Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 316
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 316



Edit: Phương Tuyền

Beta: Phong Vũ

Trịnh Thất Muội buông ly cà phê, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Nhìn bộ dángcủa cô, Tả Phán Tình sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại: “Thất Thất, cậu, cậu không phải . . . . .”

“Phải cái gì?” Trịnh Thất Muội uống một ngụm nước ấm, áp chế cảm giác buồn nôn, ngẩng đầu nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm mặt mình, có chút khó hiểu.

“Cậu làm sao vậy?”

“Thất Thất. Cậu không phải là đang mang thai đấy chứ?” Tả Phán Tình không thể tin được nhìn cô, vẻ mặt có vài phần khiếp sợ, Thang Á Nam đã chết, mà Trịnh Thất Muội lại mang thai vào lúc này. Đây không phải ông trời trêu ngươisao?

Trịnh Thất Muội sửng sờ một chút, hai mắt đột nhiên mở to nhìn, vẻ mặt không thể tin được nhìn Tả Phán Tình: “Phán Tình, cậu nói cái gì?”

“Gần đây có phải cậu cứ thấy buồn nôn không?” Tả Phán Tình không chắc chắn lắm mở miệng: “Nếu có, vậy cậu thực sự có thể mang thai.”

“Tớ, tớ không biết.” Trịnh Thất Muội có chút mờ mịt, mang thai sao? Nghiêm túc suy nghĩ một chút, hình như kinh nguyệt của cô đãlâu rồi chưa tới. Hình như là từ sau khi Tả Phán Tình đi Mỹ, cô vẫn chưa có lại.

Cô đúng là mang thai sao?

“Cậu có muốn đi kiểm tra chút không?” Tả Phán Tình cảm thấy đây là chuyện hoàn toàn có thể: “Thất Thất, cậu thật sự có thể mang thai đó.”

Trịnh Thất Muội mờ mịt gật gật đầu, đi theo phía sau Tả Phán Tình: “Kiểm tra? Bây giờ đi luôn hả?”

“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Nếu cậu mệt, thì cứ nghỉ ngơi trước một chút, sáng mai tớ cùng đi với cậu cũng được.”

“Tớ, tớ mang thai?” Trịnh Thất Muội có chút khó có thể tiêu hóa tin tức này, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt Thang Á Nam, lúc ở Bắc Đô, anh ta đã nói, nếu cô mang thai, bọn họ sẽ kết hôn. Nhưng giờ thì sao? Cô đi Mỹ lại phát hiện mình không mang thai.

Khi đó trong lòng có chút mất mác, cảm giác là lạ, thật ra khi bắt đầu, cảm giác của cô đối với Thang Á Nam đã khác biệt rồi sao?

Hẳn là như thế sao?

Sau đó cô không mang thai, lúc Thang Á Nam biết tin này, mặt không chút thay đổi, cô nghĩ anh ta không thèm để ý. Giờ nhớ lại, có lẽ tình huống lúc đó không thích hợp để cô mang thai?

Bây giờ thì sao? Tình trạng của cô lại thích hợp mang thai sao?

“Thất Thất. Thất Thất?” Tả Phán Tình gọi Trịnh Thất Muội: “Cậu làm sao vậy? Cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao.” Trịnh Thất Muội lắc lắc đầu: “Sao vậy?”

“Tớ muốn hỏi cậu.” Tả Phán Tình đè thấp giọng nói, vẻ mặt có chút lo lắng: “Đứa bé này, cậu có muốn hay không?”

“. . . . . .” Trịnh Thất Muội sửng sốt, Tả Phán Tình tiếp tục nói: “Tớ không biết phải nói thế nào, nhưng tớ thật sự lo cho cậu, Thang Á Nam đã chết, nếu cậu sinh đứa bé này ra, như vậy sau này cậu sẽ phải một mình nuôi con, sẽ rất vất vả . Cậu . . . . .”

“Không, tớ phải sinh đứa bé này.” Giọng Trịnh Thất Muội còn kiên định hơn so với tưởng tượng của cô: “Phán Tình, cậu đừng cản tớ, tớ phải sinh đứa bé này, tớ nhất định phải sinh.”

“Nhưng. . . . . .”

“Không có nhưng gì cả.” Trịnh Thất Muội hít hít mũi bình tĩnh lại: “Cậu không biết đâu, tớ rất mong chờ đứa bé này đến biết bao. Thang Á Nam đã chết, dù tớ có đau khổ thế nào, anh ấy cũng sẽ không sống lại. Nhưng như bây giờ thật tốt. Tớ có con của anh ấy. Đây là sự tiếp nối sinh mệnh của anh ấy, tớ đương nhiên phải sinh nó ra.”

“Chẳng lẽ sau này cậu cũng không kết hôn, không lấy chồng sao?” Tả Phán Tình có chút kích động, vậy là có ý gì, cô lại không rõ sao?

“Phải.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Sau này tớ sẽ không kết hôn, cũng sẽ không lấy chồng nữa.”

Trịnh Thất Muội lúc này đã tỉnh táo lại: “Phán Tình, tớ biết cậu lo lắng cho tớ. Nhưng tớ chưa từng vui như lúc này, tớ có một đứa con, sau này tớ sẽ luôn luôn quý trọng đứa con này. Tớ cũng sẽ nuôi dạy nó thật tốt, cho nó biết ba nó là người như thế nào.”

Nắm chặt tay Tả Phán Tình, nét mặt cô vô cùng kiên định: “Thang Á Nam đi rồi, sinh mệnh của anh ấy lại được tiếp nối, như vậy không phải tốt lắm sao?”

“Tốt cái P á.” Tả Phán Tình muốn chửi tục, muốn hét lên: “Thất Thất, cậu mới hai mươi lăm tuổi, chẳng lẽ cuộc sống sau này của cậu cứ như vậy sao?”

Không kết hôn, không lấy chồng, một mình cô độc sống quãng đời còn lại. Tả Phán Tình chỉ cần nghĩ là lại thấy không thể chấp nhận được.

“Như vậy thì sao?” Trịnh Thất Muội biết lo lắng của cô, nhưng nét mặt vẫn kiên định như cũ: “Tớ không phải chỉ có một mình, tớ còn có con nữa. Đứa con này là của tớ và Thang Á Nam. Tớ sẽ sinh nó ra, cho nó một gia đình ấm áp.”

“Ngay cả một người cha cậu cũng không có thể cho nó, cậu lấy cái gì cho nó một gia đình ấm áp?” Tả Phán Tình chỉ cảm thấy cô khờ dại: “Cậu bình tĩnh một chút.”

“Tớ nói, ta rất bình tĩnh.” Trịnh Thất Muội không phải đang nói giỡn: “Cậu tin tớ đi. Tớ nghỉ ngơi hai ngày rồi trở về thành phố C, tớ cũng đã quyết định, lần này trở về, kinh doanh cửa hàng của mình thật tốt. Tớ tin tớ có thể nuôi đứa bé này, càng tin tớ có thể cho nó hạnh phúc.”

“Thất Thất.” Tính cách Trịnh Thất Muội rất cố chấp, quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi, Tả Phán Tình không thể thuyết phục cô, đành phải từ bỏ ý nghĩ khuyên ngăn.

“Phải xem kết quả kiểm tra của cậu ngày mai rồi nói sau. Có lẽ cậu căn bản không mang thai, chúng ta đang tự mình dọa mình thôi.”

“Tớ tin tớ nhất định mang thai.” Trịnh Thất Muội rất tin tưởng. Hai tay nắm chặt lấy nhau, trên mặt không hề ai oán, chỉ có hạnh phúc: “Phán Tình, tớ đột nhiên cảm thấy ông trời đối với tớ cũng không tệ.”

Cô mất đi Thang Á Nam, lại có được một đứa con. Thật tốt, không phải sao?

“Thất Thất.” Lúc này ngoài kêu tên cô, Tả Phán Tình cũng không biết nói gì: “Đi thôi. Cậu đã mang thai, vậy không thể uống cà phê. Chúng ta đi ăn chút gì, sau đó tìm một chỗ ở. Ngày mai tớ cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra.”

“Được.” Trịnh Thất Muội gật đầu, sắc mặt tuy rằng còn vài phần tái nhợt, trong mắt vẫn còn chút đau thương, nhưng lúc này trên người lại tản ra nét rạn rỡ, nét rạn rỡ này làm cho Tả Phán Tình vô cùng ngạc nhiên, trước kia cô đã từng nghe qua một câu, làm mẹ sẽ trở nên kiên cường.

Hôm nay nhìn Trịnh Thất Muội, cô xem như đã thật sự hiểu được. Nhún vai, cô đưa mắt nhìn mắt cà phê trên bàn, giọng nói có vài phần trào phúng.

“Đáng tiếc cà phê ngon như vậy. Thật là lãng phí.” Mãi nghe Trịnh Thất Muội kể chuyện xưa, quên cả uống cà phê.

“Cậu uống hết là được rồi.” Trịnh Thất Muội buông tay, vẻ mặt thậm chí có vài phần sung sướng.

“Cũng chỉ có thể như vậy.” Tả Phán Tình thè lưỡi, bưng cà phê lên muốn uống một ngụm, nhưng ngửi thấy mùi lớp sữa phía trên mặt ly capuchinothì nhíu mày lại.

Thật là khó chịu. Cô dường như cũng có chút buồn nôn với loại hương vị này.

“Sao vậy?” Trịnh Thất Muội nhìn thấy sắc mặt của cô, vẻ mặt thân thiết: “Cậu không phải cũng mang thai chứ?”

“Ách, không có khả năng.” Tả Phán Tình xua tay, cô và Cố Học Văn đã từng nói phải chuẩn bị tốt mới mang thai lần nữa, đâu thể nào nhanh như vậy. Nhưng mà. . . . . .

Trong đầu đột nhiên nghĩ đến một việc, sau khi quay về Bắc Đô, cô cứ bận rộn công việc nên quên mất nguyệt san của cô hình như vẫn chưa tới?

Nếu là như vậy, không phải biểu hiện cô cũng mang thai sao?

Hai mắt mở to, đối diện ánh mắt quan tâm của Trịnh Thất Muội, cà phê trước mặt nhất định không thể uống. Mím mím khóe miệng, sắc mặt Tả Phán Tình một hồi biến đổi, cuối cùng lại lộ ra một chút tự giễu.

“Đáng ghét, hôm nay hai ly cà phê này chắc là phải lãng phí rồi.”

“Sao vậy?” Trịnh Thất Muội đã đoán được, khóe môi bắt đầu cong lên.

“Bạn tốt của tớ, hình như cũng rất lâu không có tới thăm tớ.” Tả Phán Tình vỗ vỗ ngực, phát hiện mình thật là lơ đểnh: “Bây giờ, làm sao đây?”

“Cái gì làm sao?” Trịnh Thất Muội buông tay, chỉ chỉ bên ngoài: “Cà phê không thể uống, ăn cái gì đi, không được để tiểu bảo bối đói bụng.”

“Được.” Ý kiến này không tồi. Tả Phán Tình có thể chấp nhận, xóa nợ, cùng Trịnh Thất Muội hai người cùng nhau rời đi, còn có thể cảm nhận được ánh mắt quái dị của nhân viên phục vụ. Nhớ lại mình vừa rồi lại nghĩ rằng Trịnh Thất Muội giết Thang Á Nam, cô liền bật cười.

Làm sao có thể? Trịnh Thất Muội có mạnh mẽ thế nào, cũng không thể giết người đâu.

Giống như cô dù hận Hiên Viên Diêu cũng không thể thật sự giết anh ta. Dù sao giết người là phạm pháp. Cũng chỉ có loại người yêu nghiệt biến thái như Hiên Viên Diêu, mới có thể giết người không chớp mắt?

“Đi thôi. Ăn gì đó.” Lắc đầu, cô quyết định không nghĩ nữa, chủ động giúp Trịnh Thất Muội xách hành lý, Trịnh Thất Muội lại ngăn động tác của cô: “Không cần, tớ tự xách, cậu hiện tại cũng không hơn gì tớ đâu.”

Đều là phụ nữ có thai, tự cô có thể.

“Thật sự không sao đâu.” Không phải là mang thai thôi sao. Nhưng Tả Phán Tình không tranh cãi cùng Trịnh Thất Muội nữa. Bỏ đi, xách vậy sẽ giúp cô cảm thấy tốt hơn, cô bây giờ thực sự cảm thấy đói bụng.

Trịnh Thất Muội kéo va li hành lý, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Á Nam, em có thai rồi. Đây là an bài của anh phải không? Anh biết anh sẽ ra đi, cho nên mới để con ở lại làm bạn với em đúng không? Là như vậy sao?

Cám ơn anh, Á Nam. Cám ơn anh đã làm mọi việc vì em, vì Phán Tình.

Em sẽ tiếp tục sống thật tốt, nuôi dạy con chúng ta thật khỏe mạnh. Anh hãy tin em.

Làm mẹ tự nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ, Trịnh Thất Muội bỏ những nỗi buồn ấy qua một bên, đi theo Tả Phán Tình ăn nhiều một chút. Tâm trạng hai cô gái rất tốt, ăn uống cũng nhiều hơn. Giải quyết gần hết phần ăn cho ba người.

Cuối cùng mới vỗ cái bụng tròn vo rời đi.

Tả Phán Tình gọi taxi, trước tiên đưa Trịnh Thất Muội đến khách sạn, lúc đi qua tiệm thuốc, cô kêu lái xe ngừng lại rồi xuống xe, mua hai que thử thai.

Sau đó đưa Trịnh Thất Muội đến khách sạn, dặn dò Trịnh Thất Muội những việc cần chú ý. Dặn đi dặn lại cô phải chú ý thân thể, phải cẩn thận chút, rồi để lại một que thử thai. Bảo cô sáng mai tự kiểm tra trước một chút, sau đó đến bệnh viện kiểm tra.

Trên đường về nhà, tim Tả Phán Tình đập cũng nhanh hơn. Lúc này sắc trời đã tối mịt, đèn đường hai bên chiếu qua cửa kính xe, cô thấy bản thân mình bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng.

Tâm trạng bắt đầu phấn chấn, có chút chờ mong, có chút hưng phấn, còn có rất nhiều rất nhiều cảm động.

Ông trời không vứt bỏ cô, lại ban cho cô một đứa con.

Cô rất vui, thật sự rất vui. Không biết nếu Cố Học Văn biết, sẽ nghĩ như thế nào?

Có phải anh cũng rất mong chờ? Có phải cũng sẽ hưng phấn như cô?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN