Cô Dâu Bỏ Trốn - Full
Chương 1
Trời cũng đã tối rồi, mà nó lại quên không đem theo chìa khóa cổng, nó chán quá kiểu này thì đành chèo vào nhà vậy, chứ còn cách nào khác đâu, nếu gọi cho bốmẹ nó ra mở cổng có khi lại bị ăn mắng và nghe bố mẹ ca nữa thì sao, thôi thì tự lo lấy thân.
Nó vứt cái cặp vào trước, rồi trèo luôn vào, cái cổng màu xanh nhà nó, tuy có cao thật nhưng mà với nó thì chả là gì cả, vì nó trèo suốt như thế này mà.
Nhảy đánh bộp một cái xuống đất,nó rón rén đi vào nhà, nó chỉ mong là bố mẹ nó đã ngủ rồi, nếu bố mẹ nó mà bắt gặp nó trong tình trạng này thì khổ lắm.
Cả nhà nó tối om, chỉ có cái đèn ngủ mù mờ là vẫn còn sáng, nó dòtừng bước đi lên lầu, nó muốn về phòng của nó thật nhanh, nếu muốn về phòng của mình nó phải đi qua cửa phòng của bố mẹ nó, nó nghe bố mẹ nó đang nói gì đó, tò mò, nó áp tai vào cửa nó nghe xem bố mẹ nó đang nói gì.
Tiếng của mẹ nó:
– Anh nghĩ mình nên nói cho con Vân nó biết hay không…??
Tiếng của bố nó:
– Anh thấy là mình nên nói đi thì hơn, mình mà dấu nó thì cũng không hay lắm vì sớm muộn gì nó cũng biết..!!
Bà Nhung hỏi:
– Nhưng mà em sợ, con Vân nó sẽ phản đối chuyện này…!!!
Ông Chung trấn an vợ:
– Em đừng nên lo quá, nó sẽ hiểu tấm lòng của vợ chồng mình mà, mình cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi..!!!
Bà Nhung nói:
– Cuộc hôn nhân này xem ra khôngổn lắm vì anh ta không thích đàn bà và không muốn kết hôn, chỉ có gia đình anh ta là thích thôi…!!!
Vân nghe vậy thì run rẩy sợ hãi, vậy là nó bị bố mẹ nó đem gả bán cho người ta, thảo nào mà thái độ của bố mẹ nó lại lạ lùng như vậy, nó cố đứng vững để nghe tiếp.
Ông Chung thở dài nói:
– Đây cũng là vì hôn ước từ nhỏ dohai bên gia đình sắp đặt anh đâu có quyền quyết định đâu, ông nội của con bé ép anh quá làm cho anh phải đồng ý chuyện này…!!!
Bà Nhung sụt sịt nói:
– Em cũng mong là nó hiểu cho mình, gả nó đi khi nó còn trẻ thế này em cũng đau lòng lắm, nhưng bố dọa sẽ tự tử chết, nên thôi đành anh ạ…!!!
Hai người cùng thở dài và không nói gì nữa cả..
……………………
Nó cố bước về phòng, trong lòng nó lúc này trống rỗng, nó không còn nghĩ ra được cái gì nữa cả, nước mắt nó rơi ra, xem ra bố mẹ nó đã quyết định chuyện của nó cảrồi, và ông nó đã ép bố mẹ nó gả nó đi.
Nó gồng mình nên nó nghĩ, mình không thể làm quân cờ cho họ được, mình là ai nào, làm sao mìnhchịu đựng được cuộc hôn nhân không có tình yêu này, mình sẽ bỏ đi thật xa, và không ai tìm được mình cả, bái bai cả nhà, con đi đây.
Nó lấy cái va ly, nó xếp tất cả quần áo của mình lại, nó cũng không quên mang theo mấy khung hình và mấy quyển sách, tiền thì nó không lo, nó đã tích cóp từ nhỏ tớigiờ, nó có rất nhiều tiền, vì nó có tiêu gì đâu, tiền bố mẹ nó cho, rồi tiền nó đi làm thêm, viết báo, dịch sách, nói chung nó nghĩ vấn đề sinh sống nó không lo đến nữa.
Xong đâu đấy, thấy không còn thiếu gì, nó khẽ khàng mở cửa, rồiđến nghe trước phòng của bố mẹ của nó xem có động tĩnh gì không,thấy họ đã ngủ rồi, nó sung sướngquá, nó liền về phòng mình, nó viết cho bố mẹ nó và ông nó một lá thư.
Trong thư nó viết:
– “Bố mẹ và ông kính yêu của con, con biết con mà bỏ đi như thế này thật là có tội và bất hiếu lắm vì mọingười ai cũng yêu thương cho con.
Nhưng cuộc hôn nhân này còn không chấp nhận đâu, thân thể này và sự sống này là của bố mẹ và ông ban cho con nhưng trái timcủa con muốn tìm cho mình một người mà con yêu thương, con không muốn mình trở thành một cô vợ bắt buộc của ai đó, mà con nghe nói anh ta không thích đàn bà, vậy anh ta còn lấy con làm gì, và cả nhà nữa sao nỡ lòng nào ép buộc con như vậy,
Con đi đây, con sẽ tìm cho mình một người mà con có thể tin cậy và gởi trao cả cuộc đời, tạm biệt bố mẹ và ông.
Con yêu mọi người lắm, mong mọi người đừng buồn và lo lắng cho con, tạm biệt, chúc bố mẹ và ông sống khỏe mạnh và hãy vui lên nhé, mặc dù không có con ở đây…!!”
Nó gập bức thư lại và để ở trên bàn, nó cầm cái va ly của mình, và nhìn lại căn phòng lần cuối, nó khép cửa, nó bước ra đi.
Nó ì ạch bưng cái va ly xuống lầu, nó sợ gây ra tiếng động, bố mẹ và ông nó đang ngủ dưới lầu mà nghe tiếng thì tiêu, nó cố gắng lắmmới khiêng được cái va ly ra cổng.
Nó lau mồ hôi, nó thở dài, nó quaylại nhìn căn nhà đang chìm trong bóng đêm và trong giấc ngủ.
Nó tự nhủ là không sao đâu, nó sẽ trở về nhưng mà không biết là baolâu, và mọi người có tha thứ cho nó không thì bây giờ với nó cũng không còn quan trọng nữa, nó cầnphải đi thôi trước khi có ai đó trong nhà thức dậy.
Nó buộc dây chạc vào va ly, rồi nó ném qua cái cổng, nó trèo sang bên kia, nó nhảy xuống đường rồi cầm cái dây chạc mà nó ném lúc nãy kéo cái va ly lên, nó kéo lên đến đỉnh của cái xong sắt, nó buộc sợi dây lại, nó trèo lên cố gỡ và đỡ cái va ly nặng xuống đất.
Làm xong được việc đó nó đã mệt nhoài rồi, bây giờ nó cần đi tiếp, và thuê một chiếc xe nào đó, nó cũng không biết là nó sẽ đi đâu nhưng cứ ra khỏi đây rồi tính tiếp.
………………
Nó thuê một chiếc xe tắc xi, nó bảo anh tài xế:
– Anh làm ơn đưa em đến nhà ga…!!!
Anh ta hỏi:
– Em cần đi đâu à, mà sao em vội thế…??
Nó chán nản bảo:
– Vâng, và gấp lắm, anh có thể đi nhanh hơn được không..??
Anh ta cười bảo:
– Được rồi, cô bé, anh đi ngay đây…!!!
Nó quay lại đuôi xe và nhìn căn nhà của nó và khu phố mà nó sống lần cuối, nó khóc, nó bây giờ mới thấy sợ, nó bỏ đi như vậy thì bố mẹ và ông nó sẽ đau buồn lắm, và họ vì nó mà ốm và sinh bệnh thì sao.
Nhưng nếu nó ở lại nó sẽ phải lấy anh ta, mà anh ta là ai nhỉ, chúa ơi, anh ta là ai nó cũng không biết, hay thật, sao mình không cố ở lại nghe bố mẹ nói nốt, xem anh ta là ai, mà đã vội bỏ về phòng, nhưng quan trọng gì, chỉ cần mình không phải lấy anh ta là được.
Nó thì thầm, những lời của nó bay theo gió, nó bảo:
– Con xin lỗi cả nhà nhé, hãy sống thật khỏe mạnh và không nên buồn đau cho đến khi con về, con sẽ chứng tỏ cho bố mẹ và ông thấy con cũng có thể sống trên đôi tay của mình…!!
Chiếc xe chạy một vòng, cuối cùng cũng đến đến nhà ga xe lửa, nó trả tiền cho anh ta, anh tài xế mở cốp xe, lấy va ly cho nó anh ta bảo:
– Chúc em may mắn…!!
Nó cười bảo anh:
– Vâng, cám ơn anh, anh cũng thế…!!
Nó nhìn chiếc xe tắc xi màu xanh chạy đi, nó sờ tiền ở trong túi, nó cần mua vé tàu đi đến một nơi nào đó.
Có quá nhiều chỗ cho nó chọn, nó biết đi đâu bây giờ, xem nào thôi thì mua đại một nơi nào đó đi, mỉnh bỏ trốn mà, cần quái gì phải biết là đi đâu, chỉ cần không ai biết là được rồi.
Cuối cùng nó cũng mua được vé chạy vào lúc 4 giờ sáng, chuyến đi thành phố Hố Chí Minh, nó thấy cũng hay hay, nó đã từng đọc báo và xem phim, họ nói suốt về nơi này, nó muốn đến cho biết, và xem thành phố này ra làm sao, một phần vì tò mò và một phần vì nó không có nơi nào để đi
Ngồi đợi tới giờ tàu chạy là cực hình với nó, nó ngủ ngà ngủ gật trên chiếc ghế đá ở phòng chờ, nó nhìn những bà, những bác, những cô, họ đang nói chuyện vui vẻ, còn nó thì đang buồn não lòng, và xen lẫn nỗi lo sợ, đây là lần đầu tiên nó đi xa nhà, và cũng là lần đầu tiên nó biết cuộc sống lại náo nhiệt như thế này.
Nó mua cho mình một cái bánh mỳ, nó cố nuốt cho trôi, nó mệt mỏi quá rồi, nó mân mê cái điện thoại, nó muốn gọi cho con bạn của nó, nhưng nghĩ thế nào nó lại thôi, bây giờ chắc là Thu đang ngủ, mình sẽ gọi cho nó khi mình đến nơi, chỉ là chào tạm biệt thôi mà.
Cuối cùng cũng đến giờ tàu chạy, nó đưa vé cho người xoát vé, và tìm về khoang thứ ba của mình, tiếng xình xịch vang lên, tàu bắt đầu chuyển bánh, nó chọn cho mình một chỗ gần cửa xổ, nhìn cảnh vật đang lùi lại khi tàu bắt đầu chạy nhanh, điều đó cũng có nghĩa nó đang dần rời xa quê nhà của nó.
Bây giờ trong lòng nó có hai cảm giác lẫn lộn xen kẽ nhau, nó nửa muốn xuống và chạy ngay về nhà để ôm lấy bố mẹ và ông của nó và nói, nó đồng ý cuộc hôn nhân này, vì nó không muốn xa họ và muốn làm cho họ vui lòng, còn nửa kia của nó thì kiên quyết không đầu hàng.
Nhưng bây giờ có hối cũng đã muộn rồi, tàu đã lăn bánh thì không thể nào dừng lại được, nó có mạo hiểm quá không khi một thân một mình bươn trải ở ngoài đời, mà nó còn là con bé học cấp ba nữa chứ, nó vừa được nghỉ hè xong.
Nó ngủ một giấc, nó nghĩ mình đã quyết định rồi, thì không nên thay đổi làm gì, dù cho khó khăn thì cũng phải cố gắng mà sống, không nên buông xuôi, nếu không còn gì là đời nữa, an ủi mình xong, nó yên tâm ngủ.
Tàu chạy 4 tiếng là tới thành phố mà nó chọn, xem ra cũng đâu có cách nhà nó bao xa, biết thế này nó đã mua vé tàu đi đâu đó chứ không phải là cái thành phố này.
Trời đã sáng thế này rồi mà mấy cái cửa hiệu này vẫn chưa mở, nó đói quá, nó cần tìm một quán nào đó để ăn, nếu không nó xỉu ra ngoài đường mất.
Bước đi loạng choạng với chiếc va ly nặng, lê ở đằng sau, nó nghĩ mình cần tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi một chút, nó không bước đi nổi nữa rồi.
Nó ngồi xuồng ngắm thiên hạ đi đường, họ đi qua đi lại làm cho nó chóng cả mặt, nó chán quá rồi, nó nghĩ mình cần tìm một quán nào đó ăn chống đói đã, rồi tìm chổ ở.
Thấy cái quán đằng kia đã mở cửa và có khách vào ăn, nó vội kéo cái va ly theo mình vào đó, nó bảo cô chủ quán:
– Cho cháu một xuất cơm sườn nhé…!!
Bà ta đon đả bảo nó:
– Cháu cứ ngồi xuống đó đi, để chị lấy thức ăn cho em…!!!
Mùi thức ăn bay vào mũi nó làm cho bụng nó sôi lên, nó xoa xoa hai cái vào bụng, nó chỉ mong cô chủ quán nhanh tay lên dùm cho nó, nếu không có bao nhiêu nước miếng nó sẽ nhỏ ra vì thèm và vì đói mất.
……………………….
Vân ăn xong, nó trả tiền cho chị chủ quán, đã quá, nó xoa xoa vào bụng, no rồi, bây giờ nó phải tiếp tục cuộc hành trình.
Nó mua cho mình một tờ báo, nó đọc mục tìm nhà trọ và tìm việc làm, nó tìm cho mình một chỗ và ngồi xuống đó, nó nghiền ngẫm, nó đọc.
Đây rồi, có ai đó thuê người chăm sóc cho một cụ già, hic, nó nghĩ không bi ết là mình có làm nổi không, nhưng mà người ta cho ăn ở tại nhà người ta luôn, thì tại sao mình không thử.
Nó lôi cái va ly theo, nó chạy ra đường, nó cần bắt một chiếc tắc xi và tới điện chỉ này.
Có một chiếc tắc xi chạy qua, nó vội vẫy lại, khi đã yên vị trên xe rồi, nó đọc điện chỉ này cho anh chàng tài xế nghe, anh ta cho quay xe, và chạy theo hướng ngược lại.
Anh ta đi lòng vòng qua mấy cái ngã tư, cuối cùng cũng tới nơi, nó mừng quá, nó trả tiền cho anh ta, nó bước xuống.
Nhìn căn biệt thự trước mặt mình, nó run run đưa tay lên định bấm chuông cổng, nó sợ, nó hốt người ta sẽ không thuê một con bé học cấp ba như nó, nếu thế thì đêm nay nó sẽ phải ngủ ở khách sạn nào đó thôi, rồi đi tìm phòng trọ, vì ở khách sạn thì tiền đâu mà trả nổi, mặc dù nó có không ít tiền, nhưng cuộc sống tự lập, bắt buộc nó phải tiết kiệm.
Nó hít một hơi dài, nó cho tay bấm vào cái chuông, nó nghĩ dù sao mình đã đến đây rồi, nên mình cứ vào đi thì hơn, dù người ta có nhận hay không, mình cũng nên thử, nếu người ta nhận là tốt, còn không thì thôi.
Nó chờ một lúc, ông quản gia của gia đình này, mở cửa và thò đầu ra hỏi nó:
– Cháu cần tìm ai à, mà bầm chuông cửa nhà này…??
Vân chìa tờ báo ra và bảo:
– Cháu đọc báo biết ở đây đang tìm người giúp việc nên cháu tới đây…!!!
Ông quản gia quan sát nó từ đầu tới chân, ông đang đánh giá xem con nhỏ trước mặt mình có đủ tiêu chuẩn để trở thành một người giúp việc hay không…???
Ông chỉ thấy nó còn quá trẻ, chắc là vẫn còn đi học, người nó lại nhỏ con thế kia, chưa hết chân tay của nó đâu có giống người làm việc nặng, vậy nó xin việc này là có ý gì, không lẽ nó chán đời bỏ nhà đi bụi, hết tiền nên nó mới xin vào đây làm người giúp việc.
Vân thấy ông quản gia quan sát nó từ nãy giờ, mà không nói gì cả, nó hiểu, nhìn tướng tá nó thế này đâu có giống một người lao động tay chân chứ, mình nên nói vài câu cho ông ta yên tâm, may ra ông ấy mới cho mình vào.- Bác cho cháu vào chứ ạ..??
Ông quản gia vẫn còn tưởng mình nghe nhầm, ông hỏi lại:
– Cháu tới đây xin việc thật à…??
Vân tự tin trả lời:
– Vâng….!!!
Vân dùng hết lời ông quản gia mới cho nó vào, nhưng trước khi nó bước vào trong, ông nói với nó:
– Cậu chủ nhà này khó tính lắm, tôi sợ cậu ấy không nhận hay thuê cô đâu…!!!
Vân cũng hơi sợ khi nghe ông quản gia nói là chủ nhân của căn biệt thự đồ sộ này là người khó tính, nhưng không lẽ cất công đến đâu, và tốn không ít nước bọt mà lại bỏ cuộc ngang trừng à.
Nó trấn an bản thân:
– Cố lên, mày làm được mà…!!
Nó quay sang, nó bảo ông quản gia:
– Cám ơn bác nhiều nhé, cháu sẽ thử xem sao, biết đâu cháu được nhận…!!!
Ông quản gia nhìn Vân thương hại, ông còn lại gì cậu chủ của nhà này, có ai chịu quá được ba hôm đâu, Vân là người thứ 25 rồi đấy, ông hy vọng là nó sẽ không bị đuổi sớm quá, ông nhìn cái vẻ tự tin của nó, ông thở dài.
Vân lê cái va ly ở đằng sau, nó cất bước vào phòng khách, nó muốn gặp chủ nhân của ngôi nhà để xin việc làm.
Ông quản gia bảo nó:
– Cháu ngồi đây đợi đi, để bác lên thông báo cho cậu chủ một tiếng…!!!
Vân lễ phép trả lời:
– Vâng, phiền bác vậy…!!!
Ông quản gia bỏ nó ngồi ở đấy, ông đi lên lầu, ông gõ cửa phòng của Tú, anh ta mở cửa ra và hỏi:
– Có chuyện gì không bác…??
Ông quản gia trìu mến nói:
– Có người muốn xin làm giúp việc cho nhà ta…!!
Tú chán nản bảo:
– Chắc lại mấy con bé hậu đậu và ngốc nghếch chứ gì, cháu đã đuổi không biết bao nhiêu đứa rồi, mà tại sao bọn này vẫn cứ đến nhỉ, mai bác bảo báo đừng đăng nữa nhé, nếu không nguyên cái vụ phỏng vấn và thử việc họ là cháu mệt mỏi lắm rồi….!!!
Đọc tiếp Cô dâu bỏ trốn – Chương 2
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!