Cô Độc Chiến Thần
Quyển 34 - Chương 3: Chiến tranh bùng phát
Sĩ quan tộc nhân của Áo Kha Nhĩ trực tiếp ra lệnh cho binh lính bắt đầu
tấn công, nhìn thấy mọi người trợn mắt nhìn nhau bất động, thật sự lửa
giận xung thiên, giơ roi da lên vừa chửi tục vừa vụt xuống.
Binh lính Đông Nam bị bức bách đến không còn đường có thể đi, khẳng định có một hai người tính tính nôn nóng xao động, vốn bởi vì đã không xem
mình là người giờ lại còn bắt mình đi giết huynh đệ, trong lòng đã nghẹn một hơi, hiện tại lại bị người quất roi nhục mạ như vậy, đương nhiên là rút đao chém loạn giết chết sẽ quan kia.
Một sĩ quan bị giết, kẻ giết người lập tức biết mình không còn đường lui, lập tức vừa hô
khẩu hiệu tạo phản, vừa lao về phía sĩ quan thứ hai mà giết.
Không khí xúc động phẫn nộ liền được truyền nhiễm, một hai binh lính
đồng bạn gia nhập vào, sau khi đồng bạn binh lính tăng lên một số lượng
nhất định, bắt đầu bức ép các binh sĩ khác, cuối cùng, đơn vị quân đội
chuẩn bị tiêu diệt phản quân này, giết chết tất cả sĩ quan của mình, sau đó nhanh chóng biến đổi cũng trở thành phản quân.
Vừa thấy địch nhân biến thành đồng bạn, mấy đạo phản quân trốn trong núi sâu lập tức đi ra thấy người quen bắt quàng làm họ.
Vốn mọi người đều là thành viên trong một hệ thống quân đội, cho dù
chưa gặp qua cũng từng nghe tên, cho nên sau một phen lôi kéo, lập tức
liền đề cử ra đại đầu mục cùng các cấp đầu mục lớn nhỏ khác, phản quân
xem như chính thức xác lập tổ chức.
Đến lúc này phản quân đã
không còn là một ngàn hai ngàn nữa, mà thoáng cái bành trướng mười lần,
trở thành phản quân mấy vạn người, có được nhân số nhiều như vậy, nếu
muốn tiếp tục duy trì cũng không phải chuyện dễ dàng, mấy đầu mục được
phản quân đề cử ra, thương lượng một chút, lập tức điều binh tấn công
thành trì tiến hành cướp đoạt.
Bởi vì không có phòng bị, hơn
nữa tráng đinh đều bị dẫn đi rồi, cho nên thành trì mục tiêu đầu tiên
không cần tốn nhiều sức đã rơi vào trong tay phản quân, những người này
đương nhiên là làm theo, đặt tại họa nhằm trên người tộc nhân của Áo Kha Nhĩ.
Phải biết rằng tộc nhân của Áo Kha Nhĩ ở Đông Nam đều là đám người quyền quý, toàn bộ đều là gia đình giàu có, cho nên để phản
quân trút giận cũng đoạt được rất nhiều tài bảo đầy bụng.
Đầu
mục phản quân ôm nữ quyến của tộc nhân Áo Kha Nhĩ mà khoái hoạt, mà điều này khiến đám binh sĩ phản quân hâm mộ không thôi, trong khi tìm không
thấy tộc nhân Áo Kha Nhĩ nữa, tự nhiên liền đặt ánh mắt nhìn phía dân
chúng bình thường.
Không trách bọn họ lại đặt ánh mắt trên
người dân chúng, những dân chúng đó tuy rằng sống ở trong thành, nhưng
bởi vì không phải tộc nhân Áo Kha Nhĩ, cho nên những nam đinh ngoài mười hai tuổi căn bản không thể tránh được tai nạn cường chinh, bởi vậy
những dân chúng đó toàn bộ đều là người già trẻ nhỏ, nữ nhân trong nhà
căn bản không ai có thể bảo vệ.
Đầu mục mới của phản quân hiện tại đều là do bộ hạ đề cử, chẳng những không có uy nghiêm của sĩ quan
trước kia, càng không thể chấp hành quân quy nghiêm khắp, có thể nói là
căn bản không dám cũng không muốn phản đối ý nguyện đám binh sĩ, cho nên sau khi một tiểu đầu mục không kìm nổi giật giây cho thủ hạ ra tay,
toàn bộ dân chúng trong thành lập tức gặp tai ương.
Đối với
phản quân mà nói, chính mình sống qua một ngày thì tính một ngày, chỉ
cần có thể thoải mái chính mình là được, đâu có ai thèm quan tâm vấn đề
nhân đạo gì gì đó?
Hơn nữa, tuy rằng những người trong thành
này tuyệt đối là gia quyến quân nhân, tuy nhiên quân nhân ở đây không
phải chính là địch nhân của mình sao? Tổn hại gia quyến địch nhân của
mình, lương tâm mình sẽ không bất an được.
Đám phản quân này
xâm hại toàn bộ thành trì không chừa một ai, sau đó thu thập vật tư cướp bóc được, một cây đuốc đốt thành trì thành bình địa, bắt đầu đặt mục
tiêu ở thành trì khác.
Sau khi phản quân đạt tới trên vạn
người, triều đình Áo Kha Nhĩ lập tức một mảnh ồn ào, đặc biệt toàn bộ
gia lão tộc nhân Áo Kha Nhĩ có một số thân nhân và người hầu đều bị phản quân hành hạ đến chết, các đại thần lòng đầy căm phẫn vừa nguyền rủa
phản quân vừa chỉ trích hành động sai lầm của nhau, ví như chỉ trích
điều binh quá ít khiến cho bọn họ có cơ hội tạo phản, hoặc là chỉ trích
phái ra binh lực quá nhiều, mới có thể biến thành phản quân nhiều như
vậy, tóm lại cho dù không có việc gì cũng hất cho đối thủ một bát nước
bẩn.
Tuy nhiên mặc dù triều đình hỗn loạn không chịu nổi,
nhưng không ai muốn thỏa hiệp với phản quân, ý kiến của mọi người đều là tiêu diệt phản quân.
Điều này không cần phải nói, người trên
triều đều là tộc nhân Áo Kha Nhĩ, hiện tại phản quân khiêu chiến địa vị
tộc nhân Áo Kha Nhĩ, hai bên thuộc vào trạng thái là tử địch, vậy sao có thể thỏa hiệp được, chỉ khi nào một bên hoàn toàn diệt vong mới có thể
chấm dứt chiến tranh.
Có lẽ người ngoài sẽ cho rằng sau khi
phản quân xuất hiện triều đình Áo Kha Nhĩ sẽ tránh để cho xuất hiện càng nhiều phản quân, mà chân tay rụt rè không dám phái ra quân đội tiêu
diệt phản quân, nhưng nếu những phản quân này hiểu được cách thu phục
nhân tâm, vậy quả thật phải suy nghĩ kỹ càng mới dám phái ra quân đội.
Hiện tại phản quân cùng với những binh lính Đông Nam giống nhau đều
đang bắt đầu tổn hại dân chúng, vấn đề này rất dễ giải quyết, chỉ cần
triệu tập binh lính xuất thân những thành trì kia đi đối phó phản quân,
bọn họ biết được người nhà mình bị phản quân diệt vong, chẳng những sẽ
không phản bội mà ngược lại sẽ chiến đấu không màng sống chết ấy chứ.
Chỉ là hiện tại mọi người đang tranh chấp cử ai dẫn quân đi, không
phải bọn hắn sợ chết, mà là ai cũng muốn phải đoạt được vị trí này.
Bởi lần tiêu diệt phản quân này khẳng định sẽ triệu tập lực lượng
cường hãn nhất một lần tiêu diệt phản quân, để tránh kéo dài đại nghiệp
công chiếm đế quốc, cho nên đây chính là một trận chiến nhàn hạ chỉ có
thắng lợi mà không thất bại, việc nhàn hạ như vậy mà không tranh đoạt,
thì thật sự không biết còn cái gì mới có thể nỗ lực nữa.
Áo Kha Nhĩ ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, mặt mày nhăn nhó nhìn những đại thần đó.
Đám gia hỏa này đang làm cái gì? Để cho bọn họ chiêu mộ nam đinh
không ngờ làm xuất hiện phản quân! Nếu còn tiếp tục để bọn họ tiến hành, chẳng những không thể hoàn thành nhiệm vụ bảo hộ bề trên giao, còn có
thể khiến cho Đông Nam bởi vì nội loạn mà suy yếu lực lượng bảo hộ, thật là đám hỗn đản nha!
Có được những đại thần như vậy, khó trách Áo Kha Nhĩ ngu đần này có được năm tỉnh Đông Nam giàu có cũng chỉ có
thể an phận một phương, cuối cùng không ngờ trở thành công cụ cho mật
giáo nhà mình mà thôi.
Áo Kha Nhĩ quay sang nháy mắt với An Đạt cũng đang nhíu máy, rồi quay đầu rời khỏi chỗ ngồi.
Đám đại thần tuy rằng đối với việc điện hạ không nói một lời đã rời
đi cảm thấy kinh ngạc, nhưng cho rằng đó là để những người mình tiếp tục tranh luận kịch liệt rồi mau chóng đề cử ra một nhân tuyển đây.
Phương pháp như vậy trước kia đã xảy ra nhiều lần, cho nên thanh âm
bọn họ tranh cãi kịch liệt càng vang dội hơn, hơn nữa bắt đầu sắn tay áo nắm tay lại, chuẩn bị dùng vũ lực để giải quyết việc chọn người.
Trong một gian phòng phía sau phủ đô đốc Đông Nam, Áo Kha Nhĩ vỗ bàn quát:
– Chết tiệt! Dựa vào những tên ngu ngốc đó, sợ rằng gây ra nội loạn
sẽ hấp dẫn ánh mắt người đời, như vậy còn bảo hộ cái rắm à!
An Đạt thần sắc ngưng trọng gật gật đầu nói:
– Đúng vậy! Thời gian càng ngày càng cấp bách, nếu chúng ta không
hành động, việc di dời nhân viên sẽ bị chúng ta liên lụy, đến lúc đó,
cho dù đại nhân không muốn, cũng chỉ có thể để chúng ta tự sát tạ tội
với bọn họ, hơn nữa chỉ sợ ngay cả đại nhân cũng sẽ bị liên lụy, đối thủ của đại nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội chèn ép tốt như vậy!
– Hừ! Nào có tạ tội đơn giản như vậy! Chỉ sợ chúng ta sẽ trở thành
nỗi sỉ nhục trong lịch sử giáo hội để lại tiếng xấu muôn đời đó!
Áo Kha Nhĩ hừ lạnh nói.
Như vậy không được, chúng ta cũng không cần nhân từ nương tay làm gì, cho tất cả người năm tỉnh Đông Nam đều dùng thuốc đi, chỉ có như vậy
chúng ta mới có thể khởi xướng chiến tranh chấn động thiên hạ trong thời gian quy định!
An Đạt cắn răng nói.
– Hiện tại thuốc trong kho chúng ta không còn nhiều như vậy, cấp thuốc cho quân chính quy trước đi!
Trong mắt Áo Kha Nhĩ tản ra u quang.
– Bỏ qua binh lính tộc nhân sao?
An Đạt híp mắt hỏi.
Chẳng những bỏ qua bọn họ, chúng ta thậm chí cần phải cung cấp loại
thuốc tráng thể cho bọn hắn dùng, chúng ta cần cho đám binh lính hoàn
toàn xuất thân từ dân tộc thiểu số của đế quốc này trở thành quân đội
đỉnh cao nhất!
Áo Kha Nhĩ có chút hưng phấn hô lên.
– Để cho bọn họ sau khi chúng ta rút lui vẫn còn có thể thu hút ánh mắt
người trong thiên hạ? Hắc hắc! Đây thật sự là một biện pháp tốt, để Liệt Văn đến thống lĩnh bọn họ hẳn là một lựa chọn không tồi.
An Đạt nở nụ cười.
– Cứ quyết định như vậy, dựa vào cái đám chưa hiểu sự đời kia, nhặt
một khối địa bàn của người ta liền dám xưng vương xây dựng chế độ đế
quốc dân tộc thiểu số, chúng ta cũng đừng mong hoàn thành bất cứ nhiệm
vụ gì, cho nên chúng ta phải tự mình vất vả một chút, đi sai người của
chúng ta bắt đầu hành động đi!
Áo Kha Nhĩ phất tay nói.
– Ôi! Còn tưởng có thể nghỉ ngơi một chút, đám đại thần chó má kia
thật sự là chỉ đưa ra những ý tưởng bùn đất không hơn, để hoàn thành
nhiệm vụ vẫn phải dựa vào người một nhà chúng ta thôi.
An Đạt lắc đầu.
– Đúng rồi! Hướng trong tông yêu cầu đưa một chút thuốc đến, chúng ta dứt khoát đoạn tuyệt đi, nhóm đầu tiên là quân chính quy, nhóm thứ hai
là tất cả nam đinh, nhóm thứ ba là người già và trẻ em còn lại!
Áo Kha Nhĩ hưng phấn nói.
– Ách! Hủy diệt hoàn toàn Đông Nam sao?
An Đạt có chút giật mình.
Áo Kha Nhĩ lộ vẻ đó là việc phải làm nói:
– Đương nhiên, cứ như vậy, bất luận cuối cùng thắng lợi thuộc về ai,
cũng không quản bọn họ có phát hiện mật giáo chúng ta tồn tại hay không, dù sao cũng không thể để cho bọn họ có thể dễ dàng lợi dụng khu duyên
hải đế quốc như thế được, để xem bộ dạng bọn hắn đối với khu Đông Nam
đất đai khô cằn, không có một người sinh sống là thần thái gì, đây là
biện pháp tốt xóa bỏ nỗi lo về sau nha, tại sao có thể không làm!
An Đạt hưng phấn vỗ tay:
– Hắc! Phương pháp này thật sự là tuyệt đó! E rằng đại qân cũng không có nơi trú đóng, càng không nói đến khai mở xây dựng xưởng đóng tàu,
bến cảng. Điều này đối với những người ngoài từ phía biển tới như chúng
ta thật sự là chuyện cực tốt. Cứ làm như vậy đi, để ta truyền yêu cầu
lên trên.
– Được! Phải đi chuẩn bị dược vật sau đó triệu tập
nhân viên, dù sao trước kia Áo Kha Nhĩ cũng trải qua như vậy, tuy rằng
lượng thuốc khác nhau, nhưng tin rằng những dân tộc thiểu số sẽ không
cảm thấy kỳ quái.
Áo Kha Nhĩ gật đầu đi ra khỏi phòng trước tiên.
Quân Đông Nam chính quy vốn bởi vì chuyện phản quân mà nhân tâm có
chút lay động, nhưng hành động của phản quân so với tộc nhân Áo Kha Nhĩ
lại càng quá đáng hơn cho nên tạm thời yên lặng chờ đợi, triều đình Áo
Kha Nhĩ cũng không có khiến bọn họ thất vọng, đầu tiên khẳng định lại
gia quyến binh lính quân chính quy vẫn thuộc đối tượng bảo hộ, không bị
bắt nam đinh cùng trưng thu vật tư, nếu trong số nam đinh bị bắt có
người nhà binh sĩ quân chính quy lập tức thả ra, hơn nữa bồi thường một
khoản tiền, về phần vật tư bị trưng thu sẽ trực tiếp dùng kim tệ để đền
bù.
Mệnh lệnh này vừa ra, quân tâm quân chính quy Đông Nam
hoàn toàn ổn định, người thường cũng là như thế, nếu không có nguy hại
đến quyền lợi của mình, như vậy đối mặt với cường quyền hãm hại dân
chúng, đều coi như không phát hiện, bởi vì chính mình cũng không phải
một thành viên dân chúng nha.
Cho nên sau khi mệnh lệnh này
ban ra, hành động bắt đầu điều động binh lính tinh nhuệ từ trong các đơn vị quân đội nhằm tiến hành tiêu diệt phản quân liền chiếm được sự đồng
tình.
Khi những tinh binh đó được binh lính tộc nhân Áo Kha
Nhĩ dẫn đi, bọn họ còn có chút bất an không yên, nhưng sau khi phát hiện bản thân mình tiến vào phủ đô đốc, đặc biệt là khi Thống soái cao nhất
quân đội vũ trang Đông Nam Áo Kha Nhĩ này, chủ nhân Đông Nam đích thân
xuất hiện trước mặt bọn họ, những hoài nghi đều lập tức biến mất không
còn tăm hơi.
Bọn họ cam tâm tình nguyện hơn nữa hưng phấn dị
thường uống cạn chén rượu Áo Kha Nhĩ chuẩn bị chúc bọn họ thắng trận
trước khi xuất chinh, tuy rằng hương vị rất nhạt, nhưng mọi người cảm
thấy được đây là rượu ngon vị ngon, mà đó cũng chính là cảm giác cuối
cùng trong cuộc đời bọn họ.
Binh lính tộc nhân Áo Kha Nhĩ giám sát ở đây, khi nhìn thấy một màn uống rượu quen thuộc này, trong lòng
đều đang tức cười, xem ra tộc trưởng nhà mình lại muốn vận dụng dược vật thần bí kia, hắc hắc! Lần này có thể nhiều thêm một đám binh lính cường hãn không sợ chết làm quân khôi lỗi (quân rối) rồi, hy vọng chính mình
có thể được chỉ huy quân đội như vậy, thật sự chính là đội quân vô địch
nha.
Nhưng mà tộc trưởng điện hạ tại sao lại bỏ thuốc cho quân chính quy? Binh lính hi sinh thì chỉ dùng những lão già tám mươi cũng
có thể rồi, dùng những tinh binh này thật sự là quá lãng phí rồi.
Tuy nhiên điều này cũng giúp cho bọn họ khẳng định tộc trưởng nhà
mình chấp nhận vứt bỏ Đông Nam, bằng không ai lại đi dùng những tinh
binh làm quân pháo hôi (đội quân pháo hôi, thường cho đi tiên phong làm
bia đỡ đạn) chứ?
Tuy rằng trong lòng có chút đáng tiếc, nhưng
không có bất cứ người nào phản đối, dù sao không phải tộc nhân của mình, quản làm gì bọn họ chết thế nào!
Ngay khi binh lính Áo Kha
Nhĩ đang suy đoán ai phụ trách những quân pháo hôi này, bọn họ đột nhiên phát hiện, những quân pháo hôi này khác biệt so với những quân pháo hôi trước kia, lần này tất cả quân pháo hôi đều hai mắt đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn, hơn nữa luôn luôn lộ ra cãi vã, thần thái khát máu, hiển nhiên so
với lần trước càng thêm đầy đủ tính công kích, tính hung tàn không cần
phải nói lại càng được đề cao lên một biên độ mới.
Nhìn những
cảnh đó, tộc nhân Áo Kha Nhĩ không kìm nổi lại đoán xem Áo Kha Nhĩ lấy
được những dược vật thần kỳ đó từ đâu, một vài người có đầu óc trong bọn họ suy đoán không biết Áo Kha Nhĩ có liên quan đến những ác ma thần bí
kia hay không.
Nhưng ác ma chính là ác ma, cùng với những quân khôi lỗi pháo hôi có thể nghe hiểu mệnh lệnh, còn có thể thương vong
này hoàn toàn khác nhau, đây cũng là nguyên nhân khiến cho bọn họ nghi
thần nghi quỷ rất nhiều.
Mặc kệ điện hạ nhà mình vì nguyên
nhân gì, mà có quan hệ với những ác ma địch nhân của nhân loại, chính
những người mình tuy rằng sẽ không làm sao khuyên can, nhưng trong lòng
sẽ không thoải mái, mà hiện tại có những quân khôi lỗi pháo hôi khác
này, cũng khiến cho bọn họ không cần lo lắng sẽ bị khắp thiên hạ chỉ
trích cấu kết với ác ma, cho nên phải thảo phạt khắp thiên hạ không
ngừng.
Trong khi binh lính tộc nhân Áo Kha Nhĩ đang đợi Áo Kha Nhĩ hạ lệnh tiếp theo, Áo Kha Nhĩ đột nhiên cười nói với những tộc nhân này:
– Các vị tộc nhân! Hãy hoan hô chúng ta đi chứ! Tộc
trưởng của các ngươi khi nghiên cứu chế tạo ra loại dược vật có thể làm
cho người khác không màng sống chết, toàn lực chiến đấu, phát hiện ra
một điều ngạc nhiên vui mừng khác, hơn nữa ngày hôm nay, phát hiện ngạc
nhiên vui mừng đó chính thức ra lò!
Một số tộc nhân Áo Kha Nhĩ có chút không biết cho nên giả cười nhìn Áo Kha Nhĩ, bởi vì bọn họ rõ
ràng không biết cần hoan hô cái gì, mà người không khéo thì trong lòng
giật mình một chút, mồ hôi lạnh ứa ra.
Tộc trưởng nhà mình
không phải nghiên cứu phát minh ra loại thuốc gì mới, rồi chuẩn bị dùng
chính những tộc nhân mình làm thí nghiệm đấy chứ? Tộc trưởng ngàn vạn
lần không nên nổi điện nha, nếu muốn thí nghiệm thuốc, tùy tiện bắt một
ngoại nhân là được rồi, làm gì phải dùng chính tộc nhân mình để thí
nghiệm thuốc chứ!
Đến khi Áo Kha Nhĩ đưa một loại rượu màu lam hiện ra trước mặt mọi người, tất cả tộc nhân Áo Kha Nhĩ đều phản ứng
lại, trong mắt đều toát ra ánh mắt hoảng sợ cừu hận hỗn hợp.
Nhìn thấy chuyện này, Áo Kha Nhĩ biết nếu không nhanh chóng giải thích
rõ, rất có thể mình sẽ bị những kẻ đã bị bức điên kia giết chết ngay tại đương trường.
Cho nên Áo Kha Nhĩ bưng chén rượu lên, vừa nói
chuyện vừa cố ý khoe khoang loại rượu màu xanh lam trong chén cho mọi
người thấy:
– Các vị! Đây chính là một loại thuốc do ta trong
lúc ngẫu nhiên phát minh ra, loại thuốc này ngoại trừ tăng cường thể
chất người dùng ra không có bất cứ tác dụng phụ nào, tuy nhiên tài liệu
chế tạo thuốc này khan hiếm, nghiên cứu chế tạo khó khăn, bằng không
khẳng định ta sẽ để cho toàn bộ tộc nhân sử dụng, cho nên chuyện có thứ
thuốc tráng thể này tạm thời các người phải giữ bí mật, miễn cho các tộc nhân khác biết được, đương nhiên, tin rằng không bao lâu nữa, hẳn là có thể chế tạo thêm một lượng nữa.
Áo Kha Nhĩ nói đến đây, không đợi những tộc nhân này phản ứng lại, trực tiếp nâng chén rượu màu lam lên uống cạn.
Chương 3 (262): Chiến Tranh Bùng Phát (P2)
Những tộc nhân này vốn muốn hô lên kinh sợ, tất cả liền ngây ngốc nhìn Áo Kha Nhĩ, chỉ thấy thân thể Áo Kha Nhĩ không ngờ mắt thường có thể
thấy được một vòng khỏe mạnh, phình lên khiến cho quần áo bó sát lại,
hơn nữa có thể nhìn thấy cơ bắp ẩn hiện dưới lớp quần áo kia.
Tiếp theo liền thấy Áo Kha Nhĩ thần thái mãn nguyện làm vài động tác
quay người cùng vận động thân thể, sau đó vung nắm tay đá đá chân, cuối
cùng thở dài một hơi cảm thán nói:
– Cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng thật sự thoải mái.
Trong khi các tộc nhân còn đang liếc mắt nhìn nhau, mấy tên không
biết là thân tín của Áo Kha Nhĩ hay là muốn vỗ mông ngựa, hoặc là trời
sinh liều mạng, không do dự liền cầm lấy chén rượu một hơi uống cạn.
Có người đi đầu, liền có người theo sau, tuy nhiên cũng còn một số đứng một bên chờ đợi.
Đến khi nhìn thấy thân thể mấy người kia cũng khỏe mạnh lên, hơn nữa
rất hưng phấn hoạt động thân thủ, lại nhìn thấy Áo Kha Nhĩ cường tráng
hơn nhiều cũng không nói thêm điều gì, hai mắt sáng ngời có thần nhìn
những người mình, không khỏi có chút bất an cầm chén rượu lên uống, đến
lúc này còn tới mười mấy tộc nhân sợ chết cùng đa nghi không hề động
đậy.
Đến khi mười mấy tộc nhân này nhìn thấy tất cả mọi người
uống xong cũng không có việc gì, lúc này mới chuẩn bị hành động, tuy
nhiên lại bị thân binh của Áo Kha Nhĩ giữ chặt.
Trong khi những người khác đưa mắt nhìn Áo Kha Nhĩ cùng những người còn lại này, Áo Kha Nhĩ hừ lạnh nói:
– Các ngươi đã cẩn thận đến mức này, vậy rượu thuốc này các ngươi
không có tư cách được hưởng, cách chức bọn chúng rồi đuổi ra ngoài!
Nói xong vung tay lên, thân binh lập tức lôi những tộc nhân không ngừng cầu xin tha thứ đó rời đi.
Hành động này của Áo Kha Nhĩ khiến cho mấy người thấp thỏm bất an
hoàn toàn yên tâm, xem ra rượu thuốc này thật sự là thứ tốt, bằng không
tộc trưởng điện hạ sẽ không trừng phạt kiểu không cho uống như vậy. Hiện tại chính mình cũng cảm giác được toàn thân tràn ngập lực lượng, tinh
lực cực độ dư thừa, trước kia có thể giết mười người, hiện tại hẳn là
chém chết hơn trăm người mới có thể mệt, đây quả thực chính là thần dược nha!
Trong đáy lòng những người này đều cảm thấy rằng chuyện
tốt như vậy cần phải nói cho thân bằng thích hữu của mình biết mới được, chờ tộc trưởng điện hạ chế tạo ra đợt rượu thuốc tiếp theo, có thể dùng trước tiên.
Áo Kha Nhĩ một lần nữa nhắc nhở cần giữ bí mật
một chút, sau đó để cho những tộc nhân thân thể cường tráng đo dẫn theo
quân pháo hôi rời đi. Mà những người này vừa đi, Áo Kha Nhĩ lập tức lấy
ra một viên thuốc nuốt vào, sau đó không bao lâu, thân hình rắn chắc của Áo Kha Nhĩ liền khôi phục như cũ, chỉ là ánh mắt thêm phần bạc nhược mà thôi.
Mà mấy thị vệ bên cạnh hắn đều coi như không nhìn thấy
hắn uống thuốc lập tức nâng đỡ Áo Kha Nhĩ rời đi, chỉ thấy Áo Kha Nhĩ có chút bất đắc dĩ thầm nói:
– Nếu không phải có thể chiếm được
chút thứ tốt từ trong tay bọn chúng, lão tử không đời nào tự mình uống
thuốc, thứ này không có tác dụng phụ khác, nhưng hậu quả lưu lại là tuổi thọ người dùng sẽ giảm đến mức cực ngắn, tuy nhiên đám gia hỏa kia
tuyệt đối sẽ không phát hiện ra, bởi vì bọn chúng sống không đến lúc di
chứng phát tác!
Một hộ vệ bên người tò mò hỏi:
– Đại nhân! Cần những tên đó làm gì, trực tiếp hạ lệnh là được rồi, cần gì phải hấp dẫn bọn chúng như vậy?
– Điều này ngươi sẽ không hiểu đâu, tộc nhân của Áo Kha Nhĩ đều có
dược quyền lực phân chia chiến lợi phẩm, hơn nữa đừng thấy Áo Kha Nhĩ là tộc trưởng, nhưng chức tộc trưởng này không có quyền bức bách tộc nhân
của hắn cống hiến tài sản riêng cho hắn, chọc giận tộc nhân phía dưới,
bọn họ sẽ lật đổ hắn và tuyển tộc trưởng khác, không làm như vậy, thì
sao có thể khiến cho bọn chúng cam tâm tình nguyện cống hiến bảo vật đã
cất giấu ra!
Áo Kha Nhĩ lắc đầu nói.
– Đại nhân anh
minh! Chờ sau khi bọn hắn trở về phát hiện chỗ tốt của rượu thuốc này
khẳng định sẽ tuyên dương bốn phía, đến lúc đó những tộc nhân này chỉ sợ sẽ chen chúc đến thỉnh cầu đại nhân nước thuốc nữa ấy chứ.
Tên hộ vệ vuốt mông ngựa nói.
Áo Kha Nhĩ có chút đắc ý nói:
– Đó là đương nhiên! Ta cố ý bỏ thêm hiệu quả tráng dương cũng không
phải để đùa giỡn. Đương nhiên, ưu đãi không thể thiếu phần các ngươi, ai bảo chúng ta hiện tại cùng hội cùng thuyền chứ.
– A! Cảm ơn đại nhân, thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực dốc sức vì đại nhân.
Mấy hộ vệ lập tức vui mừng đáp.
– Hừ hừ! Chỉ cần các ngươi làm cho tốt, ta sẽ không đối đãi tệ với các ngươi.
Áo Kha Nhĩ trong lòng nở hoa, không nghĩ tới một chủ ý tạm thời của
mình không ngờ có thể mượn sức những thủ hạ đó, chờ khi trở lại trong
tông, thế lực của mình còn lơn hơn rất nhiều nữa chứ.
Triều
đình Áo Kha Nhĩ rất nhanh liền điều động binh lính tinh nhuệ đi tiêu
diệt phản quân, những binh lính tinh nhuệ đó sau khi được dùng thuốc,
mất đi thần chí nhưng vẫn còn bản năng tác chiến, hơn nữa cường hãn
không sợ chết lại nghe lệnh chỉ huy, quả thực không cần tốn nhiều sức là có thể giết sạch sẽ toàn bộ mấy vạn phản quân, mấy vạn dân chúng đi
theo phản quân, cùng với mọi người trong thành trì mà phản quân mới
chiếm kia.
Đương nhiên tin tức công bố toàn quân, là những dân chúng này đều bị phản quân phát cuồng giết hại, cho nên quân thảo phạt
mới có thể giết chết phản quân, trong khi toàn quân còn chưa được uống
thuốc, chuyện tình quân pháo hôi lại xuất hiện không thể để cho bọn họ
biết được.
Giải quyết phản quân, cùng công tác bắt nam đinh và cướp đoạt vật tư đều tiếp tục chấp hành, mà theo chế độ luận phiên của
Áo Kha Nhĩ, rất nhanh quân chính quy đều biến thành binh chủng hi sinh,
có nhiều binh lính bù nhìn hi sinh như vậy, Áo Kha Nhĩ lập tức quang
minh chính đại trực tiếp bắt buộc những nam đinh dùng thuốc đã được pha
loãng nước, trực tiếp biến thành loại quân pháo hôi rẻ tiền trước kia.
Không cần dùng nhân thủ trông coi nên số lượng nam đinh bắt về càng
nhiều hơn.
Áo Kha Nhĩ nắm trong tay một lượng lớn binh mã có
thể điều động, hắn cũng không trực tiếp tiến đánh ra ngoài, mà mệnh lệnh những bù nhìn đó bắt đầu đến từng khu Đông Nam một bắt những người già
phụ nữ và trẻ em dùng nước thuốc, sau khi chuyện này hoàn thành, dân
chúng toàn bộ khu Đông Nam đều biến thành bù nhìn.
Các đại
thần triều đình Áo Kha Nhĩ cùng những tộc nhân Áo Kha Nhĩ đều không để ý đến hành động khủng bố của Áo Kha Nhĩ, mà đều tập trung chú ý làm thế
nào chiếm được một phần nước thuốc màu lam trong tay Áo Kha Nhĩ kia.
Người từng dùng qua bày tỏ thứ này giống như thần dược, chẳng những
thân thể cường tráng tinh lực dư thừa, hơn nữa các loại năng lực đều phi phàm, lại nghe nói loại nước thuốc này có thể gia tăng tuổi thọ, uống
một chén nước thuốc liền có được nhiều chỗ tốt như vậy, những đại thần
cùng tộc nhân Áo Kha Nhĩ sao có thể bỏ qua thứ tốt như vậy?
Áo Kha Nhĩ liên tục không chịu nhả ra, đến lúc này mới đưa ra một lượng
nước thuốc rất nhỏ, đương nhiên, mỗi một chén đều phải dùng bảo vật để
đổi, đồng thời hắn cũng trực tiếp hạ lệnh những binh khôi lỗi dựa theo
những gì đã thương lượng với An Đạt, chia ba đội lần lượt tiến tới biên
cảnh bắt đầu tiến đánh bên ngoài.
Về phần chỉ huy? Những tộc
nhân đã dùng nước thuốc chính là quan chỉ huy, dù sao tộc nhân Áo Kha
Nhĩ giỏi lắm cũng chỉ tới mười vạn người, hiện tại toàn bộ Đông Nam mấy
ngàn vạn người đều là quân khôi lỗi, một người chỉ huy một trăm cũng là
nhiều rồi.
Phương án tác chiến? Không có, dù sao cứ chỉ huy
những quân khôi lỗi đó tiến về phía trước, gặp người giết người, gặp
thành phá thành là được. Đương nhiên, Áo Kha Nhĩ cùng An Đạt đặc biệt
dăn dò nếu gặp được những nhân viên cầm tín vật, tuyệt đối không thể
công kích, ngược lại còn phải lập tức công kích những ngoại nhân xung
quanh nhân viên này, hơn nữa phải kiệt lực đem hết toàn lực bảo hộ hành
tung bọn họ.
Đối với mệnh lệnh kỳ quái này, tộc nhân đều rất
ngạc nhiên, đều quyết định khi nào gặp được nhất định cẩn thận tìm hiểu
chi tiết những người này một chút, xem tộc trưởng nhà mình vì sao phải
ưu đãi bọn hắn như vậy, chẳng lẽ những người này là thương đội chuyên
phục vụ tộc trưởng? Nếu là như vậy, phải kéo quan hệ mới được.
Chỉ là những tộc nhân đó căn bản không thể tưởng tượng, một khi gặp
được đội ngũ như vậy, thấy được tộc nhân đều sẽ bị xử lý trước tiên.
Hơn mười vạn quân tinh nhuệ Đông Nam, dùng thế sét đánh rất nhanh tiến qua mảnh đất trống của tỉnh, giống như một
Hiện tại thế cục đế quốc là Liên minh thống nhất của Khang Tư ở trên
cùng, thế lực hoàng tộc chiếm cứ ở giữa, thế lực Đông Nam của Áo Kha Nhĩ chiếm dưới cùng, bên cạnh có vài thế lực chiếm mấy điểm nhỏ, vốn tất cả mọi người yên ổn vô sự, nhưng hiện tại Đông Nam đột nhiên phát động
chiến tranh toàn diện, lập tức khơi mào đại chiến.
Những tinh
bị quân Đông Nam công kích chính là tỉnh Tương Đàm của Đại công chúa,
tỉnh Tương Tuyền của Tam công chúa, tỉnh Trữ Nam của Tam hoàng tử, tỉnh
Trữ Đông của Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử đã đầu nhập vào Liên minh thống
nhất, hơn nữa khu Tây Nam cũng không tiếp giáp với Đông Nam.
Về phần thế lực của hoàng thái tử ở đế đô thi càng thêm như thế, địa bàn của hắn ở giải đất trung tâm đế quốc, Đông Nam cần xử lý các hoàng tử
khác mới có thể động đến hắn được.
Hoàng thái tử biết được tin Đông Nam khuếch trương bốn phía, rất tự đắc ngồi thưởng rượu, chỉ có
hai tỉnh thuộc Tam hoàng tử thì điều binh khiển tướng, điều hai phần ba
quân đội về phía Trữ Nam, mà ba tỉnh thuộc Nhị hoàng tử, cũng không có ý khinh thường, trực tiếp điều động một nửa quân đội canh phòng tỉnh Trữ
Đông, mà khẩn trương nhất chính là Đại công chúa cùng Tam công chúa chỉ
nắm trong tay một tỉnh kia, bọn họ không còn đường rút cũng không có
nhân vật nào trợ giúp, lập tức chiêu mộ toàn bộ tráng đinh của tỉnh, bắt đầu chuẩn bị nghênh chiến quân Đông Nam.
Thế lực hoàng tộc
hiện tại đều là ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, căn bản không có suy nghĩ
phải thành lập liên minh hoàng tộc để chống cự quân Đông Nam, bọn họ đã
sớm đối với mười tỉnh Đông Nam kia như hổ rình mồi, hiện tại Đông Nam
không ngờ lặn lội đường xa, kiêu căng tự đại nhằm bốn thành viên hoàng
tộc phát động công kích, thật sự là cơ hội xâm chiếm trời ban nha!
Nếu đại bản doanh không có nguy cơ bị đánh phá, vậy tinh lực trước
mắt đương nhiên là phải suy nghĩ làm thế nào đánh bại quân Đông Nam hơn
nữa phản công lại, vừa có thể nuốt trọn các tỉnh Đông Nam giàu có vào
trong bụng!
Chỉ cần nuốt trọn Đông Nam, thế lực của mình tuyệt đối là cường đại nhất trong hoàng tộc, đến lúc đó cho dù thống nhất đế
quốc gây dựng lại vinh quang xưa cũng không phải việc khó nha!
Bốn thế lực trong nhóm hoàng tộc đều đã thông qua tình báo biết được tỷ lệ binh lực, trải qua tính toán sức chiến đấu trước, lập tức không lo
lắng gì việc Đông Nam xâm lấn, nếu Đông Nam toàn lực tấn công mình, vậy
chính mình khẳng định sẽ đề nghị thành lập liên minh hoàng tộc, để huynh đệ tỷ muội nhà mình đến cứu viện, nhưng hiện tại Đông Nam lại phân tán
binh lực tấn công tất cả các thế lực, dưới tình huống như vậy mình sao
có thể đề nghị thành lập liên minh hoàng tộc được chứ, như vậy không
phải dâng tiện nghi cho người khác sao?
Thủ lĩnh bốn thế lực
hoàng tộc đều dã tâm bừng bừng, lập tức điều tinh binh mình có, chuẩn bị một trận dã chiến đánh bại quân đội Đông Nam tấn công mình, sau đó thừa cơ vọt vào chiếm đất Đông Nam.
Thành viên hoàng tộc đều nắm
tin tình báo phần lớn là giống nhau, hơn nữa lối suy nghĩ cũng không
khác nhau là mấy, cho nên những tất cả những người này đều chuẩn bị tự
mình chiến đấu, cũng không có ý thành lập liên minh tập hợp thực lực mọi người lại cùng đối kháng Đông Nam.
Một lá cờ Hoa bách hợp rất lớn đang tung bay, phía dưới là chi chít binh lính, phải đến hàng vạn
lính vũ trang hạng nặng, đội ngũ sắp xếp chỉnh tề thong thả đi tới, đó
chính là liên quân Hoa bách hợp, cũng chính là liên quân của công chúa.
Trưởng quan của chi quân đội này là một nam tử anh tuấn phi phàm, hơn ba mươi tuổi, thần sắc hắn ngạo nghễ quét mắt nhìn binh lính dưới
trướng, thủ lĩnh liên minh công chúa là nhị công chúa một trong những
thế lực hoàng tộc, cho nên bình thường cấp cho anh em bọn họ không ít
khi dễ, mà đây cũng là liên minh quân sự có quan hệ chặt chẽ tuy hai mà
một do hai công chúa thành lập ra.
Cũng phải nói, trước kia để cho nam đinh hoàng tộc khi dễ, sau khi liên hợp lại, tuy rằng không thể khi dễ ngược lại nam đinh hoàng tộc, nhưng có thể đánh cho bọn họ bụi
đầu bụi não, hơn nữa liên minh quân sự của công chúa cũng trong những
trận chiến nhỏ càng luyện càng tinh nhuệ, nếu không phải nhân khẩu là
tài lực hạn chế, chỉ cần tăng cường trang bị quân đội lên mấy lần, tuyệt đối có thể nuốt trọn một hai khối thổ địa thuộc nam đinh hoàng tộc, đến lúc đó ngạo thị hoàng tộc cũng không phải việc gì khó.
Mà
những binh lính tinh nhuệ kia là do một Thống soái chưa đến ba mươi tuổi huấn luyện ra, cho nên khi hắn nhìn về những binh lính đó có loại tự
phụ cùng kiêu ngạo.
Đột nhiên phía sau truyền đến một trận ồn ào, Thống soái liên minh công chúa không khỏi nhíu mày.
Không cần quay đầu lại cũng biết người tranh cãi là ai, một người là
con trai độc nhất của đại thần quyền cao trong triều đình Đại công chúa, một người là con trai cả của đại thần quyền cao trong triều đình Tam
công chúa, hai người này gia thế phi phàm, hơn nữa tuổi trẻ anh tuấn đầy triển vọng, xem như là một thế hệ tuổi trẻ hiếm có của hai thế lực lớn.
Hai người trẻ tuổi này sở dĩ không quan tâm đến lễ nghi quý tộc vừa
thấy mặt nhau liền khiêu khích châm chọc, lý do rất đơn giản, vị hôn phu của Tam công chúa do tiên đế ban định trước kia, trong một lần hoàng
tộc xung đột với thế lực biên giới không may tử trận, trong hai thế lực
thì hai người bọn họ có cơ hội trở thành vị hôn phu của Tam công chúa
nhất, cho nên cũng không trách bọn họ đối đấu gay gắt như thế.
Thống soái liên minh nghe được bọn họ càng nói càng ầm ĩ cũng càng ngày càng khó nghe, không khỏi quay đầu lại khiển trách một trận, khiến cho
hai vị này ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đối với sự nhu thuận
của bọn họ, Thống soái liên minh căn bản không có gì bất ngờ, chính mình tuy rằng không phải phu quân của Đại công chúa, nhưng một cái thân phận Thống soái liên quân công chúa, đủ để ngăn chặn hai thanh niên trẻ này.
Chứng kiến hai thanh niên này tuy rằng không có hé răng nhưng vẫn còn trừng mắt nhìn nhau, Thống soái liên minh không khỏi thở dài, phu quân
của công chúa cũng không phải dễ làm như vậy, lúc trước khi đế quốc vừa
mới phân rã, thời điểm hoàng tộc bắt đầu cắt cứ các nơi, phu quân của
Đại công chúa cũng bởi vì gặp phải ba tai nạn bất ngờ liên tiếp liền tử
vong, nếu không phải Đại công chúa dựa vào chính mình nắm giữ toàn bộ
binh quyền, chỉ sợ vị hôn phu hiện tại của công chúa cũng sẽ gặp đãi ngộ như lúc trước.
Cho nên mới nói nha, đừng thấy Thống soái chỉ
huy rất phong quang, thực ra cũng phi thường nguy hiểm, có lẽ cứ giống
như vị trí của mình, chẳng những nắm giữ thực quyền, mà còn có thể chiếm được tình yêu của công chúa mới là lý tưởng nhất.
Thống soái liên minh đang miên man suy nghĩ đột nhiên nghe được lính liên lạc hô lớn:
– Đại soái! Phía trước phát hiện quân địch!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!