Cô Dâu Bỏ Trốn - Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Cô Dâu Bỏ Trốn


Chương 60



Anh chọn được cuốn nào cho mình chưa…??

Duy lắc đầu. Mặc dù đã xem qua vài cuốn sách, Duy thấy nó không có gì là đặc sắc lắm. Cái mà Duy cần bây giờ là những cuốn sách được viết một cách chuyên sâu và có một cái nhìn toàn diện về vấn đề kinh tế toàn cầu, không phải là những thứ được nói chung chung không thể áp dụng trong một trường hợp cụ thể nào cả.

Duy không phủ nhận mỗi cuốn sách và mỗi cách nghĩ riêng tư của một tác giả đều có cái hay và đều có cái dở điều này còn tùy thuộc vào suy nghĩ và đánh giá của độc giả nữa. Con người là một cuốn sách khó đọc. Càng tìm hiểu ta càng thấy mình chẳng biết gì cả. Ngay cả một cô gái đơn giản và đôi khi hành động một cách bồng bột và ngốc ngếch như Vân. Duy cũng phải thốt lên rằng cô ấy cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Đó là lí do vì sao thượng đế đã bẻ đôi hai nửa ra làm hai để người kia phải đi tìm lại một nửa của mình. Có lẽ cái hay của người này sẽ bù cho cái dở của người kia. Không ai sinh ra trên đời này là người vô dụng hết, chỉ là họ không biết họ đặc biệt ở chỗ nào thôi.

Duy cầm cuốn sách “Harry Pottter” lên. Duy đọc lướt qua tựa đề và giới thiệu sơ qua về tác giả. Duy không có hứng thú đối với văn học mang tính chất thần thoại và xa rời cuộc sống thực tế. Vân tò mò hỏi.

– Anh có bao giờ đọc nó không…??

– Không, anh không có thời gian mà nếu có anh chỉ chọn mấy cuốn sách trinh thám mang tính chất suy diễn và đòi hỏi vận dụng trí óc thôi…!!

Vân ngán ngẩm nói.

– Em thấy đầu óc của anh như một con rô bốt vậy. Nếu đã giải trí phải cho ra giải trí chứ..!!

– Mỗi người có những sở thích khác nhau đúng không em. Với anh đọc những cuốn sách đòi hỏi phải suy luận và vận dụng trí não cũng là giải trí rồi…!!

– Ra là thế. Em thì ngược lại. Em thích đọc truyện hài và mang tính chất bay bổng thần thoại, thoát xa khỏi cuộc sống phàm tục. Lúc đó trí óc của em sẽ bay bổng theo từng trang truyện…!!

Duy che miệng lại, anh chàng khẽ e hèm một tiếng. Nhìn khuôn mặt mộng mơ và đang mơ màng của Vân. Duy không nhịn được cười, anh chàng bật cười nói.

– Anh cứ tưởng người như em thì thích những câu chuyện kiếm hiệp hay là giã sử chứ. Không ngờ em lại lãng mạng và có óc tưởng tượng phong phú như thế…!!

Hai người bàn qua bàn lại làm cho mấy độc giả ở xung quanh chú ý. Họ nhìn Vân và Duy một cái rồi cắm cúi xuống trang sách của mình. Vân ngại ngùng nhìn mọi người xung quanh. Con nhỏ thấy mình và Duy đang làm phiền cảm hứng đọc sách của họ. Vân hỏi.

– Anh có muốn mua gì nữa hay không. Nếu không em và anh lên lầu ba nhé…??

Duy nhìn cuốn sách “Harry Potter” trên tay. Trong óc của anh chàng lóe lên một suy nghĩ. Duy gật đầu bảo Vân.

– Em cứ lên trên đó trước đi. Anh còn phải mua một cây bút…!!

Vân ngập ngừng không muốn đi. Con nhỏ sợ nếu tách xa nhau quá lúc nữa sẽ khó tìm. Duy trấn an Vân.

– Em đừng lo. Nếu không thấy nhau, chúng ta còn có điện thoại đúng không…??

Vân cười toe bảo.

– Vâng. Em đi đây…!!

– Ừ. Em đi đi…!!

Vân bỏ đi lên lầu ba. Con nhỏ định mua một cái kẹp tóc. Duy hỏi cô gái bên cạnh.

– Chị làm ơn cho em hỏi sách “Harry Potter” có tất cả bao nhiêu tập..??

Chị kia được một anh chàng đẹp trai và nam tính hỏi nên bối rối trả lời.

– Hình như bảy tập thì phải…!!

– Em cám ơn chị…!!

Chị nhẹ nhàng bảo.

– Không có gì…!!

Duy mỉm cười, anh chàng mua tất cả bảy tập truyện “Harry Potter”. Ở đây chỉ có hai cô gái ngồi ở quầy thu ngân. Cô ta kinh ngạc vì chưa có ai mua một lúc bảy tập truyện như Duy. Thông thường độc giả chỉ mua từng cuốn một. Duy lờ đi ánh mắt tò mò và có chút hiếu kỳ của cô gái. Sau khi trả tiền. Duy hỏi.

– Chị làm ơn cho em hỏi. Ở đây có dịch vụ gói quà không…??

– Có. Em đi xuống lầu rẽ phải là tới…!!

– Em cảm ơn chị…!!

– Không có gì…!!

Duy đi xuống lầu. Anh chàng phải hỏi thêm hai lần nữa mới đến được quầy gói quà. Lầu một của nhà sách hay còn gọi là tầng trệt được chia ra làm đôi. Ở giữa là lối đi dành cho người đi bộ, người đi xe đạp và người đi xe máy vào gửi ở xe ở bên trong. Bên tay phải được tận dụng và sắp xếp để bán sách giáo khoa, còn bên trái bán thực phẩm như bánh kẹo, bút, vở và những thứ linh tinh khác. Duy thấy nhà sách này bày bán và sắp sếp mọi thứ lung quá làm cho khách hàng khi đến đây khó mà tìm được nơi cần đến.

Vân bị hai bóng đen bám theo. Con nhỏ còn mải chọn đồ nên không hay mình bị theo dõi từ nãy đến giờ. Bọn chúng lén lút chụp ảnh của Vân vào điện thoại. Vân say sưa nhìn ngắm mấy con gấu bông dễ thương. Vân cái gì cũng muốn mua, chỉ cần nhìn chúng dễ thương thôi là Vân đã xà xuống nhìn ngắm vuốt ve. Con nhỏ biết dù có muốn mua Vân cũng không đủ tiền chỉ sờ ngắm cho thỏa mà thôi. Vân chọn cho mình một cái nơ buộc tóc màu xanh.

Lầu ba này đông khách hơn hai lầu kia vì đây là thiên đường của phụ nữ. Họ tranh nhau chọn quần áo và những thứ linh tinh khác rồi kéo nhau vào phòng thử. Vân bật cười nghĩ.

– Mình là một con nhỏ lười biếng. Dù có đi lựa đồ cho bản thân mình cũng không muốn đi…!!

Ở giữa căn phòng đặt một tủ kính dài chứa đầy quầy áo giảm giá. Ở đây có khoảng hơn hai chục kệ quấn áo được mắc cẩn thận trên những chiếc móc đen bằng nhựa. Vân không có hứng thú với những bộ quần áo con nhỏ chỉ muốn xem mấy cái dây buộc tóc và mấy cái dây đeo điện thoại mà thôi.

,……………………

Vân chọn lựa thật kỹ. Cuối cùng con nhỏ chọn một dây đeo màu đen có hình một chú chột mickey thật dễ thương được đeo ở giữa. Vân sung sướng nói.

– Chắc là anh ấy sẽ thích lắm đây…!!

Vân giật mình lẩm bẩm.

– Mà mình có định tặng cho hắn đâu chỉ là mình buột miệng nói như thế thôi…!!

Trên môi của Vân khẽ nở một nụ cười, ánh mắt mơ màng và khuôn mặt như đang bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng. Con nhỏ mặc dù cố dấu lòng nhưng càng ngày Vân càng nghĩ về Duy nhiều hơn.

Vân tính tiền hai cuốn tryện tranh và sợi dây móc treo điện thoại. Vân mua một tờ giấy dán màu vàng hình cánh bướm và một hộp dùng làm gói quà. Con nhỏ hồi hộp đút tất cả vào một cái túi. Vân dự định khi nào trở về nhà Vân sẽ gói lại rồi tặng cho Duy sau.

Cách Vân hai mươi bước là hai tên thanh niên lúc nãy. Để Vân và Duy khỏi nhận ra chúng. Chúng đội một cái mũ che gần kín mặt.Hai tên kia chụp được khoảng hơn mười tấm ảnh của Vân. Chúng cũng chụp luôn ảnh của Duy. Chúng muốn biết Duy và Vân có quan hệ gì. Khi Duy và Vân lái xe đi chúng cũng phóng xe máy theo. Chúng lượn lờ qua mấy con đường cuối cùng cũng đến nhà sách này. Chúng quyết tâm trong ngày hôm nay chúng phải điều tra cho ra nơi ở của Vân, con nhỏ đang làm gì và những nơi Vân hay đến là những chỗ nào.

Vân vẫn không biết gì cả. Vân cặm cụi ngồi chọn cho mình một cái ghế nhựa trống cạnh hành lang. Âm nhạc phát ra từ chiếc loa làm cho Vân nhức nhối khó chịu. con nhỏ chỉ thích nhạc trữ tình còn nhạc Vũ trường hay nhạc Rock, Vân cảm thấy nghe như búa bổ vào tai. Vân cẩn thận đặt móc khóa vào hộp quà. Sẵn cuộn băng dính Vân quấn nhẹ vài vòng xung quanh mép của nó. Vân ngắm nghía con nhỏ cảm thấy vẫn còn chưa hài lòng, hình như còn thiếu cái gì đó. Vân gắn lại chiếc nơ cho ngay ngắn.

Trên ánh mắt của Vân hiện lên ánh nhìn tinh nghịch. Vân bật cười viết tên lên tấm thiệp và một dòng chúc rất ngô nghê là “Chúc anh sống vui vẻ và sớm tìm được một nửa của mình”. Vân cảm thấy có chút ghen tị và khó chịu khi nghĩ đến lúc phải chia tay và kết thúc giao ước với Duy trong vòng ba tháng nữa. Vân không muốn Duy có quan hệ với các cô gái khác. Con nhỏ chán nản vứt bỏ tấm thiệp vào thùng rác. Vân không hiểu tại sao bây giờ lại cảm thấy khó chịu và bực mình đến thế. Vân lẩm bẩm.

– Tại sao mình lại ghen tị với cô gái sau này được Duy yêu, không lẽ mình đã thích anh ấy rồi. Không lẽ nào, mình không thể thay đổi suy nghĩ về anh ấy nhanh như thế được. Chỉ vừa mới làm bạn tốt của nhau trong vòng có hai ngày thôi mà…!!

Trên xe trở về nhà cả Vân và Duy đều ngượng ngùng. Vân bực mình vì không khí ngượng ngập xung quanh. Con nhỏ cứ lén nhìn Duy mãi. Vân không tìm ra lí do gì để tặng quà cho Duy cả. Cuối cùng con nhỏ đành nói.

– Em biết hơi đường đột nhưng em muốn tặng cho anh một món quà coi như đánh dấu tình bạn tốt của hai chúng ta…!!

Duy kinh ngạc vì không ngờ con nhỏ cũng có suy nghĩ giống như mình. Vân đưa nó cho Duy. Vân đỏ bừng mặt quay đi chỗ khác. Duy sung sướng và hạnh phúc nhận món quà từ tay của Vân. Anh chàng tò mò hỏi.

– Liệu anh có thể biết em mua quà gì cho anh được không…??

Vân càng đỏ mặt hơn. Con nhỏ lúng túng thấy rõ.

– Lúc nào anh về phòng rồi hãy mở…!!

Duy chăm chú nhìn món quà nhỏ xinh được gói bằng một chiếc nơ màu hồng. Duy chưa bao giờ nhận được món quà nào có ý nghĩa và mong đợi như thế này. Anh chàng nâng niu nó như báu vật. Phải chăng những món quà dù nhỏ nhoi do người mà ta thích tặng thì đều đáng quý và đều đáng yêu.

Duy cũng ngượng ngùng đưa cho Vân một túi sách màu trắng hơi nặng. Anh chàng bối rối nói.

– Anh thấy em thích truyện “Harry Potter”. Anh không biết là em đọc đến tập nào nên anh đã mua tất cả cho em bảy tập. Anh hy vọng là em thích…!!

Vân đỏ bừng mặt nhìn Duy. Hai ánh mắt gặp nhau rồi vội quay đi hướng khác. Vậy là Duy và Vân đều có suy nghĩ muốn tặng quà cho đối phương. Vân thấy hơi tiếc tiền. Chúa ơi chỉ cần mua một tập thôi, tại sao anh ấy lại mua những bảy tập làm gì.

– Không cần phải mua nhiều như thế đâu. Em đã đọc được gần hết rồi…!!

– Anh biết nhưng mà em giữ nó làm kỷ niệm đi khi nào em thấy nhớ thì lôi ra mà đọc….!!

– Anh đúng là người hoang phí…!!

Duy bực mình hỏi Vân.

– Em mà nói anh một lời nào như thế nữa là anh sẽ thu hồi lại món quà anh vừa tặng cho em đó…!!

Vân ôm và giữ nó thật chặt con nhỏ vênh lên cãi.

– Có ai tặng quà mà đòi lại như anh không. Đã cho người ta rồi thì không được đòi lại chứ…??

Duy phì cười bảo.

– Đó là do em chê anh hoang phí còn gì….??

– Nhưng mà em nói đúng có sai đâu…!!

– Em còn cãi nữa hả. Đưa đây…!!

Duy giả vờ giật lấy cái túi màu trắng trong lòng của Vân. Con nhỏ giữ thật chặt rồi chuyển sang bên cạnh. Duy chồm qua người của Vân, mục đích của anh chàng chỉ là trêu đùa thôi nhưng đúng lúc chiếc xe phanh gấp và dừng đột ngột làm cho Duy ngã đè lên người của Vân, con nhỏ sợ Duy ngã nên theo phản xạ Vân dang rộng vòng tay kéo Duy thật mạnh vào lòng của mình.

Đây là một tình huống không phải là oái oăm nhất của Vân và Duy vì dù sao họ cũng ngã đè lên nhau một lần ở trong phòng tắm rồi. Điều khách biệt duy nhất là lần này Vân ôm chặt lấy Duy chứ không phải Duy ôm chặt lấy Vân.

Anh chàng tài xế quanh xuống định hỏi hai người có sao không nhưng trông thấy cảnh ôm ấp của hai người. Anh vội quay lên và trên môi hé một nụ cười.

Vân ngại ngùng buông tay ra khỏi người của Duy. Con nhỏ quay mặt đi hướng khác mà không dám nhìn vào mặt và ánh mắt của Duy nữa. Duy cũng ngại ngùng không kém gì Vân. Hai trái tim đập thật nhanh ở trong lồng ngực. Xe ô tô phanh gấp làm cho túi quà của Vân và Duy rơi cả xuống sàn xe.

Cả hai trở về khách sạn trong trạng thái chơi vơi và một nụ cười ở trên môi. Mọi người trong gia đình nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt hiếu kỳ và tò mò. Vân và Duy không dám nhìn nhau trong bữa ăn tối. Cả hai im lặng và cố nuốt cho nhanh rồi về phòng. Duy muốn nhanh biết Vân tặng gì cho mình còn Vân muốn nhanh được đọc lời đề tặng của Duy ở trên bìa sách.

Cả ngày hôm nay Tuấn Anh không có cơ hội gần gũi và nói chuyện với Vân vì con nhỏ bận đi với Duy suốt ngay cả Đào cũng không thấy đâu. Hắn cảm thấy bức bối và khó chịu, mẹ của hắn không để cho hắn yên. Bà ta lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại cho hắn nhớ những dự định, mục đích và lí do vì sao mà hắn phải sang đây.

——————————-

Mọi thứ xung quanh Vân là một màu đen tối. Vân cảm thấy sợ hãi. Con nhỏ la lên thật to. Vân không tài nào ngủ được, chuyện xảy ra chiều nay là một nỗi ám ảnh lớn đối con nhỏ. Vân linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn phát ra thứ ánh sáng màu xanh nhạt. Mọi thứ trong căn phòng trở nên lung linh kỳ ảo. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại Vân mơ thấy mình bị trói và bị bịt giẻ vào mồm. Vân sợ hãi mở ngay mắt ra. Tình trạng này kéo dài suốt từ lúc Vân trèo lên giường đến giờ.

Vân bật dậy. Vân lục tìm chiếc đồng hồ nhỏ trong ngăn kéo của một chiếc bàn làm bằng gỗ. Mới có hơn 2 giờ sáng có nghĩa là phải mấy tiếng nữa bình minh mới lên. Vân đã trằn trọc suốt năm tiếng đồng hồ.

Vân chán nản mở va ly. Con nhỏ lôi quyển sách có tựa đề “Lí trí và tình cảm” ra đọc. Vân yêu thích văn học cổ điển của nước anh đặc biệt là tác giả của cuốn sách này. Vân đọc hết ba tác phẩm của bà. Vân bị câu chuyện cuốn hút. Con nhỏ đọc đến năm giờ sáng. Đôi mắt của Vân díu lại. Vân ngủ gật trên bàn. Con nhỏ quên mất hôm nay là thứ hai đầu tuần. Vân phải đến công ty của Khoa làm việc.

Bố mẹ và ông nội của Vân do phải đi thăm người quen bị ốm nên họ đi ngay từ sáng hôm qua. Có lẽ phải hai hôm nữa họ mới trở về. Vân chưa có lúc nào cảm thấy buồn ngủ như lúc này. Con nhỏ muốn ngủ bù thời gian đã bị mất. Duy đã dậy từ khi nào rồi. Anh chàng đánh răng rửa mặt, quần áo chỉnh tề. Duy gõ cửa phòng của Vân.

Duy gõ hai ba lần mà Vân vẫn không có dấu hiệu trả lời. Anh chàng nhẹ xoay tay nắm cửa rồi bước vào trong.

Duy thấy đèn bàn trong phòng của Vân vẫn sáng và kìa cô công chúa đang ngủ gật ở trên bàn. Vân vẫn mặc bộ đồ ngủ trẻ con và buồn cười đầy hình những con thú dễ thương màu xanh nhạt dài đến ngang gối. Mái tóc đen dài xõa sang một bên. Duy nhẹ nhàng bước lại gần bàn. Gỡ c uốn sách ra khỏi bàn tay của Vân. Duy nhìn tựa đề của cuốn sách. Anh chàng lẩm bẩm.

– Vân mà cũng thích những cuốn sách kiểu triết lí như thế này hay sao. Xem ra sở thích của con nhỏ này đúng là hơi khác người một chút…!!

………………..

Vân giật mình tỉnh giấc. khuôn mặt ngái ngủ và mệt mỏi do tối hôm qua thức khuya. Vân cảm thấy cơ thể mình xìu xuống và chỉ muốn nằm nguyên tại chỗ mà không phải dậy đi làm.

Ánh nắng sớm mai tinh nghịch đang đùa vui trên khung cửa sổ, làn gió thổi nhẹ làm bay hai cái rèm cửa. Vân ngước mắt nhìn ra ngoài trời. Con nhỏ chỉ thấy một màu xanh ngút ngàn của những cây leo và màu xanh đậm của những tấm thảm được cắt tỉa hàng ngày. Một ngày mới lại bắt đầu, không khí trong lành tràn ngập khắp mọi nơi, tiếng nói tiếng cười của những vị khách thuê phòng ở đây đã vang vọng.

Vân vươn vai, cơ thể vặn sang phải và sang trái một cái. Con nhỏ hét lên.

– Cố lên nào…!!

Vân nghe có tiếng cười khúc khích ở đằng sau lưng. Vân giật mình quay lại. Khuôn mặt của con nhỏ đỏ như gấc chín. Nhìn bộ quần áo rộng thùng thình, mái tóc xõa dài và rối lung tung sau một đêm vò đầu bứt tai vì không ngủ được của mình. Con nhỏ bẽn lẽn hỏi.

– Anh…tại sao anh lại vào đây. Em đã nói là anh không nên tự tiện vào phòng của người khác rồi kia mà….??

Duy ngắm Vân thật kỹ. Nhìn con nhỏ lúc này trông dễ thương lạ. Không cần phải trang điểm, đánh phấn bôi son nhưng ở Vân vẫn toát lên một vẻ đẹp tự nhiên và khỏe khoắn. Duy mỉm cười nói.

– Anh chỉ muốn biết là em đã ngủ dậy chưa thôi. Vì mọi hôm vào giờ này anh đã thấy em chuẩn bị đi làm rồi thế mà hôm nay em ngủ say quá….!!

Vân hốt hoảng lục tìm chiếc đồng hồ con ở trong hộc tủ đựng đồ. Con nhỏ nhăn nhó vì đã hơn bảy giờ rồi. Vân chỉ có có hơn hai mươi phút nữa thôi là đến giờ làm việc ở công ty. Nếu Vân hôm nay mà đến muộn nữa thì thế nào Khoa cũng phạt và mắng Vân thật nặng. con nhỏ là chúa hay đi làm muộn và hay viện cớ nên Khoa đã quen và đã chán nghe con nhỏ giải thích rồi.

Vân chạy biến vào phòng tắm. Con nhỏ vội đánh răng rửa mặt, chải đầu, mặc quần áo. Nhìn tốc độ của Vân có thể đoán con nhỏ hoàn thành tất cả trong vòng chưa đầy mười phút.

Phòng tắm của Vân là phòng cá nhân nên chỉ rộng khoảng hơn hai mét. Tất cả mọi thứ đều được lát bằng đá hoa màu xám xanh. Vân không bao giờ nhảy vào bồn để tắm con nhỏ thích tắm dưới vòi hoa sen hơn. Trước khi rời khỏi phòng tắm. Vân ngắm nhìn lại khuôn mặt của mình trong gương lần cuối. Vân vội vã vớ lấy cái túi sách, con nhỏ chuẩn bị đi làm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN