Cô Dâu Hai Trăm Triệu - Chương 2-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Cô Dâu Hai Trăm Triệu


Chương 2-1



edit: mèo suni

Sau khi trở về nhà, Lăng Tâm Đồng vẫn luôn nghĩ tới tin tức hôm nay nghe được ở nhà hàng – Fassell bị khủng hoảng tài chính.

Không biết ba định giải quyết chuyện này như thế nào? Sẽ nhờ người nào trợ giúp đây?

Cô cũng hiểu rằng chuyện này tuyệt đối không thể để cho mẹ biết, nếu không mẹ sẽ lo lắng ăn không ngon, nhưng mà, cô có thể vì ba làm những gì đây?

Lúc cô miên man suy nghĩ, Lăng Bá Vĩ đã về nhà!

Mẹ Lăng vừa thấy người chồng nhiều ngày không về nhà của mình, vô cùng vui vẻ: “Ông xã, anh trở về cũng không nói trước một tiếng, em đi chợ mua chút đồ ăn anh thích ăn nha!”

“Không cần đâu, bình thường một chút thời gian về nhà cũng không có, anh rất áy náy đối với em và Tâm Đồng, anh thấy bữa tối hôm nay chúng ta cùng ra ngoài ăn đi!” Lăng Bá Vĩ xin lỗi nhìn vợ.

“Giữa trưa con đi tìm ba sao?” Mẹ Lăng kinh ngạc hỏi: “Sao không dẫn mẹ theo?”

“Mẹ, không phải buổi sáng mẹ Lưu hẹn mẹ đi dạo phố sao, cho nên con không tìm thấy mẹ.” Tâm Đồng hơi hơi mỉm cười: “Hơn nữa con cũng đột nhiên nảy ra ý định muốn tìm ba thôi, nên không nói cho mẹ!”

“Con thật sự không muốn đi sao?” Lăng Bá Vĩ hỏi con gái, giữa trưa ba con bọn họ không nói cái gì, ông muốn lợi dụng thời gian dùng bữa tối tâm sự với con gái, tiện thể hỏi cô và Hải Nghị nói với nhau chuyện gì.

“Không đi, ba và mẹ đi hưởng thụ thế giới riêng của hai người đi!” Cô nói xong thấy mẹ đỏ mặt, cười càng vui vẻ.

“Đứa nhỏ này, được rồi, chúng ta đi thôi, con nhớ phải ăn cơm đó.” Lúc này Lăng Bá Vĩ mới đi ra ngoài với vợ.

Mắt thấy bọn họ đã đi, khóe miệng Tâm Đồng cong lên, nở ra nụ cười hạnh phúc.

Tuy rằng đã đến thời gian dùng bữa tối, nhưng do cô ăn đồ ăn Trung Quốc quá nhiều, nên bây giờ không đói bụng, dứt khoát về phòng chuẩn bị tư liệu cho cuộc họp công ty vào ngày thứ hai.

Trong lúc cô đang đánh tư liệu, đột nhiên di động vang lên, nhìn tên hiển thị, là Phương Hữu An gọi.

Hiện giờ Tâm Đồng đi làm ở công ty quảng cáo nhà anh ta, nhưng hai người không chung một bộ phận.

“Cuối tuần còn gọi điện thoại tới, có chuyện gì không?” Cô một bên lật tư liệu, một bên đánh số liệu vào máy tính.

“Sao lại vô tình như vậy, trừ lúc đi làm, tôi không thể quan tâm cô một chút sao?” Phương Hữu An hì hì hỏi.

“Mỗi ngày chúng ta gặp mặt ở công ty, quan tâm quá nhiều ngược lại có vẻ mờ ám.” Từ mười năm trước, sau khi Mộ Hải Nghị âm thầm rời đi, cô không hề thích bị tình cảm ràng buộc, lại nói quen biết với Phương Hữu An nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn xem anh là bạn, ngoài ra không còn ý nào khác.

“Mờ ám?” Phương Hữu An nhanh chóng giải thích: “Tâm Đồng, tôi không chỉ muốn mờ ám, thứ tôi muốn chính là –”

“Phương Hữu An, chúng ta quen nhau mấy năm?” Lăng Tâm Đồng ngắt lời anh nói.

“Quen nhau mười mấy năm thì sao? Chúng ta vẫn luôn duy trì mối quan hệ này, không phải chúng ta rất có duyên sao?”

Cô duỗi lưng một cái: “Tóm lại anh điện cho tôi muốn nói gì, nếu không quan trọng thì đừng gọi điện thoại, tôi còn có một đống tư liệu hội nghị cần chuẩn bị.”

“Có muốn tôi giúp cô chuẩn bị không?” Từ nhỏ đến lớn nếu có thể giúp cô làm việc, anh ta không bao giờ bỏ qua.

“Không cần, chưa chắc cậu làm tốt hơn tôi.” Mọi ngừoi càng lúc càng lớn, cô biết nên vachk ra ranh giới với anh, cũng không hề cho anh cơ hội giúp đỡ.

“Ai! Được rồi! Tôi không làm ồn cô nữa, nhưng mà –” Phương Hữu An cầm điện thoại, do dự một lát rồi nói: “Nghe nói câu ta đã trở lại.”

“Cậu ta là ai?” Cô lại dồn sự chú ý lên việc đánh tư liệu.

“Mộ Nguyệt Phong.” Nói đến cái tên này, không hiểu sao ngực Phương Hữu An thắt lại.

“Mộ……” Tâm trạng Lăng Tâm Đồng bỗng nhiên trầm xuống: “Sao lại đột nhiên nhắc đến anh ta?”

Ba người bọn họ quen nhau từ hồi tiểu học, trong trí nhớ bọn họ còn vì chính mình đặt một cái biệt hiệu “Tam kiếm khách”, nhưng mà sau khi Mộ Hải Nghị không nói một tiếng biến mất, Phương Hữu An không hề đề cập tên của anh nữa, hiện tại vì sao lại nhắc tới?

“À…… Không có gì, bởi vì nghe nói cậu ta trở về, có chút…… Có chút kinh ngạc, cho nên mới nói cho cô nghe.” Anh ta ậm ừ nói.

“Nghe cậu nói chuyện lắp bắp, có phải làm chuyện trái với lương tâm không?” Cô nói đùa.

“Ai nói? Tôi không có.” Anh vội vàng giải thích.

“Hôm nay anh thật sự rất kỳ quái, lo lắng cái gì vậy?” Cô phát hiện hôm nay Phương Hữu An không giống thường ngày, làm đáy lòng cô nghi ngờ.

“Ai! Quên đi, không nói nữa, nếu cô vội, ngày thứ hai dien…dan$. khi đi làm tôi đến văn phòng nhìn cô.”

Anh nóng nảy nói xong liền cúp điện thoại.

Nghe điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Tâm Đồng nghi hoặc nhướng mày: “Thật là, hôm nay anh ta uống lộn thuốc sao? Hay hôm nay gặp phải quái vật?”

Gãi đầu, cô tắt di động, thầm nghĩ khi đi làm vào ngày thứ hai sẽ hỏi anh rốt cuộc là có việc gì?

Đêm đó, Lăng Tâm Đồng chờ ba mẹ trở về đã gần 10 giờ.

Việc làm cô vui vẻ chính là sau khi ba ăn tối xong không trực tiếp về bệnh viện, mà đưa mẹ về, nhìn bộ dáng tươi cười rạng rỡ của ba, dường như không bởi vì bệnh viện gặp chuyện mà bối rối.

Đến khi mẹ trở về phòng nghỉ ngơi, thấy ba vẫn ngồi ở phòng khách pha trà, Tâm Đồng liền đi tới ngồi xuống ghế ở bên người ông: “ Ba, người lại uống trà một mình sao?”

“Ba tưởng rằng con đã ngủ, uống trà với ba đi!” Ông lấy một cái ly,rót trà cho cô: “Ngửi thử xem, rất thơm phải không?”

“Dạ…… Thật thơm.” Cô bưng ly lên để ở trước mũi ngửi ngửi, lại nhìn về phía ba: “Ba, hình như đêm nay tâm trạng ba không tệ?”

“Đúng vậy! Có thể nói hôm nay ba cảm thấy rất thoải mái.” Lăng Bá Vĩ nhắm hai mắt, thở dài thật to.

“Chẳng lẽ……” Cô nhẹ giọng hỏi: “ Chuyện ở bệnh viện đã giải quyết?”

“Tạm thời đã được giải quyết, đã có được một ít tiền làm vốn xoay vòng, nó có thể giúp chúng ta rất nhiều chuyện, chỉ cần thay đổi một số thứ thì không lâu nữa bệnh viện có thể ổn định lại.” Lăng Bá Vĩ cực kì tự tin nói.

“Là ai giúp chúng ta?” Nếu cô biết là ai, nhất định sẽ tự mình tới cửa cảm ơn đối phương.

“Cái này con không cần đã biết.”

“Ba.” Cô nhíu chặt mi: “Sao ba coi con như người ngoài, con chính là con gái của người, vì sao có việc gì xảy ra cũng không nói cho con biết?”

“Chuyện này…… Không phải ba không nói, mà là chuyện ở bệnh viện không cần con lo lắng.” Nếu là chuyện tốt ông tự động chia sẻ với con, nhưng bệnh viện kinh doanh không tốt, ông không muốn làm vợ và con gái của ông nhọc lòng.

“Chuyện của ba chính là chuyện của con, trừ khi ba khinh thường con.” Cô vểnh cái miệng nhỏ lên.

“Này……” Lăng Bá Vĩ cười gật gật đầu: “Ba làm nghề y cũng đã nhiều năm, cho nên quen biết không ít bạn tốt, vài người giúp đỡ, liền nhanh chóng giải quyết xong vấn đề.”

Nghe ba nói như vậy, một lúc sau cô mới cười nói: “Nói như vậy nhân duyên của ba thật không tồi nha!”

“Bây giờ con mới biết hả.” Ông cười, trỏ vào cái trán của Tâm Đồng, nhìn con gái càng ngày càng xinh đẹp, đáy lòng ông vừa kiêu ngạo vừa thỏa mãn.

Mà ông cũng cảm thấy có lỗi với con gái, không phải ông cố ý muốn dấu diếm người đã giúp đỡ, nhưng ông đồng ý giữ bí mật với Mộ Hải Nghị, đương nhiên phải tuân thủ lời hứa.

“Được rồi, hiện tại con đã an tâm, còn có một ít tư liệu hội cần chuẩn bị, con về phòng trước.”

“Đúng rồi, ba quên hỏi, hôm nay con và Hải Nghị –”

“Đừng nói chuyện đó, mười năm không gặp, dù quá khứ có thân thiết cỡ nào thì cũng xa lạ, sau khi ba rời khỏi nhà hàng, chúng con ai đi đường nấy.” Tâm Đồng lấy tay che mắt rồi đứng lên.

“Được rồi! Người trẻ tuổi suy nghĩ của bản thân, ba chỉ là hy vọng các con có thể thân thiết như ngày xưa, đừng có lúc nào cũng cãi nhau như bây giờ. Con cũng đừng làm việc quá muộn, đi ngủ sớm một chút.” Lăng Bá Vĩ nói.

“Con biết rồi.” Tâm Đồng cười với ba sau đó trở về phòng.

Trở lại phòng, ngồi trước máy tính, cô nghiêm túc làm việc, đột nhiên cảm thấy khát nước, muốn uống trà ba pha, nhưng mới ra khỏi phòng lại thấy ba ngồi một góc trong phòng khách lặng lẽ nói chuyện điện thoại.

“Chào Hải Nghị, ngại quá, đã trễ thế này còn quấy rầy cháu, ba của cháu có ở đó không? Bác muốn cảm ơn ông ấy.” Lăng Bá Vĩ chân thành nói.

“Ba con đi công tác ở nước ngoài, ông ấy biết ngài nhất định làm như vậy, trước khi đi còn dặn con nhất định phải chuyền lời cho người đừng để chuyện đó trong lòng, ông ấy không chủ động liên lạc với ngài vì sợ ngài xấu hổ.” Mộ Hải Nghị vừa nói vừa lật xem tạp chí dien…dan$. y học ở trên giường.

“Bác thật may mắn khi có người bạn tốt này.” Lăng Bá Vĩ nhẹ nhàng thở dài: “Đúng rồi, chừng nào con đến bệnh viện làm việc?”

“Thứ hai tuần sau.”

“Tốt lắm, bác sẽ chờ cháu, thật sự cám ơn cháu đồng ý tới bệnh viện giúp bác.”

Hai tháng trước, ông không ôm hy vọng gì khi hỏi Hải Nghị có đồng ý về nước giúp ông hay không, không nghĩ tới nó lại đồng ý, làm ông vừa mừng vừa sợ.

“Lời này bác đã nói rất nhiều lần, xin đừng khách khí như vậy.” Mộ Hải Nghị ngăn cản ông nói tiếp.

“Được, bác không nói nữa.” Lăng Bá Vĩ nhìn đồng hồ trên tường: “Thời gian không còn sớm, cháu nghỉ ngơi đi!”

“Bác cũng vậy.”

Lúc Lăng Bá Vĩ đặt điện thoại xuống phía, Tâm Đồng đứng ở ngoài cửa phòng hoàn toàn ngây người, lúc này cô mới hiểu hóa ra người trợ giúp ba cô chính là Mộ gia.

Nhưng tại sao ba lại giấu cô?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN