi thực tập, từng có một khoảng thời gian thực tập ở khoa sản, không chỉ đỡ đẻ, mà những ca sinh mổ nàng cũng đã làm vài lần, sinh con nhìn nguy hiểm nhưng đối với nàng chỉ như bữa ăn sáng.

Sau một khắc, Ngân Liễu cung kính quỳ gối Lâm Lan thi lễ, tiếng nói có vẻ kích động: “Ngân Liễu thay mặt tỷ tỷ tạ ơn cô nương cứu mạng.”

Lầm Lan nhất thời nghẹn bánh ngọt, trùng hợp vậy sao, Ngân Liễu là muội muội Ngân Phương? Ai da… Ngân Liễu, Ngân Phương… đều là chữ lót “Ngân”.

“Ngân Liễu tỷ tỷ, mau dậy đi, chuyện này thật đúng là thật trùng hợp. ” Lâm Lan vui vẻ nói.

Có tầng quan hệ này, thái độ Ngân Liễu rõ ràng chuyển biến, ánh mắt nhìn Lâm Lan có thêm vài phần thân thiết.

“Vâng ạ, vẫn nghe tỷ tỷ nhắc tới cô nương, không nghĩ hôm nay lại được gặp.” Ngẫn Liễu nở nụ cười.

Coi như quen biết, Lâm Lan tùy ý ý nói: “Thật ra tôi cũng đã tới Diệp phủ vài lần.”

Ngân Liễu hé miệng cười nói: “Cô nương tới đưa trứng vịt phải không?”

“Làm sao cô biết?” Lâm Lan ngạc nhiên nói.

“Người khác không biết, Ngân Liễu có thể không biết ư? Nhưng sau này trong phủ cô nương đừng nhắc tới chuyện này nhé.”

“Tại sao? ” Lâm Lan không giải thích được.

Ngân Liễu nghẹn cười nói: “Trên dưới trong phủ, hôm nay nghe thấy hai chữ trứng vị đều phun hết cả, nếu các nàng biết trứng vịt do cô nương đưa tới, chỉ sợ đối cô nương…”

Lâm Lan chợt hiểu ra, hắc hắc cười khan vài tiếng: “Đúng là không thể nói ra.”

Ngân Liễu ngẫm nghĩ một chút, nghi ngờ hỏi: “Cô nương cùng thiếu gia… Thật sự?”

“Hả… Đương nhiên là thật, có điều tôi sợ lão phu nhân sẽ không đồng ý.” Lâm Lan ra vẻ buồn bã thở dài.

Ngân Liễu trong lòng tự nhủ, thiếu gia thân phận thế nào? Cho dù tướng phủ ngàn vàng, khuê tú tướng mạo xuất chúng tài tình cũng còn không xứng với thiếu gia, hôm nay lại nói muốn kết hôn với một cô gái nông thôn, dù lão phu nhân gật đầu thì bên kinh thành kia có đáp ứng không?

Theo lý thuyết, chuyện này một chút khả năng cũng không có, những Lâm Lan cô nương có ơn cứu mạng tỷ tỷ mình, Ngân Liễu không đành lòng dội cho nàng một gáo nước lạnh, trù trừ nói:

“Thiếu gia từ trước giờ đều có chủ ý, lão phu nhân hiểu thiếu gia nhất, thiếu gia nói chắc lão phu nhân sẽ đồng ý.”

Lâm Lan sao lại không nghe ra Ngân Liễu đang an ủi mình, nàng nhân cơ hội hỏi thăm: “Tính tình lão phu nhân thế nào?”

Ngân Liễu nghĩ ngợi, nói: “Lão phu nhân bình thường tương đối nghiêm nghị, nhưng chỉ cần mọi người làm việc chăm chỉ, lão phu nhân sẽ không cố ý gây khó khăn cho ai cả.”

Câu này nghe ngược lại thì là, nếu ai làm lão phu nhân mất hứng, lão phu nhân sẽ không bỏ qua, trong lòng Lâm Lan có chút sợ hãi, kiểu người này vừa có địa vị, lại nghiêm túc, nếu như bà có thành kiến đối với người nào, e chừng…

Đoán chừng vị lão phu nhân Diệp gia này đối với nàng thành kiến không nhỏ, nói không chừng còn nói nàng không biết xấu hổ câu dẫn cháu ngoại bảo bối của bà. Đang khi trò chuyện, nha hoàn mặt tròn đi tới.

“Lâm cô nương, lão phu nhân cho mời.”

Khối bánh trên tay Lâm Lan thiếu chút rớt xuống đất, nhanh vậy sao? Xem ra tính tình lão phu nhân quả nhiên nôn nóng, nhanh thế đã muốn gặp nàng.

Ngân Liễu tới bên nàng nhỏ giọng nói: “Lão phu nhân thích giảng quy củ.”

Quy củ? Ai biết quy củ trong lòng lão phu nhân là gì, nàng mặc kệ, cùng lắm thì về nhà. Quyết tâm xong, Lâm Lan theo nha hoàn mặt tròn đi lên phòng trên.

Chính viện rất lớn, trong viện trồng hai gốc Hải Đường lớn, hai bên hành lang treo một dãy lồng chim, nào họa mi, nào sáo, nào vẹt, líu ríu hót vui vẻ, năm gian phòng hảo hạng, cột gỗ chạm trổ hết sức sang trọng. Không cần thông báo, nha hoàn mặt tròn dẫn Lâm Lan vào thẳng nhà chính.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN