Cô dâu Ma Cà Rồng
Ngoại truyện 2
” Ôi nó màu trắng à anh ??? Đẹp quá “
Hai đứa trẻ thơ ngây nắm tay nhau cùng đuổi theo một con mèo trắng cười khuc khích .
” Nếu anh bắt được nó cho em thì tối nay chia anh kẹo socola phần hơn đấy “
” Em biết rồi !!!”
Thấy con mèo nằm trên vách tường Bạch Dương bèn nhảy lên vồ , theo phản xạ mèo nhỏ vội nhảy đi mất
” MÈO ƠI ! CẨN THẬN “
Một chiếc ô tô đang đi không phanh kịp nên chẹt ngang qua con mèo khi nó nhảy xuống đường để chạy đi … Con mèo bị liệt một bên chân , máu chảy rất nhiều .
Bạch Hàn thấy vậy liền bật khóc liền chạy ra ôm lấy con mèo mà khóc thảm thương .
” Anh ơi … phải làm sao bây giờ ???”
” Bạch Hàn em đừng khóc “
” Nó có chết không ?…”
Bạch Dương đưa tay lên lau mặt cho em .
” Em đừng lo “
Vừa nói rồi Bạch Dương lấy chạy quanh lục lọi quanh thùng rác , cậu lấy lên một chai bia .
” Anh làm gì thế ???”
CHOANG !!! – Bạch Dương đập mạnh chai xuống đất .
rồi nhặt một mảnh vỡ lên cậu cầm ra chỗ Bạch Hàn rồi ngồi xuống . Cậu đặt mảnh vỡ vào tay mình rồi nhắm chặt tay lại thật mạnh .
” Á !!!”
” Anh làm gì thế ???”
Mấy giọt máu từ từ chảy vào miệng con mèo . Nó chợt không kêu nữa mà khỏe vô cùng , nó vươn người rồi nhảy khỏi vòng tay Bạch Hàn rồi vươn đi khỏe mạnh bình thường .
Bạch Dương cười thích thú . Bạch Hàn chợn mắt bất ngờ nhìn con mèo không chớp .
” OA…”
” Thấy chưa ??? Anh đã nói không sao mà “
” Ơ tay anh vẫn chưa lành kia “
” A… nhắc mới nhớ ! Đau quá đi mất “
Bạch Dương ôm chặt tay vào lòng , bỗng chỉ trốc lát vết thương lành lại .
” Anh giỏi quá !!! Sao anh có thể làm được thế ?”
” Em đúng là đò ngốc “
” Em ư ???”
” Chúng ta đều có phét thuật có thể cứu mọi thứ , nên em không lo “
” Vậy chúng ta không cần phải sợ gì sao ?”
” Ba nói có thứ chúng ta phải sợ đó “
Bạch Dương đưa tay ra trước mặt Bạch Hàn , hai anh em nắm tay nhau đi về nhà
” Có thứ khiến chúng ta sợ sao ?”
” Nó là một loại bạc gì đó … Có thể làm da của chúng ta khó lành “
” Chỉ là khó lành thôi chứ vẫn lành được mà “
” Ừmm … hình như vậy … mà thôi mau đi về kẹo mẹ lo “
Mỗi ngày hai đứa trẻ cùng nhau đi lên đồi chơi , xong rồi còn cùng nhau đi học .
Một ngày nọ , Bạch Hàn bị lũ bạn bắt nạt . Chúng đẩy sát cậu vào tường rồi dựt lấy cặp sách của cậu .
” Đại ca ! Nó là thằng nhóc giàu nhất ở trường mình đấy !!!”
” Mau trả cặp cho tôi đi “
Bạch Hàn cứ vươn tay ra để lấy thì lại bị bọn nhóc đẩy ra .
” a… “
” Chúng mày đang làm gì thế ??!” – Bạch Dương tiến tới , ánh mắt đỏ hung nhìn chúng như muốn thiêu cháy hết .
Lũ nhóc kia thấy thế liền sợ hãi đứng nép vào nhau .
” Đại … ca nó … là anh của thằng kia đấy “
” Thì sao ??? Tưởng tao sợ nó chắc ?”
” Nhưng nhìn mắt nó … ghê … ghê quá “
” ĐỂ TAO !!!”
Nói rồi thằng nhóc cầm đầu liền xông lên phía Bạch Dương , Bạch Dương né nhanh rồi đưa tay đẩy nó một cái , thằng bé bay xa mấy mét .
Lũ đàn em đằng sau há hốc mồm như sắp rời hàm xuống đất .
” Còn đứa nào không ? Lên hết đi ” – Bạch Dương vừa nói vừa cười khểnh lên rồi chỉ tay về phía bọn nó .
Mấy đứa đưa mắt ra nhìn nhau rồi thằng nào thằng đấy cũng vẻ mặt đầy tâm khuyết .
” BỌN TAO LIỀU VỚI MÀY !!!”
” NHA !!! XEM ĐÂY “
Bọn chúng thi nhau chạy lên …
” Đánh thì đánh cần gì phải hét lên như vậy chứ ?” – Bạch Dương nói .
Một thằng cậu dơ tay đấm vào mặt Bạch Dương , theo phản xạ cậu né ngay được . Thấy Bạch Dương chỉ né thôi nhưng không đánh lại , bọn chúng nghĩ có thể đánh được bèn hô nhau chạy dồn về phía cậu .
Ai ngờ lần này vừa tới Bạch Dương dơ chân dáng ngay một cú đạp vào bụng thằng đi trước ( @.@)
Thằng nhóc đấy bay ngửa ra sau , mấy thằng chạy sau đang xông tới phanh không kịp cũng ăn đủ .
Cả lũ nằm đấy , đứa nào đứa đấy toàn thân đau buốt , có vài nhóc còn bật khóc .
” Mẹ ơi … hu hu đau quá …”
” Hic … hic … Làm sao bây giờ … Mẹ ơi “
” ha ha ha !!! Cho thế chúng mày mới nhớ được ! Lần sau nhìn thấy anh em họ Bạch này thì nên tránh ra ! ” – Bạch Dương đưa tay lên quẹt mũi tỏ vẻ kiêu ngạo rồi nhặt cặp sách của Bạch Hàn lên đưa cho em .
” Em không bị thương ở đâu chứ ?”
” Không ạ ! Với cả chúng ta là ..”
” Suỵt ” – Bạch Dương bèn lôi Bạch Hàn đi .
Vừa đi Bạch Hàn vừa thắc mắc không ngừng hỏi .
” Sao mình không được nói vậy anh ?”
” Tại vì em mà nói ra mọi người sẽ tránh xa , sẽ xa lánh ta “
” Tại sao chứ ?”
” Vì ta không giống họ “
” Chúng ta đều có chân có tay , đều có cha mẹ đầy đủ mà ?”
” Thôi em có thể ngưng ngay mấy câu hỏi khó trả lời đi được không ?”
“…”
” Anh không mua kem cho em nữa bây giờ “
” Thôi ! Em sẽ không làm khó anh nữa đâu “(=^.^=)
Chỉ là vô tư không suy nghĩ …
Một người anh vô cùng ấm áp , ân cần …
Những đứa trẻ ngây thơ đầy hi vọng cho giấc mơ mai sau trên đường đời nhỏ bé …
Tất cả rồi cũng khác khi chúng có suy nghĩ khác
…
Không còn hai đứa bé ấy mà chỉ là sự tổn thương sâu đậm
Sự tổn thương đã thấm trong tâm hồn nhỏ bé ấy ..
_ Tatsu Bi _
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!