Cô Dâu Bỏ Trốn - Full - Chương 73
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Cô Dâu Bỏ Trốn - Full


Chương 73


Vân đứng gần chỗ ông ta đang nằm, ông ta vùng dậy, ông ta lao thẳng vào người của Vân. Vân hét lên.

– Á….!!

Duy và Tuấn Anh kinh hoàng, con dao sắc nhọn đang dí sát vào cổ của Vân. Duy tái mặt, mồ hôi rịn ra đầy trán. Duy lắp bắp.

– Thả…thả cô ấy ra….!!

Ông ta trừng mắt, trạng thái tinh thần kích động, mỗi lần ông ta di chuyên là mũi dao nhọn hoắt lại cứa sâu vào da thịt của Vân, một dòng máu đỏ chảy ra.

– Thả ra à, chúng mày có buông tha cho tao đâu, tao đã phải trốn chui trốn nhủi như một con chó. Mày nói đi ai thương xót cho tao, nếu tao chết thì con bé này cũng phải chết theo….!!

Ông ta cười một cách cuồng dại.

– ha ha ha…..!!

Duy đứng không còn vững nữa rồi. Duy nuốt khan bảo.

– Ông hãy thả cô ấy ra, có gì thì từ từ nói…!!

Đôi mắt của ông ta lồi cả ra, nước bọt văng tứ tung.

– Từ từ nói…!! Hừ, chẳng có gì để từ từ nói cả. Tao sẽ giết tất cả chúng mày…!!

Duy định bước thêm một bước, ông ta trừng mắt quát.

– Cấm bước lại gần nếu không tao sẽ giết chết con bé này ngay…!!

Ông ta lại cứa thêm một đường lên chiếc cổ trắng ngần của Vân. Nước mắt chảy ra nhưng Vân tuyệt không kêu lên một tiếng, đầu gối của Vân trực khụy xuống.Tuấn Anh tiến thêm một bước hắn ta nhếch mép bảo.

– Nếu ông giết chết cô ấy, ông tưởng là ông có thể sống mà thoát ra khỏi đây được à. Tôi khuyên ông nên buông dao xuống và thả cô ấy ra thì hay hơn. Pháp luật sẽ khoan hồng cho ông…!!

Nhìn đứa con trai trước mặt, ông Lương Thành đau xót nói.

– Ta…ta là…bố..bố của con….!!

Tuấn Anh giả vời hỏi ông Lương Thành.

– Ông đang nói gì thế, ông có thể nói lại được không…??

Lợi dụng lúc ông Lương Thành tập trung cả vào Tuấn Anh, hai anh chàng vệ sĩ vòng ra phía sau lưng của ông Lương Thành. Còn Duy sợ hãi đến nỗi nín thở, nếu Vân mà có mệnh hề nào thì Duy làm sao mà sống. Họ khó khăn lắm mới ở được bên nhau.

– Ta…ta… là bố của con….!!

Ông ta cứ lẩm bẩm mãi câu nói đó đến hàng chục lần, nước mắt trên khóe mi của ông ta chảy ra. Ông ta đang xúc động. Tuấn Anh mặc dù chẳng hiểu gì, câu nói này của ông ta chẳng có ý nghĩa gì với Tuấn Anh cả. Tuấn Anh tưởng ông ta đang nhớ thương đứa con trai của ông ta và trạng thái tinh thần của ông ta không được bình thường nên mới thế.

Con dao trên cổ của Vân nới lỏng ra từ từ rồi buông hẳn xuống nhưng vòng tay của ông ta vẫn nắm chặt lấy Vân. Vân cố vùng chạy thoát ra ngoài, ông ta thất kinh theo phản xạ ông ta lia ngay con dao đang cầm trên tay vào người của Vân. Tuấn Anh không suy nghĩ gì vội đỡ ngay lấy. Một tiếng hét kinh hoàng.

– Trời ơi….!!

Tuấn Anh lảo đảo gục xuống, hai tay ôm chặt lấy bụng, trước khi ngất đi hắn còn trêu Vân.

– Cô ngốc….sao lần nào cô cũng gây ra chuyện thế…??

Vân gào lên.

– Tuấn Anh….Tuấn Anh….!!

……………….

Con dao dính máu buông rơi xuống, cơ thể của ông ta ngã như một cái cây bị đốn ngang gốc. Hai anh chàng vệ sĩ đè ông ta nằm úp xuống đất, vặn ngược tay của ông ta ra sau lưng, họ trói nghiến ngay ông ta lại. Nước mắt của ông ta chảy ra. Ông ta gào tên của Tuấn Anh liên tục. Vân khóc nức nở.

Duy quát hai anh chàng vệ sĩ.

– Mau buộc vết thương của anh ấy lại và gọi xe cứu thương đi..!!

Anh chàng vệ sĩ đáp.

– Vâng….!!

Trên đường đến bệnh viện. Vân cầm chặt lấy tay của Tuấn Anh. Vân mếu máo.

– Em xin lỗi nếu em không bắt hai anh đưa em đi chơi xa như thế này thì anh ấy sẽ không bị đâm….!!

Duy an ủi.

– Em đừng nói thế, có ai ngờ được là chuyện này lại xảy ra đâu, dù có muốn tránh thì cũng không thể tránh được, ông ta không trả thù được hôm nay thì ngày mai, ngày kia, đã là kẻ có dã tâm thì làm sao hắn từ bỏ mục đích của hắn khi hắn chưa hoàn thành được nó….!!

Vân sụt sịt lo lắng hỏi.

– Anh…anh ấy sẽ không sao chứ…??

Duy vuốt tóc Vân.

– Anh nghĩ là anh ấy sẽ không sao đâu….!!

– Em cũng hy vọng thế….!!

Cả nhà Duy được Duy gọi điện thông báo. Bà Marlyn gào lên, bà căm phẫn vì không ngờ ông Lương Thành lại có thể cầm dao đâm đứa con trai độc nhất của ông ta.

Tất cả mọi người tập trung đông đủ tại phòng chờ. Họ đều hồi hộp muốn biết tình trạng sức khỏe của Tuấn Anh. Ông bác sĩ mặc bộ quần áo xanh lá cây bước ra bảo mọi người.

– Xin hỏi ai là bố mẹ của bệnh nhân…??

Bà Marlyn mặt tái như xác chết, bà run rẩy lắp bắp nói.

– Tôi..tôi là mẹ của nó….!!

Ông Tuấn Hùng không khá hơn bà Marlyn bao nhiêu, trên trán của ông mồ hôi lấm tấm. Ông gấp gáp hỏi.

– Có chuyện gì không bác sĩ…??

Bác sĩ giải thích.

– Hiện giờ tình trạng sức khỏe của bệnh nhân rất yếu do cậu ấy mất máu quá nhiều, vết dao đâm lại quá sâu. Số lượng máu dự trữ trong bệnh viện không đủ nên tôi cần hai người hay ai trong số người thân hiến máu cho cậu ấy…!!

Bà Marlyn lảo đảo.

– Nó…nó sẽ không chết chứ bác sĩ…??

Bác sĩ lắc đầu bảo bà Marlyn.

– Hiện giờ tôi không thể nói trước được điều gì…!!

– Ai có thể cho máu bệnh nhân đây…!!

Bà Marlyn chìa tay ra, bà hối thúc.

– Lấy…lấy máu của tôi đi, tôi là mẹ của nó chắc là được…!!

Ông Tuấn Hùng cũng nói.

– Lấy cả của tôi nữa, tôi là cha của nó…!!

Hai người đi theo bác sĩ, sau khi thử máu kết quả thật bất ngờ không có một ai là hợp với nhóm máu của Tuấn Anh cả, thậm chí ngay cả Vân, bố mẹ của Duy và Duy. Bà Marlyn tái mặt, bà ngã khụy xuống sàn.

Bây giờ tâm trí của bà ta đang đấu tranh dữ dội, bà ta không thể để cho thằng con trai của bà ta chết, nếu muốn nó không chết chỉ còn cách gọi cha đẻ của nó đến nhưng nếu gọi ông ta đến thì mọi chuyện mà bà ta dấu giếm bao lâu nay sẽ bị lộ hết.

Bác sĩ kinh ngạc và chán nản thông báo.

– Tôi xin lỗi nhưng không có ai trong số mọi người ở đây có nhóm máu trùng hợp với cậu ấy….!!

Ông bác sĩ nhìn kết quả trên tay, ông nhíu mày.

– Lạ nhỉ tại sao cha của bệnh nhân không cùng nhóm máu với bệnh nhân mà ngay cả mẹ của bệnh nhân cũng thế….!!

Bà Hồng Trà mặt trắng bệch, mọi người trong phòng ai cũng lặng im như tờ, họ không còn tin được vào tai của họ nữa.

…………….

Bà Marlyn chịu đựng những ánh mắt chằm chằm và lạnh lùng của mọi người trong gia đình. Người bị xốc nhất trong chuyện này đó chính là ông Tuấn Hùng. Ông đã bị vợ cho mọc xứng suốt hai mươi năm nay, hay thật, ông đúng là một thằng ngốc.

Bà Marlyn đành gạt bỏ lòng tự trọng của bà ta. Bà gọi điện cho ông Lương Thành. Ông ta đang bị tam giam trong ngục, ông ta không ngừng kêu gào van xin cảnh sát cho ông ta đến bệnh viện. Bà Marlyn bảo lãnh cho ông ta, cảnh sát khóa tay của ông ta lại và cho hai cảnh sát đi cùng với ông ta đến bệnh viện.

Cả nhà của Duy căm thù nhìn ông ta như muốn băm ông ta thành nghìn mảnh, điều nực cười là chính tay của ông ta cầm dao đâm đứa con trai của ông ta, đúng là trên đời này không còn chuyện gì khôi hài hơn nữa.

Bà Hồng Trà ngồi im lặng trên ghế, bà cảm thấy khó thở. Bà cảm thấy mỉa mai cho số kiếp của bà. Bà chăm sóc và yêu thương thằng cháu là con của kẻ khác, bố đẻ của nó lại chính là kẻ muốn hại chết gia đình bà, từ việc phá hoại khách sạn đến việc bắt cóc tống tiền, gây tại nạn xe nay còn muốn giết người nữa chứ, thật khủng khiếp.

Bà khinh ghét người đàn bà đang ngồi dưới đất kia. Bà nhắm chặt mắt lại, đôi bàn tay già nua muốn vung lên tát thật mạnh vào khuôn mặt đáng kinh tởm của bà ta nhưng bà cố nén, bà không muốn lôi chuyện riêng tư của gia đình làm trò hề cho thiên hạ.

Làm thế chỉ thêm nhục mặt mà thôi, có hay ho gì khi họ biết con trai của bà bị vợ chơi xỏ hơn hai mươi năm và cũng có hay ho gì khi họ biết bà đang nuôi một con cáo trong nhà.

Sau khi được ông Lương Thành truyền máu, bác sĩ tiếp tục phẫu thuật cấp cứu cho Tuấn Anh. Một tiếng chờ đợi trong lo lắng, cuối cùng cánh cửa phòng mổ cũng mở ra. Bác sĩ mỉm cười thông báo.

– Ca mổ thành công tốt đẹp, sức khỏe của cậu tuy còn yếu nhưng không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng…!!

Vân sụt sịt dựa đầu vào vai của Duy. Bà Marlyn ngồi dựa vào tường, trên khuôn mặt của bà ta lệ cũng đang rơi, bà ta nhục nhã không dám nhìn ai trong gia đình, bà ta sợ ánh mắt khinh thường và đây mỉa mai của họ đang nhìn bà không rời.

Vân đứng bật dậy hỏi bác sĩ.

– Cháu có thể vào thăm anh ấy chứ…??

Bác sĩ lắc đầu.

– Chưa được đâu. Chiều rồi cháu hãy vào…!!

Vân lễ phép nói.

– Vâng…!!

Trong lòng của Vân lúc này thật nhẹ nhõm, Vân chỉ sợ Tuấn Anh chết, nếu Tuấn Anh chết thật Vân sẽ ăn năn hối hận cả đời. Vân không muốn Tuấn Anh vì Vân mà mất đi tính mạng, mạng của con người là vô giá, ai cũng chỉ sống có một lần. Vân biết ơn Tuấn Anh vì Tuấn Anh đã đỡ cho Vân một nhát dao.

Trên môi của Vân thoáng nở một nụ cười thật tươi. Vân biết Vân phải làm gì. Sống ở trên đời này ai cũng có sai lầm, chỉ cần biết hối cải và quay đầu lại là được rồi.

Vân dịu dàng hỏi Duy.

– Anh có biết số đ iện thoại của chị Đào không…??

Nghe nhắc đến Đào, khuôn mặt của Duy trầm xuống.

– Em hỏi số của cô ta làm gì….??

– Em muốn chị ấy đến đây chăm sóc và ở bên anh Tuấn Anh…!!

Duy kinh ngạc nhìn Vân. Duy cay đắng nói.

– Cô ta sẽ không đến đâu, em có biết là cô ta là một con người ích kỉ chỉ yêu có bản thân mình. Cô ta nói cô ta yêu anh và thề sẽ ở bên anh, cùng anh san sẻ mọi mật ngọt và đắng cay của cuộc đời nhưng khi anh xảy ra chuyện cô ta lại ngoảnh mặt bỏ đi….!!

Vân nắm chặt lấy tay của Duy. Vân ôn tồn.

– Anh có biết ai là cha của đứa bé mà cô ấy đang mang không…??

Duy vẫn chưa được bà Jenny và Vân nói cho biết. Duy tái mặt ấp úng nói.

– Em..em nhắc đến chuyện đó làm gì. Thật…thật ra anh…anh không cố ý làm..làm thế đâu…!!

Nghe giọng của Duy như gà bị mắc tóc làm cho Vân bật cười. Vân trấn an.

– Anh yên tâm đứa trẻ đó không phải là con của anh đâu, đứa con trong bụng của chị Đào là con của Tuấn Anh…!!

Duy phải mất hai giây mới phân tích được lời nói của Vân. Hai bàn tay bóp thật chặt vào vai của Vân. Duy gằn giọng.

– Những điều mà em nói là thật chứ…??

Vân gật đầu.

– Vâng….!!

Duy cay cú.

– Đúng là không thể tin được. Hai người họ định đem anh ra làm vật thế thân. Hay thật, anh là một thằng ngu, ngu hết chỗ nói…!!

……………………

Vân hẹn gặp Đào ở một quán cà phê. Hôm nay Đào mặc một bộ váy màu trắng, cái thai gần chín tháng làm cho Đào bước đi khó nhọc. Vân vội đứng dậy kéo ghế mời Đào ngồi.

Vân hỏi.

– Chị khỏe không…??

Đào nhếch mép.

– Có phải hôm nay cô hẹn tôi ra đây để chê trách tôi đúng không…??

Vân mỉm cười hỏi.

– Tại sao chị lại nghĩ thế…??

Bàn tay Đào mâm mê ly sữa, Đào chán nản đáp.

– Tôi tưởng cô hận tôi vì tôi đã chia rẽ tình cảm của cô với Duy…!!

Vân nhướng mắt.

– Hận chị…?? Đúng em rất hận chị, nhưng bây giờ em phải cảm ơn chị, vì nhờ chị em mới thấu hiểu được ý nghĩa tốt đẹp của tình yêu đích thực, và cảm nhận được thời gian hai người được ở bên nhau đáng quý như thế nào….!!

Đào không dám nhìn thẳng vào mặt của Vân. Đào ấp úng.

– Cô…cô hẹn tôi ra đây làm gì….??

Vân nắm lấy tay của Đào.

– Chị có thể đến chăm sóc cho anh Tuấn Anh được không…??

Đào rụt tay lại, Đào lắc đầu nói.

– Tôi không thích, mọi thứ liên quan đến hắn tôi đều không muốn dính dáng đến….!!

– Còn đứa con của chị, nó cần có cha, em nghĩ qua vụ tai nạn suýt mất mạng anh ấy sẽ hiểu ra và sẽ trân trọng mẹ con chị hơn….!!

– Trân trọng…??Một con người đào hoa như hắn sẽ không bao giờ dứng bước chân đi hoang, hắn không thuộc về một người con gái nào cả. Không ai có thể giữ được hắn….!!

Vân phân tích.

– Em thì nghĩ ngược lại. Chị nói là chị yêu Duy nhưng chính chị cũng chưa khẳng định được là trong lòng của chị có thật yêu Duy hay không, chị không thấy là dù chị có cố gắng bắt cơ thể và trái tim của chị nghĩ đến Duy, chị tìm mọi cách để có được anh ấy nhưng khi có được rồi chị lại sợ hãi bỏ chạy. Còn đối với Tuấn Anh tại sao mọi thứ mà anh ấy nói và yêu cầu chị làm, chị đều răm rắp làm theo không cần biết là đúng hay là sai. Chị có bao giờ tự hỏi tại sao không.

– Khi anh ấy từ chối tình cảm của chị, chị mới quay sang Duy. Nhưng nếu giả sử anh ấy chấp nhận chị liệu chị có buông tay và từ bỏ anh ấy để yêu Duy…??

Đào ngồi bất động, đây là điều mà Đào chưa bao giờ nghĩ đến. Nhấp một ngụm sinh tố, Vân nói tiếp.

– Ngay từ đầu người mà chị thích và yêu là Tuấn Anh không phải là Duy. Tuy chị có thích Duy, tình cảm đó hơi đặc biệt một chút nhưng không đủ mạnh để chị cố níu kéo. Bản tính của con người là vậy, cái gì mà mình mãi không với tới được, cái đó sẽ trở nên tốt đẹp, hoàn mĩ, còn khi với tới được rồi người ta lại nhanh cảm thấy nhàm chán…!!

Đào cảm thấy cổ họng khô rang, ngày trước người con gái này bị Đào tìm mọi cách hạ nhục bây giờ cô ấy ngồi trước mặt Đào như một người bạn hiền từ. Đào rơi lệ lắp bắp hỏi.

– Cô…cô nghĩ tôi nên làm gì bây giờ….!!

Vân bóp nhẹ vào tay của Đào.

– Đến bệnh viện gặp anh ấy. Nói với anh ấy là chị và đứa con cần anh ấy….!!

Đào lắc đầu.

– Anh ấy sẽ không bao giờ từ bỏ cuộc sống độc thân phóng túng để kết hôn với chị đâu…!!

Vân trấn an.

– Vấn đề đó chị đừng lo, em khác có cách…!!

Đào tròn mắt nhìn sững Vân. Đào nghi ngờ hỏi Vân.

– Tại..tại sao cô lại muốn giúp tôi. Cô không nhớ là tôi đã gây ra chuyện gì cho cô à…??

Nhìn Đào lúc này thật đáng thương.

– Chị đừng lo, em đã nhận anh Tuấn Anh làm anh trai. Em gái phải lo tìm hạnh phúc cho anh trai chứ…??

Vân đứng lên.

– Mình đi thôi chị…!!

– Đi…đi đâu…!!

– Bệnh viện. Em muốn khi anh ấy khỏi bệnh, anh ấy sẽ là người đầu tiên nhìn thấy đứa con của hai người chào đời…!!

Lệ đong đầy trên khuôn mặt của Đào. Đào cảm thấy so với Vân, Đào thấy mình thật hèn mọn và kém cỏi quá

……………

Sau khi lo xong chuyện tình cảm của Tuấn Anh với Đào. Vân thở phào nhẹ nhõm, ngày mai là sinh nhật của Duy, Vân nhờ anh chàng tài xế đưa Vân đi mua sắm. Vân không biết mua gì cho Duy, từ khi sang bên này sinh sống Vân vẫn chưa có cơ hội đi thăm thú nhiều nơi, một phần vì Duy bị bệnh, một phần vì gia đình Duy lo lắng sợ Vân và Duy bị người ta bắt cóc.

Bây giờ mọi chuyện đã được

Đọc tiếp Cô dâu bỏ trốn – Chương 74

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN