Cô Dâu Bỏ Trốn - Full - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
246


Cô Dâu Bỏ Trốn - Full


Chương 19


Tuyệt quá đi….!!

Vân quên luôn cả nỗi sợ hãi khi tưởng bị bắt cóc như vừa rồi, trên môi của cô nàng nở một nụ cười thật tươi, bao nhiêu buồn phiền và lo lắng ở trong lòng như tan biến vì cái gai của cô nàng đã được tháo bỏ.

– Này cô….!!

Vân giật mình quay lại, nụ cười trên môi của Vân tắt ngấm khi thấy hắn ta đứng trước mặt mình. Vân lo lắng hỏi.

– Anh còn muốn gì nữa…??

Hắn ta ngắm Vân từ đầu tới chân. Mặc dù tấm hình của Vân suốt ngày ở trong túi quần của mình nhưng nay được gặp mặt và nhìn thấy người thật như thế này, anh ta muốn ngắm cho thật kỹ.

Có thể nói về nhan sắc Vân sẽ là một người vợ mà nhiều người thèm muốn và ao ước còn về tính cách thì anh chàng không biết. Có một điều là anh chàng không muốn lấy vợ và không thích những loại phụ nữ hay vây quanh mình. Anh ta là một tên công tử lạnh lùng và có một lòng tự trọng quá cao nên cách nhìn người của anh ta cũng khác.

Ngay khi được bố mẹ thông báo là mình có một người vợ được đính ước từ nhỏ, anh chàng đã bị xốc cực độ và không thể nào tin nổi là đã thế kỷ nào rồi mà còn có chuyện bố mẹ đặt đâu con cái ngồi đấy như thế. Anh chàng đã nói thẳng thừng với bố mẹ của mình.

– Con nhất định không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân gượng ép và không có tình yêu này đâu, bố mẹ nên tìm cách mà từ chối người ta đi…!!

Bà Jenny Phạm và ông John đã phải nói hết lời, mặc mẹ khóc lóc và van xin. Anh chàng cũng nhất định không lay chuyển nhưng bà nội của anh chàng đe dọa làm cho anh chàng phải nhượng bộ.

Tuy chỉ là tạm thời nhưng anh chàng là một người thông minh nên đã nghĩ ra được cái bản giao ước kia vì anh chàng biết khi bố mẹ của cô vợ tương lai đọc nó thế nào cũng không thích và không đồng ý gả con gái của họ.

Vấn đến thứ hai anh chàng cần làm là tìm cách để cho cô gái mà anh ta phải lấy từ chối kết hôn với mình. Anh ta sang đây là để nghỉ ngơi và dò tìm về Vân. Anh chàng định đi cùng mẹ của mình nhưng nghĩ như thế nào anh chàng lại muốn đi sau nên khi đi cùng ra sân bay anh chàng biến mất mà chỉ nhắn tin cho mẹ của mình và bảo bà đi trước.

Bà Jenny Phạm tuy hơi tức nhưng cũng đành nén để bước lên máy bay. Chờ cho mẹ mình đi rồi, anh chàng đổi chuyến bay thay vì đến nhà của Vân, anh chàng lại đổi đến thành phố mà Vân đang sống. Anh chàng chỉ muốn được nghỉ ngơi một ngày và đến khách sạn của gia đình để kiểm tra.

………………..

Cuộc gặp mặt hai bên gia đình kết thúc. Bà Jenny Phạm vì lo lắng cho cậu con trai nên gọi điện để hỏi thăm và muốn biết thằng con trai của mình đang ở đâu.

Duy bắt máy ngay sau tiếng tút đầu tiên.

– A lô con nghe đây…!!

Bà Jenny quát.

– Con trốn đi đâu đấy hả, con có biết vì con mà mẹ bị đau đầu và phải mất mặt với người ta không…??

Duy hối lỗi nói.

– Con cũng biết thế nhưng con không muốn gặp họ vào lúc này…!!

– Con thì hay rồi chỉ tội cho bà mẹ này của con phải chườm mặt ra để chịu thay cho con….!!

Duy trêu mẹ của mình.

– Đây không phải là điều mà mẹ mong ước bao lâu nay hay sao, mẹ ép con kết hôn với con gái của người ta bây giờ được gặp mặt thì mẹ phải mừng mới đúng chứ…!!

Bà Jenny thờ dài bảo Duy.

– Gia đình của Vân thì mẹ đã gặp rồi còn con nhỏ nó trốn mất tiêu rồi nên mẹ làm sao mà gặp được nó ngay cả gia đình củ a nó cũng không biết bây giờ nó đang ở đâu nữa là huống chi là mẹ….!!

Duy kinh ngạc hỏi mẹ của mình.

– Mẹ nói như vậy là sao không lẽ cô ta trốn vì không muốn kết hôn với con…!!

Bà Jenny lắc đầu nói.

– Nó cũng như con thôi, cả hai đều không muốn cuộc hôn nhân này, nhưng có vẻ con bé mạnh mẽ hơn con khi nó dám bỏ nhà ra đi. Mẹ bắt đầu thích nó làm con dâu của mẹ rồi, vì chỉ có những đứa như thế mới trị nổi con….!!

Duy tức khí nói.

– Mẹ lúc nào cũng chỉ bênh người ngoài, mẹ thì biết gì về cô ta mà chưa chi mẹ đã khen cô ta rồi. Bây giờ mẹ định tính sao, cô ta đã bỏ đi thì chúng ta nên hủy hôn đi cho rồi, con cũng không cần phải tới đó nữa….!!

Bà Jenny quát lên ở trong máy.

– Xin lỗi nhé con trai, cả hai bên gia đình đã quyết định vẫn tiến hành làm đám cưới cho hai đứa như ban đầu mà không có một chút thay đổi nào hết. Mẹ còn chưa xử con vì cái tội dám làm cái bản giao ước vớ vẩn kia, mẹ mà gặp con bây giờ thế nào mẹ cũng cho con vài cái vụt….!!

– Mẹ làm thế mà nghe được à, mẹ có biết là bây giờ cô ta ở đâu mà kết hôn, nhỡ đâu cả đời cô ta cũng không về thì mẹ định để cho con trai của mẹ mòn mỏi đợi chờ cô ta trong vô vọng hay sao….!!

– Đó không phải là điều mà con muốn hay sao, con chẳng đã từng tuyên bố là cả đời này không lấy ai là gì, vậy thì con và con nhỏ Vân cứ chơi đùa với nhau đi, mẹ và bố của con có thể chờ được hai đứa…..!!

Duy dọa.

– Vậy là mẹ không muốn có cháu bế hay có cháu để nối dõi tông đường, như vậy cũng hay con chấp nhận điều này….!!

Bà Jenny chột dạ, đúng rồi sao bà lại quên mất điều này, bà chỉ có mỗi mình Duy là con trai trưởng trong nhà, nhà bà lại vắng nên bà mong Duy sớm lấy vợ để bà còn có cháu bế cho vui cửa vui nhà. Đúng là nếu bà gân lên với nó, bà càng thua nó hơn mà thôi.

Thấy mẹ của mình không nói gì. Duy cười cười hỏi.

– Kìa mẹ, sao mẹ không nói gì thế….!!

– Con im miệng đi, việc đó cứ thế mà làm. Mẹ tin là Vân sẽ sớm về nhà thôi, mà nếu nó không chịu vệ mẹ sẽ thuê thám tử đi tìm nó. Con phải tới đây vào ngày mai để chào gia đình của Vân. Đó là lệnh con mà làm trái những lời vừa rồi của mẹ, thì con liệu hồn đấy….!!

Bà Jenny cúp máy. Duy thừ người ra để nghĩ. Anh chàng không thể nào tin được là cô vợ tương lai của mình lại bỏ chạy khi biết phải lấy chồng. Nhưng mà cũng hay đấy, xem ra trong trò chơi này, cô ta và mình ngang sức với nhau.

Duy đi dạo trên vỉa thì va phải vào Vân. Anh chàng kinh ngạc và sửng xốt khi thấy có một cô gái giống hệt Vân ở trong bức hình. Đầu tiên Duy không tin là có người lại giống nhau đến thế, cô gái này có vẻ xinh hơn ở trong ảnh nhiều nhưng không phải là mẹ đã nói là Vân bỏ chốn khỏi nhà hay sao. Biết đâu cô ta là Vân thì sao.

Anh chàng cố gặn hỏi mà Vân nhất định không chịu nói, cực chẳng đã anh chàng liền dùng cái cách như là muốn bắt cóc kia. Khi xác định được cô gái trước mặt của mình là Vân rồi, anh chàng cảm thấy số phận của mình và cô gái này có một sự trùng lặp đến khó tin.

Duy vừa nghe điện thoại của mẹ và biết được là Vân không có nhà, gia đình của Vân tìm Vân đã lâu rồi mà không gặp, thế mà anh chàng vừa đặt chân lên thành phố này lại gặp ngay cô nàng ở ngoài đường.

Anh chàng còn kinh ngạc hơn khi cô nàng thẳng thừng từ chối kết hôn của mình trong vòng chưa đầy một giây. Lòng tự trọng của anh chàng bị tổn thương nặng, mặc dù anh chàng sang đây là muốn hủy hôn nhưng khi được đồng ý một cách dễ dàng anh chàng lại đâm ra chán và muốn chơi tiếp với Vân.

Vân thấy tên này cứ nhìn mình mãi mà không chịu nói gì, Vân bỏ đi luôn. Nhưng anh ta gọi giật Vân lại.

– Cô có thể dùng bữa cùng tôi chứ…??

………………………

Xin lỗi anh nhưng tôi không muốn dùng bữa với anh và tôi cũng còn công việc cần phải làm….!!

Anh chàng khẽ nhếch mép lên rồi bảo Vân.

– Tôi không thể nào dùng bữa với vợ chưa cưới của mình được hay sao….!!

Vân bịt tai lại, con nhỏ hét.

– Đề nghị anh ăn nói cẩn thận cho, lúc nãy anh chẳng bảo là tôi không phải là vợ của anh là gì, chúng ta đã đồng ý hủy hôn ước rồi nên chúng ta không có quan hệ gì nữa, anh cứ coi tôi như một người lạ là được rồi….!!

Duy hai tay đút vào túi quần. anh chàng nghĩ.

– Con nhỏ này thật là ương bướng, mình bắt đầu bực mình rồi. Cô tưởng là tôi muốn có quan hệ hay muốn giây dưa gì với cô hay sao….!!

Duy bảo anh chàng vệ sĩ.

– Phiền anh đưa cô chủ của mình vào trong khách sạn này cho tôi. Không cần biết anh dùng cách nào, tôi chỉ cần biết là anh hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi…!!

Duy nói xong bỏ đi luôn.Vân không hiểu gì cả, lợi dụng cơ hội không có ai để ý đến mình. Vân định phóng vọt ra cổng nhưng không may cho cô nàng. Anh chàng vệ sĩ chắn trước mặt, anh ta lễ phép nói.

– Phiền cô chủ đi theo tôi vào trong….!!

Vân tức quá liền hét to lên.

– Anh mau tránh ra cho tôi, nếu không anh đừng trách tôi độc ác….!!

Vân xông vào đánh anh chàng, nhưng Vân cảm thấy tay của mình tê dại, con nhỏ đánh vào người của anh chàng vệ sĩ mà như đánh vào cục đá. Vân nhăn mặt lại vì đau.

Anh chàng kia vẫn kiên nhẫn bảo Vân.

– Xin mời cô theo tôi….!!!

Vân nhất định không chịu đi. Anh chàng vệ sĩ định cầm tay của Vân lôi vào nhưng Duy quát.

– Không được đụng vào cô ấy, anh đi làm việc của mình đi….!!

Anh chàng kia dạ một tiếng rồi bỏ đi.Vân muốn xạc cho tên kia một trận nhưng Vân nghĩ mình cần thoát ra khỏi đây mới là quan trọng, con nhỏ vừa chạy được hai bước, cái mũ áo khoác ở đằng sau bị tóm chặt lấy. Vân bị lôi giật về phía sau.

Duy cười cười bảo Vân.

– Em yêu mình lên phòng trên kia rồi nói chuyện. Em không thấy là người ta đang nhìn mình à…??

Vân nhìn xung quanh đúng là có nhiều người đang nhìn hai người nhưng con nhỏ không quan tâm.

– Anh buông tôi ra để cho tôi đi….!!

Duy không nói gì, anh chàng lại vác Vân lên vai mặc cho Vân giãy dụa và kêu gào. Duy quát.

– Cô có câm đi không hả, cô có tin là tôi sẽ ném cô như một bao gạo xuống đất không…??

Vân uất quá nước mắt của cô nàng đã lăn dài trên mi. Vừa đánh nó vừa quát.

– Buông tôi ra, anh đang giở trò gì thế hả. anh có biết là mình đang vi phạm đời tư và nhân quyền của người khác không…??

– Cô nên nhớ cô là vợ của tôi. Chồng vác vợ trên vai của mình có gì là sai….!!

– Anh im đi ai là vợ của anh….!!

Mấy cô nhân viên hỏi Duy.

– Cậu chủ có chuyện gì vậy….!!

Duy mỉm cười bảo họ.

– Cô vợ của tôi bị đau chân nên tôi vác cô ấy lên phòng….!!

Họ ngạc nhiên nhìn Vân. Vân vội bảo với họ.

– Mọi người làm ơn cứu tôi hay gọi cảnh sát đi. Tên này không phải là chồng của tôi đâu….!!

Nhưng họ đều không nhúc nhích hay di chuyển mà tất cả đều sửng xốt nhìn hai người. Vân thấy họ vô tình như vậy, con nhỏ gào lên.

– Mọi người làm gì vậy sao không gọi cảnh sát hay giúp tôi đi mà còn đứng ở đó làm gì…??

Duy gắt.

– Tôi bực cô lắm rồi đấy, cô càng gào to lên thì tôi càng hành cô nên cô biết điều thì im cái mồm đi…..!!

Vân đấm vào sau lưng của Duy, Vân mong hắn buông mình xuống nhưng Duy không buông. Hắn ném Vân xuống giường, rồi trừng mắt lên quát.

– Con nhỏ kia, cô có biết là mình đánh người khác đau lắm không hả….??

Vân bật dậy rồi chạy ra cửa nhưng xui cho cô nàng vì hai cánh tay của hai anh chàng vệ sĩ đã chặn mất lối.

………………

Vân căm hận hỏi Duy.

– Anh làm như thế này là có ý gì, anh có biết tội giam giữ và bắt cóc người khác sẽ bị tội gì không hả…???

Duy ung dung bưng một tách trà, anh chàng nhấm từng ngụm như mấy tao nhân ngày xưa cùng nhau uống trà và ngâm thơ. Vân ngứa mắt, cô nàng cãi nhau và quát tháo nhiều nên khát nước. Không cần ai phải mời Vân bưng một cốc nước rồi cho lên miệng, cô nàng tu một hơi.

Duy ngắm nhìn Vân một cách thích thú. Con nhỏ này đúng là không giống những cô gái khác mà anh chàng đã từng gặp. Mình nên vui đùa với nó trước khi thả cho nó đi, nếu mà kết thúc cuộc chơi ở đây thì hơi chán.

Duy liền nhấc điện thoại và bấm số. Bà Jenny đang ngồi trong phòng khách sạn của mình, nghe tiếng chuông điện thoại bà liền bắt máy.

– Mẹ, con là Duy đây….??

Bà Jenny ngạc nhiên hỏi Duy.

– Con gọi cho mẹ làm gì, không phải lúc nãy mẹ con mình vừa nói chuyện với nhau hay sao…??

Duy dựa người vào chiếc bàn cạnh tường, anh chàng khẽ co một bên chân lên. Mắt của anh chàng đang quan sát từng cử chỉ và hành động của Vân, miệng trả lời mẹ của mình.

– Mẹ có tin được không, con đang giữ cô vợ của mình ở trong phòng khách sạn của gia đình….!!

Bà Jenny vừa kinh ngạc vừa sung sướng hỏi Duy.

– Con đùa mẹ đúng không, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được, hay là con nhầm Vân với một cô gái nào khác….!!

– Mẹ tưởng là mắt của con mù hay sao, chính cô ta cũng thừa nhận mình là Vân. Con trai của mẹ bị cô ta đánh cho ê ẩm cả người đây này….!!

Bà Jenny cười to lên ở trong máy. Bà thích thú bảo.

– Làm sao mà con tìm được nó. Vừa mới gặp nhau mà hai đứa đã đánh nhau rồi cơ à, xem ra hai đứa có duyên ghê, mẹ sẽ gọi điện cho gia đình của Vân. Có lẽ chiều này mọi người sẽ vào trong đó….!!

Duy ngán ngẩm bảo bà Jenny.

– Mẹ nên nói khéo với họ một chút vì con không muốn mình bị hiểu lầm…!!

Bà Jenny trêu.

– Thế nào hả ông con trai, con đã cảm người ta rồi à…??

Duy bực mình ngắt lời của mẹ.

– Mẹ cho con xin đi, bây giờ là lúc nào rồi mà mẹ còn đùa được. Con tìm được cô ta có nghĩa là chuyện hôn nhân này không thể nào hoãn được phải không mẹ…??

– Còn thế nào nữa, con đã tìm được nó thì phải kết hôn nhanh chứ, không lẽ con không muốn hay lại giở trò gì ra nữa, con không sợ bà lại lên cơn đau tim rồi chết luôn hay sao….??

– Mẹ đừng lấy bà nội ra để dọa con vì con nhật định không lấy cô ta đâu, người gì mà dữ như quỷ và to mồm phát khiếp….!!

Bà Jenny gắt.

– Con thì đứa nào mà chả chê, mẹ nói cho con biết con muốn làm sao thì làm khi gặp gia đình của Vân còn phải ăn nói cho lễ phép một chút, con mà còn làm mất mặt mẹ nữa là không xong với mẹ đâu….??

– Con biết rồi, vì mẹ yên tâm đi, đây sẽ lần cuối cùng con gặp mặt gia đình của cô ta….!!

Bà Jenny quát.

– Con dám ăn nói như thế hả. Con đúng là đồ vô phép tắc….!!

– Con chào mẹ….!!

Duy nói xong liền cúp máy. Vân nghe anh ta nói từ nãy tới giờ, con nhỏ điên lên.

– Tên kia, ai cho phép anh khinh thường ngư ời khác như vậy hả, hứ, đồ công tử bột, dù có cho tôi vàng tôi cũng thèm vào lấy anh, nên anh làm ơn hạ bớt cái kiêu của mình lại cho tôi nhờ, nếu không anh lại giống như mấy con diều đứt dây, cứ lơ lửng mãi mà không biết đường xuống….!!

…………….

Duy bóp thật chặt vào hai bả vai của Vân.

– Cô nên biết ăn nói giữ mồm và giữ miệng một chút vì tôi không dễ dàng bỏ qua cho những người mà dám xúc phạm tôi đâu….!!

Vân gạt tay của Duy ra khỏi vai của mình.

– Thế còn anh thì sao, ai cho anh cái quyền được bắt cóc và ép người khác phải làm theo ý của anh….!!

Duy khoanh tay lại, hắn hếch mặt lên rồi bảo Vân.

– Vì tôi là chồng của cô nên đương nhiên tôi có cái quyền đó…!!

Vân cười khẩy bảo Duy.

– Thật là nực cười, tôi không bao giờ lấy một người mà tôi không yêu. Tôi chưa yêu ai và vẫn còn chưa nến trải nụ hôn đầu tiên thì làm sao mà đồng ý lấy anh được….!!

Duy kinh ngạc và thích thú hỏi Vân.

– Cô đang nói đùa đúng không, một người như cô mà cũng chưa có người yêu và vẫn chưa hôn ai thì khó tin quá….!!

Vân bực mình ngắt lời của Duy.

– Anh tin hay không tin thì có liên quan gì tới tôi. Anh còn không mau bảo hai anh chàng vệ sĩ kia tránh ra cho tôi đi về….!!

Duy nhìn thẳng vào mắt của Vân mà hỏi.

– Cô nói thật cho tôi biết đi, cô đã yêu ai và hôn ai rồi đúng không…??

Vân đẩy Duy tránh xa mình ra. Con nhỏ đi ra cửa, nó cầu xin hai anh chàng vệ sĩ.

– Hai anh làm ơn tránh ra cho em đi vì em sắp muộn giờ làm rồi….!!

Hai người kia không nói gì. Vân kêu khổ, sao hôm nay mình gặp toàn xui xẻo thế này, hết cãi nhau với Vũ và Khoa, bây giờ lại bị cái tên trời đánh tự xưng là chồng chưa cưới kia bắt cóc và giam giữ ở đây.

Duy lôi Vân lại phía mình, anh chàng gặn hỏi.

– Cô nói đi….!!

– Tôi đã nói với anh rồi, sao anh còn lắm mồm thế. Thả tôi ra mau….!!

Duy cười cười rồi lôi Vân lại, anh chàng đặt môi của mình lên môi của con nhỏ. Hai anh chàng vệ sĩ kia vội quay mặt ra hướng khác. Vân chưa từng hôn ai nên cô nàng chỉ biết đứng im chịu trận, mặt của Vân đỏ lên và tim đập rất nhanh. Nước mắt lăn dài trên má, Vân cố đẩy Duy ra.

Lưỡi của anh chàng lùa cả vào răng của Vân, một hơi nóng bốc lên ở trong cổ họng. Vân bị ôm chặt vào người, cô nàng bí thế liền dậm cho Duy một phát thật đau vào chân.

Duy buông Vân ra, anh chàng thỏa mãn hỏi.

– Cô thấy thế nào, tuyệt đấy chứ…??

Đọc tiếp Cô dâu bỏ trốn – Chương 20

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN