Cô dâu 17 tuổi rưỡi - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Cô dâu 17 tuổi rưỡi


Chương 22


Chập 22:Hóa giải…hạnh phúc
ngọt ngào

*****

Có 1 người con gái lặng lẽ bước đi trên hè
phố.Rất nhiều người nhìn theo cái bóng dáng đó bởi vì cô thực sự đẹp…rất
đẹp.Mái tóc mượt mà được tô điểm thêm bởi thứ nắng tinh khôi của mặt trời vào
buổi sáng sớm.Đôi mày thanh tú tự nhiên cùng đôi mắt sáng long lanh như biết
cười.Đôi môi đỏ hồng căng mọng đang cong lên đầy sự sống

*****

-Cô đi đi,về bên Minh Long đi trước khi quá muộn

Nó đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì Hồng
Khôi lên tiếng.Đúng,chính xác là Hồng Khôi-người đã mang cô về đây

-…-im lặng,nó không hiểu tại sao Hồng Khôi lại
nói như thế,nhưng…thực sự…nó cũng đang…nghĩ về anh

-Tôi biết tất cả mọi chuyện xảy ra giữa Minh Long
và cô rồi…nhưng tôi cũng biết…tất cả chỉ là hiểu lầm thôi,cô hãy về bên anh
ấy đi,Minh Long thực sự rất yếu đuối,anh ấy sẽ rất đau khổ nếu cứ như thế này

-Vì sao cô lại nói với tôi những chuyện này

Nó nhìn Hồng Khôi rồi e dè hỏi

-vì tôi,thế thôi

Nó không hiểu cô ta đang nói gì,1 người như Hồng
Khôi liệu nó có thể…tin tưởng…1 chút không.Im lặng hồi lâu,nó lên tiếng

-tại sao lại vè cô,và vì sao cô lại biết tất cả là
hiểu lầm

Một chút nghi ngờ,một chút cố tìm hiểu,1 chút để có
thể nghe Hồng Khôi nói,nó lại hỏi

-…

-…

-@+$!/%?’;/#*)$

-….

-Mọi chuyện là vậy,giờ cô hiểu rồi chứ

Hồng Khôi kể cho nó nghe mọi chuyện,từ đầu đến
cuối,kể cả chuyện ngày hôm đó,khi mà 1 chút nghi ngờ anh trong nó xuất hiện

-Thực sự…tôi trở về đây là vì anh ấy…Tôi…yêu
Minh Long…rất nhiều…vì…đó là ng con trai đầu tiên xem tôi “như những
người con gái bình thường khác”

Nói đến đây,Hồng Khôi im lặng vài giây,ánh mắt cô
trùng xuống khó tả…buồn…,còn nó thì không hiểu tại sao cô ta lại nói rằng
anh là ng con trai đầu tiên xem cô ta là 1 người con gái bình thường khác?????

-Càng yêu anh ấy bao nhiêu,tôi càng ghét cô bấy
nhiêu,nhưng những ý định dành lại anh ấy từ cô ngay bước đầu tiên đã không
thành rồi…thất bại 1 cách thảm hại,1 cách đau đớn.Trong mắt anh ấy,luôn luôn
chỉ như là 1 người bạn,1 người em gái mà thôi,không bao giờ có thể xem là 1
người con gái được.Tôi đã định tiếp cận,gần gũi anh ấy từ việc sẽ là người mẫu
ảnh quảng cáo cho tập đoàn,vì thực sự cái này chỉ có lợi,lợi hoàn toàn chứ
không hề có hại.Nhưng đáp lại thiện ý đó của tôi,anh ấy thẳng thừng nói như
thế…nói rằng chúng tôi là anh em,là bạn tốt,trong tim anh ấy chỉ có mình
cô…đúng chính xác là 1 mình cô-Hoàng Kim Gia à.Cả ngày hôm đó,tôi đã cố níu
kéo để anh ấy gần bên tôi thêm 1 chút,1 chút

nhưng tất cả chỉ làm tôi thêm buồn,thêm thấy
vọng…Và chính cái lúc nhìn thấy anh ấy say,gọi tên cô trong đau đớn,mà tim
tôi như quặn thắt lại,anh ấy yêu cô đến mức trong khi say vẫn có hình bóng cô
“Gia Gia,sao em nỡ đối xử với anh như vậy”…ấy mà bên cạnh là tôi và
Tống Phương.Chính lúc ấy tôi thực sự biết rằng,tôi không bao giờ còn cơ hội
nữa…à quên,là tất cả những người con gái khác…ngoại trừ cô…Gia Gia ạ

Nói đến đây,khóe mắt Hồng Khôi đỏ lên,long lanh
nước,nhưng dường như cô ta đang cố gồng mình lên để nó không rớt ra trên khóe
mi,tự nhiên nó…lại thấy thương Hồng Khôi,1 cảm xúc khó nói,không phải thương
hại…chắc chắn thế

-đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế,nó sẽ làm tôi
không bỏ đc mất…

Cô-thì có cái gì hơn tôi kia chứ,mà tại sao anh ấy
lại yêu cô say đắm…hahaha

Nó im lặng nghe Hồng Khôi nói,lần đầu tiên nó ngồi
yên không nói gì như thế.Hồng Khôi cũng không phải người đáng ghét mà,cô ta
cũng đáng được yêu…và yêu…chỉ là….

….

-Cô về đây vì windy,vậy bây giờ cô sẽ thế nào

-haha,cô khỏi lo…đà ông trên đời này không
thiếu,Hồng Khôi này muốn thì vơ cả nắm..nhưng…giờ chưa tính đến chuyện đó,từ
giờ tôi sẽ sống cho tôi,và…vì tôi…Bên kia họ đang kêu tôi sang kí 1 hợp
đồng béo bở 4 năm…tôi sẽ qua đó vì…tương lai sau này của tôi-Hồng Khôi mỹ
nhân…hàhà…còn cô,về bên anh ấy đi,và nhớ…hãy sống thật hạnh phúc nhé…

*****

Nhớ lại những gì Hồng Khôi nói,trong lòng nó bỗng
vui vẻ,nhẹ nhõm hơn bao giờ hết,mọi nghi ngời,đau khổ với windy rốt cuộc cũng
chỉ là hiểu lầm,hiểu lầm thôi.Nghĩ thế,bước chân nó như nhanh hơn,hơn bao giờ
hết,giờ đây nó thêm yêu anh,yêu cuộc sống này.Hôm nay sao trời đẹp thế nhỉ,gió
nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt trắng hồng của nó…nhẹ nhàng,nhẹ nhàng
thôi…1 cơn gió làm tung bay chiếc váy trắng…Và nó-như 1 thiên sứ bình minh
đang tung tăng dạo chơi

KÍTTTTTT

Tiếng dừng xe chói tai,1 chiếc xe đua đỏ như máu
dừng bên lề đường,ngay bên cạnh nó…Và…Tống Phương bước ra,mặt cô ta đầy căm
phẫn,tức tối,ánh mắt như ngàn dao găm sắc nhọn phi thẳng vào người nó.Nó chưa
hết ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của cô ta ở đây thì cô ta đã kề con dao lên cổ nó

-con ả tiện nhân,đi theo tao mau nếu mày không muốn
chết

Nói rồi Hồng Khôi kéo nó đi,khi đang định lên xe
thì bỗng 1 tiếng ai đó…rất quen,rất quen vang lên…vẻ đầy lo lắng,vui mừng
và 1 chút…bất ngời khi…còn 1 người nữa ở đây

-Gia Gia…e…em…

Khi chưa nói hết câu,ánh sáng từ mặt trời chĩa vào
con dao Tống Phương đang cầm chiếu sáng vào mắt anh khiến anh bàng hoàng,có
phần sợ hãi.Con dao đang kề bên cổ nó,có thể làm nó bị thương bất kì lúc
nào.Sau khi nghe N.Duy kể mọi chuyện,anh đã lao như phay ra ngoài tìm nó,anh
lang thang khắp nơi trong đêm tối,lo lắng,sợ hãi khi cảm nhận được cái màn đêm
u ám thế này…vậy mà…vậy mà đêm qua nó đã phải 1 mình lang thang trong
đêm,để rồi khi bây giờ gặp được nó,niềm vui chưa dứt thì lo lắng tràn đầy

-tống phương…cô…cô đang làm gì vậy

-windy…-Nó chỉ thốt ra đc tên anh,ánh mắt nhìn
anh đầy vui mừng mà quên đi con dao đang kề bên cổ mình

-Im miệng cho tao

Vừa nói tống phương vừa tát 1 phát thật mạnh vào má
trái nó,nó chỉ “á” lên 1 tiếng như phản xạ tự nhiên,5 ngón tay của
tống phương hằn đó trên gương mặt trắng hồng của nó.Cô ta như 1 con thú đói lâu
ngày đang lên cơn tìm kiếm,lùng sục thức ăn.Cô ta quá cay cú khi kế hoạc chiếm
giữ windy bị thất bại,cô ta điên cuồng tìm nó,để rồi cuối cùng là thế này đây

-dừng tay lại,tống phương,sao cô có thể làm thế

Windy đầy giận giữ khi nhìn thấy nó bị đối xử như
vậy mà anh lại k thể làm gì

-hahaha…tại sao tôi k thể chứ,nếu có thể,con dao
này còn có thể cứa đứt ngang cái cố cao này kia…hahaha

Vừa nói,cô ta vừa thắt chặt vòng dao lại

-cô bị đin à,sao cô lại phải làm vậy chứa

Win dy không tránh khỏi bức xúc

-hahaha….tại sao ư?…chẳng phải là tại anh,chẳng
lẽ anh k biết hay sao…vì ai…vì ai mà tôi thành ra thế này

Nó không nói gì…chính xác hơn là không thể
nói,chỉ hướng ánh mắt nhìn về windy,còn windy thì lo lắng nhìn nó,rồi quay qua
tống phương,nói những lời nhằm giúp cô ta trấn tĩnh,nhưng…tất cả đều vô ích…cô
ta đin…đin thật rồi sao

Từ trước đến nay,t/s của tống phương anh không phải
không biết,nhưng với anh,cô ta chỉ là bạn chứ không bao giờ có thể tiến xa
hơn,nhưng anh không thể cự tuyệt cô thẳng thừng,chỉ có thể tỏ vẻ tạo khoảng
cánh nhằm giúp cô hiểu…nhưng đến hôm nay,có lẽ chủ ý của anh không đc tống
phương hiểu,và chuyện hôm nay thế này là cô ta đã đi quá xa…quá xa rồi.tại
sao cô ta làm thế chứ…chỉ vì anh sao????Chỉ vì muốn bên cạnh anh mà cô ta bấp
chấp tất cả hay sao.Giá như…giá như ngay từ đầu,anh không nên tiếp xúc với
cô,giá như ngay từ đầu,anh cự tuyệt tình cảm của cô quyết liệt có phải hơn
không…anh giận khi để xảy ra chuyện thế này với nó…Giờ anh phải làm sao
đây,khi con dao vô tình kia cứ bên nó…nguy hiểm có thể đến với nó bất cứ lúc
nào.Nếu nó có mệnh hệ gì…àkhông,nếu chỉ là 1 vết thương nhỏ thôi…anh làm
sao có thể tha thứ cho mình đây.Cũng chỉ tại anh,tại anh nên mới thế này.Ngay
từ đầu nếu nói rõ ràng tất cả với nó thì đâu có như thế này,đâu có những hiểu
lầm,để rồi nó 1 mình bên ngoài trong đêm,…để rồi giờ đây nó đang gặp nguy
hiểm.nó đấy-người anh yêu hơn bất kì ai đấy-đang đứng trước mắt anh-đang gặp
nguy hiểm…nhưng…anh không thể làm gì được…bất lực….anh phải làm sao
đây…phải làm sao để tống phương tha cho nó..nếu cần mạng

sống này,anh sẵn sàng trao đổi để nó được an toàn

-tống phương…tôi xin lỗi…nhưng tình cảm thì
không thể gượng ép…cô biết mà…nếu cô làm gì Gia Gia…tôi sẽ càng thêm xa
cô thôi,trong tim tôi giờ chỉ có hình bóng duy nhất là cô ấy…tôi xin
lỗi…tôi sẽ thay vị triy hiện giờ của cô ấy,cô hãy để cô ấy đi,có được không?

-windy,anh đang nói gì vậy,em k sao,k sao thật mà

Nó nghe windy nói mà lòn đau lắm,ánh mắt nhìn anh k
nói nên lời.Nhưng dù anh có nói thế nào đi chăng nữa,tống phương vẫn không chịu
tha cho nó,mặt cô ta sa sầm tối đen lại…cô ta…muốn gì(t/g:haizzhhh…còn
muốn gì nữa…)

-Gia Gia,anh xin lỗi,tất cả là tại anh.em yên
tâm,anh sẽ làm tất cả để em được an toàn

…..

2 người cứ nói qua,nói lại,coi như nguy hiểm trc mắt
chỉ là vô hình và tống phương không hề tồn tại ở đó

-2 người im ngay,nói đủ chưa hả…các người có biết
vì các người mà tống phương này đau đến thế nào không hả-cô ta gào lên,ánh mắt
đỏ ngầu như cá mắt đỏ,nói đoạn quay qua windy-Minh Long,anh có biết không,ngay
từ giây phút đầu tiên gặp anh thì em như đã bị chinh phục,nếu…nếu không có cô
ta,chắc chắn rằng anh đã thuộc về em…nhưng tại sao…tại sao cô ta lại xuất
hiện kia chứ…cô ta…tất cả là tại cô cô…cô ta phải biến mất hoàn toàn thì
anh mới có thể quay về với em được

Tống Phương mắt sáng sắc nhọn nói,nhìn vào windy
rồi lại nhìn vào con dao và nó

-không…không phảo vì cô ấy,dù cô ấy có không xuất
hiện thì tôi và cô cũng không thể được Tống Phương ạ….bởi vì….

-vì sao…vì sao k thể yêu em…anh nói dối…anh
đang nói dối đúng không…tất cả chỉ vì nó…nếu nó không xuất hiện thì….

Tống Phương bức xúc nói,windy cắt ngang lồi cô ta

-không…tôi không nói dối…tôi và cô khác nhau
hoàn toàn,không bao giờ đến đc cùng 1 điểm chung…cô hiểu không

-anh im đi…em không muốn nghe…em không muốn
nghe

Tống Phương hoảng loạn lắc đầu,2 tay bịt chặt tai
lại vì không muốn nghe những lời windy nói…chỉ cần có thế,windy nhanh chóng
chạy laơi kéo Gia Gia ra nhưng lúc đó…tay Tống Phương vội cứa ngang 1 vết
dài…máu…máu chảy ra…đỏ thẫm hết vào áo…màu đỏ nằm nổi bật lên 1 màu
trác tinh…keng…tiếng con dao rớt xuống

-windy…anh…anh không sao chứ

Tay nó đang được anh đỡ,máu trên cánh tay anh từ từ
rớt từng giọt,từng giọt xuống,thấm vào áo nó,nó hoảng sợ,mắt long lanh ngấn
nước…

-anh đừng làm em sợ…đừng làm em sợ mà

Nó như nói trong từng tiếng nấc…hoảng loạn…nó
sợ máu…rất sợ,chỉ vì cứu nó mà anh mới bị như thế này.Còn Tống Phương,cô ta
không biết chuyện gì đang diễn ra nữa…thật sự…thật sự cô ta không hề muốn
làm thế…nhưng tại sao…tại sao khi đó tay cô lại vung ra…cô ta đứng không
vững nữa…con dao cầm trên tay giờ đang dính máu…rớt xuống

-minh long…minh long…em…em xin lỗi…em…em
không cố ý…

Cô ta lắp bắp,nhìn windy đầy tội lỗi,cơ thể run lên
bần bật

Anh nhìn nó,1 tay đang ôm lấy vết thương,tay còn
lại vút nhẹ vài lọng tóc mai,lau đi những giọt nước mắt đang chực chờ rớt xuống
kia,rồi lại quay sang tống phương,nhìn ánh mắt thầm biết ơn cô biết bao

-Anh không sao…tôi không sao…vết thương nhẹ
thôi,2 người đừng khóc…đừng lo gì cả…sẽ khỏi mau thôi…cảm ơn em…Gia
Gia…vì em đã không sao…cảm ơn cô…Tống Phương…vì cô đã không làm gì cô
ấy

Nó nhìn anh k nói gì…lo lắng đã nghị trị khắp ng
nó rồi

-em…em xin lỗi…anh phải mau đến bác sĩ…đúng
rồi…bác sĩ…mau….cô gọi điện mau cho bệnh viện bảo họ chuẩn bị
trước…chúng ta đi mau…

Tống Phương lắp bắp…rồi giục nó gọi điện cho bệnh
viện trung tâm

Trên chiếc xe đỏ như máu đó,giờ đây đang chở
nó,tống phương,và windy mang vết thương đến bệnh viện.tuy vết thương ở tay k
sâu,chỉ bình thường,nhưng anh phải băng bó,nên việc cửa động và sinh hoạt có
phần hơi khó khăn.tất cả đều phải nhờ người giúp

Tống phương vừa từ phòng trưởng khoa trở về phóng
windy thì bắt gẳp cản Gia Gia đang xúc cháo cho anh ăn…và hơn hết,ánh mắt họ
trao nhau đầy thâm tình và hạnh phúc…cô biết rằng…đã đến lúc…cô…nên
chấp nhận…sự thật….

Tống Phương thực sự yêu windy,nhưng cái cách mà cô
dành tình cảm cho anh lại không giống như những người khác.cô nghĩ rằng yêu là
phải được ở bên cạnh săn sóc cho anh…vì thế nên…cô mới làm những chuyện
ngoài sức tg̉ của chính bản thân mình như vậy.cô đâu biết rằng lúc anh kéo Gia
Gia ra và đỡ lấy vết dao đó thì cô đã hoàn toàn bị khuất phục trước 2 người
họ,trái tim cô như tan vỡ ngàn mảnh…và chính lúc đó sự ân hận trong cô xuất
hiện…từ bỏ…cô phải từ bỏ anh thôi…để cho anh-người cô yêu đc hạnh phúc.vì
chỉ có 1 người có thể làm đc thôi,mà người đó “lại không phải là
cô”…cô sẽ không bao giờ có được cái may mắn đó

Lặng lẽ bước ra khỏi bệnh viện,thoát khỏi cái không
khí âm u,lạnh lẽo của máy lạnh,khỏi cái mùi khó chịu của thu

ốc khử trùng…ánh nắng bên ngoài mới thoải mái,ấm
áp làm sao…Và…phía xa xa kia…một chàng trai đang tựa lưng vào chiếc
xe…hướng ánh mắt nhìn về phía cô và…mỉm cười

-Thừa Lâm…-Tống Phương ngạc nhiên cất tiếng
gọi…nhưng cô vẫn nở 1 nụ cười

*****

…Ting ting…-tiếng tn vang lên

Windy đọc xong tin nhắn thì mỉm cười,anh nhanh tay
rep lại

Tin nhắn vừa được gửi đi thì ở nơi nào đó,khóe môi
ai đó cong lên nhẹ nhàng.Còn ở đây,ngay trong căn phòng bệnh nhân này thì

-là tin nhắn của ai vậy,nhìn anh vui vẻ quá nhỉ,tay
đã thế mà còn nhắn lại được…vậy anh tự ăn đi

Nó giỗi khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ “đến là
khó chịu” của anh(t/g:bó-sờ-tay=.=)

-ơ…anh…-windy thoáng bối rối,nhưng nhiền cái
điệu bộ nó dễ thương không chịu được…nó…đang ghen.Anh nghiêng đầu,nheo nheo
mắt nhìn nó mà hỏi-em…em đang ghen à

Nghe vậy,nó giãy nãy lên,nhưng nó đâu biết rằng mặt
nó giờ nhìn đang đỏ như quả cà chua chín,thế nhưng lại vẫn cố cãi

-ai mà thèm ghen…anh có thế nào…em cũng mặc

-thật không?-windy cố vặn vẹo nó

-thật

-thật chứ

-thật-nó hét

-không ghen à

-không

-thế tha thứ cho anh

-không…th..tha….-nó chưa nói hết câu thì dừng
lại

-em không tha thứ cho anh thật à…hjc…anh biết
lỗi rồi mà vợ yêu…nhé…tha thức cho anh lần này nhé

Windy làm mặt trẻ con…2 mắt chớp chớp nhìn nó,tay
cứ đung đưa tay nó…Gia Gia hất mạnh tay anh ra đứng dậy nói

-khô…không…

Nhưng lời nói chưa hết thì cô chợt nghe 1
tiếng”á” ở phía sau…hình như…từ anh…anh…anh đang bị thương ở
tay mà…nó lại hất mạnh tay anh ra…nó lo lắng khi nhìn thấy mặt anh nhăn
nhó,tay đang ôm cánh tay vẻ đau lắm…không biết anh có sao không…nó tự trách
mình

-em xin lỗi…anh…anh không sao chứ

Vừa nói nói xừa xoa xoa cánh tay anh,mắt hết nhìn
anh rồi lại nhìn cánh ta bị thương..lo lắng và ngờ nghệch hết mức(Bị lừa
rồi…hahaha)

-anh đau…đau lắm…sao mà em…

Chưa nói hết câu thì nó đã cắt lời anh,tưởng anh
đau thật nên nó cứ như gà mắc tóc…chân tay luống cuống…không thể nói gì
được…bất chợt nó…hôn nhẹ lên làn môi đang bu loa kia…nhanh thôi…nhưng
cũng khiến windy lặng người

-em xin lỗi…em xin lỗi…tha tha thứ cho
anh…tha thứ mà…anh đừng bị sao hết nhé

Nhìn vào mắt anh,nó rối rít

Như định thần lại,anh nhanh chóng tìm đến bờ môi
vừa chạy trốn kia…anh không thể để cho cái thứ ngọt ngào kia đến và đi nhanh
chóng như thế được…Anh hung hăng hôn lên bờ môi mềm của nó…cái cảm giác mà
đã làm anh say mê…đầu lưỡi anh luồn lách…tách 2 kẽ răng nó ra…và bắt đầu
cuộc xâm chiếm bờ cõi…khai phá vùng đất chiếm đóng(>.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN