Cô Độc Chiến Thần - Quyển 3 - Chương 17: Chiến lược tiêu thổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
222


Cô Độc Chiến Thần


Quyển 3 - Chương 17: Chiến lược tiêu thổ


Trên bầu trời lộ ra ánh nắng ban mai, tiếng binh sĩ thao luyện trong doanh trại, dễ dàng truyền xuyên qua bố lều mỏng manh. Khang Tư khép lại quyển binh thư trên tay, dụi dụi hai mắt, đứng dậy thổi tắt ngọn đèn đã thắp sáng suốt cả đêm.

Sắp phải đối mặt với hơn mười vạn tên cường đạo, đồng thời chúng còn tổ chức lại thành tập đoàn, Khang Tư biết rõ khả năng của mình nên dốc sức nghiên cứu binh thư đến quên ăn quên ngủ.

Mặc dù hắn biết lâm trận mới mài gươm; nước đến trôn mới nhảy, như vậy cũng không có tác dụng gì, nhưng cũng chỉ có như vậy, mới có thể khiến tâm tình lo lắng của mình tạm thời ổn định lại.

Khang Tư uốn lưng, vén rèm đi ra ngoài. Hiện tại mặc dù là mùa Hạ, nhưng độ ấm buổi sáng lại khiến người ta cảm giác như đã vào cuối mùa thu. Mặc dù trời mới tờ mờ sáng, nhưng cả quân doanh đã náo nhiệt cả lên, mọi người đều đang luyện tập thể dục buổi sáng để khởi đầu cho một ngày.

– Chào Đại nhân buổi sáng.

Nghe tiếng chào, Khang Tư biết đó là tên thân binh canh gác cả đêm ở ngoài trướng của mình.

Nhìn khuôn mặt tên thân binh cả đêm không ngủ vẫn linh hoạt như thường, Khang Tư mỉm cười nói:

– Chào ngươi, đi xuống nghỉ ngơi đi.

– Rõ.

Tên thân binh giơ tay chào theo quân lễ xong xoay người rời đi, nhưng hắn không đi về lều, mà gia nhập vào đội ngũ thao luyện.

Khang Tư nhìn bóng lưng của hắn đành chịu lắc lắc đầu. Lúc đêm khuya, hắn từng ra lệnh cho tên thân binh không cần canh gác cho mình, nhưng bọn thân binh vẫn kháng mệnh không tuân theo. Đối với bọn thân binh này, Khang Tư chỉ có thể cảm kích thật sâu tận đáy lòng.

– Chào Đại nhân. Y theo mệnh lệnh của ngài, đã mượn mười con ngựa của Khoát Đức thành chủ thành Khai Nhất, cộng thêm ngựa của thân binh, đã có hai mươi tên thám báo triển khai trinh sát. Tin rằng không bao lâu, tin tức trong phạm vi năm mươi cây số đều sẽ thu thập tới tay ta.

Đội trưởng thân binh Y Đạt tinh thần phấn khởi chạy tới bẩm báo.

– Vất vả cho ngươi rồi.

Khang Tư mỉm cười nói tạ ơn, sau đó liền đi tới sân thao luyện.

Y Đạt biết bản thân mình cũng phải gia nhập tập thể dục buổi sáng, hắn biết vũ lực không luyện tập ắt sút giảm; một Tướng quân mặc dù nói là quyết định bởi trí lực trên hết, nhưng ở thời đại này nếu muốn trở thành một Tướng quân danh tiếng, vũ lực vẫn là điều cần phải có.

-o-o-o-

Cách thành Khai Nhất khoảng mấy trăm cây số, có một tòa thành lớn: thành La Đặc. Chiều rộng hơn mười cây số và tường thành cao mười thước, bên trong thành cư dân tới năm vạn người, dân số trong khu vực quản lý tới hai mươi vạn nhân khẩu. Những thứ này, đủ để nó trở thành thành trì lớn nhất ở vùng đất này.

Bên ngoài thành trì này cũng như nhau là một cánh đồng ruộng phì nhiêu, nhưng cảnh sắc nơi này không giống như thành Khai Nhất, ở chung quanh khắp nơi san sát những căn nhà lá, dưới ruộng các nông phu đang cần cù làm việc.

Vệ binh canh gác cửa thành, cũng không giống với vệ binh của những thành thị khác, chúng lanh lợi đầy sinh lực, mắt nhìn thẳng, lưng thẳng tắp đứng canh gác. Đối với dân chúng vào ra cửa thành, cũng không có tồn tại hiện tượng hoạnh hoẹ sách nhiễu như các nơi khác.

Lúc này dân chúng ở cửa thành rối rít nhường đường, đều đồng loạt khom lưng hành lễ. Bọn họ cũng không phải là hướng về kẻ quyền thế khom lưng, bọn họ khẽ ngẩng đầu nhìn lên trong ánh mắt đều chứa đầy vẻ kính nể.

Người nhận được những ánh mắt đó, là một thanh niên cỡi con ngựa trắng, thân mặc áo trắng, thanh tú như một mỹ nữ.

Nhìn thấy dân chúng né tránh nhường đường, hắn vội vàng nhảy xuống ngựa chào hỏi những người dân nọ, sau đó mới thong thả dắt ngựa ra khỏi cửa thành. Bọn lính gác cửa lại càng được dịp hành lễ.

Thanh niên bạch y ra khỏi thành liền lên ngựa phóng chạy trên đường, các nông phu trên cánh đồng nhìn thấy hắn, ai nấy đều tươi cười vẫy tay chào hắn.

Thanh niên bạch y này tên gọi là Tây Lôi Tư, là tượng trưng cho tinh thần của thành La Đặc.

Vào thời điểm Hắc Nham Quốc xâm lấn, thành chủ thành La Đặc bất hạnh chết dưới đao của loạn quân.

Thành chủ kế nhiệm sau khi nhậm chức, vừa gặp lúc bọn cường đạo làm loạn, nhưng viên thành chủ kế nhiệm này hoàn toàn không có khí phách: không liều mạng chiến đấu cùng địch nhân, không nhậm chức thành chủ lại vơ vét vàng bạc châu báu, dẫn theo đám thân tín cả đêm chạy về phía quốc nội. Cả thành La Đặc nhất thời như cừu non mất chủ, để mặc cho bọn cường đạo chà đạp.

Lúc này Tây Lôi Tư xuất hiện thân mặc áo trắng, cỡi con ngựa trắng, đơn thân độc mã khiêu chiến với mấy ngàn tên cường đạo. Dân chúng tuy không có chính mắt trông thấy quá trình chiến đấu, nhưng sau khi sự việc xảy ra tấm áo trắng và con ngựa trắng của Tây Lôi Tư cũng nhiễm đầy máu đỏ tươi. Hơn nữa từ ngày đó đến nay, thành La Đặc cũng không còn bị bọn cường đạo tập kích nữa.

Ở dưới tình huống quan viên trong thành đều bỏ chạy hết sạch, dân chúng bèn đề cử Tây Lôi Tư trở thành thành chủ của thành La Đặc. Tây Lôi Tư cũng không khách sáo, ngồi lên chức vị thành chủ.

Sau khi Tây Lôi Tư lên làm thành chủ, chế định ra đủ các loại luật pháp và thuế má đều có lợi cho dân chúng. Đồng thời Tây Lôi Tư biểu hiện ra vẻ ôn nhu, hòa ái, khí chất cao nhã, mê hoặc được tất cả dân chúng. Đồng thời cũng thu hút người từ các địa phương khác kéo tới nương tựa.

Sau đó, dưới nỗ lực của Tây Lôi Tư thành La Đặc cũng thành lập quân đội, quân số mặc dù mới chừng năm ngàn quân, nhưng những binh lính này đều tuyển chọn từ dân chúng, có thể nói là đội binh con cháu của nhân dân thành La Đặc. Vì thế hiện nay con dân thành La Đặc từ lâu đã không biết tới Công chúa của Khi Hồng Quốc, mà chỉ biết Tây Lôi Tư của thành La Đặc.

Sau khi Tây Lôi Tư rời khỏi địa phương có người ở, hắn lập tức thúc chân giục ngựa, con ngựa trắng vốn đang chạy chầm chậm, lập tức hí lên một tiếng sải bước phóng chạy như bay, về phía núi cao xa xa.

Khi mặt trời lên cao con ngựa trắng đã tiến vào núi rừng. Tây Lôi Tư vừa vào núi rừng không lâu, lập tức từ hai bên hẽm núi nhảy ra mấy tên đại hán tay cầm lợi khí, động tác nhanh nhẹn. Thế nhưng Tây Lôi Tư hoàn toàn không có lộ ra vẻ kinh ngạc gì, ngược lại vẫn mỉm cười ngồi trên lưng ngựa nhìn mấy tên cường đạo này.

Mấy tên đại hán vừa thấy mặt Tây Lôi Tư, vốn vẻ mặt dữ tợn lập tức đổi thành cung kính, đồng thời ôm đao chắp tay hành lễ hô:

– Tham kiến quân sư đại nhân!

– Được rồi, chào mọi người, ăn sáng chưa?

Tây Lôi Tư lộ ra nụ cười sáng lạn, khoát tay ôn tồn hỏi.

– Tạ ơn quân sư đại nhân, bọn thuộc hạ đều ăn rồi.

Mấy đại hán kia nghe nói như thế, đều lộ ra nụ cười mộc mạc.

– Tốt, canh gác cẩn thận, ta vào trong trại một chuyến.

Tây Lôi Tư mỉm cười gật đầu, giục ngựa hướng trên núi chạy đi.

Mấy đại hán kia đã sớm lui ra đứng ở hai bên, hướng theo bóng lưng của Tây Lôi Tư hành lễ, sau đó bọn họ lập tức biến mất trong rừng cây rậm rạp.

Tây Lôi Tư trải qua mười mấy trạm canh, rốt cục đi tới bản doanh của sơn trại.

Sơn trại này xây dựng trên đỉnh núi, bốn phía là hàng rào bằng gỗ, vây quanh mấy căn nhà gỗ. Trừ những căn nhà gỗ trong vòng rào, còn có thể nhìn thấy những căn nhà lá thô sơ như ẩn như hiện đông một cái, tây một cái rải rác khắp núi rừng xa xa.

Cả sơn trại khiến người ta có một loại cảm giác kỳ quái, chính là những thứ gỗ được dựng lên kia đều có màu sắc mới mẻ, rõ ràng là mới đốn cây dựng nên. Nhưng những trạm gác nghiêm ngặt kia, lại khiến người ta cảm thấy sơn trại này ít nhất đã tồn tại một thời gian dài, bởi vì nếu như sơn trại vừa mới thành lập, không thể nào có những trạm canh nghiêm mật như vậy.

Trên khoảnh đất bằng rộng rãi bên cạnh sơn trại, có gần một ngàn người đang thao luyện, điều này càng khiến người ta cảm thấy sơn trại này lộ ra vẻ mơ hồ khó hiểu. Những người đó ngoại trừ không có mặc quân phục, và nắm trong tay đủ loại vũ khí phức tạp, thì quả thực trông cứ như là đội quân chính quy đang tiến hành thao luyện.

Tây Lôi Tư nhìn mọi người đang thao luyện, gật gật đầu hài lòng, phóng xuống ngựa, trao dây cương cho cảnh vệ, hắn đi vào trong một căn nhà giữa vòng rào.

Nói là nhà, nhưng thật ra chỉ là một phòng trống trơn. Bên trong bố trí rất đơn giản, một cái bàn lớn, trên bàn trải một tấm bản đồ lớn, bốn phía trừ mấy chục cái ghế ngồi thì cũng không có cái gì khác nữa.

Tây Lôi Tư tự nhiên đi tới bên cạnh bàn, khom lưng quan sát trên bản đồ. Lúc hắn đang chăm chú nhìn bản đồ, từ ngoài cửa lục tục đi vào mấy chục đại hán bộ dáng dũng mãnh hung ác, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn Tây Lôi Tư, xong tự tìm chỗ ngồi xuống.

Chỉ trong chốc lát, các ghế ngồi cũng chỉ còn lại có ba chỗ trống, một ghế là vị trí đầu não ở trung tâm, hai ghế còn lại là hai bên phải trái của vị trí đầu não.

Lúc này Tây Lôi Tư thở một hơi, đặt tay trên bản đồ, ngẩng đầu nhìn bốn phía, khi hắn phát hiện còn hai ghế trống không khỏi nhíu nhíu mày, hắn vừa há miệng định nói, một tràng tiếng cười vang dội truyền vào:

– Ha ha ha, con bà nó tên khốn giống con gái kia quả là đúng giớ, làm cho ta đến chậm, xin lỗi xin lỗi. Lợi Đức huynh nói xem có đúng không?

Theo thanh âm tiến vào là một trung niên đại hán rất cường tráng, còn cố tình mở banh áo lộ ra bộ ngực nổi cuồn cuộn bắp thịt và tay áo xắn cao trên cánh tay đầy lông, trên mặt cũng mọc đầy râu. Trên gương mặt dữ tợn còn vắt ngang một vết sẹo dài, khiến người ta có cảm giác bộ mặt người này thật đáng sợ, hẳn là một nhân vật lòng dạ độc ác.

– Hắc hắc hắc, Chiêm Đặc đại ca, người đó thật sự đúng giờ như vậy không? Lúc nào hai huynh đệ chúng ta thay đổi lại khẩu vị, thế nào?

Mà chủ nhân của tiếng cười giọng nói đầy dâm đãng này, là một trung niên thoạt nhìn rất gầy yếu, có điều trên khuôn mặt chứa đầy vẻ âm hiểm kia, làm cho người ta hiểu rằng chọc tới hắn nhất định là một điều phiền toái lớn.

– Ha ha ha, để cho chúng ta đổi món thử một chút đi. Quân sư, đúng giờ nghỉ trưa, còn gọi chúng ta tới làm gì đây?

Đại hán trung niên gọi là Chiêm Đặc tùy tiện kêu lên.

Tây Lôi Tư biết hai người này, là hai lão Đại nhiều thủ hạ nhất trong năm mươi bốn nhóm cường đạo của liên minh. Nghe kiểu nói chuyện của bọn họ, đủ biết bọn họ vừa đi cướp đoạt dân nữ về. Tây Lôi Tư mặc dù không thích dính líu tới những chuyện này, nhưng vì đại cục vẫn giữ vẻ mặt tươi cười hòa nhã nói:

– Chiêm Đặc đại ca, Lợi Đức đại ca, đang chờ các huynh đây. Khi Hồng Quốc vừa phái binh tới.

Nghe nói như thế, Chiêm Đặc lập tức liền biến sắc mặt, vội vàng thu lại dáng vẻ cẩu thả tùy tiện, bước nhanh đi tới ghế của mình ngồi xuống. Còn Lợi Đức lại thoáng lộ vẻ cười âm hiểm, không có vẻ lo lắng như Chiêm Đặc, ngược lại còn thong thả ung dung bước lại ghế khoan thai ngồi xuống.

– Khi Hồng Quốc phái quân tới chinh phạt, hiện tại đang trú đóng ở bên ngoài ranh giới của tiểu thành Khai Nhất, người của chúng ta đã bị nhốt ở trong thành này…

Tây Lôi Tư không có chỉ vị trí của quân chinh phạt trên bản đồ, hắn biết đám người trước mắt này không có mấy người xem hiểu được bản đồ, phần bản đồ này chẳng khác nào là đồ vật riêng của hắn.

Chiêm Đặc lo lắng cắt đứt lời của Tây Lôi Tư:

– Quân sư, lần này địch quân phái bao nhiêu binh lực tới?

Hắn mặc dù thô lỗ, nhưng cũng biết lần trước sau khi tiêu diệt đội quân một vạn người của Khi Hồng Quốc phái tới, Khi Hồng Quốc nhất định sẽ phái người đến nhiều thêm nữa.

– Binh lực có chừng một vạn năm ngàn người, hơn nữa quân đội đều do tân binh, binh đội quân nhu và tù binh tập họp thành, Quan chỉ huy thì là một tiểu tử mới vừa nhú lông tơ. Lương thực của chúng còn đủ ăn chừng ba tháng, ta nói đúng không? Quân sư đại nhân.

Lợi Đức không đợi Tây Lôi Tư trả lời đã chen miệng nói. Xem ra tin tức của hắn thật rất nhanh nhạy.

Chiêm Đặc nghe nói như thế sửng sốt một chút, đột nhiên vỗ đùi đứng lên cười to nói:

– Ha ha ha, tân binh, đội quân nhu còn có tù binh kết hợp tạo thành quân đội? Quân sư đại nhân, ngài đúng vì chuyện này triệu tập năm mươi bốn đại ca các bang phái chúng ta để bàn bạc?

Giọng nói khinh thường làm cho người ta có một loại cảm giác nói không ra lời.

Tây Lôi Tư không có vẻ tức giận, vẫn cười nói:

– Chiêm Đặc đại ca, không nên khinh thường bọn tân binh và tên tiểu tử mới mọc lông kia. Phải biết rằng, tên tiểu tử kia đúng là có dang hiệu Chiến Thần ở Khi Hồng Quốc, hơn nữa hắn chỉ huy bọn tân binh trên đoạn đường tới đây đã đánh mấy chục trận lớn nhỏ, tất cả đều là toàn thắng. Chúng ta nếu cứ khinh thường không chừng…

Hắn còn chưa nói xong, Lợi Đức vừa âm hiểm cười ngắt lời nói:

– Hắn chỉ dùng một vạn quân để đi tấn công mấy trăm cường đạo, đương nhiên là toàn thắng rồi.

Chiêm Đặc nghe nói như thế lập tức đứng lên vỗ ngực kêu lên:

– Không cần bàn bạc cái quái gì nữa, cho dù hắn thật sự lợi hại như vậy, thì một vạn năm ngàn quân làm sao có thể là đối thủ của đại quân ba vạn chúng ta? Không cần liên hợp xuất binh, ta chỉ cần thủ hạ huynh đệ của ta, là có thể bẻ gãy đầu của hắn, cướp về lương thực hơn ba tháng ăn của bọn chúng!

Nói đến đây, hai mắt của hắn đều toát ra tia sáng nóng bỏng.

Tây Lôi Tư biết đội quân chinh phạt lần này, cũng không phải không chịu nổi một kích như Chiêm Đặc nói, đang lúc hắn định nói cái gì, đột nhiên nhìn thấy trong mắt của Lợi Đức ở một bên thoáng lộ ra một vẻ cười không dễ nhìn thấy. Trong lòng hắn chấn động, sau đó hắn cũng cười thầm trong lòng, hắn đã biết tại sao Lợi Đức cố tình đánh giá thấp đội quân chinh phạt.

“Mặc dù lúc này ý của Lợi Đức như vậy, nhưng không phải là cũng phù hợp với kế hoạch mình đã định ra buổi sáng sớm nay sao? Không nghĩ tới Lợi Đức còn có thể giúp mình làm cái chuyện này. Chẳng qua mình cũng không thể cảm tạ hắn.”

Tây Lôi Tư biết tên đại ca này muốn lập nhiều công lớn, nên từ trước hắn đã nâng cao địa vị của mình trong liên minh, hắn quyết định sách lược để làm tốt cái vị trí đầu não của mình trong liên minh.

Lúc ban đầu để chống cự với đội quân chinh phạt của Khi Hồng Quốc, Tây Lôi Tư mới liên kết bọn họ lại, sau lại Khi Hồng Quốc nghỉ một thời gian ngắn không có phái người tới chinh phạt, thì hắn lại đưa ra lý tưởng lập quốc, tiếp tục kết hợp bọn cường đạo này cùng chung một chỗ.

Sau khi lập quốc ai có công lớn người đó có thể được lên làm Quốc vương, Tây Lôi Tư hiểu rõ thật sâu sắc ý nghĩ này của Chiêm Đặc.

Lúc đầu Tây Lôi Tư đã phải dốc sức truyền bá cái tư tưởng: sau khi lập quốc sẽ có đủ thứ vinh hoa phú quý cho những tên lão Đại này, nếu không bọn họ như thế nào có thể liên hợp chung một chỗ chứ? Thời gian qua, hắn đã dần dần khống chế những băng cướp nhỏ khác, hiện giờ chỉ còn lại hai băng phái lớn Chiêm Đặc và Lợi Đức, đang muốn tranh vị trí lãnh đạo với hắn.

Dĩ nhiên, những điều này tất cả là để lừa gạt bọn chúng. Cả chiến khu phạm vi trăm vạn cây số vuông, tới năm trăm vạn nhân khẩu, người cầm đao đã vượt quá ba mươi vạn, năm mươi bốn nhóm cường đạo tụ tập chung một chỗ, binh lực chỉ mới hơn ba vạn một chút, chẳng qua cũng chỉ là lực lượng nhỏ bé quấy rối chút đỉnh ở vùng biên giới này mà thôi. Thế mà không tự lượng sức mình còn muốn lập quốc ư.

Nếu như không vì kế hoạch, có quỷ mới để ý tới bọn chúng.

Nghĩ đến đây, Tây Lôi Tư nói:

– Nếu Chiêm Đặc đại ca nói như thế, vậy cứ để cho Chiêm Đặc đại ca tiêu diệt đám quân địch này đi. Được rồi, tiện đây tiểu đệ báo cáo tỉ mỉ tin tức của địch quân cho Chiêm Đặc đại ca: Thật ra Quan chỉ huy của địch nhân là một Phó tướng, căn cứ theo quân chế của Khi Hồng Quốc, hắn chỉ có quyền chỉ huy binh lực năm ngàn người, còn lại chính là khoảng tám ngàn quân quân nhu và hai ngàn binh sĩ biên chế từ tù binh. Còn nữa, nếu Chiêm Đặc đại ca có thể liên lạc với Cổ Đặc Tư của thành Khai Nhất, hai ngàn người của hắn hẳn là có thể có được tác dụng lớn.

Chiêm Đặc vừa nghe lời này không khỏi vô cùng mừng rỡ, tiến lại gần vỗ mạnh bờ vai của Tây Lôi Tư:

– Ha ha, những tin tình báo này thật trọng yếu, thật không hỗ là quân sư đại nhân! Thì ra tên Cổ Đặc Tư kia ở thành Khai Nhất, ta sẽ chia cho hắn một chút công lao, ha ha ha.

Lần này hắn gọi là quân sư đại nhân, so với lúc bắt đầu giọng nói rõ ràng có khác biệt như trời với đất. Bởi vì tuy Chiêm Đặc nóng lòng lập công, nhưng đội quân của hắn chỉ có khoảng bốn ngàn người, mặc dù biết đối phương là tân binh, quân nhu và tù binh mới biên chế thành quân đội, nhưng hắn vẫn có chút mơ hồ, bất kể nói như thế nào đó cũng là quân chính quy đấy.

Phải biết rằng trước kia, một đại đội quân chính quy, đã có thể đuổi cả một trại lớn cường đạo chạy khắp núi rừng.

Chẳng qua lúc này trải qua chiến loạn, binh sĩ tinh nhuệ đã không còn, hiện tại lực chiến đấu của quân chính quy đúng là không bằng cường đạo. Hơn nữa Chiêm Đặc biết đối phương chỉ có năm ngàn tên binh sĩ có thể chiến đấu, còn lại đều là tân binh, vì thế đương nhiên là tâm tình hắn rất ổn định.

Chiêm Đặc quyết định chủ ý không kêu Cổ Đặc Tư kia, tuy hắn có hai ngàn người nếu kết hợp với mình trước sau giáp công, thì có thể tăng thêm phần thắng. Nhưng bốn ngàn tên bộ hạ của mình, tất cả đều là hạng người cường hãn, hơn nữa còn trải qua huấn luyện quân sự do quân sư chế định ra. Như vậy đánh bại năm ngàn tên tân binh thì không thành vấn đề, vì cớ gì phải đem thành quả thắng lợi chia cho người khác chứ?

Còn nữa, những binh sĩ từ tù binh kia cũng có thể giành lại được, đến lúc đó mình chính là sáu ngàn người đối chọi với năm ngàn tân binh.

Hắn coi như không có đặt đội binh quân nhu ở trong kế hoạch. Trong trí nhớ của hắn đội quân nhu đúng là do những lão binh già nua yếu kém tạo thành, căn bản không có sức chiến đấu.

Hắn nghĩ: chờ sau khi trận chiến kết thúc, thêm được bọn binh sĩ tù binh đầu hàng, binh lực của mình nhất định sẽ trở thành đứng đầu trong liên minh!

Tây Lôi Tư hoàn toàn không để ý đến sự nhiệt tình của Chiêm Đặc, hắn dồn sức chú ý vào Lợi Đức từ đầu vẫn ngồi bên cạnh không nói lời nào.

Sau khi Lợi Đức nghe được Tây Lôi Tư đồng ý để Chiêm Đặc xuất binh, đầu tiên là lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền biến mất đồng thời lộ ra vẻ tươi cười, cùng lúc hắn dùng ánh mắt mang đầy hàm ý liếc nhìn Tây Lôi Tư.

“Tên khốn Lợi Đức này dường như biết được mình nghĩ cái gì. Nhưng hắn thật sự biết rõ mình nghĩ cái gì sao?” Tây Lôi Tư cũng thoáng lộ ra nụ cười gượng gạo.

Chiêm Đặc lập tức hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài triệu tập đội ngũ. Còn lại các đại ca trong đại sảnh tiếp tục thảo luận kế hoạch, một lát sau cũng lần lượt tản đi.

Phạm vi thế lực của bọn họ phần lớn rải rác ở các nơi, hôm nay sau khi tiếp được lời triệu tập của Tây Lôi Tư, mới chạy tới sơn trại này hội họp. Một ngọn núi vô luận như thế nào cũng không thể chứa được đội quân tới ba vạn người.

Chờ sau khi mọi người đều rời đi, Tây Lôi Tư tiếp tục quan sát tỉ mỉ trên tấm bản đồ, sau đó lấy giấy bút ra ra ghi chép.

Không lâu sau, hắn cuốn thật nhỏ hai tờ giấy đã ghi chép đó, cho vào trong túi. Sau đó hắn ra khỏi đại sảnh, ngẩng đầu nhìn sắc trời lẩm bẩm:

– Hiện giờ mọi sự đã chuẩn bị, chỉ chờ trời tối.

-o-o-o-

“Đại nhân, thám báo hầu như đã dạo quanh một lần phạm vi năm mươi cây số, không có phát hiện bóng dáng một tên cường đạo nào, bọn chúng thật là giỏi lẫn trốn. Trong phạm vi năm mươi cây số này có ba tòa thành, tất cả dân chúng đều giống như thành Khai Nhất, cũng bị tập trung lại canh tác trong vòng hai cây số quanh thành trì, còn những địa phương khác không có một bóng người, ruộng nương đều đầy cỏ dại.

– Bọn họ sợ cường đạo cũng không đến nỗi như vậy chứ. Bỏ mặc những ruộng nương hoang vắng không chăm sóc, đến lúc thu hoạch bọn họ làm thế nào?

Y Đạt vừa nhận được tin tức thám báo, vừa không giải thích được nói.

– Đây là chiến lược tiêu thổ, bất kể là đối phó cường đạo, hay là đối phó với chúng ta đều rất hữu hiệu. Nếu như thiếu lương thực, chúng ta hay cường đạo cũng hoàn toàn không chiếm được lương thực, mà muốn cướp lương thì chỉ có cách công thành. Chiêu này quả thực đúng là lợi hại.

Tạc Lạp xen vào nói.

Khang Tư nghe nói như thế, trầm tư một lát lẩm bẩm:

– Trên chiến trường rộng lớn này có ba thế lực: cường đạo, các thành chủ và chúng ta. Hiện tại các thành đều áp dụng chiến lược vườn không nhà trống, nói là phòng bị cường đạo, sự thật trên mức độ nào đó phần lớn đúng là để đối phó với chúng ta. Nếu như chúng ta không có lương thực, chỉ có thể đối mặt với hai cách lựa chọn: Một là lập tức rút lui quay về quốc nội, các thành có lẽ sẽ không truy kích, nhưng cường đạo chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Thứ hai là tấn công thành trì cướp lấy lương thực, nếu như vậy có thể chúng ta sẽ gieo mối cừu hận với dân chúng trong thành. Mà nếu chúng ta yêu cầu bọn họ cung cấp lương thực, nhất định bọn họ sẽ kiếm cớ không có dư thừa lương thực. Cho dù bọn họ chịu cấp cho chúng ta lương thực, nhất định cũng sẽ giảm bớt lương thực dành cho dân chúng, sau đó sẽ tung tin đồn nói là nguyên nhân vì chúng ta mới không có đủ lương thực cho dân chúng, cứ như vậy cũng dẫn tới kết cừu oán với dân chúng.

Một khi chúng ta kết oán thù với dân chúng, vậy thì đúng là hợp ý của bọn chúng. Đến lúc đó chúng chỉ cần nói sau khi độc lập thì có thể cấp đủ lương thực cho, vậy thì những người dân kia nhất định sẽ toàn lực ủng hộ chúng. Ôi, người nào nghĩ ra biện pháp này quả thật đúng là lợi hại.

Khang Tư nói xong ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Tạc Lạp và Y Đạt đều trợn to mắt nhìn mình, không khỏi lấy làm lạ hỏi:

– Có gì sao?

Y Đạt chợt tỉnh lại vội vàng hỏi:

– Đại nhân, ngài làm sao nghĩ ra điều này?

Khang Tư cười khổ một tiếng:

– Ta chẳng qua là cảm thấy các thành tạo ra chiến lược tiêu thổ này khiến ta hoài nghi: dù sao chỉ có dân chúng địa phương là người phải chịu khổ vì chiến lược này. Người phương nào muốn có được lương thực phải mất đi lòng dân, mà cường đạo chắc chắn là không cần quan tâm tới lòng dân, chỉ có quân đội của chúng ta đi thu phục lãnh thổ, mới có thể quan tâm tới lòng dân. Hơn nữa bọn họ muốn độc lập, nếu độc lập thì phải thu được lòng dân, cũng chỉ có cái phương pháp này, mới có thể trong khoảng thời gian ngắn chiếm được lòng dân của Khi Hồng Quốc, cũng chỉ có như vậy, mới có thể khiến bọn họ biến thành chính nghĩa còn chúng ta trở thành những kẻ tà ác. Đến lúc đó bọn thành chủ có thể quang minh chính đại, lấy lý do quân đội của Khi Hồng Quốc không có chút nhân tính nào để phản kháng, rồi tuyên bố độc lập. Cho dù mưu kế muốn chúng ta đi cướp lương thực thất bại, cũng có thể nhân cơ hội tiêu diệt chúng ta, để cho địa phương này có thể một lần nữa dốc sức tập trung thực lực.

Nguyên Tạc Lạp vốn đã rất kinh ngạc với đoạn mở đầu kia của Khang Tư, nghe tiếp những lời này lại càng giật mình kinh ngạc, không nghĩ tới Khang Tư lại phân tích sự việc rõ ràng như vậy. Xem ra Khang Tư này thật đúng là người chứa đầy những bất ngờ không thể dự đoán được.

– Đúng rồi đại nhân, quân lương của chúng ta còn có thể đủ ăn hơn mấy tháng nữa, chẳng lẽ trong mấy tháng này chúng ta cũng không tìm được tung tích của cường đạo? Chỉ cần chúng ta tiêu diệt được cường đạo, những thành chủ kia sẽ không còn lý do gì phản kháng mệnh lệnh của trung ương.

Y Đạt vẫn như trước không tin quân đội của mình lại suy yếu đến nỗi phải đi cướp lương thực của dân chúng.

Tạc Lạp nghe nói như thế, nhịn không được thở dài nói:

– Ngài cho là địch nhân sẽ để mặc cho chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi mấy tháng sao? Bọn chúng nhất định đã biết lương thực của chúng ta chỉ đủ ăn trong ba tháng, đổi lại ngài là bọn chúng, ngài sẽ làm thế nào chứ?

– Không lẽ chúng sẽ đến đánh cướp quân lương của chúng ta sao? Phải biết rằng chúng ta cũng hơn một vạn người đều đang bảo vệ lương thực này đấy.

Y Đạt giật mình hỏi.

– Ta nghĩ bọn chúng sẽ không ngu xuẩn như vậy. Nếu thật là như vậy, chúng ta đây vừa lúc có thể quyết chiến với chúng.

Tạc Lạp nhướng mày nói.

Ba người cũng không nói gì nữa, không biết địch nhân tấn công lúc nào, không có biện pháp, sau khi quyết định ngày mai phái thám báo dò tra phạm vi xa một chút, Tạc Lạp và Y Đạt cáo lui, chào Khang Tư rời đi.

Bên ngoài sao sáng đã sớm nhấp nháy đầy bầu trời, đã là lúc nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, vừa mới phái thám báo đi không bao lâu, đã thấy Cổ Đặc Tư đoàn trưởng lính đánh thuê của thành Khai Nhất, mang theo gần một ngàn người rời cửa thành đi ra.

Y Đạt vội vàng tiến lên hỏi thăm:

– Đoàn trưởng Cổ Đặc Tư, ngài đi đâu đây?

Cổ Đặc Tư dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Y Đạt, tỏ vẻ không bằng lòng hất càm chỉ mấy chiếc xe ngựa trong đội ngũ áp tải ở phía sau, nói:

– Thành chủ nhờ ta đưa hàng đến thành La Đặc.

Y Đạt tò mò bước tới gõ gõ mấy chiếc xe ngựa, sau đó hỏi:

– Bên trong là cái gì?

Cổ Đặc Tư sắc mặt càng ngày càng lạnh, lạnh lùng ném một câu:

– Ta không phải bộ hạ của ngươi!

Sau đó cất bước đi, những tên lính đánh thuê kia cũng vội vàng ruổi xe ngựa theo sau.

Một binh sĩ đứng bên cạnh Y Đạt vội vàng hỏi:

– Trưởng quan, có cần ngăn bọn chúng không?

Y Đạt trầm tư một chốc lắc lắc đầu nói:

– Không cần, chúng ta còn không có quyền tịch thu vật phẩm của bọn lính đánh thuê vận chuyển.

Khang Tư nghe Y Đạt báo cáo, mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói gì.

Sau một lát, vệ binh tuần tra đột nhiên phát hiện một con ngựa đầy vết thương, người trên lưng ngựa cũng đầy máu, chạy vào thành Khai Nhất.

Khang Tư bọn họ còn chưa kịp vào thành Khai Nhất hỏi thăm, thành chủ Khoát Đức mập mạp kia, đã ục ịch cùng Lỗ Tư Nạp chạy tới hướng quân doanh, đồng thời phía sau còn có mấy tên lính đánh thuê, xúm nhau dìu tên lính đánh thuê cả người đầy máu.

– Đại nhân, cường đạo tới rồi! Đoàn lính đánh thuê ta phái đi đã bị tiêu diệt, tất cả lễ vật cũng bị cướp mất!

Khoát Đức vừa nhìn thấy Khang Tư lập tức mặt như đưa đám ma kể lể.

Nghe nói như thế các Trưởng quan đều là chấn động tinh thần, rốt cuộc biết tin tức cường đạo rồi. Tất cả đều nhìn Khang Tư với ánh mắt nóng bỏng, hi vọng hắn sẽ lập tức ra lệnh xuất phát.

Y Đạt vội vàng hỏi:

– Cường đạo ở hướng nào? Có bao nhiêu quân?

Tên lính đánh thuê bị thương kia vội vàng bước tới mấy bước, cố hết sức nói:

– Địch nhân ở hướng Tây nam cách chừng ba mươi cây số, quân số có chừng ba bốn ngàn người, là nhóm cường đạo lớn.

Lúc Tạc Lạp nhìn thấy tên lính đánh thuê này, cũng đã tiến lên kiểm tra vết thương của hắn rồi, lúc này nghe hắn nói không nhịn được đứng lên hỏi:

– Ba bốn ngàn người? Chẳng lẽ các ngươi không có phái người trinh sát trước? Nhóm cường đạo lớn như vậy, không có khả năng không để lộ ra tung tích?

Tên lính đánh thuê thở hổn hển, hung dữ nói:

– Chúng ta đương nhiên là có phái trinh sát, nhưng đợi đến lúc phát hiện ra thì chúng ta đã bị bao vây! Đoàn trưởng và các huynh đệ tất cả đều… Toàn bộ bị giết chết… Chỉ còn lại có ta… Chỉ còn lại có ta là người tham sống sợ chết ôi…

Nói đến phần sau, tên lính đánh thuê này vô cùng bi thương, vết thương đau đớn làm cho mồ hôi lạnh của hắn không ngừng tuôn ra. Một tên lính đánh thuê cuống quít an ủi hắn.

Lúc này Tạc Lạp tiến sát lại nói nhỏ bên tai Khang Tư:

– Đại nhân, vết thương của hắn đều là thật, toàn bộ vết thương đều là vị trí thiếu chút nữa lấy mạng của hắn.

Khang Tư biết Tạc Lạp nghi ngờ lời nói của tên lính đánh thuê trước mắt này, nên mới đi kiểm tra vết thương, hắn gật đầu, cũng thấp giọng hỏi:

– Như vậy cường đạo thật sự ở hướng Tây nam?

– Chuyện này rất khó xác định, bởi vì người ở địa phương này không thể tin cậy, ai biết được đây có phải là khổ nhục kế dẫn dụ chúng ta mắc câu hay không?

Tạc Lạp thần sắc buồn rầu thấp giọng trả lời.

Khang Tư nhìn vết thương sâu tới xương của tên lính đánh thuê, trong lòng thở dài. Nếu như đây là khổ nhục kế, như vậy cấp trên của tên lính đánh thuê này, thật đúng là một người lợi hại, lại có thể khiến bộ hạ cam tâm tình nguyện hy sinh đến mức này.

– Đại nhân, các ngài còn chần chờ gì? Phát hiện tung tích của cường đạo rồi đấy? Tại sao…

Khoát Đức nói tới đây bị Y Đạt trừng mắt nhìn, tức thì bị dọa cho hoảng sợ thụt lời lại.

Đang lúc Khang Tư phiền muộn không biết có nên tin tin tức này hay không, bỗng nhiên từ nơi xa truyền đến một tiếng thét vang dội, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một kỵ sĩ từ hướng Tây nam chạy như bay tới.

Binh sĩ cảnh vệ vội vàng cử thương tiến lên phía trước, nhưng đi vài bước liền ngừng lại, bởi vì đó là người của mình, buổi sáng phái đi dò thám.

Tên thám báo tới trước mặt Khang Tư, phóng mình xuống ngựa, không kịp thở, đã lo lắng hành lễ bẩm báo:

– Đại nhân, phát hiện tung tích cường đạo ở hướng Tây nam, ước chừng bốn ngàn người, khoảng ba giờ nữa sẽ tới đây!

Nghe tin này, Khang Tư và Tạc Lạp đều tin tưởng, các Trưởng quan kia lại càng tin hơn.

Theo mệnh lệnh của Khang Tư, thu dọn lều trại, chùi lau vũ khí, mặc khôi giáp, tóm lại cả doanh trại mọi người đều vội vàng căng thẳng cả lên. Biết hành tung của địch nhân, những chiến sĩ lão luyện đã từng trải chiến trường này, tiến hành có trật tự công việc chuẩn bị trước khi chiến đấu.

Các Trưởng quan của Khang Tư ai cũng không muốn lưu lại, tất cả đều muốn đi tiêu diệt cường đạo. Dĩ nhiên Khang Tư cũng không muốn lưu lại đội quân nhỏ, đóng ở cái thành mà không biết lúc nào thì sẽ biến thành địch nhân này. Hơn nữa nếu muốn tiêu diệt được bốn ngàn quân cường đạo, cần phải xuất động toàn quân mới có thể giảm tổn thất của phe ta đến mức thấp nhất.

Y Đạt biết sự quan trọng của quân lương, nên để cho những binh sĩ quân nhu trẻ tuổi cường tráng vận chuyển quân lương, vật tư trang bị, đồng thời yêu cầu bọn họ đề cao cảnh giác đề phòng.

Qua một canh giờ chuẩn bị, đại quân của Khang Tư hướng về phía Tây nam hành quân đi, xe vận lương cũng theo sát ở phía sau, ai cũng không muốn những thứ nắm vận mệnh của toàn quân này rời xa đội quân. Mặc dù thêm nhiều gian khổ, nhưng đề phòng cẩn thận lúc nào cũng có thể kéo dài mạng sống của mình.

Thành chủ Khoát Đức sớm đã trốn vào thành, đóng chặt cửa thành, hắn xuất hiện trên tường thành. Nhìn bóng lưng của Khang Tư xa xa, trên khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười đắc ý.

Hắn dùng một giọng rất bình thản nói với Lỗ Tư Nạp ở bên cạnh:

– Đi chuẩn bị thôi.

– Rõ.

Lỗ Tư Nạp khom lưng chào Khoát Đức xong bước xuống tường thành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN