“Đủ rồi!”
Tôi vừa dứt lời, đám cô hồn lập tức ngừng động tác, trở về chỗ cũ xếp hàng ngay ngắn cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ba người nhà họ Tô đã chật vật thảm hại không nỡ nhìn, quần áo nhàu nát như đống giẻ rách. Mẹ Tô Nhất Long là thảm nhất, có lẽ vì khi nãy bà ta là người lớn tiếng chửi rủa tôi nhất. Bà ta nằm rúm ró trên đất, đau đến nỗi không đứng vững nổi, phải để cha con Tô Nhất Long đỡ dậy.
Khuôn mặt bà ta chi chít vết cào, làn da trước đây được chăm sóc bảo dưỡng tốt bây giờ đã biến thành một đống máu thịt lẫn lộn trông mà phát khiếp. Nhất là cái miệng, khi nãy bà ta cứ mở miệng chửi rủa tôi một câu, đám cô hồn lại thẳng tay tát cho bà ta một cái. Tô phu nhân đoan trang quý phái mọi ngày bây giờ miệng đang lúng búng phun ra một ngụm máu. Không chỉ có máu mà còn phun ra theo hai cái răng.
Ánh mắt Tô Nhất Long nhìn tôi có sự căm tức nhưng vẫn đầy tính chiếm hữu, còn cha mẹ anh ta thì trừng trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy.
Mấy ngày sau, vì không đủ chứng cứ, bọn họ vẫn được thả ra. Tô Nhất Long được cha anh ta nhường chỗ vị trí chủ tịch tập đoàn, anh ta rất được lòng các cổ đông.
Cũng từ đây, ý đồ bất chính của anh ta đối với tôi ngày càng lộ liễu.
Tô Nhất Long không biết đã dùng thủ đoạn gì, mà trường tôi đang học ai ai cũng nghĩ tôi và anh ta là một đôi. Mỗi ngày anh ta đều dành thời gian lái chiếc xe sang trọng đắt đỏ của mình đi qua trường tôi, những hoạt động của trường anh ta đều quyên góp số tiền lớn để giúp đỡ trường.
Tôi có khổ mà không thể nói. Không thể nói với mọi người rằng chồng của tôi là một người đã chết! Thân phận của Tô Uy Long đặc biệt như thế, tuyệt đối không thể để lộ với người ngoài được!
Tôi ở căn nhà quan tài cùng với đám người làm nhà họ Tô, luôn luôn bị họ giám sát nhất cử nhất động. Tô Uy Long thì cứ đi biền biệt, một mình tôi đối phó với đám người họ thật quá mệt mỏi.
Tôi quyết đoán sai đám cô hồn tống cổ hết đám người đó đi. Cảm giác không bị ai chằm chằm nhòm ngó giám sát, thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này tôi mới sực nhớ ra, còn cha mẹ tôi thì sao? Từ sau khi nhà hàng của họ thua lỗ, cha tôi suy sụp đến nỗi người yếu hẳn đi. Cứ dăm bữa nửa tháng lại ốm một trận, nhiều khi phải nằm liệt giường.
Mà tôi thì lại bị nhà họ Tô giám sát chặt chẽ, chẳng có lấy một cơ hội về nhà thăm cha mẹ. Bây giờ đã thoát khỏi đám người đó rồi, tốt nhất tôi nên đón họ đến đây ở luôn.
Chỉ sợ… người nhà họ Tô sẽ gây chuyện với họ trước khi tôi kịp bảo vệ họ thôi. Một đám quỷ đội lốt người.
[…]
Tôi bắt taxi trở về nhà cha mẹ đẻ. Căn nhà nhỏ đơn giản, nhìn qua chẳng có gì đặc biệt. Nó là thứ tài sản duy nhất cha mẹ tôi còn giữ lại được sau khi làm ăn thua lỗ.
“Cha, mẹ, con gái Linh Linh về rồi đây!”
Tôi phấn khích chạy vào nhà, trông thấy vẻ tiều tụy hốc hác của cả cha tôi và mẹ tôi, trong lòng không khỏi xót xa. Cha tôi thì vẫn ốm yếu bệnh tật, cơ thể suy nhược đi lại cũng khó khăn.
“Cha, mẹ, con đến để đón hai người đến ở cùng con. Con sẽ báo hiếu cho cha mẹ.”
Nghe những lời này, cha mẹ tôi trố mắt ngạc nhiên, hết quay ra nhìn nhau rồi lại nghi hoặc nhìn tôi.
“Con có còn nhớ là mình mới đang học cấp ba thôi không hả? Đừng cố gắng an ủi cha mẹ nữa.”
“À phải rồi, con ở nhà họ Tô có ổn không? Con đến đó để nhà họ nuôi ăn nuôi học thì thôi đi, còn muốn kéo hai cái thân già này đến đó làm phiền người ta sao?”
Tôi chỉ biết thở dài, cha mẹ tôi vẫn chưa biết sự tình bên trong, chưa biết bộ mặt thật của đám người nhà họ Tô.
“Cha mẹ à, chúng ta không dính dáng liên quan gì đến nhà họ Tô nữa! Từ nay sẽ chỉ còn con gái và con rể của cha mẹ chăm sóc cho hai người thôi!”
“Con nói cái gì??”
Cha mẹ tôi bị tin tức tôi nói ra dọa cho sợ ngây người. Tôi không muốn nói tường tận chuyện họ lật mặt thay đổi như thế nào, dù gì bọn họ cũng là ân nhân của cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi luôn tin tưởng người nhà họ Tô vô điều kiện.
“Chuyện rất dài, hai người cứ đi theo con đã.”
Thuyết phục mãi mới đưa được cha mẹ tôi đi, tôi cứ ngỡ mọi chuyện quá suôn sẻ, nào ngờ trên đường đi lại xảy ra biến cố.
Tên tài xế taxi này bị mua chuộc rồi! Hắn đưa cả nhà tôi đến một nơi khỉ ho cò gáy nào đó, hoang vu lạnh lẽo. Một nơi tôi chưa từng thấy bao giờ!