Cô Dâu Bỏ Trốn
Chương 67
Anh không dám vào thăm em, vì anh sợ em vẫn còn giận anh sau chuyện hôm ấy. Anh đã ăn không ngon ngủ không được suốt mấy ngày qua, anh thật là ngu dại khi làm em bị tổn thương nhưng em biết không đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, anh gặp cô ta vì anh muốn kết thúc lại mọi chuyện trong quá khứ. Anh muốn kể cho em tất cả khi em lành bệnh. Vân…! Em có biết là ngay từ lần đầu gặp em, anh đã bị em cuốn hút và luôn tìm mọi cách để chiếm lấy trái tim em….!!
Vân đỏ bừng cả mặt vì lời tỏ tình của anh chàng. Vân ấp úng:
– Em tưởng anh không thành thật….!!
– Không thành thật với em à…??
Duy đặt tay của Vân vào ngực mình:
– Này, em lắng nghe xem tim anh đập ra sao? Ban nãy đứng chờ ngoài cửa. Anh đã nôn nóng muốn chết khi đợi chị Hằng bưng khay thức ăn của em ra ngoài, anh đã cảm tưởng mình đã sống một trăm năm. Đến khi trông thấy cái khay trống không, anh đã mừng phát điên, lúc nãy anh cảm tưởng là mình đã chết rồi. Vân, em tin anh không? Anh Chưa bao giờ anh bị xúc động như thế..!!
Mặt của Vân đã bị ánh mặt trời thiêu đốt. Duy đều đều xúc cảm nói:
– Em còn nhớ hôm chúng ta tình cờ gặp nhau ở trên vỉa hè ngoài đường phố không ..?? Cơ thể của anh đã bị đóng băng lại, trái tim ngừng đập khi anh nhìn vào đôi mắt trong veo của em. Trong lúc đó anh đã linh cảm được rằng mình sắp gặp phải rắc rối. Đến khi anh nghe em nói, đất trời đột nhiên sáng hẳn lên. Một tình cảm là lạ làm anh choáng váng. Và kể từ đó anh đã cố gắng làm quen với em. Anh như con thiêu thân bị ánh đèn thu hút, càng lúc càng muốn đâm vào cõi chết và anh biết rằng mình sẽ không thể nào sống nổi nếu thiếu em….!!!
……………..
Vân không nói gì cả. Ngay từ khi còn nhỏ Vân đã mấy trăm lần nghĩ về tình yêu, Vân đã tưởng tượng bao nhiêu hình ảnh về cảnh này, nhưng Vân không tưởng tượng ra cái cảm giác ngây ngất như lúc này. Hai tay Duy nâng mặt của Vân lên, mắt anh chàng say đắm trong mắt của Vân. Một lúc sau Duy hỏi:
– Vân em còn giận anh không…?
Vân ngồi lặng thinh không biết phải trả lời sao. Tại sao Vân giận Duy? Vân đã quên mất. Chuyện đó đã xưa lắm rồi, Vân làm sao nhớ cho được?. Duy mỉm cười thật ngọt với Vân, đôi dòng lệ đang lăn dài trên má. Giọng của Duy bồi hồi:
– Em nói gì đi. Em có chấp nhận lời xin lỗi của anh không, em có tha thứ cho anh không và có đồng ý từ nay mãi mãi làm người yêu của anh không. Em hãy mau nói cho anh biết nếu không anh sẽ chết vì hồi hộp và lo lắng mất…!!
Nghe giọng van lơn và tha thiết của anh chàng. Vân tròn xoe nhìn vào khuôn mắt lạnh tanh đang ửng hồng như vừa nhấp hai ngụm rượu mạnh của Duy, chúng làm cho trái tim của Vân đập lên rộn ràng. Vân lắc đầu ấp úng nói:
– Em không biết nói gì với anh vào lúc này cả. Em chỉ còn có một điều thắc mắc…!!
Duy hấp tấp hỏi:
– Điều gì…??
– Tại sao anh lại nói dối em suốt bao nhiêu ngày qua. Anh từng nói là dù em không phải là người anh sẽ chọn làm vợ nhưng em làm bạn của anh đúng không. Tại sao anh lại nói với em là anh chưa từng yêu ai, vậy thì Đào là gì của anh, em đúng là một con ngốc khi tin anh vô điều kiện như vậy.
Em tưởng rằng cuộc sống bao ngày qua của anh chỉ gói gọn trong học hành và công việc nhưng mà tất cả hóa ra lại không phải là vậy. Chính cuộc sống của anh mới rực rỡ muôn sắc màu, anh có một cô người yêu thật dễ thương và đáng yêu. Cô ấy hình như rất yêu anh. Em chúc anh và cô ấy thật hạnh phúc. Ngay ngày hôm nay em sẽ giúp anh hủy hôn để anh và cô ấy quay về bên nhau. Em không muốn là một kẻ chắn ngang đường tình duyên của hai người…!!
Duy kinh hãi nói.
– Em không thể hủy hôn với anh được. Anh không muốn điều đó và không bao giờ để cho nó xảy ra. Em có biết là bây giờ trong trái tim của anh chỉ có mình em thôi không. Anh sẽ phải sống ra sao trong những ngày tháng còn lại mà không có em. Đúng là cô ấy từng góp phần làm cho cuộc sống của anh thêm phần tươi sáng và hạnh phúc nhưng cái đó đã thuộc về quá khứ rồi.
Lẽ ra anh và cô ấy đã hạnh phúc nếu như anh không bị tai nạn và nếu như anh không gặp em. Tình duyên của chúng ta là định mệnh, anh không muốn quá khứ là bóng ma ám ảnh phá vỡ đi hạnh phúc trong hiện tại và tương lai của chúng mình…!!
– Anh nói hay lắm. Em đồng ý là cái gì thuộc về dĩ vãng thì không nên đào bới lên làm gì. Nhưng đây là chuyện khác, cô ấy là quá khứ của anh ư ? Em không nghĩ như vậy đâu. Cô ấy yêu anh, anh có biết điều đó không ? em không biết hai người đã yêu nhau trong bao lâu nhưng nó vẫn có một sợi dây vô hình liên kết hai người lại. Anh đã xác định rõ ràng tình cảm của bản thân anh chưa, em nghĩ là vẫn chưa, nếu anh đã quên tại sao anh lại đau và lại buồn thẫn thờ.
Em còn để ý anh hay thở dài, ánh mắt dõi nhìn về một cõi xa xăm, phải chăng hình bóng người xưa chưa bao giờ tan biến trong trái tim anh. Em xin anh hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói anh thích em và quan tâm đến em. Em không muốn ảo tưởng và không muốn mai sau chúng ta phải hối hận về quyết định vội vàng của hôm nay…!!
Duy đau khổ giải thích.
– Anh yêu Đào hơn mười năm. Cả tuổi thơ của anh cho đến hai năm về trước, trong trái tim của anh chỉ có mình cô ấy thôi. Đúng anh đã yêu cô ấy cuồng say. Anh tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của mình, cái ngày anh tỏ tình với cô ấy. Chỉ một cái gật đầu của cô ấy đã khiến cho anh phát điên, anh cảm thấy mọi thứ trên đời này chẳng có nghĩa lý so với cái gật đồng ý của cô ấy.
Hơn mười năm anh yêu cô ấy trong âm thầm, anh chỉ chính thức làm bạn trai của ấy được hơn sáu tháng. Sáu tháng yêu điên rồ, sáu tháng hạnh phúc ảo tưởng. Anh bây giờ không tài nào nhớ nổi mình đã sống như thế nào trong thời gian đó, có lẽ anh đã cười khi ngủ, mơ mộng và ngẩn ngơ khi ăn, học hành không vào vì trí óc của anh đã tràn ngập hình bóng của cô ấy và có lẽ anh đã làm thơ và hát tình ca tặng cô ấy. Anh đã cố làm tất cả để cho ấy vui…!!
Vân bàng hoàng ngồi nghe, trái tim của Vân như có ai đó đang bị bóp nghẹt. Người đàn ông mà Vân yêu đã trao hết cả linh hồn, niềm tin và tất cả mật ngọt cho mối tình đầu đẹp như mơ của mình, đối với Vân, Duy coi Vân là cái gì. Vân đau khổ nhắm mắt cố ngồi nghe Duy nói tiếp.
– Anh đã ảo tưởng khi cho rằng cô ấy cũng yêu anh nhưng không phải, người mà cô ấy yêu và thích lại là một người đàn ông khác, đó chính là anh trai của anh. Cô ấy chỉ dùng anh làm một con tốt cho cô ấy đến gần anh ấy mà thôi. Em có biết kẻ đứng sau gốc to ở trường để nghe lén cuộc nói chuyện của họ đau khổ và nhục nhã như thế nào không. Tình yêu hơn mười năm, anh đã dệt bao nhiêu mộng, bao nhiêu ước mơ, anh đã bỏ công vun sới cho tình yêu tốt tươi nhưng anh nhận được gì chỉ là một con số không to tướng.
– Anh không hề hận cô ấy, anh chỉ hận bản thân mình quá ngu dốt, tình yêu và những suy nghĩ vẩn vơ đã che mất đi lí trí của anh, lẽ ra anh phải nhận ra tình cảm thật của cô ấy đối với anh. Khi ở bên anh cô ấy luôn hỏi về Tuấn Anh, cô ấy luôn khóc và lo lắng cho hắn, còn đối với anh cô ấy chỉ tìm đến khi có chuyện buồn và khi cô ấy cô đơn. Anh tự hỏi mình là gì của cô ấy, chỉ là một cái giẻ lau hay là một con cún con để cho cô ấy ôm và tự an ủi khi cô ấy gặp phải chuyện gì.
Nước mắt trên mi mắt của Duy rơi xuống. Nó trong suốt như thủy tinh. Vân đau xót, lấy khăn tay lau đi hai dòng lệ đang tuôn trào. Bàn tay của Duy nắm chặt lấy tay của Vân. Duy hít một hơi thật sâu, anh chàng đang cố kể lại chuyện tình tan vỡ và đau buồn của mình.
– Em có biết anh đã đứng chết lặng ở đó. Lúc đó anh đã mong mình đang nghe nhầm và đang nghe một câu chuyện của một người khác, đúng anh đã ước người mà họ đang nói đến không phải là anh. Nhưng đau đớn thay đó là sự thật, cô ấy không yêu anh, người mà cô ấy yêu là anh trai của anh. Cô ấy chịu đến với anh, chịu làm bạn với anh vì cô ấy không có được tình cảm của anh ấy.
Anh bây giờ mới hiểu vì sao anh ấy lại căm ghét anh đến thế, hóa ra đã từ lâu rồi ngay từ khi còn nhỏ anh ấy đã ghét anh. Anh ấy sợ anh cướp đi tất cả của anh ấy.
Anh ấy luôn ganh ghét vì anh có được mọi thứ. Nhưng mà anh nói thật, anh không cần thứ gì cả, anh nguyện đánh đổi mọi thứ để có được cô ấy. Em thấy anh có ngu ngốc và dại khờ quá không. Anh đã quỳ xuống van xin cô ấy nghĩ lại và quay về bên anh nhưng cô ấy lại vô tình quay mặt đi. Người mà cô ấy chọn chỉ có Tuấn Anh mà thôi.
– Anh đã gầy dộc đi, không ăn không uống được gì, anh chán ghét hết tất cả mọi thứ. Anh đã đứng dầm mưa ở trước cửa nhà của cô ấy, gọi điện cho ấy hằng đêm, anh chỉ mong được nghe giọng nói của cô ấy dù chỉ là một câu chào thôi nhưng đáp lại chỉ là một sự im lặng đáng sợ đến tàn nhẫn.
Anh đã đứng chết lặng nhìn hai người họ sánh bước đi trên đường, họ cười đùa vui vẻ với nhau còn anh cô đơn lẻ loi một mình. Anh đã sống âm thầm trong bóng tối, anh chỉ dám đứng ngắm cô ấy từ xa.
– Anh đã đánh nhau với Tuấn Anh một trận. Hai thằng điên quần nhau trên sân cỏ của nhà trường, quần áo rách nát, khuôn mặt tím bầm. Cô ấy đã hét anh và chửu anh là đồ độc ác, cô ấy chạy lại âu yếm lau mặt và hỏi hắn có đau không.
Ánh mắt của cô ấy nhìn anh đầy giận dữ. Lòng và trái tim của anh tan nát, đánh thắng anh ta chẳng có tác dụng gì cả nó không làm cho anh dịu bớt đi cơn đau mà chỉ làm cho anh rời xa cô ấy hơn mà thôi.
…………..
Cho đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao mình bị tai nạn mất trí nhớ, hình ảnh của cô ấy chỉ là một ảo ảnh trắng xóa như bóng ma trong quá khứ. Anh muốn quên đi và làm lại từ đầu.Từ khi em đến anh đã có thể hít thở bầu không khí trong lành, anh có thể cười và có thể là chính mình. Anh không tưởng tượng nổi nếu mai sau khi không có em anh sẽ sống như thế nào. Em có thể vì anh vì tình cảm chân thành anh dành cho em mà suy nghĩ lại lời đề nghị của anh được không…??
Nước mắt đã tuôn rơi đầy khuôn mặt tái xanh vì ốm của Vân. Vân lặng t hinh ngồi nghe gió thổi ngoài cửa sổ, nghe tiếng chim hót trong vườn cây, phải chăng chẳng có con chim nào cả, mà là do trong trái tim của Vân đang tạo nên giai điệu. Vân yêu Duy đó là sự thật rồi, nhưng liệu có mạo hiểm quá không vì nhỡ đâu mai sau khi Duy khôi phục lại được trí nhớ. Duy sẽ bỏ Vân mà quay lại với Đào thì sao. Tình cảm của họ trong hơn mười năm đâu có dễ xóa nhòa, dù họ có gây đau khổ cho nhau thì vẫn có thể tha thứ được.
Có con đường nào là mãi bằng phẳng đâu nhất là con đường tình yêu, cái thuở yêu vu vơ và trẻ con ấy ai mà chẳng phạm sai lầm, đến ngay cả những người trưởng thành và đã bị thất tình không biết bao nhiêu lần còn nhẫm lẫn huống chi những người trẻ tuổi chưa yêu lần nào.
Vân hoang mang không biết trả lời Duy như thế nào cho phải. Vân chán nản nói.
– Em không thể trả lời anh ngay được. Em cần phải suy nghĩ thêm nhưng em có thể nói với anh ngay lúc này là em đã thích anh từ lâu, còn có chấp nhận tình cảm của anh không em vẫn không dám chắc vào điều đó…!!
Duy mừng phát điên lên. Anh chàng sung sướng nói.
– Tại sao lại không, em vừa nói em thích anh đúng không vậy tại sao chúng ta không cùng nhau tận hưởng trái ngọt của tình yêu ngay từ ngày hôm nay mà phải đợi đến mai sau làm gì, thời gian vô tình lắm em ạ. Anh không muốn anh phải hối hận thêm một lần nữa. Đồng ý làm bạn gái của anh em nhé…??
Vân đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Con nhỏ lúng túng nói.
– Em đã nói là hãy để cho em suy nghĩ rồi còn gì. Sao anh cứ bắt ép người ta mãi thế…!!
Duy siết bàn tay của Vân thật chặt. Giọng anh chàng âu yếm.
– Em thừa biết tính của anh rồi còn gì. Cái gì mà anh đã muốn là anh sẽ cố giữ cho bằng được, anh đã yêu thất bại một lần, lần này anh sẽ giữ em cho thật chặt. Anh cảnh cáo em nếu em mà dám để mắt hay cười đùa với một người đàn ông nào khác anh thì chính anh sẽ giết chết anh ta….!!
Vân rùng mình sợ hãi, giọng của anh chàng khủng khiếp quá. Vân run run hỏi.
– Anh đang dọa em đúng không. Nếu không em báo cho anh một tin buồn là em đã lỡ để ý đến một người rồi….!!
Bàn tay của Duy bóp vai của Vân như hai gọng kìm. Ánh mắt vằn đỏ, Duy gằn giọng hỏi.
– Em nói đi, anh ta là ai, Khoa hay là Tuấn Anh….??
Vân bật khóc nói.
– Đúng, em đã để ý đến anh ta, em thích anh ta, em quan tâm đến anh ta nhưng anh ta lại vô tình không để ý đến em. Anh ta đã làm cho em bị tổn thương, em hận ta và có lẽ em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta….!!
Duy đau buồn hỏi.
– Em có thể cho anh biết người đó là ai được không…??
– Tại sao em lại phải cho anh biết. Anh có quan tâm đến cảm nhận của em đâu. Cái gì anh cũng tự quyết định lấy một mình, anh chưa bao giờ hỏi em có thích, có vui lòng làm theo ý kiến đó của anh không. Anh là một tên độc tài…!!
– Em chửu anh là gì cũng được, chỉ cần em nói tên của anh ta thôi…!!
Vân nhìn thẳng vào mặt của Duy. Bàn tay sờ nhẹ lên gò má mịn màng và thô ráp của Duy. Mùi đàn ông quyến rũ làm cho Vân ngất ngây. Đúng thế hiện tại mới là quan trọng, dù chỉ là người yêu của anh ấy trong mấy ngày thậm chí chỉ mấy tiếng thôi cũng đã là hạnh phúc lắm rồi. Chỉ cần người đó là anh, mình quan tâm đến quá khứ của anh ấy làm gì, hãy cho nó ngủ yên và hãy chôn chặt nó dưới nấm mồ.
– Người đó có lúc lạnh như băng, có lúc nóng như lửa. Người đó làm cho em quay cuồng, em không thể hiểu người đó đang nghĩ gì, em bị người đó thu hút, tâm trí và trái tim của em không ngừng gọi tên của người đó…!!
Ánh mắt của Vân nồng nàn nhìn vào đôi mắt ấm nóng của Duy. Cả hai đã hiểu trái tim của mình cần gì và đang nghĩ về ai.
Duy cười, hình như câu nói của Vân làm anh chàng sung sướng, khuôn mặt bừng sánh, đôi mắt rực lửa nhìn Vân.
– Em lúc nào cũng thế! Rồi đột nhiên cúi xuống hôn Vân với tiếng thì thầm.
– Vân…!! Vân ! em đáng yêu lắm…!!
Đây là nụ hôn thứ ba của Duy khiến cho Vân đê mê rụng rời, và không rõ từ phút nào đôi tay của Vân đã ôm sát Duy. Hồn Vân bay bổng tận đâu đâu, Vân như kẻ rơi xuống sông đang bị nước cuốn tròn xoáy nước! Khi môi Duy rời khỏi môi vân thì Vân không còn biết gì nữa. Mắt nhắm nghiền, nhưng tai vẫn mở to để nghe tiếng Duy gọi:
– Vân, em làm cho anh như vừa trải qua một ngày ở trên thiên đường…!!
Rồi nụ hôn kế tiếp lại đến, lần này mạnh mẽ, dữ dội hơn. Không phải là con nước xoáy nước, mà là một trận bão cuồn cuộn thổi. Vân không thể nghĩ ngợi, không thể thở được. Toàn thân Vân bây giờ tan thành nước, tan thành đất, thành hư vô. Có tiếng gõ nhẹ ở cửa phòng, Vân giật mình, nhưng Duy vẫn ôm chặt không cho Vân cử động. Vân hoảng hốt:
– Có người vào kìa….!!
– Mặc họ….!!
Thật lạ lùng. Khi Duy buông Vân ra thì Vân bây giờ không còn là Vân của lúc trước nữa. Một đời sống mới đã thành hình. Vân bây giờ đã thoát xác thành một người khác, thích khóc, thích cười, thích hát một cách ngô nghê. Vùng tay ra như một kẻ mê ngủ sau nhiều ngày chợt tỉnh. Đời sống đẹp khôn cùng, Vân yêu đời quá! Vân sung sướng quá! Người của Vân ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!