Cô Dâu Bỏ Trốn - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Cô Dâu Bỏ Trốn


Chương 4



Vân cầm lấy bịch sữa mà Hoàng đưa, nó nhìn quả táo trên tay của Hoàng, nó hỏi:

– Sao anh không gọt nó đi, không lẽ anh bắt tôi ăn cả vỏ…??

Hoàng tức mình gắt:

– Cô không ăn mặc cô, tôi làm như thế này là tốt với cô rồi, cô mà còn làm cao lên, tôi sẽ bỏ mặc cô, lúc đó đứng có hối hận…!!

Vân nói với Hoàng bằng cái giọng thương hại, nó bảo:

– Tội nghiệp cho anh, anh là công tử con nhà giàu mà, làm sao anh có thể gọt được táo, thôi anh đưa cho tôi con dao, tôi tự gọt lấy vậy…!!

Hoàng nghe nó khích bác, tự ái của anh nổi lên, anh liền cầm lấy con dao nhỏ, anh bắt đầu gọt quả táo, nhưng đúng là anh không biết gọt thật, anh gọt thế nào mà nó cứ trượt mãi, mấy lần anh suýt bị dao cắt vào tay, anh kêu khổ, vì ở nhà anh, những việc như thế này anh có bao giờ phải làm đâu, anh mà muốn ăn thì chỉ cần mở tủ lạnh ra là có rồi.

Vân thấy ngứa cả mắt, nó quát:

– Đưa đây, tôi tự làm lấy, nhìn anh làm lúc nữa, chắc là tôi đau tim mất…!!

Vân cầm lấy con dao và quả táo mà Hoàng đang gọt dở, nó chỉ cần xoay quả táo hai ba vòng là nó gọt xong, chưa hết, nó bổ quả táo ra cũng rất nghệ thuật.

Mấy quả táo còn lại, nó cũng làm như thế, xong đâu đấy nó bỏ ra một cái đĩa nhỏ, nó bắt đầu ăn và uống sữa, nó chìa ra cho Hoàng và bảo:

– Anh có ăn không…??

Hoàng nhìn nó làm, anh thích thú nhìn nó xoay vòng quả táo, anh nghĩ con nhỏ này cũng khéo tay đấy.

Thấy nó mời mình, anh không muốn ăn nên bảo:

– Không, cô ăn đi…!!

Hoàng hỏi nó, khi thấy nó ăn ngon miệng quá, kiểu này chắc là nó đói lắm đây.

– Cô có muốn ăn thêm gì nữa không…??

Vân cười buồn bảo:

– Anh sẽ mua cho tôi khi tôi nhờ anh chứ…??

Hoàng bực mình, vì nó dám nghi ngờ lòng tốt của anh.

– Cô muốn ăn gì sao không nói ra mau đi, còn lắm mồm như thế làm gì..??

Vân sung sướng quá, vậy là có người muốn mua gì cho nó ăn thật, nó ngẫm nghĩ mình nên ăn gì bây giờ nhỉ, à, nó nhìn Hoàng, nó cười toe toét, nó bảo:

– Anh có thể mua cho tôi một tô phở, mấy cái bánh mỳ, hai bịch sữa, một chai nước khoáng, và mấy túi kẹo mút không…??

Hoàng nhìn nó từ đầu xuống chân, anh muốn đánh giá xem nó nặng cỡ nào, sao nó ăn lắm thế, anh phì cười, nó bị ốm đau thế này mà ăn nhiều như thế, chắc là lúc khỏe mạnh con bé này ăn phải khiếp, anh lắc đầu, anh bảo:

– Cô chờ ở đây, tôi sẽ bảo người mua cho cô…!!!

Vân cười bảo:

– Chỉ cần anh cho người mua cho tôi là được, chờ thêm lúc nữa cũng không sao…!!

Hoàng nói:

– Cô đã suy nghĩ về lời đề nghị của tôi chưa…??

Vân trả lời, mà mắt không hề nhìn Hoàng, vì nó còn đang bận ăn, nó bảo:

– Tôi đã nói rồi, tôi không cần tiền của anh, mà tôi cần anh chăm sóc cho tôi cho đến khi tôi lành lặn…!!

Vân ngẫm nghĩ lại lời của Hoàng nói, nó thấy như vậy là quá tuyệt cho nó rồi, vì nó vừa được trả tiền, vừa có người chăm sóc và có nhà để ở, nếu nó mà làm găng quá thì đúng là nó chẳng có lợi gì thật.

– Tôi đồng ý, hy vọng anh làm đúng với những gì mà anh nói…!!

Hoàng cười bảo:

– Tất nhiên rồi, thôi cô nghỉ ngơi đi, tôi có việc bận rồi, tôi về trước đây…!!!

Vân không nói gì, nó đang nghĩ lại về cuộc đời của nó, nó sẽ phải ở nhà ăn không ngồi rồi một tháng, nó đang tính trong thời gian đó nó sẽ làm gì, nó nghĩ nó nên lên mạng tìm cái gì đó để làm, nếu không nó sẽ điên lên mà chết mất.

Vân chờ khoảng 20 phút thì có người mang đồ ăn cho nó, nó nhìn cái túi bóng đầy, nó mở ra xem, nó cười, anh ta mua cho nó nhiều quá, nó cảm thấy hơi hối hận vì nó lỡ xài xể Hoàng ghê quá, anh ta cũng tốt bụng đấy chứ, và nó cũng cảm thấy mình hơi quá đáng vì nó là người đi sai luật, anh ta đã trả tiền viện phí cho nó và chăm sóc cho nó đến khi lành bệnh, lẽ ra nó là người phải cám ơn anh ta mới đúng, nhưng nó lại dám chửu anh ta không thương tiếc, nó nghĩ nếu Hoàng đến đây thăm nó nữa, nó sẽ xin lỗi Hoàng.

Nhưng Hoàng không hề đến thăm nó lần nào nữa, anh đã thuê một bà khoảng 45, 46 tuổi chăm sóc cho nó, tiền viện phí và mọi thứ khác anh đều trả cho nó đầy đủ.

Nó có hỏi bà Thoa – người chăm sóc cho nó về Hoàng, nhưng ngay cả bà ta cũng không biết Hoàng là ai, thân thế của anh ta là dấu hỏi chấm to đùng trong đầu nó.

Nó nhờ bà Thoa mua cho nó một quyển vở và một cây bút nó tì giấy lên bàn, nó muốn viết thư về cho gia đình, nó không muốn họ lo cho nó, nó chỉ cần thông báo nó vẫn khỏe mạnh, và đang sống tốt là được, nó dấu điện chỉ và nơi nó đang sống vì nó không muốn ai tìm ra nó cả.

Trong thư nó viết:

“Bố mẹ và ông kính yêu của con…!!

Con biết là bây giờ bố mẹ và ông đang lo cho con lắm, nhưng mọi người yên tâm đi vì con vẫn còn rất khỏe mạnh, con đã đến được thành phố mà con yêu thích, con cũng tìm được việc làm và chỗ ở cho mình, nói chung là cuộc sống tự lập của con tạm

ổn, lúc đầu mới xa mọi người con cảm thấy sợ lắm, con đã tủi thân và khóc rất nhiều, con cảm thấy mình thật ngu dại khi bỏ nhà ra đi, nhưng nay con đã tập dần quen với cuộc sống mới, con cảm thấy dễ chịu hơn.

Mỗi sáng sớm con thức dậy, con luôn tự hỏi là mọi người đang làm gì, có nhớ đến con và lo lắng cho con không, còn con, con nhớ mọi người và yêu mọi người lắm, nhưng con không thể nào về được, bố mẹ và ông hãy hiểu và tha thứ cho con, đừng tìm con và lo lắng cho con nữa, con tự biết mình phải làm gì.

Con hay nhìn về phương trời xa, con nhớ quê nhà, nhưng trong tim của con không muốn quay về, vì nó vẫn chưa tìm được một người mà con có thể gởi trao cả cuộc đời, bố mẹ và ông có thể chấp nhận cho con, khi con tìm được tình yêu của cuộc đời mình không…??

Con viết thư này con chỉ muốn bố mẹ và ông biết con đang sống tốt và con sẽ không làm điều gì khiến bố mẹ và ông buồn lòng đâu, nên con mong mọi người hãy sống vui vẻ và yên lòng vì ở nơi phương xa này con luôn cầu chúc mọi điều tốt đẹp cho mọi người.”

Nó viết xong lá thư, nó gập lại và cho vào một cái phong bì, nó nhờ bà Thoa đi gửi thư cho nó, vì với cái chân đau và ngồi trên xe lăn như thế này, nó không thể di chuyển được.

Bà Thoa cầm lá thư của nó, bà ra khỏi bệnh, bà bắt một chuyến xe buýt và gởi lá thư của nó ở một cái bưu điện gần nhất.

Một mình trong bệnh viện, nó cảm thấy hơi chán, nó mân mê cái điện thoại trên tay, nó muốn gọi cho ai đó, nó nghĩ ngay đến con bé Thu, bạn thân của nó, nhưng nó sợ, mình mà gọi cho nó bây giờ, cả hai sẽ không cầm được nước mắt mất, nhưng nó buồn và cô đơn quá, nó cần có ai đó để tâm sự.

Nó bấm số của Thu, nó chờ.

Thu bắt máy ngay khi trên màn hình hiện lên số của con bạn thân, nó đã cố gọn cho Vân không biết bao nhiêu lần nhưng không lần nào nó chịu bắt máy cả, may quá, nó lại gọi cho mình, mình phải cố dò xem nó đang ở đâu mới được.

Thu khóc, nó hỏi với giọng run run:

– Vân hả, mày đang ở đâu đấy…??

Vân cũng khóc, nó bảo:

– Mày và các bạn ở trong lớp vẫn khỏe mạnh và sống vui vẻ chứ…/?

Thu quát:

– Con kia, sao tự nhiên mày lại bỏ đi là thế nào, mày có biết vì mày mà tao và các bạn trong lớp lo cho mày lắm không hả, bố mẹ và ông nội của mày đã đi tìm mày suốt, chưa hết họ còn đăng cả báo tìm mày đấy, không lẽ mày không đọc báo hay lên mạng hả, hay là mày biết mà không chịu về…???

Vân buồn buồn bảo Thu.

– Tao làm sao mà về được, nếu tao mà về bây giờ hóa ra công tao bỏ đi là công cốc à, chưa hết nếu gia đình của tao lại bắt tao kết hôn thì sao….??

Thu tức quá hét lên.

– Con nhỏ kia, không lẽ mày vì thế mà bỏ đi à, mày ích kỷ vừa thôi, mày chỉ quan tâm tới mày, thế còn bạn bè và người thân lo cho mày thì sao…??

Vân khóc, nhưng mà nó cũng tức không kém, con nhỏ kia thì biết cái gì nó mà ở trong trường hợp của mình xem.

Vân uất quá, nó bảo Thu.

– Tao không ngờ là tao có một người bạn như mày, mày nghĩ đi cuộc đời của tao đang tốt đẹp như thế này thì tự nhiên tao bị ép phải kết hôn, mà mày có biết anh ta là ai không, anh ta là một kẻ ghét đàn bà, vậy mà mày còn dám ép tao về để kết hôn là sao…??

Thu lúng túng, Vân nói cũng đúng nếu phải lấy người ghét mình thà đi tu còn hơn, nhưng cái tội nó bỏ nhà ra đi là không thể nào tha thứ được.

Thu quát Vân cho bớt bối rối, nó nói với Vân bằng cái giọng dạy đời, nó bảo.

– Dù cho có là như vậy thì mày cũng nên thử nói chuyện với gia đình của mình xem sao chứ, chưa gì đã bỏ đi như vậy, mày có biết là ngu lắm không hả, không lẽ bố mẹ và ông của mày lại ép mày lấy anh ta tới cùng, thiếu gì cách mà lại chọn cái cách đi trốn là thế nào…!!

Vân nghe con bạn giảng đạo một hồi, nó ngán ngẩm bảo Thu.

– Dạ, thưa cô, em còn kém lắm nên mới ngu đi làm bạn với cô, nhưng bây giờ thì cô yên tâm vì em sẽ không bao giờ dám làm phiền cô nữa, mong cô và các bạn sống khỏe mạnh và vui vẻ, em sẽ gọi điện cho cô sau, chào cô…!!

Nó cúp máy cái rụp, nó không cho Thu kịp nói tiếng nào nữa, nó đang bực cả mình, cứ tưởng nó sẽ được con bạn thân an ủi hay nói vài câu dễ nghe, thế mà con bạn của nó còn chửu nó nhiều hơn nữa chứ, đúng là đang dầu cả ruột, tự nhiên lại ăn thêm ớt thật là cay mà.

Nó chờ mãi mà không thấy bà giúp việc về, ở mãi trong phòng cũng làm cho nó bức bối, nó lấy tay đẩy hai bánh xe của cái xe lăn, nó mở cửa và đi ra ngoài, nó nhìn thấy bệnh nhân ở đâu ra mà nhiều thế, họ đi khám bệnh, rồi đi thăm nuôi, tất cả làm cho nó cảm thấy ngột ngạt hơn, chán quá, nó lại quay về phòng, không c ó việc gì làm nó lôi tờ báo ra đọc.

Nó xửng sốt khi thấy hình của mình được đăng lên ở trang thứ hai của tớ báo, đọc mục tin nhắn do bố mẹ và ông

của nó đăng làm cho nó rơi lệ.

Nó không ngờ họ lại lo lắng cho nó thế, nhưng nó không thể vì cái này mà trở về nhà được, vì chân của nó đã lành lặn đâu, nó cũng không muốn đối diện với cuộc hôn nhân kia, nó muốn thời gian sẽ làm cho bố mẹ và ông của nó thay đổi quyết định ép nó kết hôn, nó đành nuốt lệ để làm một đứa con bất hiếu vậy.

Vân phải ở trong bệnh viện gần cả tháng và trong một tháng ấy bố mẹ và ông của nó ngoài lá thư mà nó cho người gửi về nhà, họ không còn nhận được bất kỳ tin tức nào của nó cả.

Vân thỉnh thoảng gọi điện cho Thu và nhờ Thu nhắn giùm cho bố mẹ nó biết là nó vẫn còn khỏe mạnh và bảo họ đừng lo cho nó.

Vân cũng chuyển đến ngôi nhà mà Hoàng đã thuê cho Vân, nó sẽ sống ở đó cho đến khi đôi chân của nó lành lặn, những ngày tháng ăn không ngồi dồi làm cho nó phát điên, nó muốn tìm được việc gì đó để làm, nhưng làm gì đây, nó liền nhờ Dì Thoa đi mua cho nó mấy tờ báo, nó cần đọc để tìm việc làm dần, nó không muốn sống trên tiền trợ cấp của người khác, nó nghĩ như thế nhục lắm, nó không muốn lợi dụng Hoàng, mà từ hôm đó tới giờ anh ta cũng bặt tăm không thấy đâu.

Hoàng đang say sưa làm việc trong văn phòng của mình, anh mặc dù vẫn còn hơi mang máng nhớ tới con bé nạn nhân của mình, nhưng sau khi giao lại toàn bộ chuyện này cho ông luật sư, anh cũng quên luôn vì công việc của anh nhiều quá, anh làm con không xuể thì nhớ tới một con bé lạ hoắc kia làm gì, không phải là anh đã lo cho nó đầy đủ rồi hay sao, anh yên tâm vào làm việc và làm rất hăng say, vì từ xưa tới nay công việc là lẽ sống của anh, ngoài nó ra, anh không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì khác.

Vũ hôm nay có việc nên anh đi ra ngoài vì mẹ anh muốn anh đi xem mắt, anh đã ngán tận cổ cái kiểu này lắm rồi, nhưng biết làm sao được, dù anh có muốn hay không anh cũng phải vâng lời mà đi.

Nhưng đi đến ngang đường anh lại quay lại không đi tiếp nữa, vì điện thoại của anh chợt reo lên, anh mở máy ra và cho lên tai nghe.

– A lô, Hoàng hả, có gì không mày…??

Hoàng cười lên ở trong máy.

– Thế nào có giảnh không , tao mời mày đi uống rượu…??

Vũ kêu khổ với thằng bạn, anh bảo.

– Tao phải về nhà vì mẹ tao có chuyện cần nói với tao hình như là lại đi xem mắt thì phải….!!

Hoàng ôm bụng lên mà cười, anh trêu.

– Sướng nhé, mày đúng là có phúc, còn tao thì chẳng có ai quan tâm đến cả, tao đã từng tuổi này rồi mà có ai đâu…!!

Vũ bực cả mình, cái thằng bạn chết tiệt sao nó dám cười trên nỗi đau của anh chứ, Vũ quát.

– Tên kia, mày không thể nào bớt cái mồm đi được à, mày có biết là tao đang dầu cả ruột không hả…??

Hoàng giả vờ hỏi.

– Sao thế, có vợ không sướng hả, sao mày lại buồn, tao mà được như mày thì tao phải hét lên vì sung sướng ấy chứ…??

Vũ mai mỉa.

– Không phải là mày trốn về đây vì cũng không muốn lấy vợ sao, đúng là có tật mà dám chê người khác là thế nào…??

Vũ nghĩ đến con bé Dung thư ký của anh là anh lại rùng cả mình, cô ta xinh đẹp đấy, nhưng anh không thể nào chịu đựng được con người của cô ta, con gái gì mà õng à õng ẹo, cô ta ăn nói còn dẻo hơn cả kẹo, anh ghét nhất là những cô gái như thế.

Thằng kia mà nói anh thích con bé này thà là anh đi tu hay trốn đi đâu đó còn hơn, trời ơi là trời tại sao mình lại có một người bạn như cái thằng này chứ, nó đúng là một thằng bạn tồi tệ mà.

Hoàng cười khoái trá, anh sung sướng vì lần nào cãi nhau anh cũng làm cho thằng kia điêu đứng, dám chơi với anh hả, he he he, phải luyện nhiều vào nhóc.

Hoàng thương hại hỏi.

– Sao thế “em” không còn gì để nói với “anh” nữa à….??

Vũ biết mình mà giây dưa với tên này nữa thì chỉ chuốc khổ và đau thương vào thân thôi, anh đổi giọng bảo.

– Mày làm ơn cứu tao đi, tao không muốn bị ép đi xem mắt như thế này nữa, mày có cách nào để mẹ tao bỏ qua cho tao không…??

Hoàng vuốt vuốt cái cằm, anh vắt chân lên cái bàn trước mặt, tay anh bưng tách cà phê, anh nói như một nhà hiền triết.

– Sao mày không tìm hay thuê ai giả làm bạn gái hay người yêu của mày, hai người sẽ có những thỏa thuận với nhau sao cho hợp tình hợp lý, mày đưa cô gái ấy về gia mắt gia đình của mày, bác Thanh thấy mày có người yêu rồi, thì bà sẽ từ bỏ cái ý nghĩ kia thôi…!!

Vũ nghe Hoàng giảng giải và bày mưu cho mình, anh thấy tên bạn này của mình thông minh quá, vậy mà anh lại không nghĩ ra.

Anh vui mừng liền cảm ơn thằng bạn rối rít.

– Tao không ngờ là cái đầu của mày lại tinh quái như thế, thảo nào mẹ của mày cũng phải chào thua, cách này hay đấy, nhưng vấn đề là tao nên nhờ ai đây, tao sợ nhờ phải một con bé dở hơi, cô ta lại quay ra thích tao hay hành tao thì khổ…/??

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN