Cô dâu 17 tuổi rưỡi
Chương 13
*********
Từ khi bước vào quán Bình Minh,tâm trạng của N.Duy đột nhiên khác lạ,không
giống như bình thường,trong cậu tự nhiên dâng lên 1 cảm giác khó tả,1 cảm giác
khó hiểu nữa,cậu cứ chìm trong suy nghĩ của mình cho đến khi cô phục vụ đến,cất
tiếng hỏi nhẹ nhàng
-xin lỗi,quý khách dùng gì ạ?
-cho tôi 1 phần bò bít tết-nó nhẹ nhàng nói với cô
phục vụ và nở 1 nụ cười thật tươi,sau đó quay sang N.Duy nói-cậu dùng gì?-thì
bắt gặp N.Duy đang thất thần suy nghĩ
rồi như bị bất ngờ bởi câu hỏi của Gia Gia,cậu giật
mình ú ớ
-mình xin lỗi-thái độ lúng túng,rồi quay sang nói
với phục vụ-cho tôi 1 tách trà,thế thôi
-cậu không ăn gì sao?
nó ngạc nhiên khi nghe cậu nói-vào quán ăn thì phải
ăn chứ,sao lại chỉ uống trà????
n.duy nở 1 nụ cười thật tươi,như lấy lại bình
tĩnh,cậu nói
-mình không đói
rồi không gian như chìm vào yên tĩnh,chỉ còn tiếng
nhạc du dương bài “my heart will go on”
“Every night in my dreams
I see you. I feel you.
That is how I know you go on.
Far across the distance
And spaces between us
You have come to show you go on.
Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And youre here in my heart
And my heart will go on and on
Love can touch us one time
And last for a lifetime
And never go till were one
Love was when I loved you
One true time I hold to
In my life well always go on
Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And youre here in my heart
And my heart will go on and on
There is some love that will not
go away
Youre here, theres nothing I fear,
And I know that my heart will go on
Well stay forever this way
You are safe in my heart
And my heart will go on and on “
Nó cứ ngồi ăn mà không để ý đến rằng N.Duy đang
ngồi nhìn nó.”cô ấy sẽ như thế nào nếu….”-suy nghĩ chợt thoáng qua
trong lòng cậu khj nhìn thấy nó ngồi ăn 1 cách rất ngon lành,tâm trạng vui
vẻ,thật sự,cậu không đành lòng để nó nhìn thấy cảnh đó,mặc dù biết rằng đó là
tính cách ăn sâu vào con người của bạn thân cậu…
….
-cậu biết không N.Duy,hôm nay mình vui lắm,hjc,phải
cảm ơn cậu thật nhiều
Gia gia nói với vẻ mặt rất vui sau khj đã ăn xong
-sao mà cậu khách sáo vậy,đó là chuyện bình thường
mà,có làm được gì đâu,cậu nói thế mình buồn quá
N.Duy vừa nói vừa làm mặt mếu…nhìn thật đáng
yêu,thái độ đó làm cho nó không thể nhịn cười
-hjj,mình nói thật đó,không gặp cậu chắc buồn chết
mất…và đây-vừa nói nó vừa đặt lên bàn chiếc túi đựng chiếc áo mà khi nãy cô
nhân viên đã nói là “rất hợp với cậu ấy”-là quà tặng cho cậu
Không phải nói chứ,N.Duy rất ngạc nhiên,và không
giấu nổi niềm vui trên gương mặt
-mình cũng có quà sao
Vừa nói cậu vừa lấy chiếc áo ra để trước người như
đang ướm thử
-oh,đẹp quá-cậu xuyết xoa
-tất nhiên rồi,mình mà chọn thì chỉ có mà….no.1
thôi
Gia gia nói với vẻ mặt tự đắc,nhìn trông mới dễ
thương làm sao
-hjjj,mình biết mà,gia gia mà chọn thì…-vừa nói
N.Duy vừa giơ ngón tay cái lên biểu hiện là số 1 và nở 1 nụ cười tươi ơi là
tươi-cảm ơn cậu
….
2 người ngồi đó nói chuyện rất vui vẻ mà quên mất
thời gian,đã là 6h30 rồi kia đấy,nó phải về nhà để còn kịp nấu bữa tối cho
windy nữa,dù sao nó cũng đã hứa sẽ luôn là người vợ đảm đang mà,nhưng khi 2
người vừa đứng dậy,đang định bước đi thì…nó đứng lặng ngay chỗ đó,nhìn chằm
chằm về 1 góc…gần cửa ra vào,nhưng hơi khuất vì được che bởi 1 chậu cây
cảnh,N.Duy cũng tò mò nhìn theo ánh mắt của nó,cậu thực sự hết sức lo lắng và
bất ngờ,không ngờ rằng….
Ngồi ở bàn đó là 1 đôi “nam thanh nữa
tú”,chàng trai mặc 1 chiếc áo phông xanh lơ,tóc đen nhánh và được dựng lên
bởi 1 lớp keo vút,tuy đơn giản nhưng ở anh toát lên 1 vẻ đẹp lạnh lùng nhưng
lãng tử và cuốn hút,ánh mắt có vẻ như đang nhìn cô gái ngồi đối diện,cô ta nhìn
xinh,theo kiểu phong cách của 1 dân chơi chính hiệu,từ đầu đến chân đâu đâu
cũng được make up 1 cách cẩn thận(có vẻ thế),có lẽ chiếc đầm quá ngắn so với 1
cô gái có đôi chân dài và trắng muốt như thế,thân hình cô ta đang cong cong,uốn
éo trước mắt chàng trai…
Nhìn thấy cảnh đó,nó chỉ đứng yên…nhìn…và
nhìn,nó không nói gì,và có lẽ cũng chẳng có gì để mà nói,nó cứ đứng đó,khuôn
mặt đang vui vẻ khj nãy giờ trùng xuống,1 nỗi buồn phảng phất trên khuôn mặt,có
lẽ,nó muốn khóc,nhưng không hiểu sao không thể khóc được,chàng trai kia sao nỡ
vô tình đối với nó như thế,tính cách của anh sao tồi tệ đến thế…anh luôn lừa
dối nó…và đến ngay hôm nay…ngay bây giờ,anh vẫn luôn luôn lừa nó,thật ra
anh xem nó là gì của anh mà khi nào anh cũng luôn như vậy…nó đã thầm mong,thầm
mong anh thay đổi…đã có lần nó nghĩ anh đã thay đổi…và nó vui khi nghĩ đến
đó là vì nó,vì nó mà anh thay đổi tính cách của mình.
Nó không biết phải làm gì,chỉ có nước mắt,nước mắt
rơi thôi,nhưng nước mắt ủa nó không rơi nhwu các cô gái khác,,,nó cứ chảy từ
từ…nhwu đang cố gắng chịu đựng.N.Duy chỉ biết đứng đó,hết nhìn bạn mình rồi
lại nhìn nó…lòng anh đau…một nỗi đau mà anh cũng không hiểu là do tại sao
nữa
đứng một lúc.nó cảm thấy mình quá dư thùa ở nơi
đây…nó làm được gì kia chứ…nó không thể nhwu những người khác…chạy lại
đánh ghen với cô gái kia được…vì…lòng tự trọng…vì một nỗi sợ vô hình…nó
sợ nếu hôm nay nó lại đó…nó sẽ mất anh…mãi mãi
Một cô gái chạy thật nhanh ra khỏi nhà hàng,một
chàng trai tính tiền vội vã và đuổi theo cô gái ấy…chỉ có nhân viên lắc đầu
nói với nhau “chắc anh chàng đẹp trai đó đã làm điều gì có lỗi với cô gái
đó rồi,…”và họ lại chú tâm vào công việc
….
-Gia Gia,đợi mình với
N.duy vừa chạy theo vừa nói,cậu đã đuổi theo nó 1
quãng đường khá dài,hơi thở dường như đứt quãng vì mệt
-cậu đi theo mình làm gì
Nó nói,cố gắng không để nước mắt trào ra,nhưng hơn
ai hết,n.duy hiểu rằng nó đang gồng mình để cậu không thể nhìn thấy những giọt
nước mắt đó
Cậu không nói gì,chỉ đứng yên nhìn nó
-cậu về đi,mình muốn ở một mình,đừng đi theo mình
nữa
-nhưng mà,…
-MÌNH NÓI CẬU VỀ ĐI,MÌNH MUỐN Ở MỘT MÌNH,…mình
không cần sự an ủi và thương hại của bất kì ai hết,có hiểu không
Nói rồi nó quay lưng bước đi dưới ánh chiều
vàng,dòng người và xe cộ cứ thế tiếp nhau qua nó,1 cơn gió nhẹ thổi qua làm tóc
nó bay bay vài lọng,2 tay nó tự ôm lấy mình…nhìn thấy bóng dáng cuua người
con gái đó bước đi một cách vô vọng,lạc lõng và cô đơn khiến lòng cậu đau
nhói,hơn lúc nào hết,giờ đây cậu muốn chạy đến cạnh nó,ôm nó,và cho nó mượn bờ
vai này để được khóc,tại sao…tại sao với tư cách của 1 người bạn thôi mà cậu
cũng không đủ dũng cảm để làm được điều đó
Nó vẫn cứ bước đi…đi…và cho đến khi bóng nó nhỏ
xíu và khuất dần,cậu mới quay đầu lại về,giá như…giá như nó cần cậu
…..
Nó về đến nhà,như 1 cái máy lập trình sẵn,nó đi vào
bếp và bắt đầu nấu bữa tối,”mình phải nấu để windy về còn kịp ăn nữa,nếu
không anh ấy sẽ giận”,rồi chưa đầy 30 phút nó đã nấu xong,dọn sẵn ra bàn
và ngồi đợi anh về
7h45…8h…8h30…9h…11h…bàn ăn vẫn chưa vơi
đi chút gì,nó chưa ăn…nó đợi anh về ăn cùng…nhưng…nhưng sao mãi mà anh
không về…ngay cả một cú điện thoại báo rằng anh không ăn cơm ở nhàcũng không
có,nước mắt nó lại rơi,trong căn nhà rộng thênh thang này giờ chỉ có mình
nó…anh đã quên rồi…anh đã quên lời hứa với nó,sẽ không bao giờ để nó ở nhà
ăn cơm 1 mình…anh đã quên…và giờ đây có lẽ nó đã biết nguyên nhân rồi.Trong
một phần 1 giây,nó không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa,nó khóc…nước
mắt cứ thế mà trào ra không thể kiềm lại được như khi chiều nữa,khuôn mặt của
nó giờ đây chỉ toàn là nước mắt,nó gục đầu xuống bàn ăn,đôi vai khẽ run run lên
rồi dần dần run lên 1 cách mạnh mẽ,những tiếng nấc cứ thế mà vang theo
…..
Bóng đèn bật sáng,1 người con trai tuấn mĩ xuất
hiện,anh ngỡ ngàng khi nhìn thấy cảnh trước mặt mình:1bàn ăn thịnh soạn chưa
vơi đi chút gì,1 cô gái gục đầu xuống bàn,đôi vai gầy cứ run lên theo từng
tiếng nấc nhẹ…cô ấy đang khóc,cô ấy chưa ăn gì cả
Nhìn thấy thế,anh hốt hoảng chạy lại phía nó,ôm nhẹ
đôi vai gầy đang run lên kia mà hỏi
-em khóc sao?Sao em lại khóc
Nghe giọng nói quen thuộc,nó ngước mắt lên,không
quên quệt đi những giọt nước mắt còn đọng lại
-anh về rồi à,đã ăn uống gì chưa
Nó phớt lơ câu hỏi của anh mà hỏi vẻ đầy quan tâm
lo lắng
-anh ăn rồi-rồi anh liếc nhìn bàn ăn-em chưa ăn
sao,sao em ngốc quá vậy,nếu đợi không thấy anh thì em phải ăn đi chứ
-không,em ăn rồi-nó nói,nhìn thẳng vào mắt anh-anh
đã ăn rồi sao,ăn ở đâu?
Câu hỏi của nó như xoáy sau vào lòng anh,anh lúng
túng không biết trả lời thế nào,rồi cuối cùng anh cũng nói…tuy có phần hơi
ngượng ngập nhưng cuối cùng cũng đã cho nó 1 lí do chính đáng”
-à,hôm nay nội gọi anh đến công ty,anh phải đi đàm
phán với đối tác…ừ,đúng…đàm phán với đối tác
Thái độ của anh hết sức túng túng
-vâng,em hiểu rồi…anh đừng lúng túng thế
“lúng túng-là sao”-suy nghĩ của windy bất
ngờ lo lắng..rồi anh cũng nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác
-sao em lại khóc?
windy hỏi với vẻ lo lắng
-hjj-nó cười gượng gạo-em không sao,chỉ tại nhớ nhà
thôi
-à,thế sao,vậy ngày mai chúng ta sẽ về thăm
nội,được không
Anh nói và cười với nó,vòng tay ôm nhẹ eo nó,tâm
trạnh đã bớt lo lắng phần nào”thì ra cô ấy chỉ nhớ nhà”
nó nhẹ nhàng khỡ tay windy ra và nói
-anh lên phòng nghỉ đi,em phải dọn bàn ăn đây
Nói rồi nó đẩy anh ra,và dọn bàn
ăn,”windy…tại sao ngay đến lúc này…anh vẫn còn lừa dối
em”……..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!