Cô Dâu Mười Chín Tuổi - Chương 19: Trừng phạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
368


Cô Dâu Mười Chín Tuổi


Chương 19: Trừng phạt


Trần Tấn Nhiên quay mặt lại một chút, liền nhìn thấy chiếc eo nhỏ trắng trẻo của Ương Ương lộ ra dưới ánh mặt trời. Sắc mặt của anh chợt tối sầm lại, anh đưa tay kéo giật cánh tay của Ương Ương một cái, trực tiếp nhét cô vào trong xe. Ương Ương bị cú đẩy kia, cả người lập tức bị ngã lộn nhào một cái, lao vào trong buồng xe ngã xoài ra. Mặc dù ghế ngồi của xe rất mềm mại, nhưng mà cô lại bị ngã rất đau, ôi chao, thật là đau!

“Trần Tấn Nhiên!” Ương Ương xoa xoa cái trán bị đụng đau điếng, còn cả chóp mũi của cô nữa. n Ương Ương nhìn lại anh đầy căm hận.

“Như thế nào?” Trần Tấn Nhiên nhìn thấy cô càng chật vật, trong bụng lại càng phát ra sự vui vẻ. Anh khởi động xe, vừa lái xe, vừa ngắm nhìn cô qua kính chiếu hậu.

“Chúng ta lập tức sẽ phải ly hôn rồi, tại sao anh lại còn can thiệp vào chuyện riêng của tôi như vậy?” Ương Ương hết sức bất mãn, tại sao không thể lợi hại giống như Tô Tô được chứ, nói đi là đi luôn, ngay cả bóng dáng cũng không thể giữ lại được…

“Ai nói chúng ta lập tức sẽ phải ly hôn?”

“Chẳng phải là buổi tối trở lại sẽ ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn sao Ương Ương sợ đến ngây người hai mắt trợn to.

Sắc mặt Trần Tấn Nhiên chợt tối sầm xuống.

“Đó là lời của cô nói ra…, đâu phải là tôi đã nói.”

“Vậy anh không muốn ly hôn với tôi phải không?”

Advertisement / Quảng cáo

“Muốn chứ.”

“Vậy tại sao anh còn hỏi tôi, ai nói chúng ta lập tức sẽ phải ly hôn?”

“Chúng ta sẽ ly hôn, nhưng không phải là hiện tại, mà là khi nào Y Lan trở lại, thì lúc đó chúng ta sẽ ly hôn.”

Nghe anh nói ra một câu này, chẳng biết tại sao, Ương Ương lập tức biến đổi, trở nên trầm mặc. Cô ồ lên một tiếng, rồi ngồi yên ở chỗ đó không hề động đậy, cũng không nói thêm câu gì nữa.

Cảm giác thấy không khí ở trong buồng xe trở nên trầm mặc, Trần Tấn Nhiên không khỏi nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhưng chỉ thấy nụ cười trên mặt cô giờ đây đã tan biến. Cô ngồi đó một mình, ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngoài cửa sổ xe đến ngẩn người…

Chẳng biết tại sao,  Trần Tấn Nhiên lại cảm thấy trong lòng mình có chút chua xót. Anh nhớ lại tất cả những gì mà anh đã đối xử với cô từ trước đến giờ, trong lòng không khỏi có chút áo não. Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ mới mười chín tuổi, cô có thể có bao nhiêu sai lầm đây?

Nếu như nói cô có lỗi, như vậy người sai cũng là anh, anh không nên thỏa hiệp, đồng ý chuyện kết hôn này. Anh cũng không nên tùy tiện buông tha phần tình cảm, mà anh vẫn cho rằng vô cùng quan trọng đối với mình kia, để cưới cô,

“Nếu như bây giờ anh ly hôn với tôi, Dieenndkdan/leeequhydonnn khi Y Lan nghe được tin tức này, nhất định cô ấy lập tức sẽ trở lại thôi.”

Ương Ương chợt mở miệng nói, phá vỡ này sự yên tĩnh cực kỳ khó chịu này.

“Đây cũng là một ý kiến hay đấy chứ.” Trần Tấn Nhiên không chịu nhận mình có lỗi, nhưng nghe lời của Ương Ương nói thì anh lại không khỏi nổi giận, anh gật gật đầu một cái, cho xe chuyển phương hướng chạy. Đã sắp về đến nhà rồi.

Ương Ương mở trừng đôi con ngươi xinh đẹp nhìn anh: “Như vậy, về nhà sẽ ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn luôn phải không?”

“Không việc gì phải sốt ruột như vậy!” Trần Tấn Nhiên lại mở miệng, quay đầu lại nhìn cô một cái.

Cái nhìn kia của anh thiếu chút nữa đã làm sụp đổ tuyến phòng thủ, mà Ương Ương đã phải tốn phí bao sức lực để dựng lên. Khi nhìn cô, anh cũng có thể có ánh mắt dịu dàng đến vậy, cũng có thể nhìn cô tràn đầy ấm áp như vậy hay sao?

Nhìn thấy cô thất thần, Trần Tấn Nhiên không khỏi nhếch môi lên thoáng nở một nụ cười. Mà nụ cười kia của anh lại càng làm cho nhịp đập trái tim của Ương Ương gia tăng thêm nhiều hơn. Cô quay đầu ra chỗ khác, nhìn ngoài cửa xe, “Tại sao lại không thể sốt ruột được chứ?”

“Cô đã làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, lại còn chụp cho tôi hai cái nón nón xanh ở trên đầu như thế, cô còn cho rằng tôi có thể mau chóng bỏ qua cho cô như vậy được sao?”

Ương Ương tròn mắt lại nhìn anh: “Như vậy chẳng phải là càng tốt hơn hay sao, anh lại càng có thể bỏ rơi tôi rất dễ dàng mà.”

“Tống Ương Ương, cô hãy nhớ kỹ cho tôi! Tôi, Trần Tấn Nhiên này, từ trước đến giờ chưa từng bao giờ chịu nhận sự buồn bực, thua thiệt! Cô nợ tôi, tôi cũng phải đòi lại, đòi lại từng chút từng chút một!”

Trần Tấn Nhiên nói xong, hung hăng phanh xe lại. Cho xe dừng ở trong nhà để xe, anh quay mặt qua nhìn cô, bên mép mang theo nụ cười lạnh lùng.

“Tôi không thèm để ý đến cái loại người không thể nói đạo lý được như anh!” Ương Ương nghĩ đến loại người chuyên làm cái vẻ ta đây, “chỉ cho quan châu đốt lửa, nhưng không cho dân chúng thắp đèn”(*) như anh, cơn tức giận liền bốc lên một hồi, không sao nhẫn nhịn được!

(*) Chỉ cho quan châu đốt lửa, nhưng không cho dân chúng thắp đèn”: câu thành ngữ. Chỉ sự dung túng cho quan lại muốn làm gì cũng được, còn những sinh hoạt bình thường chính đáng của dân chúng thì bị hạn chế. Ngày nay câu nói này còn để chỉ những người có tính ích kỷ, mình muốn làm gì thì làm, không thèm đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác

Ương Ương mở cửa xe, cách chiếc xe nhìn người đàn ông ở đối diện.

“Trần Tấn Nhiên, nếu như anh là một người đàn ông, thì ngay bây giờ anh hãy đi chuẩn bị bản thỏa thuận ly hôn đi. Còn nếu như anh lười biếng, không muốn chuẩn bị, cũng được thôi, để tôi sẽ đi chuẩn bị.”

Ương Ương liền xoay người đi vào trong nhà, vừa đi cô vừa lớn tiếng gọi: “Thím Lý à!”

“Thiếu phu nhân!” Thím Lý lên tiếng đáp lại, đi ra ngoài. Ương Ương nhìn thấy thím, trên gương mặt liền hiện ra một ý cười. Cô kéo tay thím Lý: “Thím Lý à, thím giúp cháu chuẩn bị hai bản thỏa thuận ly hôn nhé, bây giờ cháu phải đi gọi điện thoại cho cha chồng cháu đã.”

Advertisement / Quảng cáo

“Thiếu phu nhân…” Thím Lý nhìn theo Ương Ương, trong lòng có chút khó xử. Trong tâm tưởng của bà vẫn luôn không mong muốn xảy ra chuyện ly hôn giữa thiếu gia với thiếu phu nhân.

“Thím mau đi, làm đi, thím Lý!” Ương Ương thoáng cười cười, buông bàn tay của thím Lý ra.

Trần Tấn Nhiên sắc mặt âm trầm khó coi, anh đưa tay ngăn thím Lý lại: “Thím cứ đi ra ngoài trước đi, tôi có chút chuyện cần phải nói với thiếu phu nhân.”

Thím Lý có chút lo lắng nhìn hai người, nhưng rồi bà vẫn lui ra ngoài.

Khi cánh cửa phòng khách được đóng lại, lúc này bên ngoài đã là hoàng hôn, bầu trời sắp tối nặng nề, trong bóng tối xám xịt, hình bóng của hai người chỉ còn thấy lờ mờ, gần như không thể trông thấy rõ được mặt của đối phương.

“Nói đi!”

Trần Tấn Nhiên chợt nắm chặt lấy bả vai của Ương Ương: “Có phải là cô đã yêu người đàn ông kia rồi hay không?”

Nghĩ đến vừa mới rồi cô bổ nhào vào trong ngực của người đàn ông kia, cầu cứu người đàn ông kia cứu cô, Trần Tấn Nhiên liền nổi một cơn tức giận. Cô vậy mà dám ở ngay trước mặt anh lại có thể làm ra cái chuyện như vậy, dám công khai nhảy vào trong ngực người đàn ông kia để ôm, Tống Ương Ương, cô thật sự có khí phách đấy!

“Đúng thế, tôi yêu anh Tư Dận đấy!” Ương Ương không muốn còn phải vướng mắc gì với anh nữa. Cô là một người rất sợ sự phiền toái, nếu như cuộc hôn nhân này đã mang cho cô nhiều sự phiền toái như vậy, hơn nữa, hàng ngày lại còn làm cho phải sống một cuộc sống mệt mỏi như vậy, thật sự, cô tình nguyện bỏ đi.

Chuyện thắt dây giày đối với cô cũng đã là một việc phức tạp rồi, huống chi cô lại còn phải đối mặt với cái chuyện cuộc tình tay ba như thế này nữa!

“Cô có biết xấu hổ hay không hả?!” Trần Tấn Nhiên lập tức giơ tay lên, húc đầu như sắp hạ tay đánh xuống…

Nhưng Ương Ương lại không hề tránh né. Hai mắt cô mở thật to, nhìn thẳng tắp vào anh thật chăm chú, đến chớp mắt một cái cũng không hề chớp mắt: “Trần Tấn Nhiên, anh đánh đi, anh đánh xong, tôi sẽ không bao giờ còn nợ anh bất cứ một điều gì nữa…”

Nhưng bàn tay của Trần Tấn Nhiên, vẫn thực sự không hề hạ xuống.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra trước mặt anh với vẻ trong trẻo long lanh thế kia, tại sao lúc trước anh lại có thể xuống tay ác độc như vậy nhỉ?

“Tôi sẽ không đánh cô! Tống Ương Ương, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ không đánh cô nữa, tôi sẽ để cho cô phải mang nợ với tôi, cả đời này cô đều thiếu nợ tôi…”

“Việc gì anh phải khổ như thế chứ, Trần Tấn Nhiên?” Ương Ương lạnh lùng thoáng nở nụ cười: “Tôi mệt mỏi rồi, tôi lên lầu trước đây.”

Cô quay người lại, Trần Tấn Nhiên cũng chợt đưa tay ra giữ cô lấy cánh tay của Ương Ương. Ương Ương đang mệt mỏi nên không kịp đề phòng, thoáng cái liền bị anh kéo vào trong ngực, tiếp theo đó, môi của anh cũng liền rơi xuống…

“Anh làm cái gì vậy?!”

Ương Ương bị dọa sợ, cô liều mạng đẩy anh ra. Trần Tấn Nhiên cũng dứt khoát đẩy Ương Ương đến trên vách tường. Chỉ bằng một tay, anh đã dễ dàng cố định giữ chặt hai cổ tay của cô ở sau thắt lưng. Tư thế như thê này đã làm cho bộ ngực của Ương Ương không thể không nhô cao lên …

“Cô đừng có quên rằng, hiện bây giờ cô vẫn còn là vợ của tôi… Tôi muốn cô, cô không thể phản kháng!”

“Anh điên rồi, anh đừng có quên vẫn còn có Y Lan! Anh không thể đụng vào người phụ nữ nào khác ngoài Y Lan, anh đã nói yêu cô ấy như vậy…”

Lời nhắc nhở của Ương Ương, làm cho Trần Tấn Nhiên sững sờ ngẩn người ra. Nhưng ngay sau anh lại càng thêm tức giận, cô thế mà lại dám nói ra những lời như vậy, thế mà lại dám đẩy anh về phí người phụ nữ khác như vậy!

“Dĩ nhiên là tôi yêu Y Lan, cô ấy luôn ở trong trái tim của tôi không thể thay thế được, còn cô, bất quá cũng chỉ là công cụ để tôi phát tiết mà thôi…”

“Trần Tấn Nhiên! Anh thật vô sỉ!” Ương Ương nghe Trần Tấn Nhiên nói ra những lời dơ bẩn như vậy…, từ đáy mắt, nước mắt lập tức liền trào ra. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì ánh mắt của cô thật sự đã giống như lưỡi dao lóc từng miếng thịt trên người anh ra rồi!

Advertisement / Quảng cáo

“Đối với loại đàn bà không biết xấu hổ như cô, tôi chỉ có thể dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy mà thôi!” Anh lập tức khom lưng vác cô lên vai, ánh mắt giống như hồ ly liền híp lại: “Xem ra, là tôi đã không làm tốt được nhiệm vụ để cho cô được thỏa mãn, cho nên cô mới có thể ngông cuồng đi ra ngoài tìm lũ đàn ông kia!”

“Trần Tấn Nhiên!” Ương Ương tuyệt vọng một hồi. Từ đáy mắt của cô, sự sợ hãi lẫn bất an dần dần trở nên bình thản vô cùng. Lúc này ánh mắt của cô nhìn sang anh cực kỳ, cực kỳ sâu sắc: “Chúng ta kết thúc.”

“ Cô không đủ tư cách để nói lời kết thúc.” Trần Tấn Nhiên lập tức mở miệng: “Cô là vợ của tôi, tôi muốn cô, đó là đạo lý “thiên kinh địa nghĩa!”(*)

(*) Thiên kinh địa nghĩa: (天经地义): Câu tục ngữ chỉ những lý lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ (Theo Wiki quote – Tục ngữ Hán Việt)

“Nhưng anh nên biết rằng, nếu như người vợ đã không muốn lên giường cùng với người chồng, mà người chồng vẫn cứ tiếp tục bức bách người vợ, như vậy người vợ có thể kiện ra tòa việc người chồng đã có hành vi bạo lực trong hôn nhân đó!”

Trần Tấn Nhiên ngẩn người ra, theo bản năng, anh giật mình mở miệng hỏi lại: “Làm sao cô biết được chuyện này?”

“Các người ai cũng cho là tôi là Tống Ương Ương ngu ngốc, các người ai cũng cho rằng tôi là một thiên kim tiểu thư chỉ biết õng ẹo, ngoài ra không biết cái gì hết, nhưng mà các người đã sai lầm rồi! Người nhà họ Tống chúng tôi, không có cái loại người như con sâu gạo vô dụng, không biết làm gì như vậy đâu!” 

Ương Ương chăm chú nhìn Trần Tấn Nhiên. Trong cuộc sống có thể cô còn ngốc nghếch, nhưng trong học tập cô luôn luôn đứng thứ nhất, cô cũng không hề kém cạnh bất kỳ một người bạn nào cùng lứa tuổi. Có thể nói, ngay cả trong đám bạn bè cùng trang lứa với cô, cô còn được coi là người xuất sắc nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN