Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Chương 7: Lại không cùng xuất hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
224


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2


Chương 7: Lại không cùng xuất hiện


Mơ, một giấc thật dài.

Trong mơ, những vướng mắc kia cứ trở đi trở lại khiến cô thấy vô cùng mệt
mỏi. Đến nay cô vẫn còn nhớ rất rõ, ngày đó khi Cố Học Võ tỉnh lại, vẻ
mặt tức giận cầm lấy tay cô.

“Tôi đã chạm vào cô?”

“Đúng
vậy.” Kiều Tâm Uyển biết tên đã bắn thì không thể quay lại được nữa. Đến bước này, chính là đã đưa ra lựa chọn rồi: “Cố Học Võ, em là người của
anh rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em.”

“Chịu trách nhiệm?” Cố Học Võ như nghe được truyện cười: “Cô khẳng định tôi đã chạm vào cô?”

“Đương nhiên.” Kiều Tâm Uyển đánh bạo chỉ vào vết đỏ trên giường: “Đêm qua anh uống say.”

“Kiều Tâm Uyển…” Cố Học Võ buồn cười, chuyện này thật sự rất buồn cười, rất
buồn cười. Khả năng kiềm chế của anh luôn rất mạnh, bản thân đã làm
những chuyện gì sẽ không biết sao?

Hôm qua anh uống bao nhiêu
chứ? Thật sự chạm Kiều Tâm Uyển mà lại không có cảm giác gì sao? Nhìn vẻ chắc chắn trên mặt Kiều Tâm Uyển, anh giận quá hóa cười: “Được. Kiều
Tâm Uyển cô được lắm, không phải cô muốn gả cho tôi sao? Tôi thành toàn
cho cô. Tôi cưới cô.”

“Học Võ?” Lần này đến lượt Kiều Tâm Uyển bất ngờ, không nghĩ sự tình lại thuận lợi như vậy: “Anh, anh muốn cưới em?”

“Đúng vậy. Cố Học Võ dùng sức gật đầu: “Kiều Tâm Uyển, cô chuẩn bị đi, tôi sẽ cưới cô, nhưng cả đời này tôi cũng không chạm vào người cô. Nếu cô có
thể chấp nhận. Chúng ta lập tức kết hôn.”

……www.sakuraky.wordpress.com……

“Cố Học Võ?” Kiều Tâm Uyển chấn kinh, nhìn sắc mặt Cố Học Võ. Anh ấy có ý gì?

Sau đó, rốt cuộc Kiều Tâm Uyển cũng hiểu được Cố Học Võ có ý gì. Anh dùng
hôn nhân để trừng phạt, muốn cô cả đời phải sống như quả phụ.


hận, cô giận, cũng hiểu được, trên thế giới này người độc ác nhất chính
là Cố Học Võ. Cuộc hôn nhân ba năm đã làm mất hết toàn bộ nhiệt tình của cô. Mặc kệ cô ăn mặc xinh đẹp, trang điểm đẹp đẽ đến thế nào. Trong mắt Cố Học Võ cũng không có sự tồn tại của cô.

Vốn cô thực tập cho
công ty gia đình, bởi vì từ đầu Cố Học Võ ở tỉnh A, cô đi theo, lại thực sự không chịu nổi sinh hoạt ở đó. Thị trấn nhỏ kia, không có cửa hàng
tổng hợp, không có nơi giải trí. Đừng nói tới đồ đạc hạng nhất, dòng sản phẩm loại ba cũng không có. Quần áo bán ra cũng toàn kiểu đã xuất hiện ở Bắc Đô kh từ mấy năm về trước.

Tòa nhà của chính quyền huyện thì vừa nát vừa cũ, chỗ ở thì ngay cả điều hòa cũng không có. Kiều Tâm Uyển thật sự chịu không nổi, ở được chưa tới một tháng đã quay về, từ đó về
sau cùng Cố Học Võ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Sau
khi kết hôn, con đường làm quan của Cố Học Võ bằng phẳng, ở địa phương
đó cũng lập nên thành tích. Một đường thăng chức. Từ huyện trưởng đến
khu trưởng, rồi đến phó thị trưởng, đến sau này được điều đến thành phố C làm thị trưởng.

Rất nhiều lần, anh có cơ hội ở lại Bắc Đô, nhưng anh không muốn. Thời gian ba năm cô giữ chặt cuộc hôn nhân này, nhiệt
tình từng chút mài mòn dần, ảo tưởng cũng từng chút một tan đi. Rốt cuộc cô cũng thấy rõ, mặc kệ cô nỗ lực bao nhiêu, mặc kệ cô dùng hết bao
nhiêu biện pháp, Cố Học Võ cũng không yêu cô, tuyệt đối không yêu.

Ngồi trước cửa sổ, nhìn từ đây, vào mùa này, những bông tường vi trong vườn
nở rộ vô cùng xinh đẹp. Phòng của cô nằm trên lầu hai của biệt thự, có
ánh sáng và tầm nhìn đều tốt nhất. Là trưởng nữ của Kiều gia, từ nhỏ đã
nhận hết cưng chiều của ba mẹ. Gia cảnh hậu đãi, diện mạo xuất chúng. Có lúc Kiều Tâm Uyển nghĩ, có phải vì cô đã có được quá nhiều thứ, quá
nhiều so với người bình thường, cho nên ông trời mới không muốn cô quá
đắc ý. Cô trước sau vẫn không thể có được tình yêu sao?

Mày nhíu
lại, nhìn đứa bé trong bụng. Trong đầu cô lại nhớ đến sự xuất hiện hôm
nay của người kia. Chu Oánh, lúc trước không phải cô ta đi rồi sao, vì
sao bây giờ lại trở về? Cô ta đã trở lại, chính là muốn ở bên Cố Học Võ.

Đó không phải chứng tỏ, cô thật sự hết hi vọng rồi sao? Có phải chứng tỏ,
cuộc đời từ nay về sau của cô và Cố Học Võ thực sự trở thành hai đường
thẳng song song, sẽ không cùng xuất hiện nữa sao?

Thôi, quên đi.
Cứ như vậy đi. Bọn họ đã quyết định buông tay, cần gì phải đi lo Cố Học
Võ ở bên ai chứ? Cần gì phải lo xem Cố Học Võ sẽ chọn ai?

Mọi việc cứ như vậy đi.

…….www.sakuraky.wordpress.com…….

Lý Lam nhìn Cố Học Võ đang ngồi đối diện không nói lời nào, khóe môi cô ta giơ lên, mang theo vài phần nghiền ngẫm. Hai chân tao nhã vung lên,
hứng thú trong mắt không hề giảm: “Cố Học Võ. Anh không cảm thấy ngồi
với tôi rất nhàm chán đấy chứ?”

“Không có.” Cố Học Võ tính toán
thời gian trong lòng. Uông Tú Nga và bà Lý đã đi một lúc rồi, có lẽ
không trở về nhanh như vậy, mà anh đã đối mặt với cô gái tên Lý Lam nào
hơn mười lăm phút…

“Cô Lý, tôi…”

“Anh có việc, muốn đi
trước phải không?” Lúc này Lý Lam hơi quay đầu đi, nhìn thấy gương mặt
lạnh lùng của Cố Học Võ: “Tôi không ngại, anh đi trước đi.”

Cố
Học Võ cũng không đứng dậy ngay, ánh mắt lại lần nữa đảo qua mặt Lý Lam, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cô gái này không đơn giản.

Ý nghĩ
chỉ chợt lướt qua, vẻ mặt cũng không thay đổi, anh xoay người rời đi,
cũng không nhìn lại sau khi anh đi, Lý Lam lộ ra một mạt suy nghĩ sâu
xa.

…….www.sakuraky.wordpress.com…….

“Thật sao? Thật tốt
quá.” Giọng Trần Tĩnh Như vang trong phòng khách, nhìn vào bụng Tả Phán
Tình: “Thật không ngờ, mẹ còn nói sao bụng Phán Tình lại to như vậy, thì ra là sinh đôi, việc này thật làm cho người ta vui vẻ mà.”

Vẻ
mặt Tả Phán Tình có chút lúng túng, nhưng nhiều hơn cả là vui mừng, nhìn vẻ mặt Cố Thiên Sở cười không khép miệng được mà cô có chút xấu hổ: “Dạ vâng. Học Văn vẫn luôn nói siêu âm nhiều không tốt cho con nên con cũng không kiểm tra thêm, mỗi lần đều đo huyết áp linh tinh. Không ngờ lại
là sinh đôi.”

“Thật tốt quá, thật sự tốt quá.” Trần Tĩnh Như vỗ
tay, nhìn Cố Chí Cường: “Nếu giống em năm đó, sinh một thai long phượng, vậy thật tốt biết bao.”

Thai Long Phượng? Việc đó Tả Phán Tình
cũng không dám nghĩ đến. Một thai có thể sinh ra hai đứa bé, cho dù là
trai hay gái, bọn họ cũng sẽ rất vui.

“Mẹ. Mẹ cũng yêu cầu quá
cao rồi.” Cố Học Văn nhịn không được tiếp lời: “Cơ hội có thể sinh đôi
vốn rất ít, long phượng lại càng ít hơn, mẹ nói vậy không phải là làm
khó Phán Tình rồi sao?”

“Ôi ôi ôi.” Trần Tĩnh Như trêu con trai:
“Nhìn con trai tôi này, chậc chậc, mẹ chỉ mới nói một câu lại trở thành
làm khó Phán Tình sao?”

“Học Văn.” Khuôn mặt Tả Phán Tình đỏ ửng lên, tức giận trừng mắt với Cố Học Văn một cái: “Không sao, em cũng hi vọng như vậy.”

Nhưng rốt cuộc là gì, cô cũng không dám khẳng định.

“Phán Tình. Mẹ chỉ thuận miệng nói thôi, con đừng áp lực. Hôm nay mẹ rất
vui.” Trần Tĩnh Như nhìn trong phòng khách: “Chị dâu còn chưa về sao?
Bằng không mọi người đều ở đây, có thể cùng chúc mừng một trận.”

“Đúng, phải chúc mừng.” Cố Thiên Sở cũng vui vẻ: “Phán Tình mang một thai lại
sinh hai đứa, đây chính là đại hỷ sự. Nhất định phải ăn mừng thật lớn.”

“Không cần đâu ạ?” Tả Phán Tình có chút sợ hãi, liếc nhìn Cố Học Văn một cái,
anh vỗ vỗ vai cô: “Không có việc gì đâu, ông nội vui thôi.”

Bóng dáng Cố Học Võ vừa lúc xuất hiện ở phòng khách, bị Cố Chí Cương gọi lại.

“Học Võ, con về rồi à. Không phải con đang đi dạo với mẹ sao? Sao lại về một mình?”

“Mẹ gặp bà Lý nên cùng bà ấy đi dạo rồi.” Cố Học Võ nhìn thấy vẻ vui mừng
trên mặt cả nhà, giọng nói nhàn nhạt: “Con thấy mẹ sẽ không về nhanh nên về đây trước, có điều, con có bảo tài xế đi rước mẹ rồi.”

Cố Chí Cường gật gật đầu, đang muốn nói thêm gì đó, Cố Thiên Sở lên tiếng:
“Học Võ, hôm nay con cũng đừng ra ngoài nữa. Phán Tình mang thai, còn là sinh đôi. Tối nay cùng nhau ở nhà ăn cơm đi, lát nữa gọi Học Mai về
luôn. Nhà chúng ta cũng lâu rồi không náo nhiệt như vậy.”

“Sinh
đôi?” Trong mắt Cố Học Võ có tia bất ngờ, liếc nhìn Tả Phán Tình một
cái, ánh mắt trở lại trên người Cố Học Văn: “Chúc mừng.”

“Không
có gì.” Cố Học Văn nhìn Cố Học Võ, khóe môi giơ lên, trước mặt trưởng
bối cũng dám trêu anh: “Em sắp làm ba rồi, không phải anh cũng cần nhanh chân lên sao?”

Sắc mặt Cố Học Võ phút chốc lạnh đi, muốn nói câu gì đó nhưng vì có trưởng bối nên đành im lặng. Xoay người định rời đi,
lại bị Cố Chí Cương gọi lại, vừa nghe câu nói của Cố Học Văn, ông liền
nghĩ tới một chuyện khác: “Học Võ. Con ở thành phố C cũng gần một năm
rồi, có nghĩ tới triệu hồi về Bắc Đô không?”

Cố Học Võ sửng sốt
một chút, theo bản năng muốn lắc đầu, lại nhìn thấy ánh mắt của Cố Học
Văn, anh không nói gì, chỉ hơi nhíu mày: “Có cơ hội sao?”

“Có.”
Cố Chí Cương gật gật đầu: “Bộ Thương mại đang thiếu người. Ông Trần đã
muốn tiến cử con với cấp trên. Hôm qua ông ấy có hỏi ý ba, nếu con muốn, lần này sẽ xong. Có thể thông báo xuống.”

“Bộ Thương mại?” Cố Học Võ sửng sốt một chút.

“Đúng. Bộ Hợp tác kinh tế ngoại thương thiếu một chủ nhiệm. Con có lý lịch
này, thêm vài năm thành tích vượt trội, hoàn toàn không có vấn đề.”

Không chỉ là một chủ nhiệm mà còn có thể lên thủ đô nữa. Chỉ cần thành tích
vượt trội, đến lúc đó tiền đồ sau này không thành vấn đề nữa.

“Được.” Cố Học Võ thản nhiên gật đầu, vẻ mặt vẫn bình lặng như cũ. Xoay người
muốn về phòng mình. Cố Học Văn vỗ vỗ vai Tả phán Tình, đi theo sau Cố
Học Võ.

“Có việc gì?” Cố Học Võ nghe được anh đi theo mình, bước chân cũng không ngừng lại.

“Có việc.” Vừa rồi trước mặt trưởng bối, Cố Học Văn không tiện nói. Nhưng
nghe Tả Phán Tình nói, Cố Học Văn cảm thấy vô cùng có khả năng.

Cố Học Võ cũng không mở miệng, hai người cùng vào phòng sách của anh.

Cố Học Văn vào cửa, cũng không quanh co: “Sau khi anh về có gặp Kiều Tâm Uyển không?”

Nghe Cố Học Văn gọi tên cô, trong mắt Cố Học Võ có tia căm ghét, nhíu mày: “Gặp rồi, có việc gì?”

“Chị ấy có thai rồi.”

“Anh biết.” Cố Học Võ vẫn làm như không có gì: “Hôm nay anh có gặp cô ta.”

Vẻ bình tĩnh trên mặt anh làm Cố Học Văn ngoài khó hiểu còn thở phào: “Nói như vậy, đứa bé đó không phải của anh?”

“Không có khả năng.” Cố Học Võ lắc đầu, đối với chính mình vô cùng tự tin: “Con của cô ta sao lại là của anh được.”

“Vậy à?” Cố Học Văn gật đầu, từ chối cho ý kiến: “Vậy là tốt rồi, em còn tưởng chị ấy vẫn chưa ly hôn với anh mà đã mang thai.”

“Năm ngoái bọn anh đã ly hôn rồi.” Vẻ mặt Cố Học Võ bình tĩnh: “Bây giờ cô ta thế nào, không liên quan đến anh.”

“Ờ.” Cố Học Võ nhìn thấy sự bình tĩnh trên mặt Cố Học Văn, đôi mắt hơi nheo
lại, bên trong có ý nghĩ sâu xa: “Phán Tình bởi vì mang song thai, cho
nên bụng mới to như vậy. Phụ nữ bình thường mang thai đến tháng thứ tám, bụng mới to được như vậy.”

Cố Học Võ sửng sốt một chút, nhớ đến
hôm nay đụng phải Kiều Tâm Uyển, bụng của cô không khác với bụng Tả Phán Tình lắm. Tả Phán Tình mang thai sinh đôi, Kiều Tâm Uyển không thể cũng trùng hợp mang thai sinh đôi chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN