Cô Dâu Bỏ Trốn
Chương 55
Này anh, chờ đã….!!
Vân chưa nói hết được câu, Duy đã cúp máy mất rồi. Vân nhăn mặt lại vì lo lắng. Con nhỏ làu bàu.
– Tên điên này chuyên môn làm khó người ta. Mình phải ăn nói với anh Khoa và bà nội như thế nào đây. Đúng là bực cả mình…!!
Khoa nghe cuộc đối đáp giữa Vân và Duy. Anh chàng cũng đoán được ai đang gọi cho Vân. Khoa ghen tức hỏi.
– Cậu ta đang trên đường đến công ty à..??
Vân chán nán nói.
– Vâng. Em phải về trước đây…!!
– Không cần phải vội vàng thế đâu. Có lẽ bà cũng sắp ra đến nơi rồi…!!
Hai người đi xuống từng bậc thang. Không khí không còn vui vẻ như lúc đầu nữa. Khoa cảm thấy bực bội khi Vân và Duy sống trong cùng một khách sạn mà lại gần sát phòng của nhau nữa.
Mặc dù ghen tức là thế nhưng anh chàng không có cách nào để thay đổi được điều đó. Khoa phải cố nén nhịn và cố sống trong trạng thái thấp thỏm lo âu cho đến khi Khoa xác định được tình cảm của Vân. Thời gian chờ đợi trong bao lâu đều tùy thuộc vào Vân.
Khoa phá tan không khí trùng xuống giữa hai người.
– Em định sống ở trong khách sạn với gia đình Duy mãi như thế hay sao..??
Vân giải thích.
– Em đã xin ra ngoài sống rồi nhưng bố mẹ và ông nội của em không cho. Dù gì họ cũng là bạn tốt lâu năm, phải trải qua mấy mươi năm mới có cơ hội gặp lại nên họ không muốn làm điều đó…..!!
– Anh hiểu, nhưng anh vẫn không yên tâm lắm về em…!!
– Tại sao…??
Khoa ấp úng nói.
– Tại vì…..!!
Tiếng của bà Liên cắt đứt câu trả lời của Khoa.
– Hai cháu chơi vui vẻ chứ…??
Vân mỉm cười nói.
– Vâng. Thế còn bà….??
– Bà đã hoàn thành hết tâm nguyện rồi. Chúng ta đi về thôi…!!
Khoa tiu ngỉu nói.
– Vâng….!!
Anh chàng vẫn còn muốn vui chơi cùng với Vân thêm lúc nữa. Khoa không muốn trả Vân về với Duy. Nhưng mệnh lệnh của bà nội đã làm tiêu tan hết cả.
………………….
Từng đoàn xe cộ nối đuôi nhau đi trên đường. Không khí ngập tràn khói bụi và mùi xăng dầu. chưa có nơi nào giống như ở đây. Ai cũng bịt khẩu trang và đeo găng tay chống nắng.
Duy buồn cười hỏi anh chàng tài xế.
– Anh có thấy ở đây lạ lùng hay không…??
Anh chàng tài xế lễ phép hỏi.
– Cậu muốn nói về vấn đề gì…??
– Anh nhìn những cô gái và những người đàn ông đang di chuyển trên đường kia xem. Trông họ bảo hộ thân thể kỹ quá. Tôi thấy họ chăng hở chút gì cả. Tay được đeo găng, mắt đeo kính, miệng đeo khẩu trang….!!
Anh chàng tài xế bật cười nói.
– Ở đây đó là chuyện bình thường vì xung quanh toàn bụi là bụi nếu không làm thế thì không chịu nổi….!!
– Em hiểu nhưng vẫn cảm thấy lạ….!!
– Từ từ cậu sẽ quen thôi….!!
Duy đến đây mới được có một ngày. Duy chưa thể quen ngay được với kiểu thời tiết sáng nắng chiều mưa như trút của thành phố này. Duy cảm thấy khó chịu và bứt dứt, ngay cả việc thay đổi và chênh lệch về thời gian Duy cũng chưa điều chỉnh được.
Duy chán nản nói.
– Em thấy con người ta không dễ dàng gì khi phải thay đổi môi trường sống liên tục từ nơi này đến nơi khác….!!
– Vâng. Cậu nói đúng, tôi thấy ngay cả ở trong nước, giữa những vùng quê khác nhau cũng có những phong tục và tập quán khác nhau nói gì tới hai nước khác nhau…!!
– Em không có hứng thú nhiều với vấn đề văn hóa nhưng công việc của em đòi hỏi em phải đi nhiều….!!
– Tôi không có tài và khả năng được như câu nên tôi cũng không biết phải trả lời cậu sao cho đúng….!!
Duy không đối đáp lại lời của anh chàng tài xê. Duy thẫn thờ nhìn ra hai bên đường. Cái nóng đang dâng tràn lên. Buổi chiều là thời điểm mọi người đi làm về nên đường xá trở nên đông đúc và có dấu hiệu kẹt xe. Anh chàng tài xế bực mình lẩm bẩm.
– Không hiểu tại sao họ lại ra đường đông thế….!!
Trong đầu óc của Duy thoáng hiện lên hình bóng của cô gái đứng trước cổng công ty của Khoa. Duy không tài nào quên được ánh mắt nhìn Duy đầy đau khổ của con nhỏ đó. Duy phán đoán, chắc chắn con nhỏ phải quen biết với mình nên cô ta mới nhìn mình bằng ánh mắt đó. Nhưng mà quen nhau trong trường hợp nào, mình hoàn toàn mù mờ. Cô ta bảo là mình và cô ta học cùng nhau trong mười một năm, điều này thì không đúng lắm vì nếu đã quen nhau lâu như vậy mình phải có cảm giác và phải biết chứ.
Chiếc xe chạy băng qua mấy con đường cuối cùng cũng đến công ty của Khoa. Duy bảo.
– Anh dừng xe ở đây cho em….!!
– Vâng….!!
Duy móc điện trong túi ra. Anh chàng gọi điện cho Vân.
Vân đang trên đường về. Con nhỏ bồn chồn lo lắng và thỉnh thoảng nhìn vào chiếc đồng hồ đang đeo ở trên tay. Vân sợ hãi nghĩ.
– Mình phải ăn nói với anh Duy như thế nào đây khi anh ấy trông thấy mình đi cùng với anh Khoa….!!
Chiếc điện thoại rung lên. Vân bắt máy ngay lập tức. Vân gấp gáp hỏi.
– Anh đang ở đâu đấy…??
Duy mỉm cười nói.
– Anh đang đứng trước cổng công ty của em…!!
Con nhỏ lắp bắp hỏi lại.
– Có…có thật là anh đang ở đó không…??
Duy nghi ngờ khi nghe giọng nói có vẻ sợ sệt của Vân.
– Em làm gì mà ăn nói thiếu tự tin như thế. Em không ở công ty à…??
– Em đang trên đường về…??
– Em đi đâu mà bây giờ mới về…??
– Em có công chuyện….!!
Khoa thấy Vân lo lắng và không vui. Anh chàng tò mò hỏi.
– Em bị làm sao thế…??
Vân chán nản nói.
– Anh ấy đang chờ em ở trước cổng công ty…!!
Khoa siết chặt vô lăng tay lái. Anh chàng không thể nào chịu đựng được cái cảnh hàng ngày Duy đưa đón Vân đi làm trước mặt mình. Vân bảo Duy.
– Em tới đó trong vòng ít phút thôi…!!
Duy biết là khi đi làm việc ở một công ty nhất là kiểu nghề nghiệp của Vân phải đi ra ngoài nhiều nhưng đi với Khoa là không ổn. Hai người này quá nhạy cảm. Duy tức khí nói.
– Có thật là cô đi làm hay là cô đi chơi….??
– Anh nghĩ em là ai hả. Em đâu có rảnh rỗi như thế…??
– Ai mà biết vì cô là một người nói dối như cuội…!!
– Nếu anh đã biết như thế tại sao anh còn hỏi em làm gì…??
Duy quát.
– Tại sao cô cứ trả treo với tôi mãi thế…??
Vân dịu giọng.
– Em xin lỗi. Tại anh hay bắt bí em. Em đã nói là em có việc, em có phải là đi chơi đâu. Ít ra anh phải tin em một chút chứ…??
– Tôi không tranh cãi với cô nữa. Chỉ cần cô mau về đây cho tôi là được rồi…!!
– Chào anh…!!
Con nhỏ cúp máy mà cái mặt nhăn như khỉ. Vân thở dài bảo Khoa.
– Thế nào lúc nữa em lại bị ăn mắng cho mà xem….!!
Khoa ghen tị hỏi.
– Em có nhất thiết bắt cậu ta hàng ngày đưa đón em đi làm như thế hay không…??
– Anh tưởng là em thích à. Em đã bảo anh ấy là em không muốn nhưng anh ấy nhất quyết làm theo ý mình nên em đành chịu…!!
– Sao lại có chuyện vô lý như thế được. Em không muốn thì thôi chứ…??
– Anh ấy là một con người độc tài nên nói gì cũng vô ích…!!
Chiếc xe ô tô màu trắng sữa rẽ phải. Đi thêm hai trăm mét nữa là tới cổng công ty của Khoa. Khoa lái xe chậm dần rồi tắt máy. Vân vội vàng tháo bỏ dây an toàn con nhỏ tự mở cửa xe rồi bước luôn xuống.
Duy khoanh tay đứng nhìn. Anh chàng không nói gì, trên khuôn mặt lạnh tanh. Vân mỉm cười hỏi.
– Anh chờ em lâu không…??
Duy không trả lời Vân ngay. Anh chàng còn nhìn người ngồi đằng sau tay lái. Duy lạnh lùng nói.
– Không lâu lắm…!!
Vân giải thích.
– Tại đường bị kẹt xe nên em về hơi muộn một chút….!!
Duy hất hàm nói.
– Lên xe đi….!!
Vân thấy thái độ lạnh lùng và tức giận của Duy. Con nhỏ ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Vân quay sang bảo Khoa.
– Chào anh. Em về đây….!!
Khoa ậm ừ nói.
– Ừ. Chào em….!!
Duy mở cửa xe và bước vào trước. Vân lẽo đẽo theo sau. Trước khi lên xe con nhỏ còn mỉm cười và vẫy tay chào Khoa thêm một lần nữa. Duy lôi tuột Vân vào trong. Anh chàng cáu tiết nói.
– Cô đã gặp anh ta cả ngày rồi mà vẫn còn chưa chán hay sao mà còn quyến luyến như thế…??
……………….
Anh nói gì thế. Em không hiểu…??
– Có gì mà không hiểu. Cô và anh ta đâu có giống quan hệ đồng nghiệp bình thường…!!
– Em và anh ấy ngoài quan hệ cấp trên với cấp dưới ra thì còn có quan hệ nào khác đâu….!!
– Điều đó cô phải rõ hơn tôi chứ…??
Vân mệt mỏi dựa người ra đằng sau ghế. Cả ngày hôm nay con nhỏ bị hàng tá những câu hỏi nghi ngờ chen lấn ở trong đầu. Vân thở dài nói.
– Em phát điên lên mất. Hôm nay là ngày gì mà hết anh Khoa rồi lại tới anh nói câu này thế nhỉ…!!
Duy nhìn thẳng vào mặt của Vân. Anh chàng gặn hỏi.
– Anh ta cũng nói với cô câu này à…??
Vân vô tình đáp.
– Vâng…!!
Duy trầm ngâm không nói gì. Anh chàng thở dài nghĩ.
– Lẽ ra khi biết con nhỏ Vân được anh chàng Khoa kia để ý mình nên vui mừng vì được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này mới phải nhưng hiện giờ mình không tài nào vui nổi mà thay vào đó là một nỗi đau và một sự ghen tị đang nhen nhóm dần lên. Suy nghĩ của mình cũng ngày càng trệch hướng với dự định ban đầu…!!
Duy quyết định.
– Mình không thể để tình trạng này kéo dài được. Mình cần phải trở về với con người của mình trước kia…!!
Cả một buổi tối hôm đó Duy không hề nói với Vân thêm một câu nào. Anh chàng trở về trạng thái lạnh băng thường ngày của mình. Vân cố gợi chuyện với Duy nhưng mà vô ích. Con nhỏ đành tiu ngỉu trở về phòng.
———————–
Buổi sáng hôm sau là chủ nhật nên Vân không phải đến công ty. Mọi người trong gia đình đã thông báo cho Vân biết kế hoạch đi chơi vào ngày hôm nay. Con nhỏ dậy thật sớm. Sau khi đánh răng, rửa mặt xong. Vân chạy sang gõ cửa phòng của Duy.
Duy đã đi dạo xung quanh ở khách sạn từ lúc nào rồi nên con nhỏ gõ cửa mãi cũng không có ai trả lời.
Vân lẩm bẩm.
– Không biết anh ấy đi đâu mà mình gõ mãi cũng không chịu ra mở cửa….??
Vân đành quay trở lại phòng của mình. Vân đút mấy thứ đồ dùng cần thiết vào ba lô. Con nhỏ mỉm cười nói.
– Chắc hôm nay sẽ vui lắm đây vì lâu rồi mình không có cơ hội được đi chơi cùng với gia đình….!!
Hai tay đút vào túi quần. Duy đi dạo một vòng quanh khách sạn. Có nhiều vị khách đã dậy và đang ăn sáng ở nhà hàng của khách sạn. Duy gọi cho mình một ly cà phê. Anh chàng không muốn uống ở trên phòng hôm nay.
Nhà hàng của khách sạn là một căn phòng rộng, được trang trí trang nhã và đẹp mắt. Bàn ghế làm bằng mây tre, một chiếc đèn lồng to được treo ở giữa trần nhà. Đầu bếp là những người được tuyển từ nhiều nơi khác nhau. Họ đều có thể làm vừa lòng nhiều vị khách từ những quốc gia khác nhau khi đến đây ăn.
Duy uống và nhấm nháp từng ngụm nhỏ. Hương vị cà phê sữa nồng nàn đang tàn dần trong đầu lưỡi của Duy. Anh chàng đang đắm chìm trong suy nghĩ. Duy đã thay đổi nhiều kể từ khi gặp Vân. Được là chính mình trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua là một trải nghiệm thú vị đối với Duy. Anh chàng có thể vui, có thể buồn và có thể ghen tị vì một cô gái.
Nhưng những điều này nên kết thúc từ đây thì hay hơn. Duy không muốn cho Vân thấy rõ con người của mình hơn nữa. Anh chàng sợ bị tổn thương. Lòng của Duy không yên ổn khi nghĩ đến ánh mắt đau khổ của Đào. Cả đêm hôm qua Duy không tài nào ngủ được. Anh chàng cứ trằn trọc mãi vì một câu hỏi to tướng ở trong đầu đó là cô gái đó là ai.
Điều làm cho Duy khó hiểu hơn là bà nội và gia đình của Tuấn Anh sang đây làm gì. Không phải anh ta cũng muốn lấy Vân đấy chứ, hay là họ sang đây vì muốn được nhìn thấy mặt cháu dâu thôi.
Hai con người làm cho Duy nghi ngờ và đau khổ khi nhìn thấy họ đó là cô gái mà Duy gặp ở trước cổng công ty và Tuấn Anh. Duy không tài nào lí giải nổi cảm giác của bản thân.
Đã biết rõ Duy ở phòng nào và lầu mấy. Đào yên tâm thực hiện kế hoạch tiếp cận của mình. Thấy bóng dáng của Duy đi xuống lầu, con nhỏ cũng bám gót theo sau. Đào ngồi cách Duy hai cái bàn. Con nhỏ gọi mình một tô phở được nấu theo kiểu Pháp và một ly cà phê sữa. Đào vừa ăn vừa nhìn Duy. Con nhỏ muốn đến nói chuyện với Duy nhưng e ngại sự đường đột của mình có thể là cho Duy khó chịu.
Vân vì tìm mãi không thấy Duy đâu. Con nhỏ hỏi một anh chàng vệ sĩ.
– Anh làm ơn cho em hỏi. Anh có biết Duy đi đâu không ạ…??
Anh chàng vệ sĩ lịch sự nói.
– Tôi thấy cậu ấy đi xuống lầu, hình như là đi dạo thì phải…!!
Vân mỉm cười đáp lại.
– Em cảm ơn anh…!!
– Không có gì…!!
Vân phóng biến xuống lầu, con nhỏ đi thật nhanh. Nhìn dáo dác xung quanh, con nhỏ không thấy bóng dáng của Duy đâu cả. Vân lẩm bẩm.
– Vừa mới sáng sớm mà anh ấy đã đi đâu rồi. Không phải là anh ấy đã đi ra sân bay đón bà nội và gia đình anh hai của anh ấy rồi chứ…??
Vân tiu nghỉu hỏi bà quản lí.
– Cô làm ơn cho cháu hỏi. Cô có nhìn thấy Duy ở đâu không ạ…??
Bà quản lý vẫn còn e ngại Vân. Bà sợ con nhỏ nhớ đến vụ lần trước, bà luôn sống trong trạng thái lo ấu thấp thỏm.
– Lúc nãy cô thấy cậu ấy đi vào nhà hàng của khách sạn…!!
– Cảm ơn cô…!!
Con nhỏ đi thật nhanh lên bậc thềm, rẽ phải và đi thêm mấy mươi mét nữa. Vân mở cánh cửa kính xoay ra, con nhỏ bước vào trong.
Nhà hàng vào buổi sáng sớm có đôi vị khác ngồi ăn uống và nói chuyện rôm rả với nhau bằng nhiều thứ tiếng. Vân tuy không thể hiểu hết nhưng con nhỏ cũng nắm được họ đang nói về chủ đề gì. Vân ấn tượng với cách trang trí và nội thất ở đây, nhìn chúng giống như một cung điện thu nhỏ.
Vân mỉm cười khi trông thấy Duy đang ngồi uống cà phê ở một cái bàn gần cửa sổ. chiếc cửa sổ này có thể nhìn ra ngoài sân vườn toàn cây cảnh và một hồ bơi luôn được bơm đầy nước.
Con nhỏ tự nhiên kéo ghế ngồi xuống trước mặt của Duy. Duy giật mình nhìn lên. Anh chàng hỏi.
– Cô có muốn ăn gì không…??
Vân lắc đầu nói.
– Lúc nãy tôi đã ăn bánh mỳ ở trên phòng rồi…!!
– Vậy cô muốn uống gì…??
Vân nhìn ly cà phê ở trên bàn của Duy. Con nhỏ bưng lên. Màu cà phê đen đặc sóng sánh trong chiếc tách làm bằng sứ. Vân tò mò hỏi.
– Anh định uống cái này thay bữa sáng hay sao…??
– Đúng thế…!!
– Nó không tốt cho sức khỏe của anh đâu. Anh nên ăn cái gì đi thì hay hơn…!!
– Cô là gì của tôi mà cô quan tâm lắm thế….!!
– Là bạn của anh chứ còn là gì…!!
– Sao hôm qua cô nói cô không cần mà sao hôm nay cô lại nói ngược lại…!!
– Tôi nói là chúng ta quan tâm tế nhị đến đến cuộc sống riêng tư của nhau chứ có phải tôi nói là tôi không muốn làm bạn của anh đâu…!!
Đào quan sát Vân từ nãy giờ. Con nhỏ nhận ra cô gái đi cùng xe với Duy vào buổi sáng ngày hôm qua. Đào muốn biết rõ cô gái kia là ai mà có vẻ thân thiệt và gần gũi với Duy như thế.
Đào ghen tị vì Duy luôn lạnh ùng với Đào trong khi Duy lại có thể mỉm cười và nói chuyện thoải mái với Vân. Đào muốn biết quan hệ giữa hai người là gì và đã quen biết nhau lâu chưa.
Đào có hàng tá câu hỏi muốn chất vấn Duy và Vân mà không dám nói ra. Con nhỏ sợ bị Duy hiểu lầm là một kẻ nhiều chuyện và càng thêm ghét con nhỏ. Để trả lời những câu hỏi của mình, con nhỏ đành phải tự đi tìm hiểu lấy. Duy không hề biết Đào đang nhìn mình và đang ở đây. Toàn bộ tâm trí và ý nghĩ của Duy lúc này đều tập trung cả vào Vân.
Anh chàng cảm thấy rối trí khi ở bên con nhỏ. Mọi suy nghĩ thuộc về lí trí hay lôgic đều không có tác dụng vào lúc này. Tất cả những điều đó đều bị tan biến khi Duy nhìn vào đôi mắt trong veo của Vân.
…………
Đích thân bà Jenny và Duy ra sân bay đón bà Hồng Trà và gia đình Tuấn Anh. Trên đường ra sân bay, bà Jenny thở dài bảo Duy.
– Mẹ muốn con phải hết sức tỉnh táo và phải bình tĩnh để chuẩn bị tinh thần cho những tình huống xấu nhất…!!
– Mẹ nói gì con không hiểu….!!
– Mẹ chỉ muốn con luôn vững vàng tinh thần và luôn sẵn sàng cho mọi tình huống thôi….!!
– Mẹ yên tâm, con lúc nào mà chả vậy….!!
– Mẹ biết là con trai của mẹ giỏi nhưng con không giỏi trong việc đề phòng lòng dạ của người khác….!!
– Mẹ có thể nói rõ hơn được không ạ….!!
Bà Jeny nhìn ra hai bên đường, từng hàng cây lùi lại về phía sau khi xe chạy qua. Không khí buổi sáng thật náo nhiệt và ồn ào. Trong lòng của bà đang bồn chồn và lo lắng cho tương lai và số phận của Duy. Bà rất sợ Duy bị Tuấn Anh bị hại thêm một lần nữa. Đêm hôm qua sau khi nhận được một cú điện thoại cảnh báo của ông quản gia bà càng nhận thấy rõ dã tâm của Tuấn Anh và gia đình của cậu ta. Bà phải làm gì để bảo vệ Duy bây giờ. Sức lực của bà nhỏ bé quá, bà không thể bao trùm hết mọi thứ được. Dù Duy có ở bên bà cả ngày lẫn đêm đi chăng nữa thì vẫn có một khe hở cho người khác chen vào.
Bà không thể kể rõ cho Duy nghe về Tuấn Anh. Bà và ông John luôn cố gắng che dấu điều này đối với Duy. Họ sợ Duy bị xốc. Họ muốn Duy được sống những ngày tháng còn lại trong bình yên và thanh thản. Hãy để cho quá khứ ngủ yên.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa kính của chiếc xe, chiếu rọi vào ba người ngồi bên trong. Duy lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Anh chàng hỏi mẹ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!