Cỏ Đoạn Trường - Chương 4-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
280


Cỏ Đoạn Trường


Chương 4-2


Ta nhìn gương mặt đang cận kề mình, trong lúc nhất thời hoảng sợ mà muốn vỗ cánh bay mất, nhưng đáng buồn thay, dù ta có cố gắng đến mấy thì vẫn không thể nào thoát khỏi tay người nọ. Ta bắt đầu lo lắng cho tính mạng của mình, nam tử này… sẽ giết ta sao? Từ lúc ta tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, trí nhớ của ta bỗng nhiên có chút hỗn loạn, ta thậm chí còn có cảm giác dường như mình đã đánh mất một phần ký ức của mình… Ta chỉ nhớ rõ, ta là một chú bướm nhỏ, một chú bướm đặc biệt có thể hiểu “tiếng người”.

“Hoa Nguyệt, trong cơ thể nàng có phong ấn một luồng năng lượng rất mạnh, chính nó đã làm hỗn loạn pháp thuật của ta, khiến cho quá trình biến thành bướm của nàng gặp chút vấn đề, vì thế trong lúc nhất thời có lẽ nàng sẽ không nhớ được chuyện lúc trước, nhưng ta tin, nàng nhất định sẽ tìm được người đó.”

Nam tử đột nhiên dừng lại, ta cũng lặng theo, lời của hắn, ta dĩ nhiên có thể hiểu, mà vì hiểu, nên ta mới bắt đầu cảm thấy bất an. Chưa đợi ta mở miệng hỏi, nam tử trước mắt đột nhiên biến mất, ta hoảng hốt, vội vã vẫy cánh giữ mình lơ lửng giữa không trung, cũng may ta phản ứng nhanh, nếu không ta nhất định sẽ trở thành trò cười trong loài bướm, một chú bướm nhất thời quên vẫy cánh mà té ngã.

Ta chậm rãi bay đến một khóm hoa nhỏ, chọn lấy đóa hoa rực rỡ nhất làm bến đậu, sau đó bắt đầu hồi tưởng lại lời của nam tử kia.

Theo như lời của hắn, tên của ta là Hoa Nguyệt, ta vốn không phải là bướm, nhưng vì lý do gì đó mà phải hóa thân thành bướm, sau đó không biết tại sao chuyện hóa thành bướm của ta lại gặp vấn đề làm cho trí nhớ của ta trở nên hỗn loạn, hoặc cũng có thể là tạm thời biến mất, mà lý do khiến ta hóa thành bướm rất có thể là vì để tìm người nào đó.

Nhanh chóng tiêu hóa hết phần thông tin ít ỏi do nam tử kia để lại, ta bắt đầu trở nên mờ mịt với tương lai của mình, không có trí nhớ thì ta biết đi đâu tìm người đây?

Ta bắt đầu chán nản vẫy cánh lượn lờ xung quanh nơi này. Nơi này tuy không rộng lớn nhưng lại ngập tràn hoa với hoa, hơn nữa chúng đều đang nở rộ, rực rỡ đầy sắc màu, tựa như một biển cầu vồng xinh đẹp, mà trung tâm của biển hoa là một ngôi nhà gỗ đơn sơ, cũng chẳng rõ nơi này có người hay không…

“Một chú bướm nhỏ.” Ta đang lưỡng lự bay vài vòng trước cửa nhà, không biết có nên vào hay không thì bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nói trầm ấm khiến ta giật bắn cả người, ngay cả vẫy cánh cũng quên mất mà rơi thẳng xuống dưới, cũng may, người kia kịp thời đón lấy ta giữa không trung, ta trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhỏm, vừa tính nói một tiếng đa tạ, đột nhiên phát hiện ra một điều đáng buồn, tuy ta có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng ta lại không biết nói tiếng người.

“Ngươi có thể vào đây… xem như là có duyên đi.”

Ta lấy lại tinh thần, đưa mắt quan sát người vừa đến. Đó là một nam tử tóc đen dài gần chạm đất, y phục màu lam nho nhã, gương mặt xuất chúng khó gặp, nhưng để ta chú ý nhất, lại chính là đôi mắt đen thẫm đang in bóng ta trong đó của y, chỉ vì trong đôi mắt kia… ẩn chứa nồng đậm bi thương cùng tuyệt vọng, chỉ thoáng nhìn thôi, mà ngay cả bản thân ta cũng dường như bị cuốn theo nó, đau đớn không thôi.

“Ngươi có muốn… theo ta không?”

Ta ngẩn người, nhưng dường như ngay lập tức đã vẫy vẫy đôi cánh nhỏ của mình thay cho lời đồng ý. Ta không biết tại sao mình lại muốn theo y, nhưng mà ta lại cảm thấy mình không cách nào từ chối.

“Ngươi như vậy là đồng ý sao?” Y cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười. Ta đột nhiên có chút hụt hẫng khó chịu trong người. Chẳng lẽ việc ta đi theo y không làm y vui sao? Ta ủ rũ khép lại cánh, im lặng đậu trong lòng bàn tay y.

Nam tử không tiếp tục nói chuyện, y bắt đầu xoay người rời đi, nhưng còn chưa đi được vài bước, y đã dừng lại, hơn nữa còn dừng lại rất lâu.

Ta ngơ ngác nhìn nam tử, thấy y đang nhìn chằm chằm về phía căn nhà gỗ giữa biển hoa, trong mắt đều là tưởng niệm cùng đau đớn, trong lòng ta khẽ nhói lên, muốn lên tiếng gọi y nhưng lại không thể, chỉ có thể không ngừng bay loạn xung quanh người y, nhưng rõ ràng, trong mắt y không có ta, chỉ có căn nhà gỗ kia, hay nói đúng hơn là tầng tầng hồi ức xung quanh căn nhà gỗ đó.

Ta càng thêm bực bội, vừa định liều mình dùng sức bay thẳng vào mặt y để gây chú ý, nhưng còn chưa kịp thực hiện ý đồ, ta đã bị y làm cho chấn động đến quên cả vẫy cánh.

Khóe mắt y đã ửng đỏ, thấp thoáng còn thấy cả nước mắt đang chực trào ra. Y khóc, lẳng lặng mà khóc. Có lẽ ngay cả bản thân y cũng không biết… mình đang khóc.

Ta cứ như vậy một đường rơi thẳng xuống mặt đất, nhưng nền cỏ xanh mượt không làm ta bị thương, ngay cả cảm giác đau đớn cũng chẳng có, trong đầu ta lúc này chỉ còn lại bóng dáng đôi mắt đau thương kia, đau thương đến mức, dường như ta cũng có thể cảm nhận nó một cách rất rõ ràng.

Ta trong lòng không ngừng tự hỏi, rốt cuộc là đau thương đến mức độ nào, mới có thể khiến một nam tử im lặng rơi lệ như vậy?

Ta vẫy vẫy cánh, chậm rãi bay lên trước mặt y, đậu lên khóe mắt y, cố dùng cánh của mình lau đi giọt nước mắt còn động lại nơi đó.

Ta không muốn nhìn thấy y khóc, một chút cũng không.

Ta cũng không muốn nhìn thấy y bi thương như vậy.

Ta sẽ đau lắm.

“Ngươi đang vì ta màu đau lòng sao?” Nam tử đột nhiên hỏi, ta muốn nói đúng vậy, nhưng không có cách nào phát ra âm thanh. Nam tử cười khẽ, tiếp lời:”Ngươi thật giống nàng, rất lương thiện.”

Ta ngơ ngác rời khỏi mặt y, đậu trên vai y, bắt đầu tiêu hóa những gì y vừa nói, nàng… là ai? Là người tạo nên những bi thương trong mắt y sao? Ta… giống nàng?

Những thông tin này làm ta thật sự rất không vui. Nếu như ta giống nàng, chỉ có thể đem đến bi thương cho y, như vậy rất không tốt.

“Chúng ta đi thôi.”

Nghe y nói, ta trong lòng khẽ ừ một tiếng, ta thật sự rất mong chờ vào những ngày tiếp theo.

oOo

Ở chỗ của y gần một tháng, ta cũng tương đối biết thêm một vài chuyện.

Chẳng hạn như nơi này là chỗ sinh sống của Ma tộc.

Lại chẳng hạn như tên của y là Từ Thanh, có một đệ đệ là Từ Lâm, hơn nữa y còn lại là Vương của Ma tộc. Lúc biết chuyện này, trong lòng ta sợ run một cái, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Ma thì ma, có gì đáng sợ chứ. Thật ra thời gian ở cùng y không lâu, nhưng ta cảm thấy y rất tốt, tuyệt đối không có phong phạm Ma Vương xem mạng kẻ khác như rơm rạ, cũng tuyệt đối không thích chém chém giết giết uống máu người như người khác vẫn kể, thậm chí ta còn phát hiện ra… y là một kẻ si tình.

Từ Thanh rất yêu nương tử của mình, yêu đến mức ngay cả ta cũng thấy ghen tỵ không thôi. Có điều, ta ở bên cạnh Từ Thanh một khoảng khá lâu, nhưng lại không nghe được bao nhiêu chuyện về vị nương tử này của y, cũng chưa từng thấy qua vị nương tử này. Nhưng ta cũng biết, vị nương tử này trong lòng Từ Thanh rất đặc biệt, rất quan trọng, quan trọng đến mức y không màn cả sống chết.

Ta từng nghe đệ đệ Từ Lâm của y trong lúc vô tình có nhắc đến y vì thê tử của mình mà xém chút nữa ngàn năm tu vi đều phế không còn một mảnh, ta cũng nghe hắn nói lúc vừa thành thân, y còn có ý định từ bỏ Vương vị của mình để có thể cùng nàng ta ngao du thiên hạ, một đời tiêu diêu tự tại.

“Huynh thật sự muốn từ bỏ Vương vị sao?”

Trong suốt một tháng qua, ngày nào ta cũng nghe Từ Lâm hỏi đúng một câu này. Ta lười biếng đưa mắt nhìn Từ Thanh đang ngồi đối diện Từ Lâm, không ngoài dự đoán, y chậm rãi đặt tách trà lên bàn đá, sát cạnh với vị trí ta đang đậu, kiên định trả lời:

“Phải.”

Từ Lâm mím môi, siết chặt hai tay, trong mắt thoáng qua ánh sáng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Từ Thanh:

“Chỉ vì nàng ta, huynh thậm chí ngay cả con dân của mình cũng không màn?!”

Từ Thanh liếc nhìn Từ Lâm, vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên không chút thay đổi:

“Không phải còn có đệ sao?”

Từ Lâm không hỏi nữa mà trực tiếp đứng dậy rời đi. Từ Thanh cúi đầu, tay mân mê tách trà bằng ngọc.

Ta vẫy nhẹ cánh, bay lên đậu trên vai y. Từ Thanh nhấp một ngụm trà, hương thơm thoang thoảng bên chóp mũi.

“Thật ra… ta cảm thấy trên người của ngươi có một luồng năng lượng của ta. Lúc trước ta và ngươi đã từng gặp qua nhau chưa?”

Ta ngơ ngác, vỗ cánh bay loạn xung quanh y. Nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng không nhớ đến đã từng gặp qua ở đâu, nhưng mà ta còn có một bí mật trên mình, ta… mất trí nhớ. Ta bây giờ dĩ nhiên là chưa gặp qua y, nhưng ta của lúc trước… đã từng gặp qua chưa?

Từ Thanh cười khẽ, phất tay khiến ta rơi một đường xuống mặt bàn, ta bực bội trừng y, nhưng mà y dường như không chút cảm nhận được.

“Thôi thôi, có lẽ ta say rồi…”

Ta trong lòng cảm thấy lời của y có gì đó sai sai, nhưng lại nghĩ mãi cũng chẳng ra, tận đến khi màn đêm phủ xuống, ánh trăng bàn bạc treo giữa không trung, ta mới chợt nghĩ đến, y lúc nãy uống là trà, làm sao có thể say được? Ta muốn hỏi, nhưng lại nói không ra lời, chỉ có thể ngây ngốc bay loạn xung quanh bày tỏ bất mãn của mình.

“Ngươi đi chơi đi, ta phải đi thăm nàng.”

Từ Thanh nói xong thì chậm rãi rời đi, ta ở phía sau, nhìn bóng lưng y sắp hòa cùng bóng đêm, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, ta tại sao luôn có suy nghĩ y có thể biến mất bất cứ lúc nào?

Nghĩ như vậy, ta lập tức không chút chần chừ mà vẫy nhẹ hai cánh bay theo phía sau y.

Chỗ Từ Thanh muốn đến cũng không xa, là nơi tận cùng trong biệt viện của y. Nơi đó trồng rất nhiều hoa, nhiều đến mức gấp mấy lần số hoa trong Trúc Lâm ngày trước.

Từ Thanh chậm rãi đi đến trung tâm biển hoa, ta cũng không tiếng động bay theo phía sau. Ở giữa biển hoa rực rỡ thơm ngát có một bia đá. Mặt bia được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, dường như là một loài hoa cỏ gì đó, phía trên mặt bia đá còn khắc vài chữ gì đó. Ta tò mò bay đến gần hơn, dưới ánh trăng mông lung, ta cuối cùng cũng có thể xem rõ được mấy chữ trên đó.

“Nương Tử. Từ Thanh lập mộ.”

Ta lại cảm thấy kỳ lạ. Tại sao bia mộ không khắc tên mà lại khắc hai chữ nương tử?

“Ta lại đến thăm nàng đây.” Từ Thanh thấp giọng thì thào, sau đó ngồi xuống bên cạnh bia đá, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve từng chi tiết một trên bia đá:”Cho dù biết rõ nàng không còn tồn tại trên thế gian này nữa, ngay cả linh hồn cũng không có, nhưng ta vẫn không nhịn được… mà nghĩ nàng vẫn đang ở cạnh mình.”

Ta im lặng đậu trên bia đá, cố gắng không quấy rầy Từ Thanh.

“Có lẽ nàng sợ lắm phải không?” Từ Thanh dừng một chút, ánh mắt dịu dàng miêu tả theo đường chạm hình hoa trên bia đá:”Đợi khi Từ Lâm bước lên vị trí Vương Ma tộc, ta lập tức đến bên cạnh nàng.”

Trong lòng ta bỗng nổi sóng to gió lớn. Y nói vậy là ý gì? Theo như lời y lúc đầu, nương tử y ngay cả linh hồn cũng chẳng còn tồn tại, y muốn theo nương tử mình, chẳng phải là muốn tự hủy diệt linh hồn bản thân?

“Đời này của ta, cũng chỉ có một nương tử duy nhất là nàng, người đã cùng ta ước hẹn rất lâu về trước kia.” Không biết Từ Thanh nghĩ đến điều gì, hay có lẽ là nghĩ đến lúc y cùng nương tử ước hẹn năm xưa, khóe môi y khẽ cong, trong đáy mắt cũng lấp lánh ý cười.

Ta cảm thấy lòng mình thật đau, cũng thật ghen tỵ. Rốt cuộc nữ tử này là ai? Lại có thể khiến đường đường là Vương của Ma tộc như Từ Thanh lại không tiếc hết thảy mà muốn cùng nàng hòa linh hồn vào trời đất?

Từ Thanh cứ như vậy thấp giọng thì thầm cùng bia mộ cả đêm, ta cũng im lặng đậu trên bia mộ cả đêm cùng y. Ta nghĩ… có lẽ ta cũng say rồi. Có đôi khi không phải vì rượu mà say, mà là mình muốn bản thân say.

Nửa tháng sau, Từ Thanh chính thức trao lại Vương vị của mình cho Từ Lâm. Ta đậu trên một nhánh hoa phía xa, nhìn Từ Thanh cùng Từ Lâm song song đứng trên cao, phía dưới là chúng Ma quân và Ma tướng.

Lễ đăng Vương của của Ma tộc không rườm rà như những nơi khác, chỉ đơn giản thông báo cho chúng ma biết, ai phản đối thì lên đánh một trận, thắng thì thay vào vị trí Vương, thua thì… chết. Nhưng có cơ hội trở thành Vương thì ai lại không ham muốn, vì vậy chưa đầy thời gian một chung trà, đã có người dũng cảm đứng ra khiêu chiến.

Ta nhàm chán khép lại hai cánh, định bụng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, dù gì thì cũng chẳng ai thắng nổi Từ Lâm, không phải hắn quá mạnh mà là vì trong người hắn có tận hai ma đan, một của hắn, một của Từ Thanh, đây là chuyện gần đây ta mới biết được.

Đúng như những gì Từ Thanh đã nói, y muốn cùng nương tử của mình “ở bên nhau”. Mà trước khi y rời đi nơi này, đã để lại toàn bộ tu vi cho đệ đệ Từ Lâm của mình, cũng hoàn toàn hủy đi ma thân, trở thành một người phàm yếu ớt.

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, Ma tướng vừa khiêu chiến với Từ Lâm mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, bay ngược về phía sau.

“Ngươi thua.” Cùng lúc đó, giọng nói lạnh băng của Từ Lâm cũng vang lên.

Ma tướng kia nhìn Từ Lâm, cười lớn thành tiếng, khóe môi lại không ngừng tràn ra máu tươi:

“Cho dù ta có chết cũng phải đem người chôn cùng!”

Hắn ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức truyền đến một luồng áp lực cực lớn, tên Ma tướng này muốn làm nổ ma đan của mình để kéo Từ Lâm theo cùng.

Từ Lâm hừ lạnh một tiếng, hai tay biến ảo tạo ra một tầng kết giới bao bọc lấy mình.

Thân thể Ma tướng kia vặn vẹo vô cùng khó coi, nhưng khóe môi lại kéo thành một nụ cười châm chọc đầy quỷ dị. Trong lòng ta bỗng dâng lên một luồng bất an, ngay lúc trong đầu còn chưa kịp nghĩ ra điều gì, ta cũng đã vô thức vỗ cánh lướt nhẹ đến chỗ Từ Thanh.

Cũng ngay trong khoảnh khắc đó, tên Ma tướng kia đã lao nhanh đến chỗ Từ Thanh trong ánh mắt kinh ngạc của chúng ma cùng vẻ mặt hoảng loạn của Từ Lâm.

Lúc hắn ta lao đến trước mặt Từ Thanh thì đã không còn hình dáng của một con người nữa mà đã hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ. Ta không hề nghĩ nhiều mà dùng thân thể nhỏ bé mỏng manh của mình chặn trước người Từ Thanh, trực tiếp va chạm cùng cầu lửa. Ta biết mình cũng chẳng giúp ích được gì cho Từ Thanh mà chỉ như một con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết, nhưng ta thật sự không cách nào nhìn thấy y chịu thương tổn trước mặt mình, hơn nữa còn là không hề có chút ý muốn né tránh cái chết trước mắt.

Ngay lúc ta cùng quả cầu lửa kia va chạm, ta nghĩ mình sẽ chết đi ngay tức khắc, nhưng kỳ tích lại phát sinh. Một luồng năng lượng cực mạnh đột nhiên phát ra từ cơ thể ta, từ một chú bướm nho nhỏ ta bỗng hóa lớn, lớn đến mức hai cánh có thể ôm trọn lấy quả cầu lửa khổng lồ kia, hơn nữa trên đôi cánh còn ẩn ẩn một luồng ánh sáng đỏ quỷ dị, chỉ có điều ta cũng không nghĩ nhiều, gần như trong tích tắc ta đã quyết đoán dùng đôi cánh của mình siết chặt lấy nó mà bay thẳng lên cao, cách Từ Thanh một khoảng xa.

Sau đó một tiếng nổ tung thật lớn vang lên, quả cầu lửa cùng đôi cánh của ta vỡ thành muôn vàn mảnh vụn giữa không trung.

Cùng lúc đó… trí nhớ của ta cũng khôi phục, thân thể của ta cũng lần nữa trở về hình dáng cũ. Váy vàng giữa không trung khẽ lay động, mái tóc đen dài bị gió thổi tứ tung, ta vươn tay vén tóc, ánh mắt thoáng thấy những ngón tay đang dần trong suốt của mình, ta cười khổ, giây phút nhớ lại mọi chuyện, cũng là lúc ta phải rời đi nơi này. Ta xoay người người nhìn về phía Từ Thanh, trong màn khói mờ ảo do va chạm lúc nãy để lại, ta nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Từ Thanh, y đang gọi tên ta:

“Hoa Nguyệt.” Ta cũng không rõ y dùng giọng điệu gì, dùng tâm trạng gì để thốt ra hai lời này, có lẽ là… y đang kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của ta đi.

Ta mỉm cười, trước khi mình tan biến nhẹ nhàng gọi y:

“Từ Thanh… muội chờ huynh ở chân cầu Nại Hà.”

Ta vừa nói dứt lời, cả thân thể lập tức nổ tung, hóa thành muôn vàng cánh bướm bay khắp tứ phương. Đây chính là hậu quả mà Minh Vương đã nói, những cánh bướm này chính là phần ký ức kiếp này của ta, nó đã bay đi một vài phần, mà ta cũng không thể tiếp tục nán lại nơi đây nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN