Cô Dâu Bỏ Trốn
Chương 26
Cô quá đáng vừa thôi. Cô là dân giang hồ hay sao mà dám đi dọa nạt này nọ. Tôi thật hối hận vì đã không làm điều này sớm hơn, lẽ ra tôi phải cho cô ăn vài cái tát mới phải. Tôi nói thật cho cô biết, cô càng làm vậy thì tôi càng ghét cô hơn mà thôi. Tôi không bao giờ muốn nghe hay muốn nhắc đến tên của cô nữa, vì vậy làm ơn đừng bao giờ gọi điện quấy rầy tôi….!!
Vũ tức quá anh chàng liền cúp luôn máy. Lan nhăn mặt lại vì tiếng một tiếng cạch vang lên thật to. Cô ả nghiến chặt hai hàm răng của mình lại, nỗi hờn ghen đang sôi xục ở trong lòng, cả người của cô ta như muốn bốc hỏa. Cô ta lẩm bẩm nói một mình.
– Anh hãy chờ đấy, nếu anh không thuộc về tôi thì con nhỏ kia cũng đừng hòng có được anh. Nó chỉ là một con nhóc thì làm sao nó có thể địch được với tôi. Tôi phải làm cho nó chịu nhục một cách thậm tệ, và phải rời xa anh ngay lập tức…..!! Cô ta tức giận ném cái gối xuống giường.
Cả một bàn phấn trang điểm bị cô ta gạt hết tất cả xuống đất. Cô ta uất hận vì bị Vũ cho ra rìa. Cô ta tự hỏi là mình hờn ghen như thế này là vì Vũ không yêu mình hay chỉ đơn giản là muốn chiếm được Vũ. Cô ả cười một cách thật man dạ i. Cô ả nói. – Dù là vì lý do gì thì mình cũng phải làm cho cái tên kia phải chịu quỳ gối xuống van xin mình tha thứ và cầu xin mình yêu hắn thì thôi….!! Ánh mắt của cô ả ánh lên những tia nhìn oán độc và căm thù. Cô ả nhìn trừng trừng ra cửa sổ, cô ả bóp nát quả cam đang cầm trên tay rồi ném nó bay đánh vèo một cái qua song sắt cửa xổ.
Chỉ tội nghiệp cho bác làm vườn. Bác đang tập trung làm việc thì bị một vật gì đó rơi đánh bốp một cái vào đầu. Bác giật mình vội buông cái cuốc và nhìn thật kỹ xem là vật gì. Bác kinh ngạc vì không biết quả cam này bay ra từ đâu. Bác lẩm bẩm. – Cũng may chỉ là quả cam nếu là viên đá hay viên sỏi thì còn gì là đầu của mình nữa. Người nào mà bất cẩn và vô duyên hết sức….!! Nỗi tức giận và căm hờn của Lan tràn hết cả ra mọi thứ, cô ả đập phá gần hết đồ đạc trong nhà rồi quát lên thật to. – Con bé Hoa đâu rồi. Mau lên đây tao bảo….!!
Hoa đang nấu ăn và dọn dẹp trong bếp nghe tiếng gọi thất thanh của cô chủ. Con nhỏ hãi quá vội thưa. – Dạ, em ở đây….!! Con nhỏ chạy thật nhanh lên lầu hai. Con nhỏ sợ hãi nhất là cô chủ khó tính và hay bắt chẹt những người làm trong nhà này. Con nhỏ run run gõ cửa rồi bước vào trong. Hoa kinh hãi khi nhìn thấy những vảnh vỡ vụn của đồ đạc bị đập phá. Lan tóm lấy áo của Hoa rồi tiện tay cô ả tát cho Hoa một cái để xả bớt giận trong người ra. Cô ả nghiến răng nói.
– Mày quét dọn hết chỗ này cho tao. Tao mà thấy còn sót bất cứ thứ rác nào ở trong phòng khi tao quay lại là mày chết với tao. Mày đã nghe rõ chưa hả….?? Hoa bật khóc vì cái tát của cô ả đâu có nhẹ, mắt của con nhỏ nổ đom đóm và con nhỏ đếm được không ít sao. Con nhỏ uất ức và tủi hận nhưng không dám có hó hé hay cãi lại mà lí nhí nói. – Dạ, em biết rồi ạ…..!! Lan trước khi rời khỏi phòng còn quay lại trừng mắt nhìn Hoa thêm một lần nữa. Cô ả mỗi lần gặp chuyện gì bực tức hay là cáu giận ai ở bên ngoài. Cô ả luôn lôi Hoa ra làm cục xả của mình.
Hoa cố gắng nín nhịn cho xong nhưng qua chuyện này còn nhỏ gồng mình lên vì sức chịu đựng của con nhỏ đến đây là hết. Con nhỏ vừa làm vừa khóc. Nước mắt của một con bé nghèo khổ và quê mùa nhưng chịu khó rơi đầy trên má. Hoa lấy tay quẹt nước mắt của mình, con nhỏ nghĩ. – Hết ngày hôm nay sau khi nhận lương mình sẽ xin nghỉ làm ở đây rồi tìm một gia đình nào đó tử tế hơn. Ở đây mình chỉ có bị đánh và bị chửu suốt ngày, mình đi làm thuê cho họ chứ có phải là nô lệ của họ đâu mà họ có cái quyền chà đạp lên nhân phẩm của mình. Cô ta đúng là một con quỷ cái. Cầu mong cho cô chết sớm hay bị trời trừng phạt cho những hành vi độc ác của cô ta….!! Con nhỏ rủa chán rồi lại tiếp tục làm nốt công việc của mình.
Lan đeo cái túi xách làm bằng da trên vai, mắt đeo một cái kính màu hồng, mái tóc uốn quăn. Trông cô ta rất sành điệu và rất bốc lửa. Cô ta đang thu hút tất cả mọi ánh nhìn về phía mình. Cô ta bước đi như một người mẫu chính hiệu, khẽ hất mái tóc của mình ra phía sau. Cô ả đã làm thẫn thờ không biết bao nhiêu trái tim của những quý ông trong cái quán bar này. Có một bàn tay khẽ đặt lên vai của cô ta lúc cô ta đang nâng ly rượu lên môi uống. Cô ả giật mình quay lại khi nhìn rõ là kẻ nào rồi, cô giật mình đánh thót một cái, ly rượu trên tay sóng sánh suýt đổ.
Công mỉm cười âu yếm hỏi Lan. – Chào em, hôm nay em lại có nhã hứng đến đây cơ à. Tại sao em không gọi anh đi uống cùng mà lại đi một mình cô đơn như thế này…?? Cô ả căm thù nhìn Công đầy tức giận và ghê tởm. – Anh còn không mau cút đi hay là tôi phải gọi bảo vệ đến bắt anh vì tôi quấy rối và làm nhục tôi….!! Công không lấy thế làm buồn hay sợ hãi mà anh chàng ngồi luôn xuống. Hắn ta nhìn Lan một cách đầy thèm muốn và si mê, hắn nhìn Lan mà không cần dấu giếm hay cảm thấy ngượng ngùng. Hắn muốn cho Lan biết điều này nên miệng của hắn suýt xoa. – Công nhận hôm nay em đẹp thật. Anh có thể mời em một ly và lúc nữa ra nhảy với anh được không….?? Lan kinh tởm bảo Công. – Cám ơn anh nhưng anh hãy biến đi cho tôi nhờ vì mỗi lần nhìn thấy cái bản mặt dâm dục của anh là tôi lại phát tởm….!!
Công tái mặt nhưng hắn càng muốn trêu đùa với Lan hơn vì cô ta càng xỉ nhục hắn bao nhiêu hắn lại càng muốn làm cho Lan phải đau khổ bấy nhiêu. – Anh nghĩ là em từ nay từ chối anh e là không được vì chuyện trên giường của chúng ta anh đã chụp mấy bức hình làm kỷ niệm không biết em có nhã hứng muốn xem nó hay không….?? Ly rượu ở trên tay đổ nghiêng xuống làm ướt cả cái váy màu hồng của cô ta. Cô ả run run hỏi Công. – Anh…anh không làm cái trò bỉ ổi thế chứ….?? Công cười thật đểu bảo Lan. – Sao em lại nói là bỉ ổi phải nói là thông minh mới đúng chứ. Vì thân hình của em đẹp quá anh chỉ muốn lưu lại một chút gì đó cho mình thôi mà….!!
Lan nghiến răng căm hờn nói. – Tôi đề nghị anh xóa nó ngay lập tức nếu không tôi sẽ kiện anh ra tòa vì tội hiếp dâm và dám dùng những thứ bẩn thỉu đó để đe dọa tôi….!! Công ung dung rót cho mình một ly rượu, anh chàng cầm cái ly rồi nhầm nháp từng tí một. Công nheo mắt bảo Lan. – Em hãy làm những gì mà mình thích. Nhưng anh không đảm bảo là những tấm hình đó không bị tung lên mạng hay là….!! Anh ta nhếch mép lên nhìn Lan trừng trừng rồi nói tiếp. – Hay là không được gửi cho anh chàng Vũ mà em đang đeo đuổi đâu….!!
Lan giật mình đánh thót một cái, cô ta lo sợ nhất chính là điều này. Mụch đích chiếm đoạt Vũ cho riêng mình cô ta vẫn chưa làm xong. Cô ta không thể để bất cứ lý do gì ngáng chân của cô ta được. Cả người của cô ta run lên vì hận và vì tức. Cô ta căm thù Công tột độ nhưng hắn đang nắm được điểm yếu của cô ta, nên cô ta đành nhượng bộ hỏi Công.
– Anh muốn tôi phải làm gì cho anh thì anh mới buông tha và trả những bức hình đó cho tôi….?? Công mân mê đùi và nhìn Lan một cách thật đểu rồi nói. – Chỉ cần cô đồng ý làm người tình của tôi trong vòng một tháng thì tôi sẽ buông tha cho cô….!! Lan cười khẩy, cô ả gạt tay Vũ ra khỏi đùi của mình. Cô ả cay cú nói. – Ai đảm bảo là anh sẽ giữ đúng lời hứa của mình vì nhỡ đâu anh được voi đòi tiên thì sao….?? Công thờ ơ đáp lời của Lan. – Nếu thế cô hãy chờ tôi sẽ làm gì cho cô đi vì người chịu thiệt trong chò chơi này chỉ là cô mà thôi….!! Lan căm hận Công tột độ. Cô ả chỉ muốn xông lại cho tên Công vài phát tát và bóp cổ cho hắn chết ngay tại chỗ nhưng cô ta phải cố nén.
– Tôi đồng ý với điều kiện đó của anh nhưng anh phải làm một bản giao ước cho tôi. Vì tôi không tin anh sẽ giữ đúng lời hứa của mình….!! Công khẽ nhếch mép lên. Anh ta thầm thì ở trong dạ. – Cô tưởng có thể dùng bản giao ước đó để bắt tôi làm theo yêu cầu của cô sao. Dù sao đó chỉ là một tờ giấy nháp mà thôi, nó có giá trị quái gì đâu nhưng tôi sẽ ký và làm theo yêu cầu đó của cô vì chỉ có như thế cô mới xa vào bẫy của tôi….!!
Hắn tươi cười rồi lôi Lan ra sàn nhảy. hắn cô ý ôm sát và sờ vào mông của Lan. Lan nhắm mắt thật chặt lại, cơ thể của cô ta run rẩy và đóng băng lại khi ở trong vòng tay của Công. Cô ta khinh ghét bản thân mình vì không ngờ một con người cáo già và chuyên môn đi lừa tình của kẻ khác như cô ta nay lại bị một kẻ cao tay hơn biến thành trò chơi của hắn.
Công thì thầm vào tai của Lan. – Đêm nay cô ở lại với tôi chứ….?? Lan viện cớ để từ chối Công. – Xin lỗi anh nhưng tôi có việc bận rồi….!! Công cười khẩy rồi siết thật chặt cơ thể của Lan vào người mình. Hắn ta gằn từng tiếng. – Cô nghĩ là mình có cái quyền đó hay sao. Cô đừng quên là bây giờ cô bị biến thành cái gì….!! Lan bị nghẹt thở vì Công siết mạnh quá. Cô ta nói như là người bị bóp cổ. – Anh…anh làm ơn buông tôi ra vì tôi không thể thở được….!! Công không những không buông ra mà hắn còn siết mạnh hơn, hắn đe dọa.
– Cô đừng tìm cách chạy trốn hay có ý hại tôi vì tôi không phải là kẻ dễ chơi đâu nên hãy ngoan ngoãn làm theo lời của tôi đi thì hơn….!! Lan khiếp sợ nên vội đáp. – Vâng, em biết rồi anh hãy làm ơn đi, em không chịu được nữa rồi…!! Công nới lỏng tay của mình ra, nhưng một bàn tay của hắn thọc sâu vào lớp áo đằng sau lưng, miệng của hắn cắn nhẹ vào tai của Lan. Hắn mơn trớn hỏi. – Thế nào hả em yêu mình đi chứ…?? Cơ thể của Lan như bị hóa đá, cô ta khinh hoàng vì những ngày sắp tới cuộc sống của cô ta không còn yên lành nữa rồi.
Cô ta sẽ phải chịu đựng tên xấu xa và đê tiện này suốt một tháng mà chưa chắc hắn sẽ buông tha cho Lan một cách dễ dàng. Lan là một con cáo già có thể bây giờ cô ta chịu thua Công nhưng điều đó đâu có nghĩa là cô ta không thể nào không tìm ra được cách trả thù lại Công. Trong đầu của cô ta thoáng hiện ra hình bóng của Dũng. Cô ta nghĩ. – Hãy tận hưởng những phút giây như thế này đi vì không bao lâu nữa đâu chính tôi sẽ cho anh câm luôn và phải giành hết cả cuộc đời của mình ở trong bệnh viện….!!
Cô ta đang muốn dùng thân thể của mình để làm một cuộc trao đổi với Dũng. Anh ta là một tên giang hồ đã si mê và muốn có được Lan lâu rồi nhưng cô ta không bao giờ để ý đến hắn ta nay nếu được cô ta gợi ý thì anh chàng sẽ sướng phát điên lên mà làm theo bất cứ yêu cầu nào của cô ta. Lan đã lấy lại được bình tĩnh và phong độ hàng ngày của mình. Cô ả cười khẩy bảo Công. – Đi thì đi anh tưởng tôi sợ anh sao….!!
Công kinh ngạc khi nhìn vào ánh mắt đầy nham hiểm của Lan. Anh ta mặc dù có cảm thấy hơi lo ngại và có ý đề phòng ở trong dạ nhưng anh ta tin tưởng vào mấy bức ảnh bẩn thỉu kia. Anh ta có ngờ đâu, anh ta không còn nắm dược con dao đằng chuôi nữa mà anh đang cầm con dao đằng lưỡi. Lan bỏ đi trước. Công lẽo đẽo theo sau. Cô ta hất hàm hỏi Công.
– Anh định đưa tôi đến khách sạn nào….?? Công không thể nào tin được là tại sao cô ta lại có thái độ dửng dưng đến phát sợ như thế này. Đây đâu phải là thái độ của một cô gái bị bắt ép làm chuyện xấu xa với một người đàn ông mà đây là thái độ ban phát cho một kẻ khác. Công tự nhiên cảm thấy ớn lạnh. Anh chàng công tử bột bắt đầu thấy mình không được thông minh và sáng suốt khi đi chơi đùa với một con người sâu hiểm như Lan.
…………………….
Vân điên tiết quát Duy. – Anh làm như thế này có khác gì anh xâm phạm vào quyền công dân của người khác. Mau thả tôi ra ngay….!! Duy lắc đầu bảo Vân . – Xin lỗi, nhưng chìa khóa tôi không có sẵn ở đây chỉ khi nào bố mẹ và người thân của chúng ta tới nơi tôi mới thả cho cô đi được….!! Vân tái mặt hỏi lại Duy. – Ý của anh nói là họ sắp vào đây rồi hay sao….?? Duy bực mình bảo Vân. – Không lẽ lúc nãy tôi nói cô bị điếc hay sao mà không nghe tiếng….!! Vân dùng tay trái ôm lấy đầu của mình, con nhỏ nhăn mặt lại vì lo sợ. Vân lắp bắp van xin Duy.
– Anh làm ơn buông tha cho tôi đi vì tôi không thể gặp họ vào lúc này được….!! Duy tỉnh bơ trước nỗi lo lắng của Vân, anh chàng nheo mắt nói. – Đó là việc của cô vì điều đó chẳng liên quan gì tới tôi cả. Tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi….!! Vân ngồi bệt xuống cái ghế bên cạnh, cô nàng rầu rầu nét mặt, ánh mắt buồn thảm. Vân im luôn cô nàng như bị hóa đá. Trong đầu của Vân lúc này có muôn vàn ý nghĩ thoáng qua.
Vân không biết sẽ phải đối diện với bố mẹ và ông nội như thế nào đây. Họ có bị xốc hay là tha thứ cho mình hay không hay họ lại đau khổ và thất vọng khi gặp mình. Vân thở dài vì con nhỏ hiểu. Họ thất vọng và đau buồn vì mình là đúng. Ai bảo mình bỏ nhà ra đi mà không nói lại với họ một lời. Biết họ đăng báo tìm mình mà mình cũng không chịu về nhà. Con nhỏ nhăn nhó bảo Duy.
– Anh…anh làm ơn mở khóa còng tay cho tôi vì….!! Vân đỏ bừng cả mặt con nhỏ không dám nói tiếp. Duy thấy lạ nên hỏi vặn Vân. – Cô muốn gì sao không nói tiếp đi….!! Vân ấp úng nói. – Vì tôi cần đi vệ sinh nên anh làm ơn….!! Duy cũng đỏ mặt và lúng túng anh chàng cảm thấy khó xử vì nếu đi cùng Vân vào phòng vệ sinh thì không hay lắm mà thả con nhỏ ra, anh chàng lại không yên tâm. Duy trừng mắt lên dọa nạt Vân.
– Tôi sẽ mang cô vào trong đó rồi khóa một tay của cô lại vào cái thanh sắt. Khi nào cô đi xong thì gọi tôi. Vân càng đỏ mặt hơn, con nhỏ tức giận gắt Duy. – Anh làm như thế là có ý gì, tôi đâu phải tội phạm vượt ngục mà anh đối xử với tôi một cách quá đáng như thế. Anh không thấy mình hơi độc tài và độc ác hả…?? Duy cốc cho Vân hai cái vào đầu thật đau. Anh chàng vằn mắt lên đe dọa Vân. – Cô im miệng ngay cho tôi. Cô mà còn lảm nhảm là tôi không cho cô đi bây giờ…??
Vân há hốc mồm ra vì con nhỏ bị kinh ngạc tột độ, chúa ơi nếu hắn mà làm như thế thật thì mình làm sao mà chịu nổi không lẽ mình lại đi vệ sinh ra ngay tại đây. Vân xấu hổ quá con nhỏ cầu xin Duy. – Vâng, tôi sẽ không trốn đi đâu. Anh làm ơn nhanh lên….!! Duy lôi Vân vào trong anh chàng cởi một bên khóa ở cánh tay của mình rồi khóa luôn vào thanh sắt bên cạnh. Anh chàng nheo mắt bảo Vân. – Cô mà có ý định gì đen tối thì cô chết với tôi….!! Vân rủa thầm trong bụng. – Tên chết tiệt kia, anh tưởng tôi là ai. Siêu trộm hay sao mà mở được cái còng tay như thế này chưa hết đây là lầu hai dù tôi có thoát khỏi nó thì không lẽ tôi biết bay…..!!
Duy bỏ ra ngoài, anh chàng khép cửa lại rồi lôi mấy tờ báo ra đọc. Vân cảm thấy bức bối, cô nàng muốn tắm nhưng cái tay bị còng như thế kia thì tắm như thế nào được. Vân bực mình đá hai phát vào cái bồn làm bằng sứ, hậu quả bàn chân trái của Vân đau điếng. Cô nàng kêu lên một tiếng. – Á…..!! Duy đang chăm chú đọc báo, anh chàng nghe thấy tiếng kêu của Vân. Duy vội bỏ tờ báo xuống bàn rồi chạy lại gõ cửa phòng tắm, anh chàng quan tâm hỏi. – Cô không bị làm sao chứ….?? Vân đau quá cô nàng ngồi bệt xuống sàn gạch men. Vân nhăn nhó trả lời Khoa. – Tôi….tôi không sao….!! – Tôi có thể vào được chưa….?? Vân ấp úng nói. – Anh có thể vào được rồi….!! Duy liền mở cửa rồi bước vào trong. Thấy cô vợ chưa cưới của mình ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó trông thật tội. Duy lo lắng hỏi. – Cô bị làm sao thế mà trông sắc mặt của cô lại tái xanh như thế kia….?? Anh chàng nhìn xuống cái chân đau của Vân. Vân không ngớt xuýt xoa và ôm cứng lấy nó. Duy bực mình hỏi Vân. – Cô đi đứng như thế nào mà lại bị đau như thế hả…??
Vân uất ức nói.
– Tôi đi đứng như thế nào thì có liên quan gì tới anh. Anh cần gì phải tỏ ra tức giận lẽ ra người tức giận ở đây là tôi mới đúng….!!
Duy mở khóa rồi dìu Vân ra bên ngoài. Cô nàng vừa đi được hai bước lại kêu á một tiếng. Duy liền bế ngay lấy Vân, anh chàng trừng mắt bảo cô nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!