-Chị nghĩ tôi là con ngốc hay sao???Nhường chị??Chị nghĩ cái ghế này, tôi muốn ngồi lắm hả??-Cô nghĩ
…Một lúc sau…
Mẹ cô bước tới cạnh anh, nói thầm vào tai anh một điều gì đó, nghe xong, anh có vẻ thất vọng tràn trề…
Được một lúc
Cô quay trở lại, cô thấy anh không nói gì, cơ bản chính là sắc mặt anh rất lạ, nói chính là rất tệ..
Cô không dám nói gì chỉ biết im lặng, nhưng im lặng một lúc cô lại cảm thấy rất sợ hãi.Cô cũng từng có cảm giác đó nên cô biết…
Buổi dự tiệc kết thúc, anh chở cô về nhà…
Trên xe, anh đã nói:
-Người kia là Ngọc Nhi?
-Hả??…À, người đó là chị tôi…
-Tại sao cô phải làm thế?
-Tôi làm gì???
-Người kết hôn với tôi đáng nhẽ là cô ấy, cô lại bỏ thuốc mê, muốn gả thay cô ấy??Tôi nói cho cô biết, cô chỉ có cái chức phu nhân trên danh nghĩa nhưng người tôi yêu cuối cùng không phải cô là cô ấy!
-Tôi biết rồi
Nói xong, anh dừng xe lại một đoạn đường vắng
-Còn không mau xuống xe?-Anh hạ lệnh
-Được!!
Nói rồi, cô im lặng bước xuống xe, còn hắn thì chạy đi mất.Ở đoạn đường vắng như này, cơ bản là không có một chiếc xe nào đi ngang qua đây, thôi thì cô phải đi bộ về nhà.
Tới một đoạn cầu, cô thấy cảnh ở đó rất đẹp, cô nghĩ thầm
-Nếu mình trở thành ngôi sao toả sáng trên bầu trời kia thì tốt biết mấy!!!
Cô lại tự mình thở dài.Thời gian cũng dần trôi qua, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, liền tìm một chỗ kín đáo để nằm.
Sáng hôm sau…
Cô hé mắt dậy..
-Tôi đang ở đâu đây!??
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!