Cô Độc Chiến Thần - Quyển 33 - Chương 4: Nghỉ ngơi chỉnh đốn chờ đợi lệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Cô Độc Chiến Thần


Quyển 33 - Chương 4: Nghỉ ngơi chỉnh đốn chờ đợi lệnh


Khang Tư không so đo nghi ngờ trong giọng nói Tương Văn, cười nói:

– Tuy rằng đây cũng là một phương pháp nhưng thế nào cũng phải để ác
ma ăn luôn thuốc. Chỉ là một ngàn viên thuốc này mới giải quyết được
ngàn ác ma, Y Ti Na chỉ sợ sẽ giận ngút trời tìm ngươi phiền toái.

Đến đây Khang Tư nhìn Tương Văn có vẻ ngượng ngùng, nói tiếp:

– Rất đơn giản. Một viên thuốc hòa thành một thùng nước thuốc, sau đó dùng máy bơm nước từ xa phun vào ác ma là được. Theo Y Ti Na nói, ác ma chỉ cần bị chạm vào nước thuốc này sẽ lập tức ngã xuống đất không dậy
nổi. Hình như đây là nước thuốc có thể khiến cho nước thuốc chế tạo ác
ma mất đi hiệu lực.

– Thật sự lợi hại như vậy?

Tương Văn mở to hai mắt nhìn. Dùng máy bơm nước phun nước thuốc có khả năng
giải quyết được ác ma? Đây thật sự là hiệu quả hơn chặt đầu ác ma.

– Y Ti Na đã đặc biệt phái mật vệ đi tìm ác ma thí nghiệm, kết quả
cực kỳ tốt. Bên Liên Minh đại doanh chuyên môn tổ chức một đại đội từ
mật vệ đảm nhiệm thành viên bơm nước.

Khang Tư rất vui mừng nói, thật sự là nghĩ đến cái gì thì ra cái đó.

Vừa rồi còn đang lo lắng sau khi điều tra rõ ôn dịch thông đạo thế
nào tiêu diệt sào huyệt mật giáo. Mình thậm chí đang lo lắng có muốn
công bố sào huyệt mật giáo ra ngoài, triệu tập người trong thiên hạ đến
giải quyết. Bởi vì sào huyệt mật giáo có rất nhiều ác ma, hơn nữa khẳng
định đều là ác ma cao cấp. Chỉ dựa vào sức của mình, thiệt hại khẳng
định phi thường lớn.

Hiện tại Y Ti Na đưa tới loại thuốc có
thể dễ dàng giải quyết ác ma, vậy mình không phải mạo hiểm một mình hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt hang ổ mật giáo nữa.

Khang Tư sở dĩ
như vậy cũng không phải là có tấm lòng quảng đại. Cho dù tấm lòng có
rộng mở thế nào cũng không nhận việc nguy hiểm mà toàn bộ mọi người đều
có trách nhiệm lên người mình.

Hắn sở dĩ muốn độc chiếm không phải bởi vì công lao to lớn thế nào, mà là vì số liệu và tài liệu trong tay mật giáo.

Nghĩ mà xem. Y Ti Na chỉ học được số liệu trong tông giáo nàng liền
luyện chế ra loại thần dược nghịch thiên như vậy. Sào huyệt mật giáo
chính là tổng bộ năm giáo phái, số liệu cao nhất ngàn năm lưu truyền tới nay đều giấu trong sào huyệt. Những tư liệu này nếu giao cho Y Ti Na,
khẳng định nàng cực kỳ cao hứng.

Không nói loại tư liệu thần
bí mà nhân gian không nên có, chỉ cần loại nhà xưởng có thể vô hạn chế
phát huy chống đỡ binh thảo nguyên, liền đủ khiến Khang Tư có ý niệm độc chiếm trong đầu. Chỉ cần chiếm cứ thợ thủ công cùng kỹ thuật của nhà
xưởng này, kỹ năng và sản năng sự nghiệp quân sự của mình có thể tăng
lên vài lần. Không nói thứ nhất thiên hạ, ít nhất là cam đoan đứng trong năm thứ hạng đầu thiên hạ.

Mấy thứ này chính là có thể tăng
sức chiến đấu của bộ đội lên rất nhiều, bất kỳ một đội quân nào cũng
không thể bỏ qua. Có thể độc chiếm cứ độc chiếm, ai cũng không muốn gọi
người tới chia phần.

– Chủ thượng. Thuốc này có hiệu quả như vậy chúng ta có phải là đoạt lại bán đảo Phi Ba hay không?

Tương Văn đối với việc mật giáo chiếm cứ bán đảo Phi Ba rất căm tức.
Hiện tại biết được có vũ khí lợi hại đối phó ác ma như vậy, đương nhiên
muốn trả đũa.

Khang Tư lắc đầu thở dài:

– Hiện tại
đừng nghĩ đánh về bán đảo Phi Ba. Bởi vì loại tài liệu dược vật này cực
kỳ hiếm có, hiện thời trừ bỏ một ngàn viên ở chỗ chúng ta, ở doanh trại
quân đội cũng chỉ có ba trăm viên.

Tương Văn có chút đáng tiếc gật gật đầu. Chỉ có một ngàn thùng nước thuốc khẳng định không thể giải quyết được ác ma khắp bán đảo Phi Ba. Chỉ sợ giải quyết sào huyệt mật
giáo cũng có chút mơ hồ, cần phải cẩn thận sử dụng.

– Lọ bảo mệnh hiện tại tồn kho còn bao nhiêu?

Khang Tư đột nhiên hỏi.

Tương Văn đầu tiên sửng sốt, suy nghĩ một chút mới nói:

– Chủ thượng. Lọ bảo mệnh này hiện tại tồn kho khoảng mười vạn bình.
Bởi vì những thảo dược cần thiết chỉ trên bán đảo Phi Ba mới có cho nên
hiện tại chúng ta đã ngừng sản xuất.

Đến đây, Tương Văn có
chút tức giận khẽ cắn môi. Vốn lọ bảo mệnh tồn kho hơn trăm vạn bình.
Chỉ là ở năm tỉnh Đông Nam đối kháng với đám dân lưu lạc đã phát ra một
số lớn, tiếp theo là Áo Kha Nhĩ cướp ngôi. Khi mình mang theo nhân viên
quan trọng rút lui, tồn kho đều phát cho Hải quân, Mật vệ, Nội vệ đi
theo rút lui để nhân đó thu mua lòng người. Cho nên lúc đó trừ việc mang đi một số dược liệu tồn kho thì lọ bảo mệnh cũng không có mấy kiện.

Vào lúc tìm được Khang Tư, Tương Văn còn đặc biệt cường điệu không
được bàn luận đề tài lọ bảo mệnh, hơn nữa cũng ngừng việc ban phát lọ
bảo mệnh.

Tương Văn sở dĩ làm như vậy, một là lọ bảo mệnh mới
không có làm ra, hai là số lượng rất ít. Nếu để người Tuyết quốc biết
sau đó lại không phân phối chỉ sợ sẽ gây ra tranh chấp giữa gia thần
mới, cũ.

Dứt khoát không nói ra việc lọ bảo mệnh này chủ thượng tuyệt đối cũng cam chịu. Chỉ là vì sao hiện tại lại hỏi tới?

HIện tại chủ thượng thành lập Liên minh Thống nhất càng nhiều người
hơn so với hệ thống Khang Tư, bảo vật bảo mệnh này mới có bằng ấy thật
sự là cho ai cũng không được.

– Truyền tin cho phu nhân Y Ti
Na xem xét một chút về phương thuốc điều chế lọ bảo mệnh. Xem có thể
dùng dược liệu chúng ta có nhiều để thay đổi phối phương, rồi mang hết
lọ bảo mệnh đến đây. Ta chuẩn bị phân phối cho quân đội tham gia chinh
phạt sào huyệt mật giáo.

Khang Tư nói.

Tương Văn lập tức gật gật đầu. Phu nhân nếu có thể chế ra viên thuốc tiêu diệt ác ma
vậy khẳng định cũng có thể sử dụng dược liệu hiện có chế tạo lọ bảo
mệnh. Về phần phân phối lọ bảo mệnh cho bộ đội hiện tại là việc phải
làm. Dù sao thực lực sào huyệt mật giáo cực kỳ kinh người, không chuẩn
bị sẵn sàng làm sao dám đương đầu với bọn họ?

Hơn nữa mấy vạn
thiết kỵ này đều là trực hệ của chủ thượng, mà hiện tại rời xa các đội
quân khác. Chỉ riêng trang bị trên người bọn họ chẳng những có thể làm
cho bọn họ càng thêm trung tâm mà lại không khiến các đội quân khác
kháng nghị. Chỉ cần không tiết lộ bí mật thiết kỵ là được.

Khang Tư chỉ bàn bạc với Tương Văn vài câu, hoàng hôn đã xuống. Dưới sự
nhắc nhở của thủ hạ, Khang Tư mang theo các sĩ quan đã thanh tẩy tiến
vào trong thành tham gia tiệc chúc mừng.

Trên bữa tiệc, người của Khang Tư nhạy cảm cảm giác được thái độ quân Tây Nam đối với mình có thay đổi.

Trước kia quân Tây Nam tuy rằng biết mình là đồng minh cũng chỉ biết
là mình đến viện trợ bọn họ. Nhưng bởi vì điều kiện bắt buộc giao nộp
binh lực khi gia nhập Liên minh, hơn nữa quân Tây Nam giao nộp mười vạn
tinh nhuệ làm cho bọn họ cảm thấy được quân Liên minh tới chiếm tiện
nghi. Mặt ngoài đều thật sự lạnh lùng càng không nói trong lòng thế nào.

Nhưng hiện tại đám người quân Tây Nam vẻ mặt tôn kính cảm kích, hơn nữa trong đó còn có mùi vị một tia lo lắng và sợ hãi.

Ngu ngốc cũng biết bọn họ vì sao lại thay đổi thái độ.

Là bởi vì quân mình đánh bại người thảo nguyên, là bởi vì bên mình
dùng quân đội ít hơn binh lực quân thảo nguyên lại chính diện giao chiến trên bình nguyên. Hơn nữa còn chiến thắng phá tan hình tượng quân thảo
nguyên bất bại đè đầu quân Tây Nam.

Bởi vì có cảm tưởng này
cho nên các sĩ quan quân Liên minh đều có chút rụt rè. Đại bộ phận đám
sĩ quan này đều xuất thân từ quý tộc nhỏ ở Tuyết quốc, tuy rằng không
phải thế gia nhưng phong độ dáng vẻ thấy thế nào cũng không có dạng nhà
quê. Cho nên biểu hiện của sĩ quan Liên minh trên buổi tiệc cũng khiến
quân Tây Nam khâm phục không thôi. Xem ra hệ thống quân Liên minh là rất tốt.

Tứ hoàng tử và Khang Tư sau khi chúc mừng mọi người liền đi tới một tòa định viện trong cung, xung quanh bố trí đầy cảnh vệ của
Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử nhìn thấy Khang Tư thân ở trong nội viện hoàng
cung, bị thị vệ hoàng cung bao vây không ngờ lại chỉ mang theo một mỹ
nhân hộ vệ, vẻ mặt lạnh nhạt thưởng thức trà. Hắn không khỏi âm thầm cảm khái Khang Tư lớn gan.

Chẳng lẽ hắn không sợ mình ra lệnh một tiếng bắt hắn giết chết sao?

Mỹ nhân Tương Văn này căn bản không được Tứ hoàng tử đặt trong lòng,
bởi vì cho dù ngươi võ tuyệt thiên hạ cũng chỉ là một người mà thôi.

Tứ hoàng tử căn bản không ý thức được, tuy rằng Khang Tư chỉ mang
theo một mình Tương Văn nhưng hiện tại quanh thân thị vệ hoàng cung đều
ẩn nấp một mật vệ. Nếu Tứ hoàng tử muốn làm gì, kết quả tuyệt đối là
ngược lại.

Liên minh Thống nhất tuy là do Khang Tư thành lập,
hiện tại quyền lực cũng chỉ một mình Khang Tư. Nhưng mặc kệ thế nào Liên minh Thống nhất này cũng là từ mấy thế lực liên hợp lại, nếu Khang Tư
chết đi Liên minh Thống nhất chẳng những sẽ không tan rã, ngược lại sẽ
cùng chung mối thù toàn lực tấn công Tây Nam. Hơn nữa không chừng người
Liên minh Thống nhất còn ước gì Tứ hoàng tử xử lý Khang Tư, để cho bọn
họ dễ dàng đứng ra.

Tứ hoàng tử mỉm cười hướng về Khang Tư
nâng chén trà, hắn cũng phát hiện Khang Tư giống mình không thích uống
sái. Mà phát hiện này cũng khiến Tứ hoàng tử với Khang Tư có ấn tượng
tốt hơn rất nhiều.

Phải biết rằng lúc trước Tứ hoàng tử vẫn
cho rằng Khang Tư tới cướp địa bàn, tuy rằng ngoài mặt hữu nghị trong
lòng lại rất căm thù Khang Tư.

– Khang Tư đại nhân! Không biết các hạ chuẩn bị khi nào thì thu phục ba tỉnh Tây Nam đây? Quân Tây Nam
ta chính là cực kỳ khát vọng quay về chốn cũ. Hy vọng đến lúc đó có thể
cùng hành động với các hạ, hết sức mình vì thu phục ba tỉnh Tây Nam.

Tứ hoàng tử nói lời này có điểm mất mát. Bởi vì hắn không ngờ lại
phải khẩn cầu quân Liên minh trợ giúp thu phục ba tỉnh còn lại.

Không phải hắn không nghĩ phái người của mình đi thu phục. Tuy rằng
trước kia quân thảo nguyên chặn lại không dám đi dã ngoại nhưng cao tầng Tây Nam đều biết ba hành tỉnh kia đều nằm trong vùng ôn dịch, cho dù
ngoài thành không có quân thảo nguyên cũng không thu phục được đất cũ.

Khi quân Liên minh vừa mới tới liền tỏ vẻ đất đai quân Liên minh đánh được đều về quân Liên minh, lúc đó thật sự là người người cười chê.
Chán ghét quân Liên minh kiêu ngạo là một chuyện, càng nhiều là trào
phúng quân Liên minh không biết sống chết. Nếu khu ôn dịch kia có thể
thu phục, làm sao còn để lại cho quân Liên minh đi kiếm tiện nghi?

Lúc ấy còn có thể nói quân Liên minh không biết tình huống ba tỉnh
khác mới nói như vậy. Nhưng quân Liên minh đã đóng quân ở Tây Nam hơn
một tháng. Dựa theo thói quen quân đội bình thường, bọn họ không có khả
năng không hỏi thăm tình báo, cho nên hẳn là biết tình huống ba tỉnh
khác.

Nhìn đối phương căn bản không thèm để ý, thậm chí tất cả quân Liên minh đều điều ra ngoài thành cắm trại hơn nữa bắt đầu phái
người hành động hướng ra ba tỉnh khác. Hết thảy điều này nói lên quân
Liên minh có năng lực giải quyết ôn dịch.

Nếu như vậy, chỉ còn có thể đưa ra yêu cầu đi theo quân Liên minh kiếm chút lợi ích, bằng
không quân Liên minh không thèm để ý ôn dịch tuyệt đối sẽ thâu tóm ba
tỉnh Tây Nam vào trong phạm vi trực thuộc của Liên minh Thống nhất!

Đến lúc đó Tây Nam hoàn toàn bị Liên minh Thống nhất bao vây, trừ
việc ngoan ngoãn nghe lệnh thì không còn lựa chọn nào khác. Mà đây cũng
là nguyên nhân Tứ hoàng tử ăn nói khép nép như thế.

– Điều này chờ chúng ta chỉnh đốn lại rồi nói. Hơn nữa chúng ta cũng phải xác định rõ ràng hiện tại khu ôn dịch bao phủ toàn bộ ba tỉnh Tây Nam hay chỉ là một vành đai cách ly. Bởi vì nếu ôn dịch bao phủ ba tỉnh, như vậy vấn
đề thu phục cũng không cần phải nói nữa.

Lời nói của Khang Tư
khiến cho Tứ hoàng tử có chút khiếp sợ. Bao phủ ba tỉnh cùng vành đai
cách ly. Lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ ôn dịch này chỉ tồn tại ở vùng
biên giới khu vực?

Khang Tư liếc mắt nhìn Tứ hoàng tử một cái, có chút nghi hoặc nói:

– Chẳng lẽ Tứ hoàng tử điện hạ không biết ôn dịch này có chút kỳ quái hay sao? Xác chết dân chúng bị quân thảo nguyên đồ sát bại lộ nơi hoang dã này vài năm, đã sớm biến thành xương khô, căn bản không có khả năng
ôn dịch tồn tại lâu như vậy. Nhưng vì sao tới bây giờ vẫn còn ôn dịch?

Tứ hoàng tử nghe nói như thế, không khỏi ngây người ra.

Bọn họ bởi vì biét được hơn một nửa dân Tây Nam bị quân thảo nguyên
giết chết phơi xác hoang dã cho nên mới xuất hiện chuyện ôn dịch bao phủ ba tỉnh. Chẳng những không cảm thấy ngạc nhiên ngược lại còn cảm thấy
được đó là đương nhiên.

Sau đó tuy rằng cũng phái người tránh
khỏi quân thảo nguyên đến ba tỉnh điều tra. Kết quả là đại bộ phận có đi không về, ngẫu nhiên mấy người quay về đều mang theo ôn dịch, phải giết chết một đám người cùng bọn họ tiếp xúc rồi sau này không phái người đi điều tra nữa. Đây cũng là vì sao mà có quan niệm ôn dịch bao phủ ba
tỉnh.

Nhưng hiện tại suy nghĩ lại cẩn thận, ôn dịch không có
khả năng tồn tại thời gian dài như vậy, hơn nữa ôn dịch cũng không có
khả năng bao phủ toàn bộ tỉnh. Những khu ôn dịch bùng nổ chết nhiều
người nhất đều là thành trì, mà núi rừng hoang dã căn bản không có ôn
dịch xảy ra.

Nếu như vậy vì sao Khang Tư lại nói ôn dịch bao
phủ ba tỉnh hoặc là chế tạo vành đai cách ly? Chẳng lẽ là muốn mượn ôn
dịch này ngăn cản hành động mình thu phục Tây Nam, để hắn độc chiếm ba
tỉnh?

Nhìn vẻ mặt Tứ hoàng tử, Khang Tư biết điện hạ anh minh
thần võ mà mỗi người truyền tai này đã nghĩ sai lệch. Hắn không khỏi lắc đầu nói:

– Ta đã phái thủ hạ đi trước tìm đến bộ đội phía sau quân thảo nguyên, lúc này mới phát hiện biên giới ba tỉnh Tây Nam đều
có triệu chứng ôn dịch. Cho nên mới xác định ba tỉnh Tây Nam không phải
toàn bộ bị ôn dịch bao phủ, chỉ là ôn dịch tạo thành vành đai cách ly.

Tứ hoàng tử kết hợp với lời nói lúc trước, lập tức hiểu được ý Khang Tư muốn nói. Hắn không khỏi vẻ mặt khiếp sợ nói:

– Ngài nói là ôn dịch này bị người khống chế!

Tứ hoàng tử không dám tin, ôn dịch không ngờ lại có thể bị người
khống chế? Điều đó sao có khả năng? Chỉ là nếu không phải có người khống chế, ôn dịch có thể tồn tại ở trên một diện tích rộng lớn trong thời
gian dài như vậy đây!

– Chẳng lẽ ngươi không nhận thấy được sự cổ quái của người thảo nguyên sao? Nếu ba tỉnh thành khu ôn dịch, vì
sao quân thảo nguyên vẫn có thể được tiếp viện?

Câu nói của Khang Tư khiến Tứ hoàng tử nổi gân xanh trên trán, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng.

Tứ hoàng tử hiện tại hận không thể chộp thuộc hạ của mình đến mắng to một trận phát tiết một chút. Chuyện như vậy không ngờ còn phải chờ đến
người ngoài như Khang Tư này đến thông báo. Thật sự là mất mặt!

– Không nghĩ tới quân thảo nguyên lại có thủ đoạn như vậy. Xem ra chúng ta phải diệt sạch người thảo nguyên mới được!

Tứ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Có thể khống chế ôn dịch, kẻ địch như vậy tuyệt đối không thể buông
ta! Đương nhiên nếu có thể nắm trong tay kỹ thuật này, vậy một lần nữa
xưng bá thiên hạ cũng không phải việc khó.

Nghĩ như vậy, Tứ hoàng tử liếc mắt nhìn Khang Tư, hào quang cực nóng trong mắt biến mất.

Có Khang Tư, cho dù chiếm được kỹ thuật này cũng vào trong tay Liên
minh Thống nhất. Đến lúc đó xưng bá thiên hạ chỉ có thể là Liên minh
Thống nhất, mình nhiều nhất chỉ là dựa vào uy phong Liên minh Thống nhất đến dọa đám anh chị em của mình một chút mà thôi.

Quên đi.
Không cần nghĩ nhiều như vậy. Dù sao nằm trong Liên minh Thống nhất, sớm hay muộn cũng có thể xả hết cơn giận do đám anh chị em mình gây ra,
không phải sao?

Biết được Khang Tư ít nhất là trong vòng một
tháng sẽ không có ý đi đánh ba tỉnh Tây Nam, Tứ hoàng tử tuy không tin
nhưng cũng thoáng yên lòng.

Xem ra mình còn phải phái người đi điều tra tình huống biên cảnh một chút. Nếu quân thảo nguyên vẫn đạt
được tiếp viện, điều này tỏ rõ trong khu ôn dịch có đường an toàn. Chỉ
cần tìm ra con đường này là có thể đi vào ba tỉnh Tây Nam.

Dựa theo quy củ Liên minh Thống nhất, chỉ cần mình cắm cờ ở ba tỉnh này,
vậy những đất đai cũ sẽ hoàn toàn thuộc về Tây Nam mình mà không cần
phân chia đất cho Liên minh Thống nhất. Nhưng nếu để Khang Tư tiến vào
trước, như vậy mình phải đưa ra ba phần đất thu phục được để cảm ơn.

Trong ba phần này, một phần chia cho bộ đội tác chiến kỳ thật cũng
chính là Khang Tư. Một phần chia cho các thế lực trong Liên minh. Một
phần lấy để bán đấu giá. Mà ba phần đất của ba hành tỉnh này chẳng khác
nào là một hành tỉnh. Hiện tại có thể đoán trước ba hành tỉnh này không
có bao nhiêu người thảo nguyên, cản trở duy nhất chính là ôn dịch.

Chỉ cần giải quyết vấn đề ôn dịch, ba hành tỉnh này lập tức thu phục. Tương đương với nhặt được ba phần kia.

Chương 4 (255): Nghỉ ngơi chỉnh đốn chờ đợi lệnh (P2)

Chậm một bước sẽ mất một hành tỉnh. Loại chuyện một bước lên trời một
bước xuống vực này, Tứ hoàng tử đương nhiên phải đi trước một bước. Cho
nên đối với chuyện Khang Tư nghỉ ngơi hồi phục một tháng, Tứ hoàng tử
căn bản đương nhiên làm như không nghe chuẩn bị tự làm việc của mình.

Khang Tư tuy rằng cực kỳ không muốn quân Tây Nam đi theo mình, bởi vì nếu thực sự có thể đánh được mật giáo, lúc đó phải chia một phần đồ vật cho Tây Nam. Nhưng thu phục ba tỉnh Tây Nam lại là chuyện quang minh
chính đại, căn bản không có khả năng không cho quân Tây Nam tham gia.
Hơn nữa lúc tấn công quân thảo nguyên, hậu cần tiếp tế và người hầu đều
do quân Tây Nam cung cấp. Nếu thực sự gạt quân Tây Nam ra, chỉ bằng hậu
cần của mình căn bản không có khả năng xâm nhập đại thảo nguyên.

Xem ra thật sự là người độc chiếm không có kết cục tốt. Dứt khoát
chiếm nhà xưởng kia vào trong Liên minh Thống nhất, để tất cả mọi người
đều được chút lợi ích là được. Tuy nhiên số liệu mật giáo tuyệt đối
không thể để cho người khác dính vào một chút nào hết.

Khang
Tư sợ sau khi những người khác có được số liệu này, lại biến thành một
phần tử mật giáo. Hơn nữa một bộ phận mật giáo vẫn còn ẩn nấp trong Liên minh Thống nhất, một khi bùng nổ rất là phiền toái. Cho nên về mặt này
Khang Tư tình nguyện mạo hiểm làm việc độc chiếm không có kết cục tốt
như lời tiên đoán.

Hai bên rất nhanh liền bàn luận chuyện thu
phục ba tỉnh Tây Nam. Kỳ thật cũng không có gì phải bàn bạc, lúc Khang
Tư thành lập Liên minh đã có quy định thu phục đất bị mất cần phải trả
cái giá thế nào.

Nếu là chủ nhân mất đất tự thu phục, Liên
minh Thống nhất chỉ cần phí xuất binh là được. Mà chỉ cần tiến vào, mặc
kệ đánh giặc hay không, chỉ cần thắng lợi liền có thể được đến ba phần
đất đai.

Dùng đầu ngón chân cũng biết Tứ hoàng tử vì giữ lại
được ba phần đất đai kia khẳng định sẽ phái người vào khu ôn dịch trước. Điều này phải xem Tứ hoàng tử có may mắn đúng lúc tìm được con đường an toàn hay không. Bằng không vẫn phải chờ sau khi Giáp Linh đến mới biết
được tình huống bên trong ba tỉnh.

Mà chuyện bàn bạc chủ yếu
chính là trả thù đại thảo nguyên sau khi thu phục ba tỉnh. Tứ hoàng tử
ngay từ đầu nghe nói thế liền ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hai mắt liền
tỏa sáng.

Nếu Tứ hoàng tử lựa chọn Tây Nam làm nơi lập nghiệp đương nhiên rõ ràng tình huống trên thảo nguyên.

Ở bên ngoài xem ra, thảo nguyên trừ một chút cây cỏ chính là trâu bò
dê ngựa. Nhưng những người có kiến thức thì đều biết phía dưới đại thảo
nguyên ẩn dấu rất nhiều tài nguyên khoáng sản.

Có thể nói thế
lực chỉ cần có kỹ thuật khai thác chiếm lấy thảo nguyên, vậy thế lực này tuyệt đối không khan hiếm kim loại. Có thể nói thảo nguyên chính là một bảo tàng lớn, bảo tàng mà ai cũng phải chảy nước miếng.

Trước kia không phải là không có ý đồ với đại thảo nguyên, nhưng đại thảo
nguyên thật sự rất rộng lớn. Hơn nữa người thảo nguyên từ đứa bé năm
tuổi đến người già tám mươi, chẳng phân biệt nam nữ đều giỏi cưỡi ngựa
bắn cung, có thể nói tùy thời đối mặt vô số kẻ địch địa phương. Trước
kia đế quốc mạnh nhất thiên hạ cũng phát động vài lần chinh phạt đại
thảo nguyên đáng tiếc đều lấy thất bại mà chấm dứt.

Nhưng lần
này người thảo nguyên điên cuồng tấn công Tây Nam, theo tình huống mình
biết được, người thảo nguyên ít nhất chết trận hơn hai trăm vạn người.
Nói cách khác thanh niên trai tráng trên thảo nguyên đã không còn một
nửa, hoặc là nói người thảo nguyên chỉ còn lại một đám già yếu, tàn tật
bệnh. Cơ hội tốt như vậy ai lại bỏ qua?

Phải biết rằng diện
tích đại thảo nguyên không nhỏ hơn đế quốc bao nhiêu. Chỉ cần chiếm cứ
đại thảo nguyên, khai thác tài nguyên khoáng sản ngầm, vậy thế lực Liên
minh Thống nhất sẽ bành trướng tới mức độ nào!

Tứ hoàng tử lập tức vỗ ngực tỏ vẻ nhất định toàn lực ứng phó. Trải qua bàn bạc, đơn vị
tác chiến đầu tiên chính là thiết kỵ của Khang Tư và đội quân một vạn
long kỵ binh do Tứ hoàng tử chuẩn bị cắn răng thu thập tất cả ngựa để
thành lập.

Không phải Tứ hoàng tử không nghĩ phái bộ binh, chỉ là đại thảo nguyên mờ mịt phái bộ binh đi quả thật tìm chết. Mà cho dù
Tứ hoàng tử đề đưa ra tất cả ngựa của mình cũng nhiều nhất tổ chức được
một vạn, không thể nhiều hơn.

Mặc dò có tiền nhưng nguồn ngựa
từ nơi khác đường xá xa xôi. Chờ hắn mua được ngựa chỉ sợ Khang Tư đã
chiếm lĩnh đại thảo nguyên rồi.

Về phần nguồn ngựa gần nhất
không cần phải nghĩ. Người thảo nguyên chẳng lẽ đều điên mới có thể bán
ngựa cho kẻ địch của mình!

Hậu cần đương nhiên là Tứ hoàng tử
phụ trách toàn bộ. Chuẩn bị lương thực hơn mười vạn nhân mã ăn hơn một
tháng, còn chuẩn bị hơn một ngàn xe ngựa to để trợ giúp vận chuyển vật
tư.

Lần này có thể nói Tứ hoàng tử xuất huyết nhiều. Không nói phiền toái khi điều động chiến mã từ rất nhiều sĩ quan cùng quý tộc.
Chỉ cần lương thảo cho mười vạn nhân mã ăn trong một tháng liền vét sạch hơn nửa tồn kho của hắn.

May mắn là đã gia nhập Liên minh
Thống nhất, khai thông đường buôn bán, bằng không Tứ hoàng tử tuyệt đối
sẽ không phụ trách tất cả vật tư hậu cần. Mấy điều kiện này, dễ giải
quyết nhất chính là vấn đề xe ngựa.

Mà Tứ hoàng tử sở dĩ tự bỏ hầu bao cũng không có ý đồ với mười mấy vạn thạch lương thực cùng hơn
triệu mũi tên Khang Tư cướp được của quân thảo nguyên. Bởi vì mình trả
giá càng nhiều, tương lai được phân chia đất cũng càng nhiều.

Dựa theo quy định phân chia chiến lợi phẩm của Liên minh, chỉ cần Tứ
hoàng tử cố gắng như vậy hơn nữa việc thành công. Trong sáu phần đất đai để Liên minh chia nhau hắn chắc chắn được một hoặc hai phần sáu. Dựa
theo diện tích đại thảo nguyên mà tính, hắn có thể cho lãnh địa Tây Nam
trong nháy mắt bành trướng đến gấp hai hoặc hơn.

Nhưng cũng
đáng thương, đường đường Tứ hoàng tử khí thế mạnh mẽ, có hy vọng nhất
thống nhất đế quốc một lần nữa không ngờ phải đi theo sau Khang Tư mới
có khả năng đạt được chiến lợi phẩm. Nói là đồng minh nhưng người sáng
suốt đều biết Khang Tư nắm hết thảy mọi thứ.

Tuy rằng Tứ hoàng tử đối với chuyện như vậy thực không được tự nhiên, cảm giác tự tôn bị
thương tổn. Nhưng lại không tác dụng, ngươi không tham dự, ngươi chỉ có
thể đợi tranh đoạt cơm thừa canh cặn người ta ăn không hết ném ra với
bầy chó đói. So sánh như vậy, hắn càng thêm không thể chịu đựng được
người khác bố thí.

Sau khi Khang Tư bàn bạc với Tứ hoàng tử,
bữa tiệc cũng kết thúc, hai bên đều tự tản ra làm việc của mình. Quân
Khang Tư thì đợi ở đại doanh ngoài thành nghỉ ngơi hồi phục. Khang Tư
lại điều động tất cả bộ đội thuộc về Liên minh Thống nhất ra đại doanh,
một bên huấn luyện quân sĩ Tây Nam, một bên chờ đợi hậu phương vận
chuyển đồ vật tới.

Mà Tứ hoàng tử bắt đầu hấp tấp thu thập
chiến mã trong nhà đám quan lớn, quyền quý. Ngay từ đầu quả thật khiến
cho đám quan lớn, quyền quý bức xúc, nhưng khi Tứ hoàng tử cho biết tình hình thực tế là như nào thì những người này sau đó lại tranh nhau giao
chiến mã ra. Cuối cùng lại không ngờ khiến cho Tứ hoàng tử thành lập đội quân hai vạn long kỵ binh.

Đương nhiên trừ việc thành lập
long kỵ binh ra, Tứ hoàng tử còn thu thập lương thực cùng xe ngựa khắp
nơi. Công việc vốn khó khăn nhất này, dưới đám quan lớn, quyền quý ủng
hộ ngược lại còn nhanh chóng hơn thành lập long kỵ binh rất nhiều, rất
nhanh đã thu thập ra đủ vật tư cùng xe ngựa cần thiết.

Làm
xong công tác chuẩn bị, Tứ hoàng tử bắt đầu bắt tay vào việc thao luyện
hai vạn long kỵ binh. Thoạt nhìn giống như là mặc kệ mọi chuyện chỉ chờ
Khang Tư phát lệnh xuất phát, nhưng Khang Tư phi thường rõ ràng. Tứ
hoàng tử mặc kệ mọi chuyện nhưng mỗi thời mỗi khắc đều lắng nghe báo
cáo. Bởi vì Tứ hoàng tử ít nhất phái ra hơn vạn người đi điều tra con
đường an toàn khu ôn dịch, chỉ là vẫn không có tin tức tốt truyền đến.

Khang Tư không tin mật giáo lại để lại con đường an toàn gì. Bọn họ
căn bản không sợ ôn dịch làm sao phải cần để lại con đường an toàn. Cho
nên mặc kệ Tứ hoàng tử làm gì, dù sao chỉ có chờ Giáp Linh đến mới biết
được tình huống khu ôn dịch.

Nếu khu ôn dịch trải khắp toàn bộ ba tỉnh, vậy không cần suy nghĩ trực tiếp quay đầu lại đi Tuyết quốc
theo đường vòng tấn công đại thảo nguyên. Mà nếu chỉ là một vành đai
cách ly như vậy chỉ cần Giáp Linh đến tạo một con đường an toàn là được.

Dù sao mọi chuyện cũng phải chờ sau khi Giáp Linh đến mới biết được,
cho nên Khang Tư mới chính thức là mọi chuyện không quản, chuyên môn
huấn luyện binh sĩ.

Con đường buôn bán Liên minh Thống nhất và Tây Nam mở ra, tin tức tự nhiên là phi thường thông suốt. Không mất bao lâu, tin tức Liên minh Thống nhất diệt sạch mười mấy vạn quân thảo
nguyên vây khốn một tỉnh cuối cùng Tây Nam, hơn nữa bắt đầu chuẩn bị thu phục ba tỉnh Tây Nam truyền về tới Liên minh Thống nhất. Tiếp theo lại
không mất bao lâu, tin tức này truyền khắp toàn bộ đế quốc.

Thế lực bên ngoài Liên minh Thống nhất sau khi biết được tin tức này
thật không để ý chút nào. Đặc biệt là thành viên hoàng tộc chỉ hừ lạnh
một tiếng, nói Tứ hoàng tử vận may không ngờ được giải vây, sau đó liền
ném mọi chuyện qua một bên.

Trong mắt bọn họ, hơn mười vạn
quân thảo nguyên không ngờ có thể vây khốn Tứ hoàng tử nhiều năm, đây
thuyết minh sức chiến đấu Tứ hoàng tử đã suy yếu đến tình trạng gì rồi.

Hơn nữa mấy trăm vạn người thảo nguyên chỉ để lại mười mấy vạn người
kiềm chế Tứ hoàng tử cũng nói rõ đại quân thảo nguyên đã cướp đủ chạy về đại thảo nguyên. Tất cả mọi chuyện cho thấy người thảo nguyên sẽ không
mang đến nguy hiểm gì cho mình, Tứ hoàng tử lại càng không gây ra nguy
hiểm gì cho mình. Bằng sức chiến đấu của Tứ hoàng tử ngay cả mười vạn
quân thảo nguyên đều vây khốn, mình căn bản không cần quan tâm đến hắn.

Hiện tại Tứ hoàng tử này đầu nhập vào Liên minh Thống nhất, tuy rằng
làm mất mặt hoàng tộc nhưng khiến hắn bình yên không lo. Ít nhất đám bọn mình hiện tại còn không có hứng thú đối phó Liên minh Thống nhất. Nếu
hắn dám đến xâm phạm, vậy không chừng diệt gọn Liên minh Thống nhất
luôn.

Người bên ngoài đối với tin tức này, ấn tượng chính là
sức chiến đấu của Tứ hoàng tử suy yếu rất nhiều, ngoài ra cái gì khác
đều không chú ý tới.

Bởi vì trong đầu bọn họ, người thảo
nguyên là đám nghèo đến mức phải dùng đến tên bằng xương đến tác chiến,
phải dùng áo da để giữ ấm. Như vậy đám quân thảo nguyên trừ chiến mã ra
cái gì cũng không tốt, chỉ dùng mười vạn người khiến cho Tứ hoàng tử thủ thành không ra. Sức chiến đấu của Tứ hoàng tử biến hóa lớn thế nào là
có thể biết được.

So với đám người bên ngoài khinh thị và
thoải mái so sánh với Tứ hoàng tử, đám quyền quý và đội buôn trong Liên
minh Thống nhất thì đều đỏ bừng hai mắt, nhanh chóng triệu tập nhân mã
cùng vật tư chạy tới Tây Nam.

Bọn họ đều có quan hệ thiên ti
vạn lũ với cao tầng Liên minh Thống nhất, thậm chí bản thân chính là cao tầng Liên minh. Cho nên bọn họ rõ ràng sau khi tiêu diệt hơn mười vạn
kỵ binh thảo nguyên kia, trên ba tỉnh Tây Nam bị xâm chiếm căn bản không còn bao nhiêu người thảo nguyên. Ba tỉnh này giống như mỹ nữ bị cởi
sạch quần áo không thể nhúc nhích, mặc cho mình muốn làm gì thì làm.

Dựa theo quy củ Liên minh, mọi người trợ giúp quân Liên minh tác
chiến có được quyền chia cắt chiến lợi phẩm. Về phần quyền lợi nhiều ít, vậy phải xem đánh trận bao nhiêu.

Trừ bỏ ra trận giết địch,
truyền lại tình báo, vận chuyển vật tư, cứu trợ người bệnh đều có thể
mang ra chiến trận. Tất cả người Liên minh Thống nhất nghe được tin tức
sắp thu phục ba tỉnh Tây Nam đương nhiên ào vào Tây Nam, thầm lo mình
tới chậm, vừa tới cuộc chiến đã chấm dứt.

Mà các thế lực Liên
minh Thống nhất cũng khẩn cấp triệu tập hội nghị, phái một nửa bộ binh ở lại đi Tây Nam. Hiện tại Khang Tư mang quân đội chính là trực hệ của
hắn. Nói cách khác sau khi trận chiến kết thúc, đám người trong Liên
minh cũng chỉ có thể chiếm được một phần nhỏ chiến lợi phẩm. Tuyệt đại
bộ phận chiến lợi phẩm đều thuộc về Khang Tư.

Ích lợi có thể
làm nhiệt huyết con người sôi trào. Giống như công việc vinh quang vì
đồng minh ra sức thu phục thổ địa, làm sao có ai không muốn tham gia?

Về phần hành vi lúc trước bức bách Khang Tư chỉ có thể dẫn theo trực
hệ của hắn đến trợ giúp Tây Nam, tất cả mọi người lựa chọn quên sạch.

Vì thế trong biên cảnh Liên minh Thống nhất xuất hiện từng dòng người lớn tới tấp về Tây Nam. Đi đầu không cần nói chính là mấy vạn bộ binh
quân Liên minh, ở giữa là tư binh của đám quyền quý phái ra. Mặt sau lại là những đội vận chuyển vật tư do các đội buôn thành lập, mà cuối cùng
là một số lưu dân khắp nơi chạy tới.

Những người này hưng phấn bừng bừng di chuyển hướng Tây Nam, cái dạng như là tham gia một sự kiện quan trọng vậy.

Tuy nhiên những người này lại đột nhiên như bị dội một gáo nước lạnh. Quân Liên minh đầu tiên là quay đầu hướng quân doanh giải tán, sau đó
là tư binh quyền quý tực về nhà. Duy nhất khiến lưu dân có chút an ủi
chính là đội buôn không giải tán, càng không dừng lại tiếp tục đi tới.

Nhưng nguyên nhân quân đội cùng quyền quý thay đổi chủ ý khi gần như
sắp tới địa giới Tây Nam, đám lưu dân này mới biết được sự thật. Vừa
biết được sự thật, đám lưu dân không khỏi bối rối.

Ba tỉnh Tây Nam đều bị ôn dịch bao phủ, chiến dịch thu phục ba tỉnh còn xa xa chưa
biết thời gian. Quân đội đương nhiên không có khả năng hiện tại liền
chạy đến Tây Nam lãng phí lương thực.

Lưu dân đương nhiên biết sự khủng bố của ôn dịch, rất nhiều người lập tức rút lui có trật tự,
tản ra bố trí ở địa bàn khác của Liên minh Thống nhất. Nhưng vẫn có một
số người gan lớn mạo hiểm tiếp tục theo đội buôn đi tới. Đội buôn người
ta còn không sợ, mình một đám lưu dân mạng rẻ rách thì sợ cái gì?

Hành động lớn mật của những đội buôn cùng lưu dân cũng khiến cho Tây
Nam cực độ khát vọng nhân khẩu vật tư một ngụm nuốt sạch, không cần lại
buồn phiền về vấn đề nhân khẩu vật tư.

Tin tức Tây Nam ôn dịch tốc độ truyền đi so với lần trước giải vây Tây Nam càng thêm nhanh
chóng, không bao lâu liền truyền khắp thiên hạ.

Chờ khi mỗi
người đều biết, chỉ có một số đội buôn liều mạng khát tiền tiếp tục đi
Tây Nam ra, căn bản không có bất kỳ lưu dân cùng những người khác đi tới Tây Nam.

– Giáp Linh. Tình hình điều tra thế nào rồi?

Khang Tư hỏi Giáp Linh. Khoảng cách lần trước tiêu diệt quân thảo
nguyên đã trải qua hơn một tháng, thương binh đại đa số đã khôi phục
lại. Giáp Linh cũng vào nửa tháng trước tiến vào khu ôn dịch. Hiện tại
liền xem tình báo của Giáp Linh rồi quyết định chế tạo con đường an toàn hay là đi đường vòng Tuyết quốc.

Giáp Linh cũng là số vất vả. Sau khi nhận lệnh lập tức từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Tây Nam. Cũng chỉ có hắn như vậy mới không ngủ không nghỉ chạy như điên ngàn dặm. Đổi lại người khác cho dù giục ngựa chạy như điên cũng không thể đến nơi trong
thời gian ngắn như vậy.

Giáp Linh vừa nhận lệnh Khang Tư lập
tức cũng không làm bất kỳ chuẩn bị gì, trực tiếp tiến vào khu ôn dịch,
thẳng đến bây giờ mới từ trong đó đi ra.

Vừa ra tới nơi, Giáp
Linh dựa theo bàn bạc từ trước, trước tiên ở trong đống lửa đốt một hồi, sau đó dùng nước tẩy rửa. Cuối cùng lại tiếp xúc một ngày với trâu bò
dê ngựa, xác định trên người không còn mang theo ôn dịch mới thay quần
áo bái kiến Khang Tư.

– Chủ thượng! Ôn dịch đó quả thật chỉ là vành đai cách ly, mà lại cực kỳ mỏng manh, chỉ khoảng hơn mười mét. Chỉ cần vượt qua hơn mười mét vành đai cách ly này, nơi khác đều an toàn.

Giáp Linh thực ngắn gọn trả lời.

Đừng xem hắn thoải mái như vậy, chỉ cần đo lường tính toán khoảng
cách vành đai cách ly này khiến cho Giáp Linh mất một hồi lâu. Ôn dịch
đều là không mùi không màu, trừ Giáp Linh cảm giác được, còn ai có thể
chuẩn xác đo lường khoảng cách?

Ôn dịch này cực kỳ cổ quái,
chẳng những gió thổi không tan mà lại càng không bị lửa thiêu nước trôi. Phàm là người tiến vào sẽ dính độc chết đi, mà lại còn truyền nhiễm rất nhanh.

Nếu không phải là khó làm như vậy, Khang Tư cũng không khiến cho Giáp Linh ngàn dặm xa xôi chạy tới.

Tương Văn hưng phấn nhảy dựng lên:

– Thật tốt quá. Khoảng cách ngắn như vậy, tạo một thông đạo an toàn căn bản không cần mất nhiều thời gian!

Khang Tư cũng cười gật đầu. Trước kia không biết độ rộng vành đai
cách ly, không biết làm sao. Hiện tại biết được độ rộng, làm một đường
ngầm thông đạo khoảng hơn trăm mét là giải quyết được vấn đề. Mà đào
đường hầm căn bản không phải việc khó.

Dưới sự chỉ dẫn của Giáp Linh, quân Khang Tư bắt đầu rầm rộ đào đường hầm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN