Có Đấy Không, Ly Hôn Đê - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Có Đấy Không, Ly Hôn Đê


Chương 7


Hứa Ý bất ngờ vô cùng.

Thực ra cô không nghĩ rằng sẽ có một ngày Cố Thâm Viễn vì cô mà làm như vậy.

Nếu đã vậy, cô mà không quậy một phen thì đúng là có lỗi với sự yêu chiều hiếm thấy của anh.

“Thâm Viễn này, anh làm vậy có phô trương lãng phí lắm không.”

Hứa Ý dịu dàng vén tóc rối lên vành tai, tỉnh bơ liếc sang bên cô nàng thư ký Kim kia:

“Thực ra em có tham gia yến hội hay không cũng chẳng sao cả.”

“Hửm?”

Cố Thâm Viễn dường như đã bắt được suy nghĩ của cô, nhẫn nại hỏi:

“Vì sao?”

“Dù sao người bên ngoài cũng không biết vị Cố phu nhân như em đây.”

Cô ngừng lại một chút rồi cười khẽ:

“Người khác đều nói, giữa em và anh là hôn nhân thương mại, không hề có chút tình cảm nào.”

“Là ai nói?”

“Cái này….”

Hứa Ý làm vẻ chần chừ không tiện mở miệng, nhưng ánh mắt lại thuỷ chung dừng lại trên người thư ký Kim.

Câu nói kia, không phải là do thư ký Kim nói sao.

Còn nói cô là kẻ nhút nhát.

Trước khi Cố Thâm Viễn đưa ra quyết định, bởi vì quá kích động nên thư ký Kim vội vàng phủ nhận:

“Tôi… không có…. Tôi không có ý này.”

“Là do cô nói sao?”

Cố Thâm Viễn hơi nhíu mày rậm.        

“Tôi….”

Thư ký Kim ăn nói lộn xộn:

“Vừa rồi tôi không biết cô ấy là Cố phu nhân, chỉ là thảo luận qua với người khác thôi.”

“Đúng vậy, chỉ là bịa đặt sau lưng tôi thôi mà.”

Ánh mắt Hứa Ý chân thành lại tha thiết, ngữ khí ôn nhu:

“Dù sao công ty cũng lớn như vậy, người lại nhiều, thuê một thư ký thích bịa đặt nói xấu cũng không sao.”

Dừng một chút, Hứa Ý lại vờ như quan tâm mà kéo tay Cố Thâm Viễn, giọng điệu chân thành:

“Thư ký Kim là trợ thủ đắc lực của anh, quan hệ giữ hai người tốt như vậy, anh nhất định đừng vì em mà đuổi cô ấy, nếu không em sẽ khó chịu lắm.”

Tiểu Lý:

“…..”

Đến cả anh cũng nghe hiểu ý ngầm của Cố phu nhân là: nếu hôm nay anh không đuổi cô ta đi, tôi sẽ để anh cực kỳ khó chịu.

Tiểu Lý vẫn luôn giảm đi sự tồn tại của mình, không cả dám thở mạnh, tránh cho vướng bực tức vào người.

Không thể không thừa nhận, Cố phu nhân đúng là có mánh.

Lời nói và ý đồ của cô đã rõ ràng như vậy, Cố Thâm Viễn đâu thể không hiểu là cô đang cố tình gây chuyện, còn giả vờ vô tội.

“Tiểu Lý.”

Cố Thâm Viễn dựa theo ý nguyện của Hứa Ý mà quyết đoán thi hành:

“Cậu đưa thư ký Kim đi làm thủ tục tạm rời cương vị công tác đi.”

“….Vâng.”

Tiểu Lý gật đầu.

Thư ký Kim ngơ toàn tập.

Chỉ là cô ta từng nghe nói Cố phu nhân chỉ có cái danh hão, thực ra địa vị cực thấp, không được người nhà họ Cố hoan nghênh, cô ta mới thử xem liệu có thể thượng vị được hay không.

Ai biết được kết quả lại thế này.

“Cố tổng….”

Hiển nhiên Kim Thấm không muốn tin vào chuyện trước mắt, tủi thân đến nỗi rơi nước mắt:

“Thực sự không phải em cố ý đâu… ngài thực sự muốn đuổi em đi sao?”

Còn chưa đợi Cố Thâm Viễn đáp, Hứa Ý lại nhỏ nhẹ nũng nịu chèn thêm một câu:

“Thấy dáng vẻ còn muốn làm việc cho Cố tổng của thư ký Kim như vậy, chồng à, anh vẫn nên suy xét thêm đi.”

“Không cần xem xét nữa.”

Cố Thâm Viễn không phân trần, lại bảo Tiểu Lý đi làm.

Tiểu Lý biết nên làm thế nào, anh đi qua khuyên nhủ thư ký Kim mấy câu, tỏ ý chuyện đã định, ông chủ đã cực kỳ khoan nhượng cho cô làm thủ tục tạm thời rời cương vị công tác chứ không phải đuổi việc rồi, nếu cô đồng ý có lẽ sau này vẫn có thể dựa vào thân phận thư ký cũ của Cố tổng mà tìm được công việc tốt.

Thiếu chút nữa thư ký Kim còn ngỡ mình là nữ chính bị người ta hãm hại trong phim cung đấu, Cố phu nhân chính thức là nữ phụ độc ác ỷ thế hại người, còn hiểm độc hơn cả cô ta.

Trước khi rời đi, cô ta thấy nụ cười chế giễu của Hứa Ý, giống như đang muốn nói rằng cho dù tình cảm giữa cô và Cố Thâm Viễn có bình thường nhưng cô vẫn là tổng tài phu nhân, một nữ thư ký thì lấy đâu ra bản lĩnh đấu với cô.

Cùng lúc đó, Cố Thâm Viễn cũng chú ý đến nét cười của Hứa Ý, anh cầm lấy cổ tay cô, nhàn nhạt hỏi:

“Vui vậy à?”

“Ừ hửm?”

“Chính là đuổi được cô ấy đi rồi thì cười thành vậy hả?”

Ý cười của Hứa Ý cũng không nhạt đi:

“Cái này không chỉ là đuổi đi mà còn chứng minh một chuyện.”

“Chứng minh chuyện gì?”

“Cuối cùng anh cũng biết làm chuyện mà đàn ông biết làm, đấy là dỗ phụ nữ.”

Từ khi cái đuôi thư ký Kim bị Tiểu Lý đưa đi làm thủ tục tạm thời rời cương vị công tác thì nét cười trên mặt Hứa Ý không hề nhạt đi, đương nhiên cũng không chỉ có vậy, cũng bởi vì mọi hành động ban nãy của anh khác một trời một vực với vẻ lạnh lùng thường ngày.

Trông thấy công nụ cười của cô, lâu sau Cố Thâm Viễn mới chầm chậm nói:

“Nếu nói đây là dỗ dành, vậy em cũng khá dễ dỗ nhỉ.”

Chiều, toàn bộ lễ phục dạ hội ở cửa hàng đều được đưa đến cao ốc Viễn Lâm.

Quảng trường thương nghiệp Vân Mậu bảy tầng gần cao ốc là Cố gia đầu tư khai thác từ 5 năm trước. Cửa hàng nhà mình mở, chẳng phải muốn thế nào làm thế nấy à.

Lễ phục dạ hội trong hàng hiệu giờ cũng không có nhiều, gửi toàn bộ đến cũng được khoảng mấy chục bộ.

Để tránh việc đụng hàng, phần lớn các quý cô đều thích đặt thiết kế riêng.

Hứa Ý lại không giống vậy, cô chẳng thích kiểu nào, không hề hứng thú với mấy loại lễ phục thế này.

Khi ba còn sống, Hứa Ý cũng từng tham đủ kiểu yến hội, chỉ là khi ấy còn nhỏ, không giống với mấy thiên kim luôn ham mê phú quý hoặc muốn chớp thời leo cao, ý muốn hư vinh với mục đích cũng không quá mạnh mẽ.

Khi thử lễ phục, Hứa Ý hiểu được một số thức.

Thực ra Cố Thâm Viễn không quan tâm cô, chọn đưa nữ thư ký đi tham gia vũ hội cùng là có nguyên nhân.

Cố phu nhân như cô đây quả thực không có hình tượng, không giỏi giao tiếp như nữ thư ký.

Cũng bởi vì khi Hứa Ý có thể ghi nhớ lại chưa từng gặp lại mẹ mình nên tính tình có phần lầm lì.

Huống chi mấy năm nay, cô vì muốn làm người phụ nữ của gia đình mà tách khỏi xã hội quá lâu, vòng xã giao cũng ít ỏi.

Hứa Ý đứng trước gương vừa thử trang phục vừa chụp lại bóng dáng mình trong gương, cô gửi wechat sang cho Hứa Ánh Hoạ, sau đó hỏi xem cô em thấy thế nào.

Hứa Ánh Hoạ:

“Trang phục thì ổn dó, mà sao tầm mắt của chị lại không thể điệu đà thêm chút nào được à, còn có son môi…. Chị hoàn toàn né được những màu son thịnh hành trong 2 năm nay rồi.”

Hứa Ý:

“Thế à?”

Hứa Ánh Hoạ:

“Chị cũng đã ly hôn rồi, sao không chăm chút cho bản thân tí đi? Đừng có nghe mấy lời gì mà phụ nữ trang điểm là để quyến rũ đàn ông của mấy bà cô bên nhà họ Cố nữa, không theo nữ tắc, chúng ta làm chính mình.”

Hứa Ý:

“Tạm thời chưa thể ly hôn được.”

Hứa Ánh Hoạ:

“Sao thế???”

Hứa Ý:

“Anh ấy nói anh ấy không muốn ly hôn.”

Hứa Ánh Hoạ:

“Cha nội ấy nói không ly hôn là chị không ly hôn à? Chị có tật xấu hay là bị người bỏ thuốc mê.”

Hứa Ý không biết nên giải thích thế nào, cô đặt điện thoại qua một bên, nhìn vào gương, cẩn thận ngắm nghía nhan sắc của mình, phát giác quả thực màu son môi có phần nhạt nhẽo.

Đang do dự có nên dặm thêm son hay không thì cô nghe thấy tiếng chuông cửa.

Người ấn là Tiểu Lý.

Anh nhận lệnh đến đưa đồ, thái độ khiên tốn, hai tay nâng lên, đưa một chiếc hộp tinh xảo qua:

“Cố phu nhân, đây là vòng cổ Cố tổng đích thân chọn cho cô.”

Tự mình chọn ư? Đúng là chuyện đáng kinh ngạc.

Mở hộp ra, đập vào mắt cô là một chiếc dây chuyền rũ kim cương đầy xa xỉ, kiểu dáng cực hợp với bộ lễ phụ trên người cô.

Trông thấy Hứa Ý vừa nhìn gương vừa cười, Tiểu Lý lập tức khen ngợi như thoa mật lên miệng:

“Bộ lễ phục của Cố phu nhân phối với sợi dây chuyền này đúng là vô cùng hoàn mỹ.”

“Phải vậy không?”

Hứa ý không chút để ý mà nâng mi:

“Bộ lễ phục lần trước mà thư ký Kim mặc thế nào?”

Tiểu Lý hiểu rõ tranh đấu giữa phụ nữ, anh vội giải thích:

“Lần trước là tiệc rượu mang tính thương mại, Cố tổng chỉ đưa cô ấy đi làm lá chắn rượu, yến hội lần này mới khiến người khác chú trọng.”

Người nhận được lời mời vào yến hội đêm mai đều là tinh anh giới thượng lưu, quy mô không nhỏ.

Nghe nói thân phận của người khởi xướng là một phụ nhân có tên là Triệu Cầm Lan, người chồng đầu là một doanh nhân chính trị, người chồng thứ hai là ông trùm phố Wall, người chồng thứ ba là vương tử tiểu quốc, sau đó vẫn duy trì độc thân, 50 tuổi vẫn phong tình vạn chủng, thành ra vẫn có không ít người đàn ông thành đạt phải khom lưng.

Tầm quan trọng của yến hội lần này không kém hơn bất cứ tiệc mừng đại thọ 80 nào của các lão gia của danh gia vọng tộc, bởi vậy lần này Cố Thâm Viễn đưa Hứa Ý tham gia có thể miễn cưỡng loại trừ bất mãn mấy bữa nay của cô.

“Lại nói, sao bà Triệu đây lại tổ chức yến hội?”

Hứa Ý có hơi tò mò.

Tiểu Lý giải thích:

“Nghe nói bà ấy về nước vì muốn tìm con gái thất lạc của mình.”

Hoá ra là về nhận người thân.

Hứa Ý nghĩ đến truyền kỳ ba lần gả của vị phu nhân này thì không khỏi thôn thức, phụ nhân giỏi thế này, đứa con gái thất lạc ắt cũng không tầm thường.

Chọn xong lễ phục, Hứa Ý ngồi trên sofa, tuỳ tiện lật xem mấy quyển sách lấy được từ trên giá.

Chỗ này của anh đến một quyển tiểu thuyết bản tiếng Anh cũng không có, tất cả đều là đại cương kinh tế.

“Cố tổng của mấy người mỗi ngày đều bộn bề công việc sao?”

Hứa Ý nhìn Tiểu Lý bên cạnh.

Tiểu Lý gật đầu:

“Đúng vậy, vẫn luôn như vậy, dạo gần đây vì hạng mục liên quan đến quảng trường Thuỷ Hoà mà càng bận hơn trước.”

“Dường như tôi không giúp được cho anh ấy.”

“Cố phu nhân cứ nói đùa.”

Hứa Ý không nói đùa, quả thực cô có suy nghĩ giúp anh nhưng năng lực không đủ, trình độ còn chưa đủ phỏng vấn một chức thiết kế nhỏ trong công ty anh ấy chứ.

Trên bàn làm việc tài liệu được sắp xếp thành hàng chỉnh tề.

Trên bản vẽ đầu tiên, ngoại trừ trông thấy sơ sơ bản đồ quy hoạch, Hứa Ý còn trông thấy cái tên Hứa Ngạn Chi.

Bên tham gia quan trọng trong hạng mục này còn có Hứa gia.

Nói đúng hơn thì, tên của Hứa Ngạn Chi cùng Cố Thâm Viễn được đặt song song, bởi vậy tầm quan trọng của hai nhà là tương đương.

Hứa Ý nghi hoặc:

“Hoá ra Thuỷ Hoà là do hai nhà Hứa Cố hợp tác à?”

Tiểu Lý bên cạnh vội gật đầu:

“Đúng vậy.”

“Hỗ trợ cùng hưởng lợi, điều này không tốt sao.”

“Quả thực… rất tốt.”

……

Yến hội được tổ chức tại một biệt thự sườn núi có cảnh biển, phong cảnh cả trong lẫn ngoài đều đẹp, trang trí xa xỉ.

Vô số dòng xe sang trọng đậu đầy trước sau biệt thự bởi vậy có thể thấy được mối quan hệ xã giao của nhà sáng lập Triệu phu nhân là rộng rãi có thừa.

Lễ phục mà Hứa Ý mặc là do chính cô chọn, trên cổ đeo chiếc dây chuyền mà Cố Thâm Viễn chọn cho cô, sau khi xuống xe, vợ chồng hai người tay trong tay, khi đi qua người quen thì nhẹ nhàng cười chào.

Ở trong mắt người khác bọn họ vẫn là vợ chồng họ Cố ân ái vô cùng.

Sau khi đến không được bao lâu, Hứa Ý bèn thấy Hứa Ánh Hoạ trong nội sảnh.

Hai người đối mắt nhìn nhau, Hứa Ánh Hoạ mới ngạo kiều lườm nguýt một cái.

“Anh bận thì đi đi.”

Hứa Ý biết Hứa Ánh Hoạ có lời muốn nói, cô buông tay Cố Thâm Viễn ra:

“Em với Ánh Hoạ có chút chuyện.”

“Vậy được.”

Trước khi đi, Cố Thâm Viễn dặn dò đơn giản:

“Có việc gì thì gọi điện cho tôi.”                                

Hứa Ánh Hoạ đứng cách đó không xa, khoan thai nhấp ít rượu, chốc chốc lại nói mấy câu với phục vụ, trông thấy Hứa Ý đi đến thì ánh mắt mơ hồ tỏ vẻ khinh bỉ.

Hứa Ý còn chưa đến trước mặt Hứa Ánh Hoạ đã nghe thấy cô từ từ buông lời trào phúng:

“Xời, tay đan tay, ân ái quá nhỉ, lần trước là người nào nói muốn ly hôn cơ, bây giờ đã hoà hợp rồi à?”

Hứa Ý biết cô em đang nói gì:

“Không hề nha.”

“Nói xem nào, cha nội kia dỗ chị thế nào, mua châu báu cho chị hay là tặng nhà tặng cửa? Hay là vừa nới yêu vợ memeda vừa quỳ xuống cầu xin chị đừng ly hôn?”

“Đều không có.”

“Em cũng không hiểu chị nghĩ thế nào luôn đấy, cứ nhất định phải bám sống bám chết ở một gốc cây thế, em còn nghĩ lúc trước chị nghĩ thông rồi, ai dè chỉ nói ly hôn ngoài miệng thôi.”

“Đâu có đơn giản như em nghĩ.”

Hứa Ánh Hoạ đâu còn nuốt nổi lời giải thích của Hứa Ý nữa, cô tiếp tục gây sự:

“Chị có trông thấy đại mỹ nhân bên kia không, bà ấy chính là Triệu phu nhân – người tổ chức của đêm nay, U50 rồi, từng lấy ba người đàn ông, bây giờ vẫn còn mượn danh nghĩa yến hội này để xem mắt, sao chị không chịu học tập người ta mà cứ thích ‘treo mình’ ở một gốc cây thế?”

Hứa Ánh Hoạ không hề có chút hảo cảm nào với Cố Thâm Viễn, một lòng muốn chửi bới anh, khuyên chị gái hoàn lương.

Vừa rồi nói chuyện, cô nghĩ sao nói vậy không ngăn nổi cái miệng, cũng chẳng sợ bị người khác nghe thấy, chỉ muốn áp khí thế lên chị gái.

“Triệu phu nhân á, bà ấy là muốn đến tìm con gái đấy.”

Một giọng nam khàn chợt vang lên chen vào giữa hai người:

“Ánh Hoạ, ở nhà người khác nói năng phải chú ý một chút.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Anh Hoạ ngạc nhiên quay đầu:

“Chú nhỏ….”

Người đến chính là Hứa Ngạn Chi, cũng chính là chú nhỏ Hứa gia. Sau khi cha Hứa Ý qua đời thì hắn trở thành người đứng đầu tập đoàn Hứa thị.

Người ngoài đều nghĩ Hứa Ánh Hoạ với Hứa Ý không cha không mẹ nên chỉ được cái mác thiên kim nhà họ Hứa chứ không ai biết trong tay hai chị em họ nắm giữ khá nhiều bất động sản cũng như cổ phần công ty, hơn nữa quan hệ giữa họ với Hứa Ngạn Chi cũng tốt, có thể xem như ước gì được nấy.

Dáng người Hứa Ngạn Chi cao ngất lại khoác bộ tây trang màu xanh than, túi ngực trái còn lộ ra một góc khăn tay, gương mặt tuấn tú hoà nhã, khí chất ôn nhuận, vừa trông không hề giống như đã hơn ba mươi tuổi.

Hứa Ngạn Chi trong mắt người khác luôn là thân sĩ đối nhân xử thế vô cùng hoà nhã, còn Hứa Ngạn Chi trong mắt Hứa Ánh Hoạ chính là một cáo già tư bản, bị dạy dỗ sinh bất mãn, cô làu bàu:

“Không làm thông báo tìm con gái mà làm bữa tiệc tìm con là thế nào? Đúng là chúng ta không thể nào bắt được suy nghĩ của bà Triệu đây.”

“Bà ấy đã tìm được con gái rồi, chỉ là muốn mượn cơ hội giới thiệu với mọi người mà thôi.”

“Con gái của bà ấy là ai?”

“Đợi đi rồi sẽ biết.”

“Giờ chú nói cho con biết đi, đi mà? Chú tốt nhất luôn á.”

Hứa Ánh Hoạ lập tức quấn lấy Hứa Ngạn Chi.

Bị cô quấn lấy nên Hứa Ngạn Chi cũng chẳng có cách nào, chỉ nói đơn giản một câu:

“Con gái của bà ấy có quan hệ với con.”

“??? Định mệnh, con sẽ không phải đứa con gái bị lạc của bà ấy đấy chứ?”

Hứa Ngạn Chi chỉ cười nhạt chứ không nói, liếc một cái, đối mắt với Hứa Ý.

Hốc mắt hắn sâu thẳm, đôi mắt đen trầm, khi nhìn người khác luôn khoá chặt mục tiêu tạo nên một bầu không khí thâm trầm.

Chẳng qua trong đêm nay, Hứa Ý lại cảm thấy ánh mắt của hắn thêm nét cười nhạt.

Giống như Hứa Ánh Hoạ vậy, đều đang chê cười cô.

Mồm mép Hứa Ánh Hoạ từ trước đến nay đều nhanh nhảu, có lẽ sớm đã nói chuyện ly hôn của cô ra rồi.

“Nghe nói.”

Hứa Ngạn Chi vẫn không rời mắt, chầm chậm cười nói:

“Con với Cố Thâm Viễn ầm ĩ chuyện ly hôn?”

Quả nhiên mà, Hứa Ánh Hoạ đúng là chị em cây khế không giữ được bí mật mà, đoán chừng đã nhanh chóng nói chuyện ly hôn của cô với chú nhỏ rồi.

Hứa Ý uyển chuyển trả lời:

“Xảy ra chút mâu thuẫn thôi ạ.”

Hứa Ngạn Chi nhíu mày, ý vị sâu xa:

“Với hiểu biết của chú về con, nếu chuyện không quá đáng con cũng sẽ không làm ra chuyện nông nổi.”

“Nếu con không sốc nổi, lúc trước cũng không tranh cãi ầm ĩ đòi gả đến Cố gia.”

Hứa Ý bật cười, nói thì đúng là như vậy, nhưng tình yêu dễ khiến bản thân trở nên sốc nổi, còn không thương mới là gom góp từng ngày thành đủ mà nên.

“Thực sự không có chuyện gì sao?”

Hứa Ngạn Chi lo lắng hỏi một câu.

Trước khi Hứa Ánh Hoạ kịp tranh trả lời, Hứa Ý âm thầm nắm lấy cổ tay cô ấy, ngoài mặt tỏ vẻ vân đạm phong khinh:

“Thực sự không có việc gì đâu ạ.”

“Không có việc gì thì tốt rồi.”

Hứa Ngạn Chi nói:

“Trong khoảng thời gian này chúng ta có một hạng mục rất lớn muốn hợp tác với Cố gia, nếu như các con ly hôn thì có lẽ hợp tác sẽ không được vui vẻ nữa.”

“Cái gì?”

Hứa Ý ngẩn ra:

“Hạng mục gì ạ?”

“Quảng trường Thuỷ Hoà, con không biết sao?”

Hứa Ý thấy đầu mình ong ong, xung quanh như tĩnh lại.

Yên lặng như cái chết.

Trong đầu cô trống rỗng, suy nghĩ hỗn loạn, ngoại trừ nghĩ đến quảng trường Thuỷ Hoà cô biết được nhờ lần trước đến thăm công ty, còn có những lời Cố Thâm Viễn từng nói với cô khi trước.

Anh tỏ ý anh không muốn ly hôn, hơn nữa còn kiên nhẫn giải thích anh và nữ thư ký hoàn toàn trong sạch, còn đưa cô đến công ty giám sát.

Tất cả những điều anh làm không phải thẳng thắn bày tỏ tâm ý nhưng cũng khiến người ta cảm thấy anh nghiêm túc với cuộc hôn nhân này.

Thê nhưng, thực tế không phải anh làm vì cô.

Hứa Ngạn Chi lại nói:

“Quảng trường Thuỷ Hoà là hạng mục mà Cố Thâm Viễn đã có ý tưởng từ lâu, thời kỳ đầu phải đổ nhiều vốn nhưng thời kỳ sau sẽ thu được nhiều lợi, nếu không có gì thay đổi, có lẽ nó sẽ trở thành kiến trúc biểu tượng mới cho Vân thành, Tiểu Ý, con có ý tưởng gì không?”

Những lời này căn bản đều không lọt vào tai Hứa Ý.

Huyệt thái dương truyền đến cơn đau nhức khiến đầu óc người ta quay cuồng.

Hứa Ý nhíu mày, mãi lâu sau mới điều chỉnh lại, vô cảm hỏi:

“Chú nhỏ, hạng mục lần này có quan trọng với mọi người không?”

“Với chú thì không sao, nhưng Thâm Viễn lại khá xem tọng, dù sao cũng liên quan đến phát triển một khu mới.”

Hơi ngừng một chút, Hứa Ngạn Chi lại hỏi:

“Xem sắc mặt cháu không tốt lắm, có phải thấy không khoẻ không?”

“Không phải đâu ạ.”

Hứa Ý vội phủ nhận:

“Ở đây có hơi buồn, cháu muốn một mình ra ngoài yên tĩnh một chút.”

Bên ngoài trời rét lạnh.

Hứa Ý quấn lên chiếc áo khoác ban nãy tuỳ tay cầm xuống, vừa ra cửa cô đã cảm nhận được khí lạnh phả vào mặt.

Đêm đông, gió đêm lạnh giá.

Hứa Ý không biết bản thân có thể đi đâu.

Xung quanh náo nhiệt như đang đón năm mới.

Bà Triệu chủ nhân căn biệt thực này quả thực rất thời thượng, người đã sang tuổi 50 nhưng phẩm vị lại đi trước trào lưu, yến hội mà bà tổ chức hội tụ đầy đủ những thứ người trẻ yêu thích, tưng bừng như sắp nghiêng trời.

Người khác càng vui vẻ, Hứa Ý lại càng thấy đơn độc.

Hứa Ánh Hoạ nói rất đúng, nếu cô giống được như bà Triệu thì tốt biết bao.

Phụ nữ không nhất thiết phải treo mình một gốc cây.

Có phục vụ bưng rượu đi ngang qua, Hứa Ý quay đầu lại nhìn, đương muốn gọi người đó mang cho cô một chén rượu chợt đụng đến người phía trước.

“Thật ngại quá.”

Cô cúi đầu xin lỗi theo bản năng.

Nói xin lỗi xong chuẩn bị rời đi, người đó lại chắn kín lối cô đi.

“Đi đâu?”

Giọng nói quen thuộc của Cố Thâm Viễn chảy vào tai cô.

Trông thấy Hứa Ý có phần phờ phạc, Cố Thâm Viễn vươn tay đỡ lấy eo cô, không để cô tiếp rục làm rộn:

“Sao lại không nhìn đường vậy?”

Gương mặt anh, giọng nói của anh, thậm chí là hơi thở đều là những điều Hứa Ý thân thuộc, yêu đến nồng sau, trái tim cô từng vì một ánh mắt của anh mà đập rộn ràng không ngừng.

Thế mà bây giờ lại lặng lẽ như làn nước.

Hứa Ý ngẩng đầu, đôi mắt hơi loé, giọng nói kìm nén đến khàn đi:

“Em muốn… hỏi anh một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Lúc trước anh nói anh không muốn ly hôn, là vì điều gì?”

“Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

“Cũng không phải anh không nỡ bỏ em, thực ra là không nỡ từ bỏ hợp tác với Hứa gia, phải không?”

Câu hỏi này vừa được nói ra hiển nhiên đã vượt khỏi dự kiến của Cố Thâm Viễn, bất ngờ không kịp phòng bị, cũng không chuẩn bị trước câu trả lời, ánh mắt anh dần tối lại, không hề chớp mắt mà nhìn cô, im lặng không đáp.

Trầm tĩnh một hồi, Hứa Ý hít sâu, nhấn mạnh từng chữ từng chữ một:

“Anh chỉ cần nói cho em biết, đúng hay không. Nếu trong ba giây anh vẫn không nói lời nào, em sẽ coi như là anh thừa nhận.”

Một, hai, ba…..

Anh cũng không lên tiếng phủ nhận, chỉ là bàn tay đang nắm cánh tay cô ngày càng nắm chặt hơn, như biết rằng giây sau cô sẽ chạy đi mất.

Hứa Ý bỗng nhiên buông bỏ.

Khoé môi vẽ thành một nụ cười, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô bây giờ chính là chế nhạo chính mình.

Như anh đã từng nói, quả thực cô rất dễ dỗ, anh cũng chẳng cần làm gì, đến một câu “xin lỗi” anh cũng không có, trong đầu cô đã ngập tràn “không sao đâu”.

“Quảng trường Thuỷ Hoà có quan trọng đến vậy không, khiến anh phải ép dạ cầu toàn gượng ép duy trì hôn nhân với tôi để hoàn thành hạng mục?”

Hứa Ý vừa nói ra những lời này liền cảm thấy hối hận, hai năm làm nội trợ biến cô thành kẻ ngốc rồi, thế mà lại hỏi câu hỏi ngu ngốc thế này, hạng mục đáng giá hàng ngàn hàng vạn triệu với một người nhỏ bé như cô vốn không thể đặt lên so sánh.

Im lặng mấy giây, Hứa Ý không hề do dự mà nói:

“Mai là thứ hai, chúng ta đến cục dân chính là thủ tục ly hôn đi.”

Cố Thâm Viễn nhíu mày:

“Em lại đang nổi nóng cái gì?”

“Tôi nghiêm túc, chúng ta làm thủ tục xong vẫn có thể làm giả vợ chồng, làm vậy hợp tác của anh với chú nhỏ tôi vẫn có thể tiến hành như cũ, bên phía bà nội cũng từ từ nói chuyện.”

Dừng lại một chút cô lại nói:

“Nể tình tôi đến phút cuối vẫn còn suy nghĩ cho anh, anh cũng sảng khoái chút, buông tha cho tôi đi.”

Mấy hôm trước Hứa Ý đưa thoả thuận ly hôn cho Cố Thâm Viễn, nội dung trên đó là cô tay trắng rời đi, không cần chút tài sản nào của anh hết, đến cả số quần áo mang đi cũng ít đến thảm thương, trang sức châu báu lại gần như không có.

Cô không hề mong cầu anh có thể cho cái gì, kết hôn hai năm, nếu không phải nghiêm túc nghiên cứu thực đơn cho Cố Thâm Viễn thì cô cũng đến nhà họ Cố thăm bà cụ giải khuây, thời gian thanh xuân tốt đẹp đều phung phí lên người anh.

Cho dù đến khi kết thúc, cô cũng vẫn lo lắng cho anh.

Gương mặt Cố Thâm Viễn không đổi, thậm chí còn không có ý định buông cô ra:

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Hẳn anh cũng biết chú nhỏ đối xử với tôi mà Ánh Hoạ rất tốt, nếu tôi nói cho chú ấy nghe, chú ấy sẽ không tiếp tục hợp tác với anh. Chúng ta ly hôn trong hoà bình, đừng để vì chuyện ầm ĩ này mà khiến quan hệ hai nhà trở nên gượng gạo.”

Hứa Ý rất ít khi lấy Hứa gia ra để áp chế người khác, cho dù là ở nhà họ Cố thường bị mấy cô dì kia lấy ra đùa bỡn nhưng cô cũng không thể hiện phong thái Đại tiểu thư Hứa gia.

Có thể mấy năm nay cô đối xử nhã nhặn với mọi người cho nên mọi người đều cho rằng cô dễ bắt nạt, dễ bắt chặt.

Lực giữ tay cô của Cố Thâm Viễn quá lớn, Hứa Ý thử dãy dụa vài lần đều không thành công, cả cổ tay đều bị anh nắm đỏ rần, sắc mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh như muốn nói lại thôi, kiểm soát không muốn buông tay.

“Buông ra…..”

Cuối cùng Hứa Ý không nhịn được nữa kích động kêu lên.

Lời vừa dứt hốc mắt cô đã đỏ lên.

Lúc trước khi gả cho anh anh không tình nguyện, bây giờ muốn ly hôn cũng là anh không đồng ý.

Từ khi kết hôn đến nay, cô chưa từng vừa ý chuyện nào hết.

Chuyện này mà còn ầm ĩ, tiếng động bên chỗ họ khó mà tránh khỏi bị người khác nghe thấy, từng ánh mắt lần lượt nhìn qua, nhưng vì ánh sáng mờ ảo lại cách từng tầng hoa cùng phục vụ đang đi qua đi lại nên cũng không biết rõ đang xảy ra chuyện gì.

Cảm xúc của Hứa Ý bộc phát đồng thời cô phải kìm nén để không lại bộc phát lần nữa.

Đây là chỗ của người khác, làm khách mà gây chuyện thì quá thất lễ.

Sức lực nam nữ khác biệt, cho dù Hứa Ý có làm thế nào cũng không thể dẫy ra được, lúc mệt đến phờ người thì một giọng nam quen thuộc truyền đến:

“Buông cô ấy ra.”

Vừa ngẩng đầu Hứa Ý đã trông thấy Hứa Ngạn Chi không biết đi theo cô từ khi nào đã xuất hiện ngay trước mắt.

Không nói một lời thừa thãi, Hứa Ngạn Chi đứng chắn giữa hai người, bàn tay lớn vững chãi kéo Hứa Ý về lòng mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN