Cô Dâu Hoa Yêu
Chương 65: Tình đến khi đậm sâu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Xám
Đều nói hôn nhân là phần mộ của tình yêu.
Hàn Đan cảm thấy, cái hố của Kỷ Vân Dực đào vừa nhanh vừa sâu (thậm chí còn đào sâu hơn tác giả cặn bã tên là Mặc Thanh Thành), sau khi rơi vào ngay cả leo cũng leo không nổi.
Ngày thứ hai được nhà họ Kỷ cho phép bay về nước, anh đã xin đi gặp ba mẹ. Lão Phật Gia mặt mũi hồng hào, kéo tay anh kích động đến mức lệ nóng đầy mắt: “Quá tốt rồi, cuối cùng Đan Tử đã có người chịu cần rồi. Nếu như nó có gì không tốt con cứ nói với bác, chỗ bác phụ trách sửa chữa sau khi bán, chỉ cần không trả hàng là được…”
“Mẹ!” Hàn Đan tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ có phải là mẹ ruột của con không?”
Bà chợt nhíu mày: “Sao? Con lớn thế này rồi còn chưa gả đi được, khó khăn lắm mới có người ánh mắt không tinh tường nhặt con đi, mẹ không thể vui mừng một chút sao?”
“Con không phải là phế phẩm! Con có chỗ nào không tốt, mũi mắt đều không thiếu, muốn eo có eo, muốn mông có mông, muốn ngực có ngực!” Sau khi cô nói xong, nhìn thấy Kỷ Vân Dực ở bên cạnh nhìn chằm chằm ngực cô, mặt đột nhiên đỏ lên, tức giận nói: “Anh nhìn cái gì…”
Người đàn ông uống ngụm trà, khóe miệng treo một chút tươi cười, nói: “Khoe dáng người ra lại không cho người ta nhìn, là lý lẽ gì?”
Hàn Đan bị anh làm nghẹn lời, tức giận ngồi trên sofa không hé răng.
Kỷ Vân Dực từ từ dựa vào gần, kề sát bên tai cô nhẹ giọng nói: “Đều nói thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất của kiểm nghiệm chân lý, nếu như không cho nhìn, để anh ôm cũng được.”
“… Lưu manh.” Hàn Đan nhỏ giọng mắng một câu, mây hồng trên mặt đã bay lên tai, cả khuôn mặt đều ngượng chín.
Việc cưới xin rất nhanh đã được quyết định xong.
Hiệu suất làm việc của Kỷ Vân Dực thật sự khiến người ta nhìn là đủ hiểu. Sau khi cẩn thận hỏi dò tất cả mọi thứ Hàn Đan thích, anh đã một mình ôm hết toàn bộ khâu chuẩn bị phức tạp trước hôn lễ. Khiến cho Hàn Đan ngoài chọn váy cưới và mua sắm ra gần như không có gì có thể làm. Có lẽ là vì anh từng suýt chút nữa mất đi mạng sống, cho nên càng hiểu rõ sự đáng quý của thời gian. Ngoài công việc và xã giao cần thiết, anh rút ra toàn bộ thời gian để ở bên cạnh cô.
“Ngày kết hôn là sau ba ngày nữa sao?” Hàn Đan cuộn người trên sofa xem tivi, cọ đầu vào ngực anh.
“Ừm.” Kỷ Vân Dực đang lật xem bảng biểu báo cáo tài vụ trong tay.
“Rất không có cảm giác chân thực.” Cô lẩm bẩm.
Anh đặt tài liệu trong tay xuống, sờ tóc cô: “Làm sao thế?”
“Hồi còn nhỏ em cứ tưởng tượng có thể gả cho một vương tử, sau này trưởng thành rồi cảm thấy thật ngốc, trên thế giới đâu có nhiều vương tử như vậy chứ? Về sau vào đại học đã thích học trưởng ôn hòa, tiếp đó nữa… cảm thấy nam sinh xung quanh đều không đáng tin, một mình mình sống cũng rất tốt.”
Vẻ mặt anh xấu hổ mở miệng: “Khi đó anh ức hiếp em là vì…”
Cô ngăn ngón trỏ lên môi anh: “Khi đó em ghét anh chết đi được, lúc nào nhìn thấy cũng cảm thấy chán ghét. Không ngờ sau này gặp lại anh, lại quên đi từng chút chán ghét một. Chờ đến khi em phát hiện ra bắt đầu thích anh, anh đã bỏ em rồi.”
Sắc mặt Kỷ Vân Dực hơi tái, muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Trong mắt Hàn Đan có thương cảm nho nhỏ: “Thật ra em vẫn luôn cảm thấy mình không đủ tốt. Chỗ nào cũng rất bình thường, ném vào trong biển người thì ngay cả cái bong bóng lớn một chút cũng không nổi lên được, ngay đến cơ quan cũng ít hơn người ta một cái*. Tóm lại chính là không đủ tốt, cho nên anh… Ưm ——”
*ý chỉ Hàn Đan bị khuyết thận.
Một nụ hôn, hạ từ trên xuống, phong kín tất cả lời nói của cô ở trong miệng.
Kỷ Vân Dực ôm chặt cái đầu đó vào trong lòng, mạnh mẽ hôn môi, giống như muốn phóng thích toàn bộ tình cảm kìm nén ra ngoài, không dịu dàng chút nào. Môi lưỡi anh đã trắng trợn công thành chiếm đất trong lúc cô bất ngờ không kịp phòng ngự, dây dưa với lưỡi cô, hòa vào hương thơm thơm ngọt còn sót lại của kem ly trong miệng cô. Anh hết sức tập trung hưởng thụ thiên hạ ấm áp mềm mại trong lòng, mãi đến khi cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mới hơi buông ra.
“Em là của anh.” Trong giọng nói trầm thấp của anh đã nhuốm âm điệu khàn khàn của tình dục, đứng dậy đè cô xuống sofa. Nâng cằm cô, một lần nữa hôn lên. Lông mi Hàn Đan run nhẹ, chỉ cảm thấy hơi thở của anh đến như dời núi lấp biển, bao phủ quanh cô, không còn một phần chỗ trống để phản kháng.
Hôn, dài lâu mà ngắn ngủi, mãnh liệt mà dịu dàng, cứ giống như một nghịch lý không có lời giải, khiến thời gian và không gian đều đã làm mơ hồ ý thức. Hàn Đan cảm thấy ở trong lòng anh, thế giới đều đã thay đổi dáng vẻ, giống như kính vạn hoa xoay chuyển trong tay lúc nhỏ, tạo thành từng mảng sắc màu tươi đẹp lại mơ hồ.
Nhịp tim đang tăng nhanh, hô hấp trở nên ướt át, dường như mọi thứ trong thân thể đều sinh ra biến hóa rất nhỏ giống như bị lên men. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, động tác này giống như một loại cổ vũ, khiến người đàn ông càng ôm chặt cô hơn, bàn tay dao động từ từ dời xuống theo đường cong cơ thể, từ ngực đến bụng. Trong lúc không nhận thấy, chiếc áo ngủ in hình vịt vàng đã mở rộng. Kỷ Vân Dực cúi đầu nhìn một cái, cười nhẹ nói: “Hình như đã to hơn lúc uống say lần trước một chút.”
Trêu đùa như vậy khiến sự mờ ám đã tăng nhiệt độ. Xấu hổ và giận dữ không có chỗ giấu của Hàn Đan đã viết hết lên mặt. Cô dùng sức đẩy anh, lại bị anh bắt được cổ tay. Vì thế cô bắt đầu giãy giụa thân thể, rất giống một con cá bị vứt lên bờ.
“Đừng lộn xộn, bảo bối.”
Giọng nói mang theo chút đè nén đó theo hơi thở chui vào lỗ tai, vừa tê vừa ngứa. Mà sự nóng bỏng và cứng rắn cảm
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!