Trong căn nhà quan tài, tôi nằm trằn trọc không sao ngủ được. Tôi đang bị kẹt giữa hai ý nghĩ: Một là mặc kệ ba người nhà họ Tô, vì họ đã che giấu thân phận của Tô Uy Long suốt bao năm qua, với mục đích và động cơ rất mập mờ. Hai là nghĩ cách cứu họ ra, vì rõ ràng Tô Uy Long mới là người giết gã kia.
Haizz, tên Tô Uy Long này rốt cuộc có hiềm khích sâu đậm gì với nhà họ Tô, mà lại tàn nhẫn đến mức đó?
Ngày hôm sau, tôi quyết định đến trại giam thăm họ. Suốt đường đi tôi luôn cảm thấy chiếc nhẫn đeo trên tay cứ co lại thít chặt lấy tay tôi, đau rát vô cùng. Có vẻ Tô Uy Long đang ở gần đây.
Tôi ngồi ở ghế sau, đằng trước là tài xế của nhà họ Tô đang lái xe. Thấy tôi cứ ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, anh ta liền lên tiếng hỏi:
“Thiếu phu nhân! Cô đang nhìn gì thế? Cô tìm ai sao?”
Tôi đang nhìn hai bên đường, bèn ngoảnh nhìn lên ghế trên đáp qua loa: “Không có gì.”
Tài xế không hỏi nữa, nhưng ngay lúc này ánh mắt tôi dừng lại ở bóng người ngồi ở ghế phụ hàng trên. Cái không khí rét lạnh như băng mà người này tỏa ra, cùng với bộ đồ đỏ rực từ đầu đến chân này, khiến tôi căng cứng da đầu, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Quỷ hậu! Sao bà ta lại ở đây??
Mặc dù rất tò mò nhưng thấy bà ta chỉ im lặng ngồi đó, tôi cũng cố giữ bình tĩnh không kêu lên, cố kìm nén nỗi sợ. Lần gần đây nhất tôi gặp bà ta là khi bà ta nhập vào người Tô Nhất Long phơi bày bí mật của nhà họ Tô, còn lần này thì sao?
Tám chín phần là lại liên quan đến nhà họ Tô rồi.
Đến nơi, tôi bước xuống xe, Quỷ hậu cũng đi theo xuống xe. Tôi đi đến đâu, bà ta cũng đi theo đến đấy. Tôi ngồi chờ cảnh sát dẫn ba người nhà họ Tô ra gặp, bà ta cũng lẳng lặng ngồi xuống cạnh tôi.
Quả nhiên là đến vì nhà họ Tô. Xem ra lần này tôi có thể chứng kiến hai người mẹ của Tô Uy Long cùng lúc xuất hiện rồi. Tôi ngồi nem nép một bên, tò mò nhìn sang Quỷ hậu.
Bà ta đang xoay xoay ngón áp út của mình, chỗ đó có một vết hằn, nhìn là biết vết hằn do đeo nhẫn. Trời, không phải là chiếc nhẫn tôi đang đeo đó chứ?
Có khi nào nó là bảo vật truyền từ đời Quỷ hậu này sang đời khác?
Thấy tôi thấp tha thấp thỏm, Quỷ hậu dùng khuôn mặt lạnh đơ giống hệt Tô Uy Long nói chuyện với tôi:
“Con dâu của ta, con còn trẻ người non dạ. Để lát nữa ta dạy con cách trừng phạt những kẻ đáng chết.”
Tôi trố mắt ngạc nhiên, lần đầu tiên Quỷ hậu nói với tôi một câu dài như vậy. Không những nói dài mà thái độ còn rất thân tình như người một nhà, không giống như bác Tô. Bác ấy trên danh nghĩa là mẹ của Tô Uy Long, là mẹ chồng của tôi, nhưng đối xử với tôi rất khách khí, chẳng có một chút không khí gia đình nào.
Ba người nhà họ Tô đã được dẫn ra.
Tôi nhìn xuyên qua lớp kính ngăn cách, trong khỏi giật mình. Mới qua một đêm thôi, mà ba người họ đã tiều tụy đi trông thấy. Nhất là bác gái, mọi ngày nhan sắc được chăm sóc bảo dưỡng kĩ càng, vậy mà bây giờ trên mặt đã lộ rõ những nếp nhăn dấu hiệu của tuổi già.
Tôi nhìn thoáng qua Quỷ hậu, rồi lại quan sát bác Tô. Hai người này đều nhận mình là mẹ của Tô Uy Long, rốt cuộc họ có quan hệ gì với nhau không?
Vừa trông thấy tôi, bác Tô đã bật khóc nức nở:
“Linh Linh à… chúng ta…”
Lời nói còn chưa thoát ra hết khỏi miệng, Quỷ hậu đã bắn một ánh mắt sắc lẻm như dao về phía bác Tô. Tuy bác Tô không nhìn thấy Quỷ hậu, nhưng bác ấy vẫn khựng lại, hoang mang nhìn về chỗ Quỷ hậu đang ngồi. Tôi chỉ là người ngồi xem, không hiểu gì ân oán hận thù giữa bọn họ, nhưng vẫn cảm nhận được một làn gió lạnh buốt thổi qua, nổi cả gai ốc.
Ba người nhà họ Tô lần lượt ngồi xuống. Tô Nhất Long nhìn tôi bằng một ánh mắt rất ái muội, khiến tôi thấy hơi ngại ngùng. Con người này, đã thay đổi thật rồi.
Bác gái vẫn tiếp tục câu vừa nói lúc nãy, khóc nức nở trông mà thương tâm:
“Là thằng nhóc Nhất Long chết tiệt này gây chuyện, nhà họ Tô chúng ta thật sự đã làm liên lụy đến con rồi Linh Linh à…”
Tôi im lặng ngồi nghe, khẽ liếc nhìn Quỷ hậu ngồi bên cạnh. Cái mà bà ta nói muốn dạy tôi là cách trừng phạt những kẻ đáng chết, chẳng lẽ là nói ba người nhà họ Tô đây sao?
“Con hiện tại đã là vợ của Uy Long, là con dâu nhà họ Tô chúng ta. Nói cho cùng thì xích mích giữa hai anh em nó cũng một phần là do con. Chỉ cần con lựa lời khuyên bảo Uy Long, bảo nó đừng gây rắc rối cho Nhất Long nữa, thì chẳng phải cả nhà chúng ta đều được vui vẻ hạnh phúc sao?”
Tôi nhíu nhíu mày, những lời này nghe có vẻ hợp lý nhưng để ý kĩ sẽ có chút gì đó sai sai. Nói thế hóa ra trong chuyện này Tô Uy Long mới là kẻ vô lý gây chuyện, còn Tô Nhất Long mới là người bị hại à?