Cô Dâu Hoa Yêu - Chương 30: Nếu như cả thế giới đều chống lại anh, em sẽ đứng sau lưng anh chống lại thế giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Cô Dâu Hoa Yêu


Chương 30: Nếu như cả thế giới đều chống lại anh, em sẽ đứng sau lưng anh chống lại thế giới



Editor: Xám

Một khúc Triền Miên cả thành say, nửa bài Ly Thương thiên hạ sầu.

“Triền Miên” và “Ly Thương” đều là kỹ năng điển hình của Cầm sư, cái trước là trạng thái tiêu cực, cái sau là tuyệt sát bạo kích. Là một trong những nghề nghiệp khống chế cục diện và có thể song tu trong 《 Lục giới 》,Cầm sư có phương hướng phát triển thành tổ hợp đối tượng có đặc tính khác nhau, mà người đàn ông trước mặt cô lại dung hòa phát huy hai loại năng lực kia đến trình độ cao nhất.

Cầm sư xếp hạng nhất, số trận bại bằng 0 duy nhất trên bảng Anh hùng PK, tồn tại giống như Tử Thần.

Mắt thấy anh bước từng bước đến gần, Hàn Đan xoay người định chạy.

Đột nhiên, từng điểm một trên cửa sổ trò chơi tối đi, cho đến khi hoàn toàn tối đen.

Giống như rơi vào đêm tối mịt mờ, đột nhiên mất đi phương hướng, nhưng lại nghe thấy bên tai có tiếng giọt mưa rơi xuống đầm sâu.

Êm tai kỳ ảo.

Dưới chân, có nhiều vòng sóng nước rất nhỏ dập dềnh lan ra.

Từng giọt, từng giọt, tiếp đó dần dần dày lên, tí tách thành mưa.

Mỗi một hạt mưa rơi xuống mặt đất dường như đã hòa tan bóng tối. Cái bóng màu mực nhạt lan ra, màu sắc êm dịu kiều diễm quyến luyến, trải ra một bức họa cuộn tròn màu men sứ.

Tiếng đàn du dương, trước mắt là hồ sen vô biên vô hạn, mưa phùn như mắc cửi, gió nhẹ thổi lá sen ngút ngàn đung đưa vô cùng sinh động.

Dệt Mộng —— một trong những kỹ năng mê hoặc của Cầm sư. Căn cứ vào sự khác nhau về mục đích của những khúc nhạc được tấu, sẽ hiện ra những cảnh tượng khác biệt với người bị phóng kỹ năng, tạo thành ảnh hưởng không giống nhau. Khúc《 Mộng liên hoa 》 là lấy hương sen chuốc say người, trước mắt mục tiêu sẽ xuất hiện hồ sen ngút ngàn trong mưa, mất đi năng lực cử động, các công cụ như bùa Phi Hành mất đi hiệu lực, đồng thời lúc chịu công kích, tổn thương sẽ tăng thêm từ 10% trở lên.

Cô mấp máy khóe miệng. Đây đúng là giết gà dùng dao mổ trâu, dựa vào thân thể bé nhỏ của mình ngay cả một kích thông thường của anh ta cũng không gánh được, càng không nói đến tăng thêm công kích.

Cách hủy bỏ trạng thái trong mộng có ba loại, một là hủy bỏ trạng thái thông qua kỹ năng tương ứng của Cầm sư hoặc nghề nghiệp khác, một là đến thời hạn kỹ năng (dựa vào cấp bậc cao thấp của Cầm sư sẽ có khác biệt, thấp nhất là 5 giây), còn có một loại là sau khi người bị trói buộc gặp phải công kích hoặc những kỹ năng khác, trạng thái tự động hủy bỏ.

Dưới tình huống hiện giờ, không có khả năng thực hiện hai loại trước lắm, điều duy nhất cô hi vọng chính là bên cạnh có thể có một con quái đi ngang qua va vào mình một cái, giúp cô có thể nhặt mạng về.

Bóng dáng người đàn ông ngày càng gần, thậm chí cô có thể thấy rõ nhúm lông trắng mềm mại trên đuôi con tiểu hồ ly bên cạnh anh ta.

Không trốn thoát rồi. Hàn Đan than nhẹ một tiếng, ngón tay cầm chuột buông lỏng ra.

Một bước thật gần.

Đây là lần đầu tiên cô và nhân vật nguy hiểm trong truyền thuyết tiếp xúc ở cự ly gần. Áo bào màu xanh nhạt, khuôn mặt anh tuấn đặc trưng của nam tử Nhân tộc, bên môi hàm chứa ý cười mang theo nhiệt độ lạnh giá.

Thời gian chờ chết trôi qua cực kỳ lâu, Hàn Đan bị sự chờ đợi đối phương ra tay giày vò.

Đột nhiên, giống như thế giới sụp đổ, cảnh tượng hồ sen trước mắt trở nên mờ nhạt, tiêu tan trong gió như làn khói.

Đợi cô khôi phục lại tinh thần, mới phát hiện khoảng cách giữa mình và Mộng Yểm đã bị kéo ra rất xa. Mà đôi cánh màu lam thẫm đập vào tầm mắt, che khuất mình ở phía sau.

Anh tới rồi.

Hàn Đan sống sót sau tai nạn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bỗng chốc cảm thấy an tâm. Điều khiến cô ngạc nhiên là dường như Mộng Yểm không hề có ý định tiếp tục công kích, mà Hà Xử Phong Lưu cũng chỉ đứng nguyên tại chỗ.

Hộp thoại lóe lên.

[ Mật ngữ ] Hà Xử Phong Lưu: Em về thành trước đi.

[ Mật ngữ ] Liên Cơ:…… Anh thì sao?

[ Mật ngữ ] Hà Xử Phong Lưu: Nương tử ngoan, về trước đi, anh sẽ đến ngay.

[ Mật ngữ ] Liên Cơ: = = Được rồi, đừng đánh nhau, người đó không dễ đối phó đâu.

Cân nhắc bản chất vô dụng đến mức chỉ biết gây cản trở của mình, cô nhanh chóng rút lui, một đường sáng trắng bay về thành chính.

Trong lũng sông cây đước cỏ thơm um tùm, hai người đứng đối diện nhau.

Phút chốc, Cầm sư xoay người đi về phía điểm truyền tống.

Trong chớp mắt, mũi nhọn màu bạc xẹt qua, đoản kiếm trong tay Hà Xử Phong Lưu đột nhiên đâm về phía Mộng Yểm, tốc độ cực nhanh, chỉ để lại trên không trung một đường sáng rất nhạt. Mà dường như cùng lúc bị tập kích đối phương cũng có phản ứng, tiếng đàn chợt vang lên, ánh sáng rực rỡ xoay chuyển, trong lòng bàn tay Mộng Yểm lại sinh ra một sợi dây đàn cực mảnh hiện ra ánh sáng lạnh màu bạc, quấn bện đánh về phía Di hồn sư, như muốn bao vây anh nhưng lại bị lưỡi kiếm mỏng tung bay trong tay anh chém đứt thành từng đoạn. Khi Hà Xử Phong Lưu vỗ cánh chim màu lam thẫm rời khỏi mặt đất bay về sau, Mộng Yểm lộn ngược ra phía sau một cái rất đẹp.

Một khoảng cách kéo ra giữa hai người.

Lúc này, Tuyết Nha, Thất và Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ xuất hiện ở bên cạnh Hà Xử Phong Lưu, mà điểm truyền tống phía sau Mộng Yểm lại hiện ra chín bóng người.

Hai bên không hẹn mà cùng ngừng tay.

Hà Xử Phong Lưu: “Tốt nhất anh nên cách cô ấy xa chút.”

“Thật hiếm có. Phong Lưu tiên sinh vẫn luôn phong lưu lại để ý một cô gái như vậy.” Mộng Yểm cười nói, “Chỉ đáng tiếc, có quan tâm hơn nữa cũng chưa chắc sẽ giữ lại được.”

Chợt thấy ánh sáng bạc trong tay Di hồn sư bay vút lên, cùng lúc thân hình anh chuyển động, Cửu Quỷ giữ nguyên trạng thái chiến đấu nhanh chóng vây xung quanh Mộng Yểm ở bên cạnh. Mà một kích đó vẫn trúng chính giữa đối phương, cây máu của Mộng Yểm bị bạo kích rớt mất một phần ba.

“Dừng tay.” Mệnh lệnh của Mộng Yểm tách hai phe đấu võ ra trong nháy mắt.

“Nghe nói trước đây có người dùng nick tôi thua anh ba lần.” Hà Xử Phong Lưu nói: “So một trận nữa đi.”

[ Hệ thống ] Hà Xử Phong Lưu đề xuất khiêu chiến với Mộng Yểm, nhất quyết sinh tử.

[ Hệ thống ] Mộng Yểm cự tuyệt khiêu chiến của Hà Xử Phong Lưu, không muốn tỷ thí.

“Không cần gấp gáp vậy đâu, chờ đến khi tiền đặt cược giữa chúng ta đáng giá tranh đoạt thì đánh cũng chưa muộn.” Nói xong anh ta lập tức lắc mình về thành, Cửu Quỷ cũng lục tục rời đi.

“Ha, người ta không đánh với cậu.” Thất chém quái vô cùng buồn chán: “Muốn trách thì trách Dạ, sau khi cậu ta thua ba trận đã ném hết mặt mũi của cậu đi rồi.”

“Anh ta thật sự rất lợi hại, lúc ấy tôi đã cố gắng hết sức rồi……” Nguyệt Hắc Cao Phong Sát Nhân Dạ uất ức làu bàu.

“Có người còn thử xâm nhập vào máy tính của anh ta, kết quả đã thất bại.” Tuyết Nha tăng thêm.

“Đừng chọc nữa……” Hắc Thán Quân bực tức nói: “Có điều, tin tức mới nhất là, IP của bang chủ Mặc Thiên Ẩn của tiểu yêu tinh và Mộng Yểm cho thấy giống nhau.”

“Vậy thì, nguyên nhân anh ta dốc sức biến phần thưởng hồ ly chín đuôi kia thành duy nhất, sau đó xuất hiện ở đây là gì?” Hồ Diện Nhân nói.

Trầm mặc hồi lâu.

“Đến lúc cần buông tay, đương nhiên tôi sẽ buông.”

Câu nói này xuất hiện trên màn hình, mà chẳng biết người nói đã đi đâu.

Cả buổi chiều, Hàn Đan rất buồn bực.

Chẳng biết Hà Xử Phong Lưu đã trúng tà gì, chỉ yên lặng chém quái. Cô chán ngán ngồi đơ ở một bên, treo máy chuẩn bị cơm tối, tựa lên sofa vừa ăn vừa xem phim truyền hình.

Kim giờ chếch đến bảy giờ, điện thoại reo lên.

“Ở đâu?” Giọng nói của Thẩm Luật hơi khàn khàn, dường như vẫn chưa hoàn toàn khỏi cảm mạo.

Trong đầu Hàn Đan nhảy ra mấy chữ “Tám giờ tối ngày kia, số 18 phố Lan Đình”, sắc mặt lập tức tái nhợt, cô lại quên mất vụ này. May mà mới đến bảy giờ, cô chớp chớp mắt, giọng nói ngọt ngào: “Đang trên đường đến phố Lan Đình……”

“Vậy sao? Thế thì chạy đến trong vòng năm phút.” Dứt lời cúp điện thoại.

Hàn Đan khóc không ra nước mắt, nhanh chóng mặc quần áo xông xuống lầu. Vừa mới chạy ra khỏi tiểu khu đã nhìn thấy một chiếu CC màu rượu vang đứng ở bên đường, Thẩm Luật mặc bộ đồ nghiêm chỉnh màu đen dựa vào bên xe, ánh mắt chuyển từ đồng hồ trên cổ tay sang người cô, vẻ mặt thản nhiên.

Cô giật giật khóe miệng, bất chấp khó khăn đi lên phía trước: “Tôi thấy thời gian vẫn còn sớm, đang ở nhà chuẩn bị thêm một lát……”

Người đàn ông đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Đây chính là thành quả chuẩn bị trước của cô?”

Hàn Đan cúi đầu nhìn T-shirt và quần jeans trên người mình, gãi gãi đầu, nhỏ giọng làu bàu: “Anh cũng không nói yêu cầu trang phục gì đặc biệt mà……”

Người đàn ông khẽ cười một tiếng giống như bất đắc dĩ: “Lên xe.”

Hàn Đan bị kéo vào trung tâm thương mại không hiểu nói: “Tới đây làm gì?”

“Ngài Thẩm.” Xem ra nhân viên phục vụ biết anh, vội vàng tiến lên chào hỏi.

“Chọn một chiếc váy tham dự tiệc rượu, cô ấy mặc.” Thẩm Luật kéo cô lên phía trước.

Đã là hoàng hôn, tà dương dần tắt. Đèn hai bên đường từ từ sáng lên.

Hàn Đan sau khi thay đồ ngồi ngẩn người trong xe. Đó là một chiếc váy ngắn liền thân hai màu đen trắng, phối với một đôi giày cao gót vân rắn màu đen. Tạo hình trang nhã rất có thẩm mỹ, nhìn đoan trang nhã nhặn. Điểm không được hoàn mỹ là —— vào lần thứ tám cô dùng tay kéo phần cổ trễ ngực của chiếc váy lộ vai kia, trong lúc bận rộn cấp trên lái xe bên cạnh dành thời gian liếc cô một cái, nói: “Đừng cố sức nữa, mặc dù số đo của cô…… Có điều chắc là chiếc váy này sẽ không trượt xuống đâu”, phần lược bớt trong đó khiến người nào đó âm thầm nắm chặt quyền.

Thực ra chọn chiếc váy đáng chết này không phải chủ ý của Hàn Đan. Sau khi thử liền năm chiếc váy Hàn Đan chọn trúng chiếc váy dài liền áo thêu hoa nhỏ, cổ lá sen, mà cấp trên gác đùi ngồi trên ghế sofa nhíu mày ném thẳng chiếc trong tay cho cô.

“Tôi không mặc cái này.” Hàn Đan lập tức kháng nghị.

“Lý do?”

“Quá……” Cô liếc mắt xem thường, “Tôi không có lý do phải mặc thành thế này.”

Thẩm Luật nhấp môi cà phê nhân viên cửa hàng bưng đến, hơi nhíu mày, đặt tách xuống. “Nếu như cô nhất định muốn chọn chiếc váy giống như nhan sắc thực vật bị động vật ăn cỏ nhai nát kia, e rằng cô phải tự mình trả tiền, đương nhiên, tôi có thể cho cô mượn thẻ Vip để quẹt, nghe nói có ưu đãi giảm giá còn 95%.”

Thấy anh hình dung sản phẩm mới kia như vậy, mấy nhân viên cửa hàng đồng thời giật giật khóe miệng.

Hàn Đan lật thẻ giá tiền của chiếc váy kia lại, nhìn một cái, nhất thời đã trút giận, mạnh mẽ lên tinh thần nói: “Tôi cảm thấy hay là tôi mặc quần áo của mình gọi xe về nhà sẽ tốt hơn.”

“OK.” Anh gật đầu, “Tháng này còn có 21 ngày, chỉ cần cô có bất kỳ một ngày nào đến muộn, về sớm, hoàn thành công việc được giao không đúng hạn hoặc là xảy ra sơ sót, miễn toàn bộ tiền thưởng.”

“…… Anh đang uy hiếp tôi?!” Vũ trụ nhỏ của cô bùng nổ, bảo cô bảo đảm trong 21 ngày không đến muộn quá khó khăn.”Vậy rốt cuộc anh muốn kéo tôi đi làm gì?”

“Không phải là những chuyện cô đang nghĩ trong đầu.” Thẩm Luật ôm cánh tay dựa lên sofa nhìn cô vài giây, “Mặc cái này vào, sau đó cô sẽ phát hiện ra một cấp trên trả tiền cho nữ cấp dưới, hơn nữa cực kỳ khoan dung.”

Vì vậy, sau lần thứ mười cô không nhịn được kéo cổ áo lên, CC dừng lại trước một khách sạn.

Đứa bé giữ cửa chạy chậm lên trước mở cửa xe ra, cô đang định xuống xe, lại bị người ta bắt lấy cổ tay.

“Quay sang.” Người đang ông ra lệnh.

“Cái gì?” Cô hoàn toàn không hiểu rõ tình hình.

Chỉ thấy Thẩm Luật mở một cái hộp ra, đeo một thứ gì đó lấp lánh ánh bạc lên cổ mình, vô cùng lạnh giá. Cô cúi đầu nhìn, dưới ánh đèn chiếc vòng cổ kia tỏa sáng óng ánh lấp lánh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN