Cô dâu Ma Cà Rồng
Chap 17
” Anh Bạch Dương hai em ta cùng nhau đi mua bánh cho mẹ em ăn đi . Mẹ bị ốm rồi … Em muốn cho mẹ “
Bạch Hàn chưa nói xong đã bị Bạch Dương ngắt lời .
” Đó là mẹ em ! Em tự mà mua !!! ”
” Nhưng mẹ em cũng là mẹ anh mà “
” Vớ vẩn “
Bạch Dương đẩy Bạch Hàn ra sau rồi đi lên phòng đóng cửa lại .
Bạch Vương vô tình chứng kiến được câu chuyện nên đành gọi riêng Bạch Dương ra để dạy dỗ .
” Bạch Dương con là con của ta . Ta nói thì con nên nghe theo chứ , con không thể coi gì Minh Nguyệt là mẹ sao ? “
” Không đời nào có chuyện đó !!! “
Bạch Dương quả quyết nói .
” Hỗn láo !!! ”
” Trên thế giới này Bạch Dương tôi chỉ có một mẹ là mẹ Sảnh thôi !!! Ngoài ra không còn mẹ nào hết !!! “
” Bạch Dương !!! “
” Tôi sẽ không bao giờ gọi bà ta là mẹ đâu ! Sau này cũng vậy !!! ”
CHÁT – Trong lúc nóng giận Bạch Vương đã tát Bạch Dương.
Bạch Dương vội khóc và bỏ đi .
Minh Nguyệt vô cùng đau lòng khi nghe thấy những lời này cô bỏ lên phòng ngồi khóc . Chỉ riêng Bạch Hàn là không hề biết có chuyện gì cậu vẫn chăm chỉ ngồi trong phòng đọc sách theo lời dặn của mẹ …
Đêm đó trời mưa rất to .
Bạch Vương trở về phòng trong bộ dạng buồn bực . Ông không nói gì chỉ ngồi trên ghế . Thấy vậy , Minh Nguyệt liền tiến đến
” Anh về rồi sao ? “
” Ừ ”
” Bạch Dương đâu rồi ? “
” Em đừng nhắc đến nó nữa “
” Anh phải đi tìm nó chứ “
” Chắc nó trong phòng thôi chứ sao nữa . Chuẩn bị lại vỡ mấy thứ đồ “
” Thế thì cũng lo chứ nhỡ mảnh vỡ làm tổn thương con thì sao ? “
Bạch Vương không nói gì hết. Minh Nguyệt bèn cúi đầu rồi đi ra ngoài .
Cô tiến tới phòng Bạch Dương .
Cốc … cốc …
” Bạch Dương ! Con có ở trong phòng không ? Dì muốn nói chuyện với con “
” Bạch Dương ! “
” Ta biết con đang giận nhưng mà con cũng nên ăn chút gì đó chứ ? Ta nấu một món điểm tâm rất ngon “
” Bạch Dương “
Thấy trong lòng có điều gì đó không ổn . Minh Nguyệt mới vặn quay cầm … cửa mở ra .
” Bạch Dương ?”
Trong phòng tối đen không có bóng ai . Minh Nguyệt mới lo lắng chạy vào bật đèn lên
” Bạch Vương ! Bạch Vương ! Anh mau ra xem này “
Bạch Vương mới hốt hoảng chạy từ trong phòng ra .
” Có chuyện gì thế em ? “
” Anh ơi ! Bạch Dương không có trong phòng “
” Cái gì ?!!”
” Làm sao bây giờ ??? Thằng bé có thể đi đâu chứ ??? Nó còn quá nhỏ “
” Em bình tĩnh đã để anh chạy đi tìm nó xem sao “
Minh Nguyệt lo lắng vừa chạy theo Bạch Vương vừa khóc .
” Em đang mệt ở nhà đi “
” Không ! Em muốn đi tìm con với anh. Nó mà có chuyện gì làm sao em có thể ăn nói với chị Sảnh đây “
Trong lúc đó , bố mẹ vừa chạy ra khỏi nhà thì Bạch Hàn bắt đầu đi từ trên tầng xuống cậu thấy Bạch Dương chui từ trong tủ quần áo ra.
” Sao anh lại ở đây như thế này ? Anh có biết ba mẹ đang tìm anh không ? Để em ra gọi họ “
” Không ! Anh muốn thử họ một chút “
” Anh nói gì thế ??? Anh có biết làm vậy là sai lắm không ???”
Bạch Dương không nói gì cả chỉ im lặng tiếng ra chỗ cửa .
” Để tạo điều kiện cho dì đóng kịch một chút thôi . “
” Anh nói cái gì đấy !!!”
” Sao có thể diễn hay như thế chứ “
Bạch Hàn cô cùng tức giận cậu nắm chặt cuốn sách rồi vứt xuống đất. Cậu lao tới đấm mạnh vào mặt Bạch Dương khiến Bạch Dương ngã ra sau.
” Sao anh có thể nói mẹ em như thế chứ ? Mẹ đã yêu thương anh thật lòng như thế mà anh đối xử thế sao ??? Anh có biết mẹ em bị ốm không hả “
” Anh đã nói rồi đấy là mẹ của em . Không phải mẹ anh “
Bạch Dương lau mồm rồi đứng dậy phủi quần áo.
” A…A…. “
Bạch Hàn hét lên rồi cứ thế đấm vào ngực của Bạch Dương. Bạch Dương không hề phản lại.
” Không phải mẹ sao ??? Không phải mẹ mà thức từng đêm đan áo len cho anh . Không phải mẹ mà lúc nào cũng nhắc nhở em phải nghe theo anh . Không phải mẹ mà sao cứ phải coi trừng anh từ xa … âm thầm lặng lẽ quan sát xem anh thích gì … đó không phải là mẹ sao ???”
Bạch Hàn vừa nói vừa khóc thảm thiết …
“…”- Bạch Dương không nói lời nào.
” Mẹ Sảnh cũng thương em như anh . Mẹ luôn thương yêu em . Em cảm thấy mình hạnh phúc vì có hai người mẹ . Có người anh trai tuyệt vời … một người bố vĩ đại “
” Tất cả chỉ do em tưởng tượng mà thôi “
” Không phải ! Mọi thứ đều như thế ! Chỉ là anh quá ích kỉ . EM GHÉT ANH “
Nói rồi Bạch Hàn chạy đi tìm mẹ.
Thấy bóng em trai xa dần . Hình ảnh thân thiết của hai anh em lại cứ ùa về rồi vỡ tan đi bởi câu nói EM GHÉT ANH .
Tình cảm ấy như vỡ òa trong cậu. Cậu đuổi theo em trai mình mà không biết lí do . Chỉ là tình cảm đang cháy lên …
” Bạch Hàn ! Bạch Hàn , chờ anh với “
Bạch Hàn chạy mãi mà không thấy ba mẹ đâu. Trời càng ngày càng mưa to. Bạch Dương chạy theo em .
” Bạch Hàn !!! “
Vì tiếng mưa cũng to nên Bạch Hàn cứ chạy mãi . Thấy bóng mẹ cậu vui vẻ chạy nhanh theo .
Bạch Dương cũng cố gắng chạy tới chỗ em . Vì căn biệt thự nằm trên đồi có một khu rừng và một con đường cao tốc.
Bạch Dương chạy qua đường mà không hề để ý tới một chiếc ô tô đang lao nhanh tới …
” A..A..A … “
Như một tia sáng nhanh chóng đẩy cậu ra .
Rầm !!!
” Ba… “- Bạch Dương gào khóc .
Hình ảnh Bạch Vương bị xe tông phải như sét đánh với Minh Nguyệt . Máu hòa cùng nước mưa … Bạch Hàn vội quay lại nhìn .
” Ba ơi !!!! “
Người lái xe thấy vậy liền sợ hãi bỏ chạy .
Hai đứa con quỳ xuống bên cạnh ba mình mà gào khóc thảm thiết . Minh Nguyệt nhẹ nhàng đỡ đầu Bạch Vương đặt lên đùi .
” Bạch Vương … những lúc như thế này … e..em phải làm sao hả anh ?”
Bạch Vương vẫn nở một nụ cười nhẹ rồi đưa tay lên lau nước mắt cho cô .
” Em chỉ cần chăm sóc tốt cho hai đứa con của chúng ta là được rồi ”
” Không đâu … “
Minh Nguyệt đưa ngón tay lên cắn rồi nhỏ máu vào miệng Bạch Vương .
” Không … Không có tác dụng đâu “
” Không anh đừng nói như thế mà “
” Phải máu của người huyết tộc như anh mới có thể … được … “
” Để con cho ba máu được không ? “- Bạch Dương đưa tay ra …
” Máu… máu của con … chỉ có thể cứu được con …ma cà rồng yếu hơn thôi .. ta thì “
” Ba ơi … con xin lỗi … con xin lỗi … ba mở mắt ra đii !!!”
Bạch Vương chỉ mỉm cười rồi nhắm mắt lại … đôi tay đang dơ lên cũng rơi xuống .
” Bạch Vương !!! Bạch Vương !!!”
” Ba … “
Tiếng khóc thấu tới trời cao …
—————-
” Bạch Vương ! Bạch Vương ! “
Minh Nguyệt đang ngủ bỗng bừng tỉnh .
” Mẹ ơi ! Mẹ lại nhớ tới ba à “
Trước mặt bà bây giờ là một Tiểu Bạch Hàn của 10 năm sau .
” Cũng mười năm rồi . Sao mẹ không thể quên được ngày hôm đó chứ “- Bà nói rồi ngậm ngùi khóc .
Bạch Hàn nhẹ nhàng ôm bà vào lòng .
” Có con bên mẹ rồi . Mẹ đừng lo nữa”
” Ngày mai là ngày dỗ của ba con đó . Con nhớ bảo Bạch Dương chuẩn bị cho tốt vào … “
“…”
Sinh nhật mẹ tôi là sau ngày mà ba tôi mất . Đã 10 năm rồi không còn sinh nhật nào của mẹ hết …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!