Nhưng… điều quan trọng là, sao Nhất Long lại xuất hiện ở đây??? Anh ấy đi với dáng vẻ rất vội vã, thậm chí còn không nhìn thấy tôi. Trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không tiện bám theo, tôi ngồi vào xe để người làm nhà họ Tô đưa về.
Càng đi tôi càng thấy lạ. Xe của Nhất Long đi ngay trước xe của tôi, hơn nữa còn đi cùng đường đi lên núi. Tôi dụi mắt mấy lần, còn hỏi người tài xế cho chắc:
“Đó có phải là xe của Nhị thiếu gia không?”
“Đúng vậy, thiếu phu nhân.”
“Anh có biết anh ấy đến đây làm gì không?”
“Thiếu phu nhân, cái này tôi cũng không rõ.”
Tôi chỉ lo hai anh em họ lại xảy ra xích mích gì thôi. Xe của Nhất Long dừng tại một khu đất ngay cạnh căn nhà quan tài tôi đang ở, anh ấy bước xuống xe, đứng đó rất lâu.
Bẵng đi mấy ngày, tôi lại thấy Nhất Long xuất hiện ở khu đất đó. Lần này anh ấy dẫn theo vài người, họ đo đạc cái gì đó. Chẳng lẽ Nhất Long cũng muốn xây nhà ở đây sao? Còn là ngay cạnh căn nhà tôi đang ở nữa! Anh ấy có ý định gì?
Tôi cẩn thận suy nghĩ, Tô Uy Long nói ngọn núi này là nhà của anh ta, cũng là địa bàn của Quỷ vương. Nhất Long muốn xây nhà ở đây, chuyện này không nên chút nào.
Tôi phải khuyên anh ấy từ bỏ ý định mới được. Không thể để hai anh em họ xích mích thêm. Tay tôi đã gõ dòng chữ “Anh có ý định xây nhà trên núi sao” nhưng lại chần chừ không gửi.
Tôi nhận ra, hai chúng tôi đã kết thúc rồi, tôi chẳng có tư cách gì xen vào chuyện riêng tư của anh ấy.
Xem ra chỉ có thể lựa lời khuyên bảo Tô Uy Long, để anh ta sống hòa hợp với em trai mình một chút. Vừa hay đêm nay anh ta về.
Tôi đang nằm trằn trọc trên giường, thì cánh cửa phòng kêu két két chầm chập mở ra, rồi một cơn gió lạnh buốt thổi vào. Đó là dấu hiệu đặc trưng của Tô Uy Long, anh ta luôn xuất hiện bằng những cách kỳ quái để dọa tôi sợ.
Anh ta không biết, tôi đã quá quen rồi nên từ lâu đã không thấy sợ nữa. Nhưng tốt hơn vẫn nên giả vờ hốt hoảng một chút cho anh ta vui. Người đàn ông này lấy việc trêu chọc dọa sợ tôi làm một thú vui thì phải.
“Cơn gió Tô Uy Long” tràn vào phòng, loáng cái đã tiến về phía tôi. Cái chăn tôi đang đắp bỗng nhiên phồng lên, vài giây sau thân ảnh của Tô Uy Long hiện lên rõ mồn một, nở nụ cười yêu nghiệt như mọi khi.
Tôi chột dạ liếc nhìn bàn tay anh ta đang đặt trên eo mình, mặt đỏ bừng bừng.
“Anh… anh làm gì…”
Tôi luống cuống gỡ tay Tô Uy Long ra, nhưng anh ta càng giữ chặt tay hơn, như gọng kìm kẹp eo tôi lại vậy.
“Gấp cái gì, muốn động phòng đến thế cơ à?”
“Tôi… tôi tôi…”
Tôi sắp bật khóc đến nơi với trình độ vô sỉ của anh ta rồi.
“Tôi van anh tôi lạy anh! Tôi vẫn còn nhỏ! Tôi vẫn còn đang đi học mà!”
Tô Uy Long cười lưu manh nhìn biểu cảm xoắn xuýt của tôi, vòng tay ôm tôi rồi yên lặng ngủ. Lúc ngủ trông anh ta rất an nhiên, không còn vẻ gì kiêu ngạo lạnh lùng như lúc anh ta thức nữa. Tôi nơm nớp lo sợ nằm trong vòng tay của anh ta, rồi cũng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Buổi sáng thức dậy, không thấy Tô Uy Long đâu. Lúc này tôi mới hối hận xanh ruột, vì đêm qua tôi quên mất chưa nói gì khuyên nhủ anh ta cả! Ngộ nhỡ anh ta lại gây tai nạn thương tích gì cho Nhất Long thì sao?
Tôi vẫn ngày ngày đến trường đi học, nhưng tâm trí thì luôn luẩn quẩn nghĩ cách hòa giải hai anh em bọn họ. Hôm nay khi từ trường trở về tôi đã thấy máy xúc máy ủi xuất hiện ở khu đất đó. Xem ra Nhất Long nhất định sẽ xây nhà ở đây rồi.
Tôi đi về phía khu đất đó.
Nhất Long đang đứng một góc quan sát, trông thấy tôi, khuôn mặt lộ rõ sự ngạc nhiên xen lẫn chút tức giận.
“Em ra đây làm gì? Mau về nhà đi!”
Tôi khẽ thở phào một hơi, anh ấy không gọi tôi là chị dâu nữa, có vẻ dễ nói chuyện hơn rồi.
“Anh không nên xây nhà ở đây.”
“Tại sao?”
Nhất Long nhìn tôi nhíu nhíu mày:
“Em không muốn anh sống ở đây? Có phải em khó chịu vì anh xen vào giữa em và anh Uy Long?”
Tôi bất lực không biết phải khuyên thế nào, tôi mới là người khó xử vì xen giữa hai anh em họ đây.
“Khu đất này không bình thường! Ngộ nhỡ trong lúc xây nhà xảy ra tai nạn gì…”
Nhất Long ngắt lời tôi, nở nụ cười ảm đạm:
“Em không cần phải kiếm cớ ngăn cản anh!”
“Diệp Lộ Linh, em có thể quên anh, nhưng anh thì không đâu. Người như anh trai anh quá nguy hiểm, em có chắc ở bên anh ấy em sẽ không bị liên lụy cái gì không?”
“Mặc kệ em nghĩ gì, anh đã quyết định sống ở đây rồi! Anh phải luôn thấy em trong tầm mắt, thấy em an toàn thì mới an tâm được! Em về đi.”