Cô Dâu Bỏ Trốn - Full - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
277


Cô Dâu Bỏ Trốn - Full


Chương 10


Anh cười cười bảo nó.

– Tuy là thế nhưng tôi cần phải lợi dụng tài năng của cô thêm nữa chứ, khó khăn tôi mới thuê được một người có tài như cô, tôi đâu có ngu mà bỏ cô cho người khác thuê…!!

Vân nghe Khoa nói, nó điên tiết hỏi Khoa.

– Anh bảo sao, anh chỉ muốn lợi dụng tôi thôi hả, chỉ có thế thôi mà anh chấp nhận chịu đựng khổ sở khi ở bên tôi, nói thật là tôi khâm phục anh lắm, anh đúng là một kẻ biết nhịn nhục nhưng mà anh thủ đoạn quá…!!

Khoa bực mình đến nỗi anh cho xe dừng lại đột ngột, chiếc xe xô cả về phía trước, Vân sợ hết hồn, nó quát Khoa.

– Anh làm cái gì đấy hả, anh có biết là chỉ một chút nữa thôi là anh đâm vào người phía trước kia không…???

Khoa gồng mình lên vì tức, anh cười khẩy hỏi Vân.

– Cô coi tôi là cái gì, một con cáo già hay sao mà cô dám nói tôi là một con người thủ đoạn là thế nào, cô có tin là tôi sẽ cho cô ăn một cái tát không hả…??

Vân thấy trong ánh mắt của Khoa nhìn nó đầy giận dữ, cái vai của anh run run, nó nghĩ mình cũng hơi quá.

Vân cúi đầu hối lỗi, nó nhỏ nhẹ nói.

– Mong anh tha lỗi cho em, vì em cảm thấy hơi mệt, do anh trêu tức em nên em mới lỡ lời nói anh như thế, anh là người lớn thì chấp trẻ con làm gì đúng không…??

Khoa hơi bực mình, cục tức của anh đang nằm ngang ở cổ, chưa hết các dây thần kinh của anh căng cả ra, anh quát Vân.

– Tôi không cần biết và tôi cũng không muốn nghe lời phân trần của cô, từ tối tới giờ tôi bị cô chửu rủa không tiếc lời, lúc cô mắng người khác cô có nghĩ tới cảm nhận của họ không hả, hay là cô chỉ nói cho sướng cái mồm của cô thôi…!!

Vân đang tức, nghe mấy lời dạy bảo của Khoa, nó buồn cười quá đến nỗi, nó đánh rơi cả gói thuốc mà Khoa đưa cho nó lúc nãy.

Nó ôm lấy bụng của mình, nó nhìn khoa đầy thích thú.

– Bây giờ tôi mới biết anh đáng yêu như thế này, anh nói y như mẹ của tôi ở nhà từ giọng điệu cho đến cử chỉ không sai một ly, tôi tự hỏi là mình đã có một bà mẹ rồi nay lại thêm một bà nữa thì hơi thừa…..!!

Khoa lắc đấu nhìn Vân, miệng của nó cười chán, nó lại có thể quay ra nói móc anh ngay được, con nhỏ này đúng là bị trời đánh mà.

Khoa không thèm chấp Vân nữa, anh cho nổ máy và lái xe đi.

Trời cũng đã tạnh mưa, nước làm ngập úng con đường, Vân nhìn mọi người đang bì bõm lội nước và đang khổ sở vì phải dắt xe do chết máy.

Vân cảm thấy hơi buồn nên nó bảo Khoa.

– Anh có thể mở đài hay cái gì cho tôi nghe được không…??

Khoa lờ đi coi như là không nghe thấy, Vân cười mát và tự mở máy nghe nhạc cho mình.

Vân chơi toàn nhạc vũ trường, vừa nghe theo tiếng nhạc nó vừa hát theo.

Khoa điếc cả lỗ tai, anh hết chịu nổi nên hét nó.

– Cô có thể tắt đài và im cái miệng dùm tôi được không hả, cô mà còn làm như thế này nữa, người ta lại tưởng cô là một con điên thì khổ…??

Vân thở dài bảo Khoa.

– Anh không thấy lạ à, tôi đi một mình hay là làm gì mà không có liên quan tới anh, có ai nói tôi bị thế nào đâu, thế mà chỉ mới quen biết anh và ở bên anh được có hai hôm thôi ai cũng bảo tôi bị điên, tôi nghĩ vấn đề này không phải là tại tôi mà là tại anh….!!

Khoa lại bị Vân nói móc, cái đầu của anh như muốn nổ tung lên vì tức, híc, anh bắt đầu thấy hối hận cho việc thuê nó làm việc cho mình.

Vân thấy Khoa không tìm cách đồi đáp lại lời của nó nhưng cái mặt của anh lúc này như muốn đấm cho ai và quả.

Vân phì cười, nó giả vờ an ủi Khoa.

– Anh đừng chấp em làm gì, vì anh là một người tốt bụng, em rất mừng vì anh đã thuê em, em cám ơn anh nhiều lắm…!!

Khao nghe cái giọng mai mỉa và thích trí của nó, anh điên lên, bây giờ anh muốn tống cổ nó xuống xe lắm, nhưng còn bà của anh, bà sẽ không tha cho anh nếu như bà biết vì anh mà Vân không về được nhà và còn bị ốm như thế này nữa chứ.

Anh than trời, chúa ơi, tại sao anh lại ngu dại đi giây với nó làm gì, xem ra bây giờ người bị đo ván không phải là nó mà là anh.

Mặc kệ là Khoa có đồng ý hay là có thích Vân tới nhà của anh sống hay không, bà Hoa vẫn quyết định mời Vân tới đây ở.

Vân và Khoa ngồi trong văn phòng của công ty, cả hai nhìn nhau như kẻ thù.

Khoa nhếch mép lên hỏi Vân.

– Cô sẽ không vì lời mời của bà tôi mà dọn về nhà của tôi sống chứ…??

Vân mắt đọc báo, miệng trả lời Khoa.

– Nếu tôi đồng ý thì anh làm gì được tôi, và nếu tôi không đồng ý cũng đâu có liên quan gì tới anh…!!

Khoa quát Vân.

– Cô ăn nói như thế mà nghe được à, nếu chuyện này không liên quan tới tôi, tôi cũng đâu có dảnh mà xen vào, nhưng đó là nhà của tôi nên tôi mong cô trả lời rõ ràng cho tôi biết…!!

Vân cố tình kéo dài thời gian chờ đợi của Khoa, anh sốt cả ruột thế mà nó không thèm bảo anh thế nào, nó còn mỉm cười để đọc báo nữa chứ, kiểu này là nó muốn trêu tức anh đây mà.

Khoa đứng dậy, anh giật tờ báo trên tay của nó, chưa hết anh cũng lôi nó đứng lên.

Anh nhìn thẳng vào mặt của nó mà hỏi.

– Sao cô còn chưa trả lời tôi, tôi mong là cô hãy từ chối lời đề nghị đó nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu….???

Vân nghe Khoa dọa mình, tuy là nó hơi sợ, nhưng bản tính của nó là cố chấp, càng trêu tức nó và càng dọa nạt nó, nó lại càng làm già.

Vân vênh mặt lên để thách thức Khoa.

– Nếu tôi đồng ý với lời mời của bà anh thì anh sẽ làm gì được tôi…???

Khoa cười khẩy bảo nó.

– Tôi sẽ không làm gì cô cả, nhưng mà cô có biết vì sao bà của tôi lại muốn cô tới nhà của tôi sống không…??

Vân tò mò hỏi.

– Bà của anh muốn gì ở tôi…??

Khoa vuốt vuốt cái mũi của mình và ngắm nó từ đầu tới chân, anh nheo nheo mắt bảo nó.

– Vì bà muốn tôi và cô gần gũi nhau hơn, cô có hiểu điều đó nghĩa là gì không, bà muốn tôi và cô trở thành tình nhân hay là người yêu…!!

Vân kinh ngạc vì cách suy đoán của Khoa, nó không tin cho lắm nhưng sau khi suy nghĩ lại nó thấy Khoa nói cũng có lý.

Vân liền hỏi Khoa.

– Vì điều này nên anh khuyên tôi không nên đến nhà của anh chứ gì…??

Khoa cười cười bảo Vân.

– Cô thông minh đấy, cô cũng đã nghe rồi, nếu cô còn cố tình không thay đổi thì điều đó chứng tỏ là cô thích tôi và muốn tiếp cận tôi…!!

Vân lại được một phen kinh ngạc nữa, hắn muốn chặn hết đường lui của mình đây mà, nếu nó từ chối bà Hoa, bà sẽ giận nó, còn nếu nó đồng ý thì hóa ra nó thích tên kia.

Vân ôm đầu vì chỉ có hai con đường cho nó lựa chọn thôi, thế mà nay đều bị chắn hết cả lối rồi, nó phải làm sao đây.

Khoa nhìn cái mặt nhăn lại vì bí lý của Vân, anh sung sướng mỉm cười, cho cô chết, ai bảo cô dám gây sự với tôi làm gì, tôi sẽ chờ xem cô trả lời với bà tôi như thế nào.

Từ lúc gặp lại Vân, Hoàng không thể nào nén được cục tức ở trong lòng, anh cũng như Vũ cả hai đi về mà không ai nói với ai câu nào.

Vũ thấy Vân như vậy, anh càng sợ đàn bà hơn, anh nghĩ con gái bây giờ đanh đá và chanh chua phát khiếp, anh tự hào vì mình vẫn chưa yêu ai hay lấy ai.

Vũ nhìn cái mặt bí xị của Hoàng, anh buồn cười đến nỗi cái vai của anh rung lên.

Hoàng quay sang nhìn thằng bạn một cái như muốn móc mắt của Vũ ra hay lấy cái gì bịp miệng của Vũ lại.

Hoàng mai mỉa bảo Vũ.

– Vui quá ha, mày sung sướng vì được gặp lại con nhỏ đó chứ gì, tiếc thế nhỉ, biết thế tao đã xin số điện thoại hay điện chỉ của nó cho mày…!!

Vũ cũng giả vờ tiếc nuối nói.

– Tao cũng cảm thấy hơi buồn thật, hay là tao với mày quay lại cái nhà hàng đó để hỏi xin nó….??

Hoàng tức quá, anh đấm nhẹ một cái vào vai của thằng bạn.

– Mày có im đi không hả, tao đang bực cả mình đây, con bé đấy đúng là độc ác, híc, nó không những làm cho tao và mày thủng túi mà tao và mày còn bị nó chửu khéo nữa chứ, chúa ơi, sao tao lại ngu như thế chứ, biết thế tao đã bỏ mặc nó đi cho rồi, gặp mặt nó làm chi để đau thương như thế này….!!

Vũ cũng tức Vân không kém gì Hoàng, nhưng anh phải cảm ơn con nhỏ đó vì nó đã thay anh dạy cho tên kia một trận.

Thấy cái mặt nhăn lại như khỉ và cái đầu rối như tổ tò vò của Hoàng, Vũ lại cười to lên, lần này anh không còn kiềm chế được nữa, anh cười đến chảy nước mắt và anh cũng phải dừng cả xe lại để cười.

Hoàng kinh ngạc nhìn Vũ, anh không hiểu gì cả, tại sao nó bị con nhỏ kia chơi một vố đau như vậy, nó không những không tức giận hay điên lên thì thôi mà nó lại cười như điên thế kia là thế nào.

Nhưng Hoàng đâu có hiểu chính nét mặt và giọng nói thua cuộc của anh làm cho Vũ khoái trí.

Vũ cười chán, anh lấy tay quẹt hai giọt nước mắt của mình, vì lúc nãy anh lỡ cười làm cho nó văng ra, anh bảo thằng bạn.

– Hôm nay là ngày vui nhất của cuộc đời tao…!!

Hoàng nắm lấy cổ áo của Vũ mà quát.

– Tên này sao mày lại cười như điên thế hả, mày mà không giải thích được tại sao mày có thái độ như thế thì mày chết với tao…???

Vũ gỡ tay thằng bạn ra khỏi cổ của mình.

– Tao buồn cười vì tao thấy đôi oan gia gặp nhau và cãi nhau làm cho tao vui quá…!!

Vũ lại bắt đầu cười to lên, anh lại không kiềm chế được mình, Hoàng tức quá, anh liền cầm lấy cái khăn giấy, anh tống luôn vào mồm của Vũ, anh hét.

– Mày có câm đi không hả, trời ơi, sao tao lại có một người bạn như mày chứ…!!

Vũ mặc dù bị Hoàng làm cho không cười được vì đống khăn giấy kia, nhưng cái vai của anh vẫn rung lên, anh gỡ từng cái khăn ra một, anh tiện tay vứt luôn ra cái sọt rác gần ở đấy.

Anh nheo nheo mắt trêu Hoàng.

– Nhìn chàng kìa, chắc là nhớ nàng quá nên tương tư chứ gì…???

Vũ vỗ vỗ hai cái vào vai của thằng bạn anh giả vờ an ủi.

– Thôi mà có gì thì cứ nói ra đi để lần sau nếu có gặp lại tao sẽ

xin giúp số điện thoại và điện chỉ của nhà nàng cho…!!

Hoàng tức bầm gan, anh bóp cổ của Vũ, anh rủa thằng bạn của mình.

– Thằng kia cho mày chết, mày mà còn nói với tao bằng cái giọng đó nữa tao sẽ giết chết mày thật đấy…!!

Hoàng vừa buông tay của mình ra là Vũ lại cười phá lên, anh cười như chưa bao giờ được cười.

Hoàng tức quá, anh bước xuống và đóng cửa xe đánh rầm một cái, anh bỏ đi luôn.

Vân một mình cất bước trên đường, nó đang cố vắt óc ra để nghĩ cách trả lời bà Hoa sao cho hợp tình hợp lý, nhưng nó không tìm ra cách nào cả.

Hôm qua nó đã viết thư về nhà, hàng tuần nó đều gửi một lá thư, nó muốn bố mẹ và ông của nó yên tâm về nó.

Một mình cô đơn và phải chống trọi với cuộc sống đầy biến động này nhiều lúc làm cho nó mệt mỏi, nhưng nó không thể nào đầu hàng được, nó cần thời gian để thích nghi dần.

Nó lang thang khắp nơi vì hôm nay là chủ nhật nên nó được ở nhà, bà Hoa đã mời nó tới nhà của bà chơi, nó ngán ngẩm nghĩ đến lúc phải trả lời là không với bà nhưng nó không còn cách nào khác, vì nếu nó ở lại, tên kia lại khinh nó và hiểu lầm là nó thích anh ta thì khổ.

Vân thấy có một cái công viên rất to gần bên đường, nó liền tạt sang, vì trời nóng như thế này mà có một chỗ để nghỉ ngơi và tránh cái nắng như thiêu thì còn gì bằng.

Vân tìm cho mình một cái ghế đá trống để ngồi, nó nhìn xung quanh nhưng nó đành thất vọng vì người ta đã ngồi kín cả rồi.

Vân nghĩ kiểu này mình đành ngồi trên nền gạch cạnh cái bồn hoa kia. Vân đang định ngồi xuống, nó thấy có một anh chàng đang đọc sách và bên cạnh anh ta vẫn chưa có ai ngồi.

Vân thận trọng tiến lại từng bước, vì anh ta cúi xuống và đang say sưa đọc nên không biết là nó đang nhìn mình.

Vân lên tiếng hỏi.

– Tôi có thể ngồi ở đây được chứ…??

Anh ta giật mình ngước mắt lên, vừa nhìn thấy con nhỏ trước mắt mình là mũi của anh ta nhăn lại như ăn phải ớt và cái miệng của anh hơi trề ra, anh ta mai mỉa bảo nó.

– Không dám, cô cứ tự nhiên…!!!

Vân cũng không ngờ là mình lại gặp phải Hoàng ở đây, khỉ thật, sao số của nó xui thế không biết.

Vân không thèm bảo Hoàng thế nào, nó liền ngồi ngay xuống. Vân lấy tay lau mồ hôi trán, nó cúi xuống đấm nhẹ vào cái chân bị nhức mỏi vì đi bộ.

Vân hỏi Hoàng với vẻ quan tâm.

– Hôm đó anh và Vũ ăn ngon chứ…..??

Hoàng hận nó vẫn còn chưa tan, anh đã cố để quên thế mà nó lại dám nhắc lại với anh thế này.

Hai tay của anh siết lại, cuốn sách vị vò nát trong tay anh mà anh cũng không biết.

Vân thấy Hoàng nhắm mắt lại, nó nhìn xuống tay anh thấy cuốn sách xắp bị nhàu đến nơi, nó liền giật lấy và giở ra xem.

Vân vừa nhìn thấy tựa đề của cuốn sách, nó sung sướng quá vội hỏi Hoàng.

– Anh mua nó ở đâu, anh có thể chỉ cho tôi được không…??

Hoàng cảm thấy con nhỏ này đúng là có vấn đề, hôm trước nó chơi xỏ anh, hôm nay nó cười đùa với anh, sao tính cách của nó lúc nắng lúc mưa là thế nào.

Hoàng đã ghét nó sẵn nên anh thờ ơ hỏi.

– Cô cần biết để làm gì…??

Vân say sưa bảo Hoàng.

– Vì tôi đã lùng mua nó từ lâu lắm rồi mà không được, anh đã đọc xong chưa, nếu anh đọc xong rồi anh có thể cho tôi mượn được không…??

Hoàng ngạc nhiên tại sao một con nhóc lại có hứng thú với cuốn sách đòi hỏi phải suy ngẫm nhiều như thế này, lẽ ra nó phải chọn cho mình mấy cuốn truyện tình cảm nhẹ nhàng của tuổi teen chứ.

– Cô mượn sách của tôi về để đọc hay chỉ để chiêm ngưỡng cho vui…!!

Vân đang vui vì tìm được cuốn sách mà mình yêu thích nên nó không để ý tới lời nói pha chút châm biếm của Hoàng.

– Tất nhiên là để đọc rồi vì tác giả của cuốn sách này là thần tượng của tôi…!!

Hoàng tò mò hỏi.

– Cô đã đọc những tác phẩm nào rồi mà trông cô có vẻ có hứng quá, nếu cô mà lừa tôi là tôi biết ngay vì ông này cũng là tác giả yêu thích của tôi…!!

Vân kể ra một loạt, chưa hết nó còn bình phẩm hay dở của cuốn sách cho Hoàng nghe, nó hăng say bình luận với Hoàng như hai người đang bình luận về bóng đá.

Cả hai không ngờ là càng nói chuyện họ càng thấy mình có quá nhiều điểm chung từ sở thích đọc sách, xem phim, nghe nhạc thậm chí cả khiếu ăn uống, họ kinh ngạc nhìn nhau rồi cùng quay ra hai hướng khác nhau

Vân mặc kệ Hoàng có đồng ý cho mình mượn sách hay không, nó vẫn cầm lấy cuốn sách và bảo.

– Cảm ơn anh vì cho tôi mượn sách, tôi sẽ hoàn trả cho anh sớm…!!

Hoàng kinh ngạc, vì anh đã nói gì đâu, sao con nhỏ này chưa chi đã nói như thể anh đã đồng ý rồi là thế nào.

Hoàng cười khẩy bảo Vân.

Đọc tiếp Cô dâu bỏ trốn – Chương 11

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN