Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 74: Nhìn Thấy Anh Là Tôi Mắc Ói
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ


Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 74: Nhìn Thấy Anh Là Tôi Mắc Ói



Cúi đầu, cô muốn quẳng hết suy nghĩ không cần thiết đó ra. Đây chỉ là đóng kịch thôi, đúng như anh ta nói chỉ là một vở kịch. Nhưng mà vở kịch này đến khi nào mới có thể kết thúc đây?

Chụp ảnh cưới kỳ thật là một chuyện mệt chết đi được, nào là thay đồ, đổi cảnh, rồi còn phải diễn đủ các loại tư thế nữa chứ. Cơm trưa cũng giải quyết ngay trong studio. Ăn cơm xong, nhân viên công tác dẫn hai người đến bến cảng để ra khơi.

Trước tiên là đứng ở trên du thuyền đã thuê, chụp ảnh cưới trong ánh chiều buông xuống.

Bây giờ đã là tháng tám nên thời tiết hơi nóng. Tả Phán Tình cứ phải liên tục dậm thêm phấn.

Cô vài lần muốn bảo họ dừng lại, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh te của Cố Học Văn kia thì lại không dám giữ suy nghĩ này trong đầu. Giống như anh ta đã nói, đã diễn thì phải diễn cho trót, cho nên cô mới phối hợp với anh ta ăn ý như vậy.

Mãi đến khi trời chiều tắt nắng, thuyền mới quay về bến cảng.

Tả Phán Tình lúc này đã mệt muốn chết rồi nên viện lý do phải về nhà để từ chối không đến studio chọn ảnh chụp.

Leo lên con xe Humer của Cố Học Văn, cô liền ngồi phịch lên ghế bất động.

“Muốn ăn cái gì không?”

Cố Học Văn ngồi lên xe, nhưng không khởi động máy, nhìn thấy mặt Tả Phán Tình vẫn còn chưa tẩy trang.

Vẻ xinh đẹp của cô hôm nay hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của anh. Cô ở trước mặt anh lúc nào cũng giương nanh múa vuốt cứ như một chú miêu con.

Lần đầu tiên anh mới biết cô cũng có cái vẻ xinh đẹp cao sang như thế. Thì ra trang điểm có thể biến phụ nữ thành một con người hoàn toàn khác đến thế.

“Đưa tôi về nhà đi.” Tả Phán Tình cất tiếng ngắt đứt dòng suy nghĩ của anh, anh lúc này mới phát hiện mình lại bởi vì Tả Phán Tình mà thất thần.

Tả Phán Tình vẻ mặt thờ ờ, giọng nói còn mang theo một tia tự giễu: “Nhìn mặt anh là tôi mắc ói.”

Cố Học Văn vì lời này của cô mà mặt biến sắc, quay qua nhìn sườn mặt Tả Phán Tình một lúc lâu rồi mới quay đầu, lái xe đi.

Lúc xe khởi động, Tả Phán Tình nhắm mắt lại chợp mắt một lát. Không muốn nhìn anh nữa, hôm nay phải nhìn cả một ngày, cô nhìn đến phát ngán rồi.

Cố Học Văn lái xe không nhanh lắm, Tả Phán Tình nhắm mắt lại, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lúc xe đến một tiểu khu rất nổi tiếng ở thành phố C thì dừng lại.

Hai năm trước, lúc anh vừa tới thành phố C, cùng các đồng đội khác sống chung trong một cái ký túc xá. Sau đó Trần Tĩnh Như ghé qua thăm ký túc xá, cứ kêu là điều kiện quá kém.

Vừa vặn bà lại quen với một cô buôn bán bất động sản nọ, tính toán lên xuống cảm thấy cũng không đắt nên không thèm để ý đến việc bị Học Văn phản đối mà lập tức mua ngay căn hộ này.

Dừng xe lại, Cố Học Văn nhìn thấy Tả Phán Tình đang ngồi trên ghế ngủ, muốn gọi cô dậy, ngay khi tay vừa đụng tới hai má của cô thì cô đột nhiên thức giấc.

Tả Phán Tình mở to mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Cố Học Văn, theo phản xạ mà giật mình, cơ thể muốn lùi về sau nhưng lại không thể lui được.

“Anh muốn làm gì?”

“Cô dậy rồi hả?” Cố Học Văn rụt tay lại, mới muốn nói cái gì đó đã bị Tả Phán Tình đột nhiên phát hiện nơi này căn bản không phải là nhà của cô.

“Đây là đâu? Cố Học Văn, anh lại muốn làm cái gì vậy hả?”

Lên tiếng xong, Tả Phán Tình cũng không chờ anh trả lời, hung hăng đẩy mạnh cửa xe rồi bước xuống xe, chạy thật nhanh về phía trước.

Cố Học Văn hơi hơi nhíu mày lại, xuống xe, lập tức đuổi theo hướng cô bỏ chạy.

Anh càng đuổi, Tả Phán Tình càng chạy nhanh hơn, định là sẽ chạy ra khỏi tiểu khu, nhưng mà cô lại quên hôm nay mình mang giày cao gót.

Bởi vì chạy quá nhanh mà không cẩn thận trẹo chân một cái, cả người lảo đảo lao ra trước.

“A.” Tả Phán Tình khẽ kêu, nhưng không có cách nào ngăn mình khỏi ngã sấp xuống.

Hai tay chống xuống đất. Một cơn đau kịch liệt từ lòng bàn tay truyền đến. Vừa nhấc tay lên đã thấy cả bàn tay đều bị trầy trụa.

“Ui da, đau quá đi.”

Trời ạ. Cô đúng là xui muốn chết.

Định đứng lên tiếp tục đi thì ở mắt cá chân cũng thấy đau buốt, cơ thể mềm nhũn ra, cả người lại lập tức đổ về phía trước. Nhưng lúc này Cố Học Văn đã chạy đến nơi kịp thời bế cô đứng lên.

Cô cả kinh, rồi nhanh chóng ngọ ngoạy đứng lên.

Hết chương 74

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN