Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới) - Chương 43: Mặc kệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)


Chương 43: Mặc kệ


Lâm Lan vừa ra đã thấy Lý Minh Doãn chắp tay sau lưng ở đại sảnh đi tới đi lui, chân mày nhíu chặt, thần sắc ngưng trọng.

Văn Sơn thấy thiếu phu nhân, vui mừng nói: “Thiếu phu nhân đã ra.”

Lý Minh Doãn lập tức ngẩng đầu, tiến lên đón: “Thế nào rồi?” Nam tử trung niên đứng bên cũng đưa vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Lan.

Phương mama đưa Lâm Lan ra cười ha ha nói: “Lý phu nhân y thuật cao minh, tiểu công tử đã ổn định rồi, giờ cũng không mê sảng nữa.”

Lý Minh Doãn thở phào một hơi, khẽ nở nụ cười.

Lâm Lan nhìn xiêm y hắn xộc xệch, căn bản không trở về thay đồ, tâm tình nàng có chút khó chịu: “Sao chàng còn ở đây, xiêm y ướt dính trên người không khó chịu à? Nếu để lạnh xâm vào cơ thể, nhiễm lạnh sinh bệnh thì sao?”

Nam tử trung niên vội vàng cáo lỗi: “Là do tại hạ suy nghĩ không chu toàn.”

Lý Minh Doãn cười nhạt: “Không có gì, nếu tiểu công tử không còn gì đáng ngại, vậy chúng ta cáo từ.”

Văn Sơn hớn hở giúp Ngân Liễu cầm hòm thuốc, nam tử trung niên đưa bốn người ra khoang thuyền. Một phen mưa gió vần vũ qua, sắc trời đã sáng, sau cơn mưa không khí trong lành se se lạnh, vài cánh cò trắng chao lượn trên sông, có con đứng trên cột buồm, mắt chăm chú nhìn mặt nước chuẩn bị tùy thời bay xuống vồ tôm cá dưới nước.

“Tiểu thư, tiểu thư nhìn kìa, phía trên có mấy con chim đại bàng.” Linh Âm chỉ cột buồm hưng phấn thì thầm.

“Cô nương, đó là cò trắng.” Người lái đó nhìn ra bờ sông cười cười giới thiệu cho Linh Âm.

Diệp Hinh Nhi coi như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm hai người phía trước. Anh họ một tay che chở cho Lâm Lan, bộ dạng thật ân cần, hình ảnh kia xoáy sâu vào mắt cô ta, đâm thẳng vào lồng ngực đau nói. Nếu như không phải cha mẹ cùng vào kinh thành, trong nhà không ai làm chủ cho cô ta, giờ phút này người đứng bên cạnh anh họ chắc chắn là cô ta.

Cứ cho rằng vẫn còn cơ hội, anh họ dù có muốn nói chuyện hôn nhân cũng sẽ đợi thời gian dài sau khi mãn tang mẫu thân anh ấy, không ngờ vừa mãn tang xong đã dẫn theo Lâm Lan cùng trở về, đạp tan mọi hi vọng tốt đẹp của cô ta, điều này sao cô ta có thể cam tâm chịu đựng?

Diệp Hinh Nhi thu hồi tầm mắt ảm đạm, nhìn dòng sông mênh mông trước mặt, lòng không khỏi sinh ra một ý niệm ác độc: Nếu như… nếu như… Lâm Lan biến mất không dấu vết… hết thảy phiền não cũng sẽ không còn nữa. Cô ta bỗng nhiên bật dậy hướng hai người kia đi tới.

Linh Âm thấy tiểu thư, không kịp hỏi nhà đò xem cò trắng thích ăn gì, vội vàng đi theo.

“Chung quản gia không cần tiễn, mau về đi.” Đến thuyền mình, Lý Minh Doãn quay đầu lại nói với nam tử trung niên.

Chung quản gia vái chào thật sâu: “Hiện tại tiểu công tử đã khá hơnm tại hạ đến tạ ơn Lý công tử, Lý phu nhân.”

Lý Minh Doãn mỉm cười nói: “Việc nên giúp đỡ lẫn nhau mà.”

Chung quản nhẹ giọng nói: “Tại hạ xin cáo từ.”

Chung quản gia vừa rời đi, Lâm Lan liền tiến lên nói thầm: “Sao phải chờ tôi? Anh không yên tâm y thuật của tôi à?”

Lý Minh Doãn nhìn nàng cười nói: “Cô thực lắm chuyện.” “Chê tôi lắm chuyện anh còn chờ tôi?”

Lâm Lan tức giận lườm hắn một cái. “Tôi lo bệnh tình đứa bé kia.”

Lý Minh Doãn tỏ vẻ không quan tâm nàng giận nói. Lâm Lan nổi cơn: “Anh cho rằng tôi lo lắng anh sinh bệnh hả, tôi lo là vì sợ anh sinh bệnh tôi lại vất vả thêm thôi.”

Lý Minh Doãn nghiêm túc nói: “Cô là phu nhân của tôi, tôi chờ cô là lẽ phải, nếu tôi bị bệnh, cô cũng phải theo phép tắc chiếu cố tôi.”

Lâm Lan hừ một tiếng: “Chúng ta hiệp…”

Lâm Lan muốn nói trong hiệp ước không có điều này, mắt nhìn thấy Văn Sơn cùng Ngân Liễu đã tới gần, lập tức nuốt mấy từ phía sau vào bụng.

Lý Minh Doãn thấy nàng thiếu chút nữa nói ra bí mật, không khỏi có chút tức giận, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, cứng rắn nói: “Cô biết là tốt rồi.”

Lâm Lan bị hắn giày vò đến chết mất. Ngân Liễu cùng Văn Sơn bất đắc dĩ cười khổ, thiếu gia và thiếu phu nhân rõ ràng là quan tâm đối phương, hết lần này lần khác không chịu nói ra, không phải là tự ôm khó chịu vào mình sao?

“Anh họ, chị dâu, hai người đã về rồi.” Diệp Hinh Nhi đứng đối diện cười dịu dàng nghênh tiến.

Lâm Lan thấy Diệp Hinh Nhi tới, trong lòng gấp rút hiện lên ý niệm, chẳng phải Lý Minh Doãn anh không thích đối mặt với cô em họ này sao? Hôm nay tôi mặc kệ, để cho anh nhức đầu một mình đi. Lâm Lan cười tươi nói: “Em họ dậy sớm vậy.”

Diệp Hinh Nhi nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của anh họ, trong lòng như bị người ta dùng một lưỡi dao sắc bén rạch một đường dài, loại đau này, chỉ có mình cô ta tự biết, tại sao mỗi lần anh họ nhìn thấy cô ta thì lại lạnh mặt như người dưng như vậy, cô ta làm người khác chán ghét như thế sao?

Giọng nói bất giác lộ ra mấy phần ảm đạm: “Đã dậy từ lâu, nằm khó ngủ quá, định đứng lên đi lại một chút. Đúng rồi, nghe nói chị dâu đi xem bệnh cho người ta, bệnh nhân kia thế nào rồi?”

Lâm Lan gật đầu: “Đã không có gì đáng ngại, ta về nghỉ ngơi trước, hôm nay không tiếp em họ được.”

Lúc này Lâm Lan cách mép thuyền chỉ có hai thước, chỉ cần cô ta làm bộ trơn trượt chân, nhào qua, Lâm Lan sẽ rơi xuống nước…

Nhưng là, Lâm Lan nói xin lỗi không tiếp được rồi. Thoáng chốc do dự, Lâm Lan đã bỏ lại Lý Minh Doãn, bước qua Diệp Hinh Nhi mà đi. Lý Minh Doãn ngạc nhiên nhìn Lâm Lan, hay thật, nói đi là gì, nàng giận thật ư? Ngân Liễu vội lấy hòm thuốc từ tay Văn Sơn theo chân thiếu phu nhân về khoang thuyền.

“Ây da, anh họ, xiêm áo của anh ướt hết thế kia.” Phía sau truyền đến ngữ điệu ân cần của Diệp Hinh Nhi. Lâm Lan bĩu môi, Diệp Hinh Nhi cô biểu hiện tốt quá nhỉ.

Ngân Liễu đuổi theo Thiếu phu nhân, nhỏ giọng oán giận nói: “Thiếu phu nhân, sao thiếu phu nhân lại để thiếu gia lại? Chẳng phải là…”

Lâm Lan xem thường nói: “Thiếu gia nhà em có phải người chết đâu? Huống chi còn có Văn Sơn ở đó, sợ cái gì?”

“Kẹt kẹt…” tiếng khoang thuyền mở ra, Chu mama đi ra.

Ngân Liễu nhìn thấy Chu mama liền chào một tiếng. Sắc mặt Chu mama không đổi, nói với Lâm Lan: “Nếu thiếu phu nhân mệt, nhanh về nghỉ ngơi đi.”

Lâm Lan ngượng ngùng mà cười, âm thầm chột dạ, có vẻ Chu mama đã nghe được lời nàng nói, xem ra sau này nói chuyện phải cẩn thận một chút, tai vách mạch rừng, huống chi ở trên thuyền, vách cửa quá mỏng, không an toàn chút nào.

“Thiếu phu nhân về rồi ạ? Thiếu gia đâu ạ? Nô tì xuống bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho hai người.” Ngọc Dung nhanh nhẹn nói.

Lâm Lan nặng nề ngồi xuống ghế, thở sâu một hơi. Ngân Liễu đặt hòm thuốc xuống: “Thiếu gia đang ở bên ngoài, đoán chừng lúc này đang nói chuyện với nhị tiểu thư.”

Thanh âm Ngân Liễu không cao không thấp, đủ để đi vào lỗ tai thiếu phu nhân. Lâm Lan ngẩng mặt lên than thở, hắn cùng nàng không có hứa hẹn gì nhiều, nàng cũng không phải thê tử đúng nghĩa của hắn, quản gì nhiều như vậy?

Ngọc Dung kinh ngạc: “Sao không về cùng nhau?”

Ngân Liễu hướng Thiếu phu nhân bên kia chép miệng, dùng khẩu hình nói với Ngọc Dung: “Hai người giận dỗi.”

Ngọc Dung cuống lên, giận dỗi cũng không thể để thiếu gia ở bên ngoài khiến nhị tiểu thử có cơ hội tới gần thiếu gia chứ.

“Ta ra ngoài xem chút.” Ngọc Dung vừa nói vừa đi. Vừa mới mở cửa đã thấy thiếu gia đứng ở ngoài từ lúc nào, mặt mày ngưng trọng.

Ngọc Dung vội tránh ra: “Thiếu gia…”

Lý Minh Doãn bước vào, quát một câu: “Đi ra ngoài.”

Ngân Liễu cùng Ngọc Dung tự nhiên biết thiếu gia kêu ai ra ngoài, hai người nhanh chóng lui xuống, ra ngoài đưa tay gài cửa, thấp thỏm bất an đứng ngoài.

Ngọc Dung nhỏ giọng nói: “Thiếu gia hình như nổi giận thật rồi.”

Ngân Liễu gật đầu, trong lòng tự nhủ: Thiếu phu nhân cũng rất tức giận.

Ngọc Dung lại nói: “Bọn họ có khi nào làm ầm lên không?”

Ngân Liễu lắc đầu, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN