Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 320: Kết Cục Đảo Lộn Thời Gian (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 320: Kết Cục Đảo Lộn Thời Gian (3)



Edit: Phong Vũ

Beta: Phong Vũ

“Ai nói với anh hữu duyên?” Tả Phán Tình nhịn không được liền trở mình một cái xem thường. Dùng sức đập vào tay anh ra, lui ra phía sau từng bước: “Hiên Viên Diêu, anh còn dám tới Trung Quốc? Còn dám xuất hiện ở Bắc Đô?”

“Sao lại không dám?” Hiên Viên Diêu chau mày, vẻ mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm, không hiểu ý của Tả Phán Tình lắm.

“Anh, anh là tội phạm giết người.” Tả Phán Tình oán hận trừng anh ta, cắn răng thấp giọng gầm nhẹ. Hai tay nắm chặt, cô tin nếu trên tay cô có một con dao thì nhất định cô sẽ hung hăng cho gã đó hai nhát.

“Ô?” Hiên Viên Diêu bao lấy bàn tay cô nắm chặt vào trong lòng bàn tay mình, nhìn vẻ vội vàng, tức giận trên mặt Tả Phán Tình. Anh ta nở một nụ cười có phần yếu ớt, cảm thấy đùa rất thích.

“Tôi giết ai?”

“Anh đã giết Thang Á Nam.” Tả Phán Tình chỉ cần nghĩ đến đây đã thấy người mình run lên: “Anh là đồ khốn, anh đã giết Thang Á Nam. Anh không phải là con người.”

Trong mắt Hiên Viên Diêu không hề có chút đùa cợt, nhìn Tả Phán Tình tức giận, xoay người tới gần, đôi mắt hẹp dài lướt qua một tia nguy hiểm: “Vậy em thấy nếu tôi giết Cố Học Văn thì thế nào?”

“Anh dám?” Tả Phán Tình nhìn chằm chằm như muốn chọc thủng mặt anh ta: “Hiên Viên Diêu, nếu anh dám động vào một sợi tóc gáy của Cố Học Văn, tôi sẽ liều mạng với anh, anh có tin hay không?”

“Tín.” Hiên Viên Diêu đưa tay dịu dàng cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, nhìn hai bàn tay trắng nõn rồi đưa lên môi hôn khẽ một cái: “Chỉ là em lấy cái gì mà liều mạng với tôi?”

“Đừng động vào tôi.” Tả Phán Tình dùng sức rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh ta, lại lui ra phía sau một bước. Chà xát mu bàn tay, thái độ như bị anh ta làm buồn nôn: “Hiên Viên Diêu. Anh tránh xa tôi ra một chút.”

Dáng vẻ chán ghét của cô cũng không làm cho Hiên Viên Diêu lui ra sau, ngược lại còn tiến về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm bụng của cô, khóe môi cong lên một nụ cười giả tạo.

“Tả Phán Tình, em có thai rồi sao?”

“. . . . . .” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, nhìn vẻ mặt Hiên Viên Diêu có một tia đề phòng: “Anh có ý gì?”

“Em không tò mò, vì sao em mang thai, anh lại xuất hiện sao?” Hiên Viên Diêu cười đến tà tứ, những hành khách đến sân bay đăng ký, hay vừa xuống máy bay lướt qua người bọn họ, cũng không quên để lại một ánh mắt, dù sao cũng là trai xinh, gái đẹp, rất xứng đôi.

“Hiên Viên Diêu.” Một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu phát tán lên, Tả Phán Tình không thể tin được nhìn Hiên Viên Diêu, trong lòng lập tức đoán ra anh ta có thể sẽ có động tác, hai tay theo bản năng bảo vệ bụng: “Anh, nếu anh dám làm đau con tôi, tôi sẽ liều mạng với anh. Tôi nhất định sẽ vậy.”

“Tôi tin em sẽ làm vậy.” Hiên Viên Diêu bước về phía trước, kéo tay Tả Phán Tình ra, đưa mặt đến gần cô, bờ môi nhẹ nhàng khép mở mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Nhưng mà, em yên tâm, tôi sẽ không làm đau con em, bởi vì nó ——”

Bàn tay xinh đẹp xoa bụng Tả Phán Tình, động tác đơn giản làm cho Tả Phán Tình muốn lui ra phía sau, tay kia của anh ta lại đỡ ở sau lưng cô, cô không thể lui về phía sau.

“Là của con của tôi.”

Tả Phán Tình phút chốc trợn trừng mắt, không dám tin nhìn chằm chằm cái gương mặt ở trước mắt này, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, vớ vẩn. Còn có rất rất nhiều cảm xúc khác nữa, cuối cùng hóa thành một câu: “Đồ thần kinh.”

Con của cô là của Cố Học Văn, sao có thể là của Hiên Viên Diêu?

“Phán Tình.” Hiên Viên Diêu dán vào hai má cô, hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô, cô rùng mình nâng tay muốn đẩy anh ta ra bỏ chạy lấy người, anh ta lại mở miệng.

“Phán Tình, ngày đầu tiên em đến Mỹ, ngủ một giấc đến trưa, chẳng lẽ em không tò mò, trong mấy tiếng em mất đi ý thức đó, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Xảy ra chuyện gì? Cô không phải là ngủ một giấc đến trưa sao? Cô không ngu ngốc, không có khả năng đã xảy ra quan hệ với người ta còn không biết. Tả Phán Tình nhìn chằm chằm Hiên Viên Diêu, chỉ thấy anh ta chính là một cái kẻ điên.

“Anh nói xong chưa? Nói xong thì tôi đi đây.”

“Em nằm mơ đúng không?” Hiên Viên Diêu càng kéo cô chặt hơn, cánh tay thon dài dễ dàng hóa giải sự kháng cự của cô. Đè thấp giọng nói mang theo tà tứ, hết sức lông bông, còn có vài phần đắc ý: “Em nằm mơ, em mơ thấy Cố Học Văn, ở trong mơ em cùng Cố Học Văn thân mật với nhau. . . . . .”

Giọng nói anh ta rất nhẹ, càng nói càng chi tiết, Tả Phán Tình càng nghe người lại càng run rẩy. Câu tiếp theo của Hiên Viên Diêu còn khiến cô sững sờ bất động, không thể nhúc nhích.

“Em cho đó là mơ, mà không biết đó là thuật thôi miên, người bị thôi miên sẽ ở trong mộng mơ thấy điều mình muốn nhất xảy ra. Lúc đó em nghĩ đến Cố Học Văn lại không biết người đàn ông dây dưa thân mật với em đó là tôi. . . . . .”

Trong sân bay, tràn ngập các loại âm thanh khác nhau, tiếng thông báo hành khách đến đăng ký, tiếng nhắc nhở chuyến bay, tiếng người lui tới, tiếng điện thoại, tiếng bước chân. Đủ mọi thứ âm thanh.

Nhưng lúc này không có một âm thanh nào có thể tiến vào trong đầu Tả Phán Tình, cơ thể cô bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Diêu, muốn nói lại cảm giác yết hầu nghẹn cứng.

Cô nói không nên lời, nhìn gương mặt trước mắt. Toàn bộ ý thức chỉ biến thành một câu: “Anh là đồ đê tiện.”

“Cám ơn đã khích lệ.” Hiên Viên Diêu xem lời chỉ trích của cô là ca ngợi, khóe môi cong lên một độ cong thật đẹp, nốt ruồi nơi khóe mắt kia cũng cong lên khiến người ta có cảm giác yêu tà.

“Phán Tình, cái thai trong bụng em là con của tôi.”

“Không có khả năng.” Tả Phán Tình lắc đầu, không muốn tin chuyện này là thật: “Hiên Viên Diêu, anh gạt tôi, anh căn bản là đang gạt tôi.”

“Gạt em?” Hiên Viên Diêu nở nụ cười, từ trong túi xách lấy điện thoại ra, lướt ở trên màn hình vài cái, rồi đưa điện thoại đến trước mặt Tả Phán Tình, trên ảnh chụp, cô cùng Hiên Viên Diêu không mặc quần áo nằm ở trên giường, anh ta đè lên cô, cơ thể hai người cũng không có gì ngăn cản. . . . . .

“Không. Không có khả năng.” Tả Phán Tình không ngừng lắc đầu, giọng nói rất mờ mịt, mang theo vài phần bối rối: “Anh gạt người, không có khả năng, chuyện này không phải sự thật. Không có khả năng là sự thật.”

Hiên Viên Diêu lấy điện thoại lại, cất vào trong túi xách, phẩy phẩy tay: “Cố Học Văn biết em mang thai chắc là vui đến điên rồi hả? Anh ta không phải rất chờ mong mình sẽ làm ba sao? Không biết khi anh ta biết cái thai trong bụng em thật ra là con của tôi thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?”

“Bốp” một tiếng, Tả Phán Tình dùng hết sức vả một bạt tai thật mạnh vào mặt Hiên Viên Diêu.

Hiên Viên Diêu cũng không tức giận, nắm chặt tay cô, kéo cô vào trong lòng: “Phán Tình, em thấy bây giờ em đánh tôi có thể giải quyết vấn đề sao?”

“Hiên Viên Diêu, anh không phải con người. . . . . .” Tả Phán Tình kêu lên, thân thể không ngừng run rẩy, cho dù cô liều mạng thuyết phục mình, không phải như vậy, nhưng làm sao cũng không có cách nào quay ngược thời gian.

Đúng vậy, chiều hôm cô đến Mỹ, cô ngủ rất say, rất thoải mái, rất thả lỏng, cô tỉnh rồi mơ thấy Cố Học Văn hôn cô, cô nghĩ đó là mộng, một giấc mộng xuân.

Dù sao cô cũng là một người phụ nữ bình thường, cùng Cố Học Văn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều có mộng xuân, cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là cô lại không biết đằng sau giấc mộng đẹp đẽ đó lại có một sự thật dơ bẩn như vậy. Cô vậy mà đã xảy ra quan hệ với Hiên Viên Diêu, điều này làm cô không cách nào mà chịu nổi.

“Anh không phải con người. . . . . .”

“Đúng, tôi không phải con người.” Hiên Viên Diêu không phủ nhận, cơ thể vẫn dán lấy Tả Phán Tình: “Em không phải đã nói tôi là yêu nghiệt sao? Nếu là yêu nghiệt thì sao có thể là người chứ?”

“Anh phỉ báng tôi, phỉ báng tôi.” Tả Phán Tình thì thào, tấm ảnh này của Hiên Viên Diêu chắc chắc đã làm cô rất khiếp sợ đồng thời là mờ mịt vô tận.

Cô phải làm sao bây giờ?

“Tôi không có phỉ bang em.” Hiên Viên Diêu thản nhiên mở miệng: “Tả Phán Tình, vì sao em cứ không chịu hiểu, tôi mới là người phù hợp với em nhất.”

“Cút.” Tả Phán Tình nghe không nổi nữa, dùng sức nện vào người Hiên Viên Diêu, không ngừng đánh để anh ta buông mình ra: “Anh cút đi. Cút đi. Tôi căm ghét phải nhìn thấy anh. Tôi không muốn nhìn thấy anh. . . . . .”

“E là không được.” Hiên Viên Diêu cầm lấy tay cô không cho cô đánh nữa, nhìn thấy bên cạnh có người đi qua thỉnh thoảng nhìn lại thì cưỡng ép cô rời đi: “Tả Phán Tình, em có con của tôi, e là đời này, chúng ta đều phải dây dưa với nhau.”

“Tôi không cần. Hiên Viên Diêu, anh buông ra. Ai muốn với ở với anh?” Tả Phán Tình cự tuyệt chấp nhận, càng ghê tởm sự đụng chạm của anh ta: “Anh cút ngay. Anh có nghe không?”

Phẫn nộ cực độ khiến cô hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình, lại đá lại đánh Hiên Viên Diêu, vừa la vừa hét. Nhưng không cách nào buộc anh ta buông cô ra, anh ta mang theo cô đi ra bãi đỗ xe sân bay. Ở đó, a Long đã đứng sẵn ở trước xe.

“Thiếu gia.”

“Ừ.” Đưa Tả Phán Tình lên xe đi, cô liều mạng kéo cửa xe không buông: “Hiên Viên Diêu, anh đừng có mơ nữa, con tôi không có khả năng là của anh. Thời gian tôi ở bên Cố Học Văn rất nhiều. Đứa bé này nhất định là của anh ấy, của anh ấy.”

Ở trong ngôi nhà ở Washington, ở khách sạn ở New York, ở bờ biển Hawaii, bọn họ đã thân mật rất nhiều lần như vậy. Cô không cần tin, không cần tin con mình là của Hiên Viên Diêu.

Một chữ cũng không phải tin.

“Tốt.” Hiên Viên Diêu hai tay khoanh trước ngực, nhìn thấy trên mặt cô gần như tuyệt vọng giãy dụa: “Em có thể chờ sau khi sinh con ra, đi làm kiểm tra ADN, đến lúc đó em sẽ tin, con của em là của ai.”

“. . . . . .” Không đợi Tả Phán Tình mở miệng, anh ta đã tiến về phía trước, nụ cười trên mặt càng sáng lạn vài phần: “Có điều lúc đó con tôi cũng đã sinh ra. Không phải sao?”

Anh ta nhấn mạnh hai chữ con tôi kia, khắp sống lưng Tả Phán Tình nổi lên từng luồng khí lạnh. Đúng, cô có thể chờ sau khi sinh con ra rồi làm xét nghiệm ADN, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa đứa bé đã được sinh ra.

Lỡ đúng là Hiên Viên Diêu . . . . . .

Không, chuyện sau đó cô không dám tưởng tượng tiếp. Cô làm sao có thể sinh con của Hiên Viên Diêu?

Cô buộc mình không được tin, không được tin, nhưng tấm ảnh này, còn cả lời của Hiên Viên Diêu. Cô không biết. Đứa bé rốt cuộc là của ai?

Vào lúc cô mờ mịt, người đã bị Hiên Viên Diêu lôi lên xe. Rời khỏi sân bay Bắc Đô. Mà cô không biết chính là, trong một chiếc xe ở phía sau họ, một bóng người ngồi ở đó chứng kiến cũng như nghe tường tận cả một màn vừa rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN