Cô Dâu Hoa Yêu - Chương 19: Vừa gặp đã yêu cái gì, gạt người cả thôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Cô Dâu Hoa Yêu


Chương 19: Vừa gặp đã yêu cái gì, gạt người cả thôi



Editor: Xám

Đúng là hợp đồng này không dễ kí kết, Thẩm Luật cũng rất hào phóng, mở tiệc chúc mừng ở lầu Phú Quý có mức chi phí cao kinh người trong truyền thuyết. Điều kì lạ là, mắt thấy đã đến sáu giờ, tổng giám đốc đại nhân vẫn chưa xuất phát. Sau khi nhận được hai cuộc điện thoại hỏi dò có xuất phát không của trợ lý Ada và Phan Tường, cô định gõ cửa đi vào thám thính kết quả, nhưng cửa đã mở ra. Thẩm Luật nhìn thấy cô đứng ở cửa, cau mày hỏi: “Đứng ở đây làm gì?”

“Ngoài những người ở phòng làm việc và đang đi công tác thì đã đến đông đủ rồi. Tôi muốn hỏi xem có cần hoãn lại…”

“Để bọn họ đợi.” Anh ngắt lời cô, “Năm phút sau sẽ xuất phát.”

Cư xử với người khác, mỗi người đều có thủ đoạn riêng. Hàn Đan tự nhận không hiểu điều huyền diệu trong đó, bèn thành thành thật thật đi theo lão đại.

Lúc hai người đến thức ăn đã bày lên đủ cả. Thẩm Luật ngồi xuống ghế đầu, Hàn Đan nhìn xung quanh một vòng, chỗ trống duy nhất ở ngay bên cạnh tổng giám đốc đại nhân, đành phải bất chấp khó khăn tiến lên rồi ngồi xuống.

“Mấy ngày nay mọi người đã vất vả rồi. Có thể lấy được bản hợp đồng đó trong khoảng thời gian ngắn như vậy thật sự không dễ, với tư cách là người lãnh đạo mà tập thể này tín nhiệm, trước tiên tôi muốn cảm ơn sự ủng hộ và phối hợp của mọi người.” Thẩm Luật nâng ly.

“Nếu như không có Thẩm tổng đánh vào điểm mấu chốt, Hoa Thịnh cũng sẽ không buông bỏ dễ dàng như vậy, tôi đề nghị, mọi người cùng kính Thẩm tổng một ly.” Điều khiến Hàn Đan kinh ngạc là, người nói lại là Phan Tường.

Thấy anh ta dẫn đầu đứng dậy lấy lòng, mấy người vốn qua lại thân thiết với anh ta cũng rất kinh ngạc. Mấy người này vốn kết thành nhóm ra sức ủng hộ Phan Tường lên nắm quyền, không ngờ một Thẩm Luật nhảy ra nửa đường, vì vậy cũng theo anh ta giả câm vờ điếc không chịu đóng góp. Lần này tình hình đột ngột biến chuyển, bọn họ lại đều là người thông minh, lập tức đứng dậy phụ họa.

Thẩm Luật cười nhạt: “Vậy thì hi vọng thành công lần này là một khởi đầu tốt đẹp.” Dứt lời khẽ nhấp một ngụm.

Hàn Đan chớp chớp mắt. Mặc dù không biết anh ta thu phục Phan Tường khó chơi kia như thế nào, nhưng rõ ràng bây giờ anh ta thu phục được cả những đoàn thể nhỏ rục rịch ngóc đầu dậy đó. Thật đúng là khéo nắm trọng điểm nha, cô cảm thán.

Không khí từ từ náo nhiệt lên. Vài ly rượu xuống bụng, mấy người đàn ông bắt đầu sôi nổi.

Rượu xen kẽ chuyện trò vui vẻ. Hàn Đan cũng chỉ đành ngồi một bên duy trì dáng vẻ mỉm cười cùng với cẩn thận lắng nghe câu chuyện, nhưng còn có người đi lên mời rượu, cô không từ chối được, đành phải uống một ngụm.

Một ngụm này giống như lão hòa thượng đã phá giới, mời rượu liên tục xuất hiện với lý do “Anh ta mời rượu thì cô uống, tôi mời tại sao cô không uống, đúng là không nể mặt gì cả”. Cô vốn không hợp với nơi náo nhiệt như thế này lắm, lại hoàn toàn không phải là đối thủ của những tinh anh của bộ phận tiêu thụ này, chẳng mấy chốc hai ba ly rượu đỏ đã xuống bụng, không cản được nên chỉ có thể mượn cớ đi vệ sinh. Đột nhiên nhớ tới hôn ước tối nay, cảm thấy trong lòng hơi áy náy. Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải gọi điện thoại nhờ giúp đỡ.

Vì vậy cô trốn ở cầu thang bấm điện thoại.”Lại Lại…”

“Chị.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của cô em gái Hàn Song, sinh khí dồi dào.

Trẻ tuổi thật tuyệt, người nào đó không khỏi hâm mộ.”Xin nhờ em một chuyện.”

“Nghe chị gọi em là “Lại Lại” đã biết không phải chuyện gì tốt rồi, sao thế, lại muốn em thay chị xem mắt à?”

“Em thay chị kết hôn đi.”

Một trận ho mãnh liệt, giọng nói của Hàn Song đột nhiên phóng đại lên N lần.”Chị sắp kết hôn rồi! Với ai? Người đàn ông đó đẹp trai không? A không đúng, đầu chị để cửa kẹp rồi sao, chuyện kết hôn mà cũng có thể thay mặt?”

“Kết hôn trên mạng, chính là trò 《Lục giới》 trước đây chị chơi đó.”

“Cắt.” Rõ ràng hứng thú đã hoàn toàn biến mất, “Tại sao lại muốn em kết hôn?”

“Tối nay bộ phận bọn chị liên hoan…”

“Em đã hẹn với người khác tối đi xem phim rồi.”

“Lại Lại tốt bụng ——” Hàn Đan kéo dài giọng thâm tình gọi, lặp lại trăm ngàn lần.

“Đừng gọi nữa, em thay chị kết hôn.” Cô ngừng lại một lát, “Nhưng chị nợ em một bộ phim đấy, nhớ là 3D nhé.”

“Được được được. Chị dùng tin nhắn gửi tài khoản mật mã cho em, trước tám giờ nhất định phải online đấy.” Người nào đó túm được thanh niên khỏe mạnh, vui mừng nhướng mày. Vừa ngẩng đầu, cả người lập tức cứng lại.

Thẩm Luật đứng ở trước mặt cô, không nhìn rõ vẻ mặt.

“A, bên trong hơi nóng, tôi ra ngoài hít thở không khí.” Cô treo nụ cười, cúi đầu xuống một chút muốn chạy qua bên cạnh anh để về, lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông truyền đến.

“Xem ra trợ lý Hàn cảm thấy kết hôn trong game online quan trọng hơn tiệc xã giao hôm nay.”

Cô mấp máy môi.

“Bốn năm làm trợ lý hành chính, không có thành tích nổi bật, không có khuyết điểm lớn, không thăng chức, không nhảy việc. Chủ quản đánh giá chỉ có bốn chữ đơn giản ——‘Khả hữu khả vô’.” Anh thản nhiên lên tiếng, “Sau khi đã sống uổng quãng thời gian bốn năm, vẫn không học được phải làm đúng việc đúng lúc. Ngủ bên cạnh bàn đàm phán vào ngày đầu tiên chuyển công tác, nhớ nhung đến game online khi bộ phận tụ họp.”

*khả hữu khả vô: có cũng được mà không có cũng không sao.

Đoạn thoại này nói rất bình thản, không có bất kì dao động và nhấp nhô gì trong giọng nói, Hàn Đan đối mặt với anh, có chút luống cuống, cúi đầu nói: “Thật sự xin lỗi…”

“Cô không cần phải xin lỗi tôi. Là một cấp trên khoan dung, tôi sẽ dốc sức cho cấp dưới không gian phát triển khác nhau. Tôi có thể cho phép cô nghỉ ngơi hay chơi game online trong giờ làm việc. Kể cả bây giờ, nếu như cô muốn về sớm, vậy xin mời tùy ý.”

Lời nói này đã làm mồ hôi trên lưng Hàn Đan liên tục chảy ra. Mặc dù cô không cầu thăng tiến, nhưng vẫn chưa đến mức để mặc lão đại phân loại thành củi mục (vô dụng).”Tôi…” Cô muốn giải thích nhưng không có từ ngữ để phản bác.

Nên nói tối hôm qua suy nghĩ đến mức mất ngủ nên mới ngủ trong lúc đàm phán? Nên nói mình chạy ra chỉ để gọi một cuộc điện thoại cá nhân, thật ra cô rất thích thể loại tụ họp này? Nên nói mình rất chú ý đến đại cục, lúc nào cũng rất nghiêm túc với công việc của mình?

Cuối cùng cô không phản bác được.

Người đàn ông đột nhiên đến gần khiến cô không khỏi lùi về sau một bước. Anh hơi cúi người, cánh tay phải chống ở trên tường, khoảng cách ngắn giữa hai người khiến cô hoảng loạn trong phút chốc. Cô né tránh ánh mắt của anh, nghe thấy giọng nói với giọng điệu lạnh nhạt của anh trong gang tấc.”Có điều, nếu như cô nói muốn có đặc quyền đó, ít nhất phải thay đổi thành dạng khiến tôi yêu thích. Ví dụ như váy ngắn, áo cổ chữ V khoét sâu, trang sức nền nã và nước hoa. Dẫu sao bình hoa xinh đẹp mới có giá trị bày trong phòng làm việc.” Anh dừng lại một lát, tiếp tục nói, “Đương nhiên, nếu như cô muốn nhiều hơn, vậy thì ngoài tính thưởng thức, còn phải có tính thực dụng có thể khiến tôi lưu luyến, tôi rất dễ chán phụ nữ.”

Cô hiểu ý của anh, trong những câu từ gần như làm nhục kia. Cô siết chặt nắm tay, nhưng vào lúc ngẩng mặt lên nhìn thẳng anh lại từ từ buông ra.

Hai người gần như thế, gần đến mức có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh. Mà lúc này, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt vốn phải là châm chọc trêu ghẹo. Vào lúc đón lấy đôi con ngươi thâm trầm như đêm đen ấy, ánh mắt cô đã mất phương hướng, vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến người ta không hiểu nổi kia làm cô mờ mịt.

“Thẩm tổng nhận người không có ưu điểm gì như tôi là vì lý do gì?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Chu Duy An từng nói lần điều động nhân sự này đã trưng cầu ý kiến của anh ta, mà anh ta chỉ rõ muốn mình. Chỉ là vì cuộc gặp gỡ nhầm lẫn kia thôi sao?

Anh đứng thẳng dậy, khẽ híp mắt, nhìn cô từ trên cao.”Cô không cần phải biết. Chọn con đường tốt cô cần đi đi, bởi vì tôi là người quyết định tháng sau cô có còn cơ hội lĩnh tiền lương từ bộ phận tài vụ không đấy.”

Đến khi anh rời đi, thần kinh căng thẳng của Hàn Đan mới từ từ thả lỏng, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Cô không đoán được suy nghĩ và hỉ nộ của người đàn ông này một chút nào. Cô cảm thấy anh ta đang tức giận. Nhưng anh ta tức giận vì điều gì? Nếu anh ta đã sớm biết mình là kẻ vô dụng, cần gì phải điều cô tới làm trợ lý rồi sau đó tự rước bực vào người?

Trở lại phòng bao lại phát hiện ra Thẩm Luật không có ở đó, Ada nói anh bị sếp lớn gọi đi rồi. Anh ta đi khiến cảm xúc của mấy quý cô giảm sút không ít. Hàn Đan sợ uống rượu, vội vàng viện cớ chuồn mất, sờ vào túi áo phát hiện ra đã quên chìa khóa nhà ở công ty, đành phải về lấy.

Theo như cô dâu giả Hàn Song gọi điện phản ánh, sau khi cô giải thích rõ ràng với Hà Xử Phong Lưu mình không phải “Liên Cơ” ban đầu, người đàn ông kia chỉ đạo cô làm xong nhiệm vụ nhân duyên, vào động phòng ngay cả một câu cũng không nói, mặc cho hai hình nhân ăn mặc tràn ngập không khí vui mừng trên màn hình mắt to trừng mắt nhỏ.

“Kết hôn vẫn thuận lợi chứ?” Hàn Đan lấy được chiều khóa vừa đi vừa hỏi.

“Tạm được, không có ai quấy rối. A…”

“Sao thế?”

“Chị già, người đàn ông của chị thật không đáng tin.”

“Hả?”

“Cô gái trong này gọi là Mẫu Đơn gì ấy? Cô ta bị người khác truy sát rồi. Người chồng vừa mới kết hôn của chị đã rời khỏi động phòng hoa chúc đi cứu cô ta.” Hàn Song truyền tin trực tiếp.

“…Em logout đi, coi như lễ cưới này xong rồi.”

“Em còn muốn đi xem náo nhiệt đây.”

“Xem cái đầu em ấy!” Chính mình tìm đủ cách để thực hiện lời hứa kết hôn, đêm tân hôn người đàn ông lại chạy đi cứu người đẹp khác, xem như đã mất hết mặt mũi rồi.

Đêm đến, có cơn gió nhẹ hiu hiu, Hàn Đan cúp điện thoại đứng cổng cao ốc Sâm Hòa, nghĩ đến chuyện xui xẻo hôm nay, khuôn mặt bánh bao lảm nhảm: “Nếu như người nào bắt đầu xui xẻo, đến uống miếng nước cũng giắt răng.”

“Tiểu Hàn.” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.

Mắt phải của cô nháy lên, cứng đờ xoay người lại. Thầm nghĩ, quả nhiên, giắt răng tới rồi. Trên mặt cười rất miễn cưỡng: “Trễ vậy rồi Lương tổng mới về ư.”

Người được gọi là Lương tổng chính là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao, dáng người béo tốt, mắt cực kỳ nhỏ, khi cười cong lên thành hai sợi chỉ. Người này là một quản lý nhân sự của công ty cổ phần hữu hạn, năm ngoái đã ly dị với vợ trước, có một cô con gái. Công ty của ông ta ở ngay bên cạnh Sâm Hòa, có một lần xe ông ta suýt nữa đụng vào Hàn Đan, hai người quen biết. Nghe nói cô chưa lập gia đình, hôm sau liền tặng hoa hồng tán tỉnh, tiếp đó lại muốn hẹn cô cùng ăn một bữa cơm. Hàn Đan hoang mang mắc kẹt trong bụi hoa hồi lâu, cuối cùng được người khác chỉ điểm, biết “Lương Hùng Vĩ” chính là quý danh của người đó, lập tức kinh hãi, uyển chuyển chối từ, ngay cả điện thoại cũng tránh, về sau nhìn thấy người này từ xa chỉ sợ tránh không kịp. Không ngờ đối phương giống như một miếng kẹo kéo, dính muốn chết, khiến Hàn Đan rất hao tổn tâm trí. A Khiết thường lấy chuyện này ra làm truyện cười để kể, nói ông ta có “có nhà có xe có sự nghiệp, không những có kinh nghiệm kết hôn, mà còn có cả kinh nghiệm nuôi con, gả cho ông ta đúng là thích hợp”, bị Hàn Đan đè xuống ghế sofa cù lét.

“Cô cũng tăng ca trễ vậy, có đói bụng không? Hay là tôi mời cô ăn khuya? Một nhà hàng món Quảng Đông trên đường Phù Ngọc nấu không tệ, đặc biệt là canh.”

“Không cần không cần đâu.” Hàn Đan vội vàng xua tay, “Hôm nay hơi mệt, tôi muốn về sớm nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy à…” Lương Hùng Vĩ hơi thất vọng, ngay sau đó liền híp mắt cười, “Vậy tôi đưa cô về, xe tôi đỗ ở tầng hầm garage.”

“Nhà tôi cách đây rất gần, vài bước đường đã đến rồi, không cần phiền hà vậy đâu.” Hàn Đan nói rất nhanh.

“Vài bước đường cũng phải đi mà, cô vừa nói cô mệt rồi, vừa hay tôi đưa cô về.” Đối phương chớp đôi mắt nhỏ theo đuổi không bỏ.

Hàn Đan cong khóe môi, trong con ngươi màu nâu trầm lộ ra chút ý cười. Bóng đêm đã làm mờ đường nét, nụ cười ấy rất dịu dàng, lại sinh ra cảm giác quyến rũ của phụ nữ.

“Tôi không nên từ chối ý tốt của Lương tổng, ánh trăng tối nay vừa đẹp, ngồi xe thật lãng phí, hay là Lương tổng đưa tôi về đi?”

Rõ ràng đề nghị này nằm ngoài dự đoán của Lương Hùng Vĩ, ông ta nhếch mép gật đầu: “Được, được. Người đẹp mời là vinh hạnh của tôi…” Vì vậy ưỡn bụng lên đuổi theo, hai người sóng vai. Ánh mắt người đàn ông dừng ở trên nét mặt mỉm cười của cô, hoàn toàn không chú ý đến tay cô từ trong túi xách đã dời đến túi áo. Lúc này bàn tay phải giấu trong túi đang nắm chặt một bình phun hơi phòng kẻ xấu. Chất lượng của sản phẩm này có bảo đảm, có một lần chính cô không cẩn thận ấn vào, cay chảy nước mắt nửa ngày.

Liên tục trốn tránh như vậy cũng không phải cách, không bằng dứt khoát xem xem ông ta muốn làm gì. Nếu như chỉ đưa ra yêu cầu kết giao, cô sẽ cự tuyệt rõ ràng, nhưng nếu trong lòng người này chứa tạp niệm gì, cô sẽ cho ông ta biết sự lợi hại của HELLO KITTY ra oai… Quyết định được chủ ý này, bước chân của cô lập tức nhẹ nhàng.

“Tiểu Hàn à, đã rất lâu rồi tôi không đi dạo trong đêm như thế này rồi, hôm nay cùng đi với cô, tôi cảm thấy như trẻ ra mười tuổi vậy.” Hùng Vĩ ca cảm thán.

“Lương tổng ngài nhìn rất trẻ.” Cô vừa lá mặt lá trái vừa tự phỉ nhổ mình.

“Sau này đừng gọi “Lương tổng Lương tổng nữa”, gọi tôi là Hùng Vĩ được rồi.” Gã mập béo trắng mi mày cong cong đề nghị.

Hàn Đan nhìn khuôn mặt tròn dù thế nào cũng không liên quan đến hai chữ “Hùng Vĩ” của ông ta, cố nén cười, suýt chút nữa đã nín đến mức bị nội thương. Cô nói bằng giọng bình thản: “Kính già yêu trẻ là truyền thống đạo đức tốt, tuổi tác của Lương tổng tương đương với chú ba tôi, gọi thẳng tên có vẻ quá vô lễ rồi.”

Khoảng cách khó khăn lắm mới kéo gần bị một câu của Hàn Đan tách ra thành rãnh trời, Hùng Vĩ ca cảm thấy hơi ảo não, đành phải cười gượng: “Tôi cảm thấy hai người đối xử với nhau, những điều khác đều không quan trọng, điều quan trọng duy nhất chính là ăn ý. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Đan em, tôi đã cảm thấy vô cùng thân quen.”

Xưng hô từ “Tiểu Hàn” biến thành “Tiểu Đan”, Hàn Đan chỉ cảm thấy cả người chấn động: “Mặt mũi của tôi bình thường đến mức ném vào biển người sẽ không tìm thấy, Lương tổng quá đề cao tôi rồi.”

“Em tính cách tốt nhân phẩm cũng tốt.” Ông ta chỉ ra sức khen ngợi, “Tôi thích nhất người có thái độ sống bình thản như em. Tôi phấn đấu ngần ấy năm rồi, thứ cần có đều đã có, còn thiếu một người vợ hiền thôi. Tiểu Đan, em có hiểu lòng tôi không?”

Bước chân của cô chậm lại, tiếp đó mím môi cười nói: “Lương tổng cứ thích nói đùa.”

“Tôi không nói đùa.” Hùng Vĩ ca tiến lên một bước, chạm vào bên người cô, nhẹ nhàng nắm tay cô.

Hàn Đan chợt cảm thấy trên tay phải sởn gai ốc, cô đứng lại, hỏi: “Lương tổng thật sự muốn lấy tôi ư?”

“Dĩ nhiên rồi.” Ông ta vội vàng thổ lộ, trong lúc gật đầu hai cằm rung rung.

“Vậy khi nào chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn?”

Gã mập béo trắng nghe vậy thì ngẩn ra, ngay sau đó trên mặt hiện lên ý cười, chậm rãi áp đến gần, buông lỏng tay cô ra kéo lấy eo, cực kỳ thân mật thấp giọng nói: “Hôm nay trễ vậy rồi, nhất định không đi được, Đan Đan, chúng ta chọn ngày tốt rồi đi.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Anh có một căn biệt thự nhỏ ở gần hồ Đông, hay là chúng ta đến đó đi?” Giọng điệu chậm dần, hàm chứa mùi vị ái muội mập mờ.

“Đến để làm gì?” Cô giả vờ không hiểu.

“Tĩnh cảm cũng phải bồi dưỡng từ từ chứ.” Khuôn mặt to bè sáp đến, có thể ngửi thấy mùi tanh của đồ hải sản đã ăn trong mồm ông ta.

Hàn Đan cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên.

Ăn ý. Thân quen. Kết hôn. Chỉ là một câu chuyện cười.

Từ đầu đến cuối gã đàn ông này không hề nhắc đến muốn tìm một người mẹ cho con mình. Mà cái ông ta cần cũng chỉ là một người tình để giải quyết cô đơn. Khoảng cách không cần quá gần cũng không cần quá xa, tính tình dịu ngoan dễ nắm bắt, giá trị con người trong sạch giá tiền vừa phải, sẽ không hùng hổ dọa người làm mưa làm gió trong tương lai.

Mà cô, chính là đối tượng tuyển chọn “đạt yêu cầu” bị ông ta để ý.

Vào lúc này Hàn Đan tươi cười rực rỡ, giống như một cây hoa yêu mị nở rộ, chìa ra nanh độc sắc bén ở phía sau hương hoa ngào ngạt. Phun vào mặt ông ta, đạp vào chân ông ta, ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của ông ta. Cô muốn làm cho tên mập chết bầm này nhìn thấy cô đã sợ.

Ngay vào lúc cô siết chặt bình thuốc phun hơi muốn ra tay, đột nhiên có đèn xe sáng trưng, chiếu sáng đến mức hai người không mở mắt ra được. Mà ánh sáng sắc bén sáng ngời chiếu thẳng vào hai người, không có chút ý định dời đi nào.

Hùng Vĩ ca híp đôi mắt hí xoay người lại, oán hận trách mắng: “Ai mà không có đạo đức như vậy!”

Hàn Đan có chút khó nhọc nhìn về phía nguồn sáng, trong mơ hồ chỉ phân biệt được hình dáng thân xe màu trắng.

“Lâu vậy rồi không gặp, em chọn đàn ông vẫn không chất lượng như thế.”

Vào lúc giọng nam có chút lười biếng kia vang lên, sự hung hăng trong lòng cô đã run rẩy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN