Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 7: Quyết định rời đi
Trần Tấn Nhiên nhìn thân hình thím Lý còng xuống như vậy, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Anh cũng không phải là người xấu, xưa nay anh là người chưa từng bao giờ có những đối xử hà khắc với người hầu, nhưng mà không biết tại sao, anh lại chỉ chán ghét có Tống Ương Ương!
“Anh Tấn Nhiên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, coi như mọi chuyện đã xong rồi, cũng đã trễ như vậy, Y Lan cũng không đói, anh đừng bảo chị dâu bận rộn trong phòng bếp làm gì…”
Đột nhiên giọng nói của Trần Y Lan vang lên từ trên bậc thang. Ương Ương ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô yếu ớt tựa người ở trên lan can, trên người bọc một chiếc áo ngủ thật dày, xem ra dường như là của Trần Tấn Nhiên.
Ương Ương không muốn nhìn Y Lan thêm nữa, xoay người lại đỡ thím Lý đi đến ngồi xuống một bên: “Thím Lý, thím hãy đi nghỉ ngơi đi, không sao đâu, tôi cũng đi lên bây giờ đây.”
“Thiếu phu nhân, ngài vẫn đang bệnh sức khở còn chưa phục hồi.” Thím Lý có chút lo lắng nhìn cô đứng lên đi lên lầu, không khỏi đau lòng hỏi.
“Không sao đâu, hiện tại tôi cũng không phải là một thiên kim tiểu thư, làm sao có thể ở đây làm phiền toái người khác được.” Ương Ương nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng đẩy tay ra thím Lý ra đi lên lầu. Thân thể của cô còn chưa được phục hồi, ầm ĩ một hồi lâu như vậy, căn bản đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi.
“Một khi nhị tiểu thư đã không để ý đến việc tôi nấu súp nữa, tôi đây cũng trở về phòng để nghỉ ngơi, hai người cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Ương Ương yên lặng liếc nhìn Trần Tấn Nhiên một cái, cũng không nói thêm câu gì nữa, cúi đầu đi lên lầu.
Trần Tấn Nhiên nhìn thấy bộ dạng cô trầm mặc yên tĩnh như vậy, cũng không khỏi nhớ tới cái kết hôn ngày đó, cô đối với anh như thế nào. Bộ dạng nũng nịu của cô khi từng lần cất lên tiếng gọi anh là ông xã, bộ dạng cô ôm lấy anh mà dây dưa, trăm phương ngàn kế muốn anh không cần phải ly hôn với cô.
Nhưng mà chỉ nháy mắt, cô lại có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy, lại nói ra những lời bảo anh và người phụ nữ khác cùng nhau đi nghỉ ngơi như vậy.
Trần Tấn Nhiên không thể nhẫn nhịn nổi cơn lửa giận trong lòng, khẽ vươn tay ra túm lấy cánh tay của Ương Ương kéo lại. Ương Ương đã mệt nhọc quá mức không kịp đề phòng bị anh hung ác lôi kéo một cái như vậy, cả người liền va vào trên lan can. Ương Ương liền cảm thấy phía sau lưng mình lập tức truyền đến một hồi đau đớn lợi hại. Trong nháy mắt sắc mặt cô liền trở nên trắng bệch một mảnh.
“Anh còn muốn làm cái gì nữa đây?” Ương Ương vừa đau vừa tức, hung hăng đẩy Trần Tấn Nhiên ra, nhưng mà anh lại càng nắm chặt lấy cổ tay của cô hơn, đau nhức đến mức tưởng chừng như sắp bóp nát hết cả xương cốt của cô ra đến nơi!
“Tôi đã đồng ý chuyện cô không cần phải nấu súp nữa chưa?” Trần Tấn Nhiên lạnh lùng nhìn thẳng vào cô, thấy bộ dạng của cô có vẻ lảo đảo sắp ngã đến nơi, lực đạo nơi tay không khỏi thoáng buông lỏng ra một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng không hề thay đổi chút nào.
“Nhị tiểu thư nói không uống súp nữa, tôi còn đi nấu nồi súp kia để cho ai uống đây?”
Ương Ương đau đến mức trên đầu đầy mồ hôi, phía sau lưng cô bỏng rát, đau đớn đến khó nhịn.
“Không ai uống cô cũng phải đi nấu nồi súp đó! Tôi đã nói với cô hết lần này tới lần khác rồi, cô phải đi nấu ngay bây giờ!”
“Trần Tấn Nhiên, anh không phải là người, anh là đồ vô lại!” Ương Ương tức giận nổi điên, cô liều mạng đá anh, há mồm cắn vào trên cổ tay của anh, “Trần Tấn Nhiên, tôi liều mạng với anh, cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết!”
“Cô… cô đúng là đồ điên khùng, cái người phụ nữ điên này!” Trần Tấn Nhiên bị cô cắn cực kỳ đau nhức, rốt cục anh vẫn phải hung hăng đẩy cô ra. Ương Ương lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa thì đã ngã lộn từ trên lan can ra bên ngoài. Ương Ương vẫn còn chưa tỉnh hồn, cô gắt gao túm lấy hàng lan can gỗ kia, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Cái người đàn ông kia, thực sự là một người đàn ông tuyệt tình máu lạnh, cô thề cô sẽ không bao giờ còn yêu mến anh nữa, một chút cũng sẽ không yêu mến nữa!
“Anh Tấn Nhiên, thôi quên đi, mọi chuyện coi như đã xong rồi, chúng ta trở về phòng thôi…”
Y Lan đứng không yên, cuống quít chạy xuống giữ chặt lấy Trần Tấn Nhiên vẫn đang còn tức giận, nhẹ giọng khuyên lơn. Y Lan liếc nhìn qua gương mặt trắng bệch của Tống Ương Ương, lúc này Ương Ương vẫn đang cắn chặt môi lại, dường như cô thật sự bị đau lợi hại, trong nội tâm của Y Lan thực sự cảm thấy có chút gì đó hơi áy náy.
“Thím Lý, thím mau chóng đỡ thiếu phu nhân trở về phòng một chút đi.”
Thím Lý nghe thấy Y Lan nói như vậy, liền cuống quít bước tới đỡ cho Ương Ương đứng lên. Cô cực kỳ vất vả di chuyển hai chân bước lên bậc thang, mãi cho đến lúc cánh cửa được đóng lại, cả người Ương Ương gần như ngồi liệt xuống trên mặt đất, nước mắt lại từng giọt thánh thót chảy ra ngoài.
“Thiếu phu nhân, ngài đang đau dữ dội lắm phải không? Để tôi đi mời bác sĩ nhé…” Thím Lý thấy bộ dạng cô cuộn mình lại khóc rống lên như vậy, trong lòng thím không khỏi một hồi một hồi đau đớn.
“Không cần đâu, thím Lý, cám ơn thím…Tôi chỉ muốn về nhà thôi, tôi về nhà mình ở vài ngày có được không?”
Ương Ương ngước gương mặt chan chứa đầy nước mắt lên, vừa khóc nức nở vừa lẩm bẩm hỏi.
“Được được, thiếu phu nhân, ngài dưỡng vết thương cho tốt, để tôi đi gọi điện thoại cho lão gia, để xin phép cho ngài đi về nhà ở mấy ngày…”
Thím Lý cũng hiểu được bây giờ Ương Ương trở về nhà mình ở vài ngày là tốt nhất, ít nhất không phải nhìn thấy cái cảnh thiếu gia và nhị tiểu thư anh anh em em như vậy đâm vào tim mình.
“Thím Lý, vì sao anh ấy lại chán ghét tôi như vậy chứ? Tôi đã làm sai chỗ nào đây…”
Ương Ương vừa nhắm mắt lại liền lập tức nhìn thấy nơi đáy mắt của anh tràn đầy vẻ chán ghét, trong lòng cô không khỏi một hồi một hồi đau đớn. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh liền yêu mến anh, nhưng mà lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, vậy mà lại chán ghét cô như vậy.
“Thiếu phu nhân, cô không có gì sai hết. Kỳ thật thiếu gia cũng không có gì sai, nhị tiểu thư cũng không sai. Mà cái sai ở đây chính là số mệnh của mấy người mà thôi.” Thím Lý ôm lấy Ương Ương, đỡ cô ngồi lên trên ghế sa lon, nặng nề thở một hơi thật dài.
“Nhị tiểu thư là đi theo chân phu nhân bây giờ gả tới đây, từ nhỏ đã sống cùng thiếu gia, là thanh mai trúc mã. Khi còn bé hai người cũng đã từng cãi nhau đánh nhau suốt ngày, nhưng mà về sau, hai người liền thích lẫn nhau.”
“Thím Lý, đã như vậy, vì sao hai người bọn họ lại không ở cùng một chỗ? Mà lại còn bắt Trần Tấn Nhiên phải cưới tôi về chứ?”
Ương Ương có chút khó hiểu, dù sao hai người cũng không phải là anh em ruột thịt, như vậy chẳng phải là thân càng thêm thân, sẽ càng tốt hơn sao?
“Bởi vì…” Thím Lý có chút khó xử, nhưng mà cuối cùng thím vẫn nói ra: “Bởi vì mẹ của nhị tiểu thư có thân phận quá thấp, trước kia, thanh danh cũng không được tốt lắm, lão gia cưới phu nhân về đã bị rất nhiều tiếng chê bai, đương nhiên sẽ không để cho thiếu gia lại lặp lại việc xấu đó. Huống chi, nhà họ Tống của cô lại có buôn bán qua lại với nhà họ Trần, cho nên giữa hai nhà mới phải có đám cưới như vậy.”
“Nhưng mà, đây là do cha chồng và mẹ tôi đề xuất ra, đâu có liên quan gì tới tôi đâu? Tất cả mọi việc tôi đều không được rõ ràng lắm. Tôi đây cũng chỉ là vì nghe lời mẹ, ngoan ngoãn gả tới đây mà thôi, vì sao anh ấy lại có thể chán ghét tôi như vậy chứ, lại còn nhất định cho là tôi đã phá hủy chuyện của anh ấy và nhị tiểu thư nữa chứ!”
Ương Ương khó hiểu, anh là người bị hại, mà cô cũng là người bị hại. Cô phải gả cho một con người xa lạ như vậy, chẳng lẽ là chính bản thân cô cũng nguyện ý hay sao? Nếu như có thể, chẳng lẽ cô lại không muốn mình được gả cho một người đàn ông mà mình thích hay sao?
Tuy rằng, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, thì trái tim bé nhỏ của cô đã rung động mất rồi.
Tuy rằng trái tim của cô đã từng có chút rung động, bản thân cô đã từng đơn thuần mà nghĩ rằng, cô muốn được luôn luôn sống cùng anh một cuộc sống thật tốt đẹp và hạnh phúc.
Chỉ là anh đã tự tay phá nát một phần chờ mong này của cô. Hiện tại, cô cũng không muốn còn phải nhìn thấy anh nữa, cũng chỉ cho rằng anh là con người xa lạ, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, cô sẽ không chút lựa chọn mà ly hôn với anh, tuyệt sẽ không quay đầu lại nhìn anh nhiều thêm một cái liếc mắt.
“Thiếu phu nhân, trong nội tâm thiếu gia cũng không được thoải mái, cho nên mới có thể nhìn bất cứ chỗ nào của cô cũng thấy không thuận mắt. Thiếu gia cũng coi cô giống như những người phụ nữ khác, trở thành thành những người chỉ yêu thích hư vinh phú quý. Cũng bởi vì trước kia thiếu gia đã nghe thấy nhiều lời đồn đại về thiếu phu nhân như vậy, cho nên mới trở thành chán ghét cô. Nhưng mà, thím Lý tin tưởng rằng, đến một ngày nào đó thiếu gia cũng sẽ nhận ra được thiếu phu nhân là người phụ nữ rất tốt. Thiếu gia cũng sẽ nhìn thấy điểm tốt của cô, thực sự sẽ đối xử với cô không hề giống như bây giờ nữa.”
“Sẽ có một ngày như vậy sao?” Ương Ương cúi đầu nhẹ nhàng nỉ non, nhưng nơi đáy mắt cô lại chỉ thấy một khoảng mờ mịt.
Thím Lý xức thuốc ở phía sau lưng cho cô, vừa an ủi cô vài câu, sau đó mới rời đi. Ương Ương một mình nằm ở trên mặt giường lớn, lăn qua lật lại không sao ngủ được, không biết qua bao lâu, cô mới ngủ thiếp đi trong sự hỗn loạn.
Cả một đêm Ương Ương gặp ác mộng không ngừng. Cô gả tới đây vừa vặn một tuần, nhưng lại như bị sống ở trong địa ngục đằng đẵng suốt một năm.
Sáng sớm lúc thức dậy, Ương Ương ăn mặc chỉnh tề, thu thập một chút hành lý, vừa ra khỏi cửa, chợt nghe thấy tiếng nói của Trần Tấn Nhiên và Trần Y Lan đang trò chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ trong phòng khách. Ương Ương đứng ở trên bậc thang trong chốc lát, nhưng cuối cùng cô vẫn tiếp tục đi xuống dưới. Vẻ mặt cô không chút biểu cảm, kéo theo chiếc va li đi xuống lầu, đến nhìn cũng không nhìn hai người một cái liếc mắt…
“Chị dâu… Chị đi đâu vậy?” Y Lan liếc nhìn cô, sự vui vẻ nơi đáy mắt chợt ngừng lại, liền biến đổi thành vẻ mặt khiếp nhược.
Trần Tấn Nhiên vừa nghe thấy Y Lan nói như vậy, cũng quay đầu lại theo. Anh liền nhìn thấy Ương Ương, trên người cô mặc một chiếc áo khoác gió ngắn màu trắng đang đứng ở nơi đó, mái tóc chải chỉnh tề buông xõa ở trên vai, khuôn mặt trắng bệch, tuy vẻ mặt không hề biểu lộ, nhưng bộ dáng của cô lại rất bình thản.
“Mẹ tôi gọi điện thoại nói tôi về nhà ở vài ngày.” Ương Ương nhẹ nhàng nở một nụ cười. Cô cũng không có quá nhiều thành kiến đối với Trần Y Lan, mà ngược lại, cô vẫn hết sức thông cảm với cô.
Không thể được sống cùng một chỗ với người đàn ông mà mình yêu thích như vậy, thực sự là một sự tra tấn không phải là nhỏ.
“Chị dâu, tôi vừa về đến đây, chị lại muốn rời đi, người khác sẽ nghĩ về tôi như thế nào đây? Lại còn tưởng rằng Y Lan ức hiếp chị dâu kia đấy…”
Y Lan cúi đầu xuống vẻ đầy uất ức, liếc nhìn Trần Tấn Nhiên vẻ bất an, đưa tay ra nhẹ nhàng kéo Trần Tấn Nhiên, “Anh Tấn Nhiên, anh mau chóng bảo với chị dâu ở lại đây đi…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!