Cô Độc - Chương 14: Nhìn nhau không nói
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Cô Độc


Chương 14: Nhìn nhau không nói


Vạt áo cởi ra, áo ngoài của ta theo bả vai trượt xuống.

Ta mê man mở mắt ra, hắn đang nhìn ta, hai tay nắm thật chặt . . . . . .

ánh nến mờ nhạt rõ ràng chiếu ra mâu thuẫn cùng giãy giụa nơi đáy mắt hắn.

“Ca?! Ngươi làm sao vậy?”

Hắn chợt đẩy ta ra, một tay thống khổ đè lại trán của mình, càng không ngừng xoa. “Thật xin lỗi, ta. . . . . . Ta không nên. . . . . .”

“Ca!”

Hắn liều mạng lắc đầu, đột nhiên vùng dậy chạy đi.

Ta mặc quần áo tử tế đuổi theo ra ngoài thì hắn đã biến mất ở trong đêm tối rét lạnh.

Đi một mình trên đường dài không người, chưa bao giờ cảm giác qua cô đơn cùng mệt mỏi bao quanh ta, ta không tìm được hắn, cũng không biết mình nên đi đâu, thế giới rộng lớn như vậy, nhưng ta không biết đi về đâu

Đối với hắn, ta có thể trả giá không chút nào tiếc rẻ, ta muốn cũng không nhiều. . . . . .

Nhưng rốt cuộc không giữ lại người của hắn, không đổi được trái tim.

Cúi đầu không biết đi bao lâu rồi, một giọng quen thuộc cách đó không xa truyền đến.

“Tiểu Trần!”

Ta ngẩng đầu lên nhìn về phía phía trước, Lục Khung Y một thân trắng toát lục đã chạy về phía ta.

Hắn rất nhanh chạy đến trước mặt của ta, cởi xuống y phục của mình khoác lên trên người ta, sau đó ôm chặt ta, cho ta ấm áp.

Trong ngực hắn không có vị trí ta thích, trên người hắn không có hơi thở ta quen thuộc, nhưng ta hiểu rõ, cái ôm trong ngực này là thuộc về ta, không cần ta phải miễn cưỡng chính mình tự đi truy đuổi.

“Tội gì ủy khuất mình, cùng ta trở về Lục gia thôi.”

“Biểu ca. . . . . . Ta mệt mỏi, mệt chết đi!”

“Ta hiểu rõ, ngươi không giữ được người của hắn, hơn nữa không theo kịp cước bộ của hắn, cho nên ngươi nên buông tay ra, để cho hắn làm những việc hắn muốn đi.”

Ta gật đầu, lòng trong một khắc kia trống rỗng, một hồi hôn mê, bất tỉnh nhân sự.

Tỉnh lại lần nữa thì ta đã nằm ở trên xe ngựa, y phục của Lục Khung Y vẫn đắp lên trên người của ta.

Ta lặng lẽ nắm chặt y phục, xoa xoa khóe mắt đầy lệ.

“Ngươi đã tỉnh?” Lục Khung Y lập tức lại đây ngồi: “Ta dẫn ngươi đến Lục gia.”

“Lục gia!?” Ta vừa định hỏi Lục Khung Y tại sao không đợi ta tỉnh lại, liếc thấy trên người khoác y phục dính vết máu khô khốc, dấu vết ngón tay rõ ràng có thể thấy được!

Lòng của ta trầm xuống. . . . . .

Hắn không cùng ta nói một câu “gặp lại”, liền đem ta đưa tới một thế giới khác.

Từ đó, ta sẽ không thể lẳng lặng phụng bồi hắn luyện công, sẽ không thể vì hắn bận rộn giặt quần áo nấu cơm, sẽ không thể cùng hắn ngắm mặt trời lặn. . . . . .

Giờ khắc này ta mới phát hiện ra mình thật ra cũng không thích mặt trời lặn, ta thích là cảm giác hắn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh ta.

Lục khung Y vỗ vỗ bả vai của ta, dịu dàng nói: “Sở Thiên nói. . . . . .”

“Ngươi không cần phải nói, ta không muốn nghe.”

Ta ngẩng đầu lên, tự nhủ: không có hắn ta có thể sống được, ta có thể quên hắn, nhất định có thể.

Ta hít một hơi thật sâu, vung rèm cửa sổ lên, chuyên chú nhìn phong cảnh phía ngoài.

Phía ngoài mặt trời giống như đặc biệt mạnh mẽ, toàn thế giới cũng có thể cảm nhận được sức nóng của nó, đá xanh trên đường nhỏ đều là nhiệt khí mâu mâu.

Đây cũng khiến cho ta nhớ tới hơn nhiều năm trước kia, hắn cõng ta đi trên đường núi gập ghềnh.

Đoạn thời gian đó chân của ta bị trật, hắn mỗi ngày đều cõng ta lên đỉnh núi luyện công, ta hỏi hắn tại sao nhất định phải mang theo ta.

Hắn nói với ta: “Ta đã quen, quen nhìn ngươi làm bất cứ chuyện gì. . . . . .”

“Nếu như không thấy được, ngươi sẽ như thế nào?”

Hắn quay đầu nhìn ta, trên trán còn thấm mồ hôi: “Ta chỉ hi vọng có người giống như ta chăm sóc ngươi thật tốt.”

Ta ôm vai hắn, tựa đầu vào, trên quần áo hắn đều là mồ hôi, ẩm ướt dính vào trên mặt ta. . . . . .

Cái mùi vị đó ta cả đời khó quên!

. . . . . .

“Nghĩ gì thế?”

Ta cúi đầu, vẫn là nhịn không được hỏi: “Hắn không phải là nói để cho ngươi chăm sóc ta thật tốt chứ?”

“Đúng vậy!” Lục Khung Y thản nhiên nói: “Hắn nói: không nên hỏi ngươi thích thứ gì, chỉ cần ngươi đối với một vật xem lại lần thứ hai, đó chính là thích! Không nên hỏi ngươi buổi tối ngủ có được hay không, chỉ cần nửa đêm đến phòng ngươi đốt đèn, nói cho ngươi biết hắn vẫn còn sống, ngươi sẽ ngủ rất ngon. Nếu như ngươi cả ngày ngẩn người, không nên hỏi ngươi nghĩ cái gì, chỉ cần đem bả vai cho ngươi dựa vào ngươi sẽ thỏa mãn. . . . . . Bất luận ngươi muốn ăn cháo bao nhiêu, cũng không được nấu cho ngươi uống, bởi vì thời điểm ngươi húp xong cháo nhất định sẽ không ăn thêm gì nữa. . . . . .”

“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Ta che tai lại, cố gắng cắn môi không để cho mình khóc lên.

“Hắn còn nói: không cần nhắc với ngươi bất luận chuyện gì về hắn, bởi vì ngươi nhất định muốn quên hắn.”

Ta muốn quên hắn, nhưng hiện tại ta thật sự rất nhớ hắn, thật là nhớ!

Ôm chặt y phục trong ngực, dấu tay phía trên rơi vào trong lòng của ta. . . . . .

Ta cắn tay của mình, liều mạng để cho mình kiên trì, nhưng trong miệng đều là mùi máu tanh, máu và nước mắt cùng chảy xuống.

********************************************

Trên xe ngựa đi gần bảy ngày, rốt cuộc dừng lại.

Ta vén rèm lên , cửa lớn cao vút đập vào tầm mắt.

Trên cửa sắt treo bảng đen, năm chữ mạ vàng “Thiên hạ đệ nhất trang” lớn đến mức ở bên ngoài mấy dặm đều thấy rất rõ ràng, cũng đủ để biết địa vị của Lục gia không thể lay chuyển được.

Thì ra nơi này chính là giang hồ, không có giang, cũng không có hồ, có chính là nhiều đội người cầm kiếm, nghiêm nghị đứng hai bên. . . . . .

Lục khung Y đỡ ta xuống xe, dẫn ta đi qua lối vào trải đá, đi vào giữa đám người đứng túc trực trang nghiêm ở trang viên.

Lục gia tựa như một thế giới thủy mặc đen trắng, nhìn không thấy giới hạn chỉ thấy từng tầng lầu các vòng vòng vây lượn, khiến người ta có cảm giác hút thở không thông. Có chỗ đá lởm chởm quái thạch, tựa như cự thú giương nanh múa vuốt. Ngay cả hồ sen cũng một màu trắng, đẹp đến tuyệt vọng.

Gió mát thổi tới, mang theo hương khí ôn nhu, có thể gợi dậy sầu bi trong lòng người.

Lần nữa quay đầu, cửa sắt to lớn dần dần đóng lại.

Cánh cửa kia ngăn ta với chốn cũ, ngăn cách chút tư niệm cuối cùng của ta . . . . . .

“Khung Y ra mắt tổ phụ.” Lục khung Y ở trước một vị lão nhân cung kính hành lễ, vẫn không quên lặng lẽ kéo kéo tay của ta, thấp giọng nói: “Tiểu Trần, mau gọi ông ngoại.”

Ta vừa muốn quỳ xuống, một đôi tay khô héo giống như kìm sắt nắm được hai tay của ta, “Ngươi chính là Tiểu Trần?”

“Ông ngoại. . . . . .” Ta cúi đầu, len lén ngước mắt nhìn lão nhân trước mặt.

Hắn với tưởng tượng của ta hoàn toàn không giống nhau, không có phong tư chính khí lẫm liệt, cũng không có khí phách Hô Phong Hoán Vũ.

Liền chỉ là một lão nhân, sâu trong đồng tử màu xám tro tràn đầy mất mát, trên mặt nếp nhăn cũng không phải là rất nhiều, nhưng lại rất sâu, nhất là giữa hai hàng lông mày, hai cái rãnh sâu hoắm, dường như cả đời chứa vô tận đau thương.

Hắn tự tay sờ sờ mặt của ta, hơi có điểm thất vọng than nhẹ: “Đứa bé ngoan, cũng lớn như vậy!”

Sau đó, hắn vừa nhìn về phía Lục Khung Y, hỏi: “Ngươi không phải nói là Lâm Nhiễm còn có con trai, hắn tại sao không tới?”

“Sở Thiên nói hắn có chuyện quan trọng muốn làm, chờ làm xong sau nhất định tới thăm Lão Nhân Gia.”

“A!” Hắn ho một hồi, mấy người làm bên cạnh bước nhanh về phía trước, đỡ lấy hắn, giúp hắn đấm lưng, cả một đoàn luống cuống tay chân.

. . . . . .

Lục Khung Y thấy tình cảnh này, thấp giọng phân phó Văn Luật.

Bởi vì thanh âm ép tới thấp, ta không nghe rõ, chỉ nghe ông ngoại thở gấp nói: “Khung Y, ngươi trước tiên thu xếp cho Tiểu Trần, sau đó tới phòng ta. . . . . . Ta có lời muốn hỏi ngýõi.”

**********************************

Cứ nhý vậy, ta ở lại Lục gia.

Mỗi sáng sớm ta ðều ði tới phòng ông ngoại nhìn hắn, phần lớn thời gian hắn đều ngủ, hô hấp tán loạn mà nặng nề.

Thỉnh thoảng tỉnh, hắn sẽ lôi kéo tay của ta cùng ta nói vài lời.

Nhưng cơ bản chỉ hỏi mấy câu giống nhau.

Không phải hỏi lúc ta còn nhỏ có phải hay không gặp rất nhiều khổ cực, thì cũng là hỏi ta có thói quen gì, còn cần gì thì cứ nói?

Mỗi lần từ trong phòng hắn ra ngoài, ta đều cảm giác mình thật sự khó thở.

Đặc biệt tưởng nhớ ta lại khóc một hồi.

Đáng tiếc không có cái ôm trong ngực đó, ta phải khiến cho mình kiên cường!

Lục khung Y chăm sóc ta rất cẩn thận, vô luận thứ gì, ta chỉ nhìn qua hai lần, ngày hôm sau nhất định xuất hiện ở phòng ta. Bất luận hắn bận việc gì, mỗi đêm cũng sẽ cùng ta nói chuyện phiếm, cho ta hỏi hắn mỗi ngày làm những gì.

Hắn còn cố ý đưa nha hoàn thân cận của mình tới chăm sóc ta, nàng gọi là Tố Nhã, một nữ hài nhi rất thanh lịch.

Khuôn mặt trắng noãn, ngũ quan thanh tú, lúc nói chuyện luôn cúi đầu, hạ mí mắt, âm thanh ôn nhu làm cho người ta thư thái.

Nàng buổi tối cùng ta ngủ một phòng, ta từ trong mộng thức tỉnh, nàng lập tức sẽ cầm khăn tay giúp ta lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Biểu tiểu thư, ngươi mơ thấy cái gì? Thật rất đáng sợ sao?”

“Không đáng sợ! Nếu như có một ngày ta ở trong mộng cũng không trông thấy hắn, đó mới là thật đáng sợ.”

“Là người Biểu tiểu thư yêu sao?”

“Người yêu?” Ta lần đầu tiên nghe nói đến từ ngữ đặc biệt này.Nàng để tay ở trên ngực ta, rất thận trọng mà nói: “Chính là thời điểm nhắm mắt lại, sẽ ở chỗ này của người.”

Ta nhắm mắt lại, trong lòng trầm ngâm, bởi vì mỗi một nhịp thở nhảy lên cũng đều chất đầy tư niệm đối với hắn.

Ta rất thích từ: người yêu này — khắc sâu trong lòng của ta!

“Biểu tiểu thư?” Tố Nhã nghiêm túc suy nghĩ một chút, có chút khẩn trương hỏi: “Nô tì nhìn người nản lòng, nản chí, có phải là có tâm sự gì hay không?”

Ta ấn ngực của mình, đặc biệt vô lực lắc đầu một cái, không muốn nhắc tới hắn.

Mấy ngày này ta chưa bao giờ hỏi Lục Khung Y tin tức về hắn, bởi vì ta thật là sợ, sợ nghe được tên của hắn sẽ trở nên điên cuồng.

Lục Khung Y cũng không nói cho ta chuyện của hắn, chỉ có một ngày dưới ánh hoàng hôn nói với ta: hắn vẫn còn sống!

Đáng tiếc, ta vẫn không có một đêm ngủ được yên ổn.

Mỗi lần mở mắt, nhìn thấy một nữ nhân xa lạ nằm bên cạnh, cũng sẽ ngẩn người đến lúc trời sáng

******************************************

Từng ngày chịu đựng trôi qua, mỗi một ngày ta đều không nhớ là ngày gì, thậm chí không nhớ ra được đang là mùa gì.

Chỉ biết là mặt trời mọc, lặn, không dứt.

Có một ngày, ta đi tới thư phòng tìm Lục Khung Y, nhìn thấy trên bàn hắn để một quyển sách.

Phía trên viết bốn chữ: “Vũ Văn Cô Vũ.”

Toàn thân ta chấn động, lập tức cầm lấy cuốn sách, không chớp mắt nhìn chằm chằm. . . . . . Hai chữ trước mặt.

Nước mắt rơi trên giấy, chữ viết bị ướt, mực đậm tán ra một mảnh.

******

Còn nhớ rõ lúc ta còn rất nhỏ, hắn dạy ta học một ít chữ, trước hết dạy ta bốn chữ chính là: Vũ Văn Sở Thiên.

Khi đó, hắn nắm tay của ta, trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra tên của hắn.

Hơi thở của hắn phật qua bên tai ta, hơi ngứa chút, hơi nóng, cảm giác rất lưu luyến . . . . . .

Cho nên, ta sẽ thích thú cố ý đem tên của hắn viết rất rất xấu, hoặc là viết lên thêm vài nét bút, đáng thương nhìn hắn.

Hắn cũng sẽ không phiền, để cho ta ngồi ở trên đầu gối hắn, nắm tay của ta từ từ từng lần một dạy ta. . . . . .

Sau lại, ta mỗi ngày đều cầm đống chữ lộn xộn cho hắn nhìn, hắn đặc biệt nhìn cười, kiên nhẫn dạy ta mấy lần.

Ta liền núp ở trong ngực hắn, khe khẽ cười trộm.

Cho đến có một ngày, hắn nhìn thấy ta dùng nhánh cây trên mặt đất lặng lẽ viết tên của hắn.

Hắn vò rối tóc của ta, giả bộ tức giận nhìn ta chằm chằm.”Tiểu nha đầu, nguyên lai là đang đùa ta.”

Ta vô tội nháy mắt, hướng về phía hắn cười khúc khích.

Chữ trên đất đặc biệt đẹp, vẽ lên một nét giống như là nhất cử nhất động phiêu phiêu dật dật của hắn. . . . . .

******

“Tiểu Trần. . . . . . Ngươi không sao chứ?” Lục Khung Y quan tâm hỏi.

Lau nước mắt, ngón tay mơn trớn hai chữ mơ hồ, giống như là vuốt ve ý cười khóe môi hắn.

“Vũ Văn Cô Vũ, không phải là phụ thân ngươi chứ?”

“Ừ! Ta có thể xem một chút sao?”

Hắn đem cuốn sách đặt lên bàn.”Ngươi biết chữ sao?”

“Biết được một chút, không nhiều lắm.”

Vì vậy, Lục Khung Y mở sách ra, từng chữ từng chữ chỉ vào đọc cho ta nghe: “Vũ Văn Cô Vũ, không môn không phái, cá tính cô độc, xưa nay độc lai độc vãng. . . . . . Bằng vào một chiêu Cô Tinh Thác Nguyệt cùng Vô Nhai Tử phái Không Động nhất chiến thành danh, sau đó khiêu chiến phái Điểm Thương, phái Hoa Sơn đấu hơn mười vị cao thủ đệ nhất giang hồ. . . . . . Chưa gặp được địch thủ, ở giang hồ nổi danh.

Đối thủ quyết đầu lần cuối cùng là thiên hạ đệ nhất trang Lục Lâm Nhiễm. . . . . . Đó là lần duy nhất người thất bại, người thân chịu trọng thương, mỉm cười rời đi. Từ đó ở giang hồ mai danh ẩn tích. . . . . .”

Lục khung Y nhìn ta, tiếp tục thì thầm: “Đáng tiếc kỳ tài võ học trăm năm khó gặp này, cuối cùng vì thánh vật Hỏa Liên của Miêu tộc, táng thân ở Thánh Vực Miêu Cương, hài cốt không còn. Lúc chết còn chưa đén hai mươi bốn tuổi.”

. . . . . .

Nguyên lai đây chính là chuyện xưa của cha mẹ ta, ta nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy bọn họ ở trên đỉnh núi, kiếm quang lần lượt đan xen, đưa mắt nhìn nhau thật lâu. . . . . .

Ngày đó cùng biểu ca hàn huyên tới đêm khuya, chúng ta đại loại cũng có thể đoán ra đoạn câu chuyện tình yêu kia.

*******

Hai mươi năm trước, Lục gia cùng Võ Đang lui tới rất thân, người chủ sự song phương trợ giúp, Lục gia chi nữ Lục Lâm Nhiễm cùng đại đệ tử phái Võ Đang định ra hôn sự, đây vốn là một đoạn nhân duyên môn đăng hộ đối, không ngờ lúc sắp thành thân, Vũ Văn Cô Vũ khiêu chiến Lục gia, nghĩ muốn thưởng thức một chút Lục gia kiếm pháp.

Lúc ấy con trai lớn của Lục gia Lục Lâm Phong tình cờ gặp tang thê đau xót, không nắm chắc tất thắng, cho nên Lục Lâm Nhiễm tiếp nhận khiêu chiến.

Lúc quyết đấu, Vũ Văn Cô Vũ không thua ở võ công, mà là thua ở mỹ mạo cùng khí chất của nàng.

Hắn ở chiêu cuối cùng đột nhiên thu tay lại, không chỉ bị trọng thương, hơn nữa còn thất bại thảm hại.

Ngày hôm sau, Hắn đến Lục gia muốn gặp Lục Lâm Nhiễm, lại bị cự tuyệt.

Lý do rất đơn giản: nàng sẽ phải lập tức thành thân.

Hắn chỉ nói một câu: kiếp này, không phải là khanh ta không lập gia đình!

Liền chán nản rời đi.

. . . . . .

Vốn là hai người tuệ kiếm chém tơ tình!

Không nghĩ, trước đêm Lục Lâm Nhiễm thành thân, bọn họ vô tình gặp được nhau ở đỉnh núi tỷ võ.

Không biết vì sao, Lục Lâm Nhiễm nhất thời xúc động, lại bỏ tốn theo Vũ Văn Cô Vũ, từ đó tin tức hoàn toàn không có.

Mấy tháng sau, Vũ Văn Cô Vũ bị đồn táng thân ở Miêu Cương, nàng không thể không mang theo hài tử trở lại Lục gia.

Kỳ thực cha nàng từ trước đến giờ đối với nàng sủng ái, cũng không trách cứ nàng quá sâu, nhưng người làm trong phủ sau lưng nghị luận ầm ĩ, chuyện của nàng cũng rất mau truyền ra ngoài.

Nàng không muốn Lục gia chịu nhục, mới có thể len lén rời đi.

Cũng may nàng trải qua khổ sở, ở Miêu Cương tìm được Vũ Văn Cô Vũ, từ đó hai người ở trong núi ẩn cư tị thế. . . . . .

******

Thật lâu sau ta mới biết, chân tướng sự tình không hề đơn giản giống ta cùng Lục Khung Y đoán được!

********************************************

Cuộc sống sau này, Lục Khung Y vì giúp ta giết thời gian, dời đi lực chú ý, cố ý để Tố Nhã dạy thêm ta một ít chữ.

Bởi vì nàng từ nhỏ đã theo Lục Khung Y đi học, toàn bộ sách trong thư phòng đã đọc qua. Nàng thấy ta không thích thi từ ca phú khô khan, liền mỗi ngày cho học một số truyện kí, phía trên ghi lại đều là chuyện đại sự của các nhân vật cùng môn phái phát sinh.

Ta đặc biệt thích nghe, cảm giác cho dù không thấy được hắn, thời điểm xem những thứ này, sẽ hiểu được ý nghĩ của hắn, đến gần thế giới của hắn.

Thời gian hai năm lặng lẽ trôi qua, ta cũng từ một tiểu hài nhi hồ đồ lờ mờ, biến thành một thiếu nữ dịu dàng.

Ta chẳng những biết như thế nào là giang hồ, như thế nào là võ lâm! Các môn phái trên giang hồ, hiệp khách nào lẫy lừng trên giang hồ, ta đều có thể thuộc như lòng bàn tay.

Trời đông giá rét, sương gió bao trùm lên Lục gia.

Ta ngồi ở bên lò sưởi, mở sách.

Hai chữ đập vào mắt khiến cho đáy lòng ta run lên: Dạ Kiêu!

Một hồi lâu, ta mới lấy dũng khí, tiếp tục xem tiếp: “Dạ Kiêu, tổ chức ám sát cực kỳ bí mật, mười mấy năm trước xuất hiện, người người nghe thấy run sợ. . . . . . người bên trong tổ chức một khi bại lộ thân phận sẽ lập tức bị diệt khẩu, cho nên không có người nào biết người điểu khiển phía sau là ai. Bị Dạ Kiêu ám sát không chỉ có có cao thủ hạng nhất trên giang hồ, còn có nhiều quan to hiển quý. . . . . . Từ cách Dạ Kiêu làm việc cùng với thực lực, tổ chức này vô cùng có khả năng liên quan đến triều đình.”

Khép cuốn sách lại, ta hít thở không thông thật lâu.

Hắn vào tổ chức đáng sợ như vậy, nếu như ta sớm biết, vô luận dùng phương pháp gì cũng sẽ ngăn cản!

Hôm nay, sợ rằng đã quá trễ.

Ta đang đứng dậy, định đem cuốn sách trong tay thả lại chỗ cũ, Tố Nhã vội vã chạy vào: “Biểu Biểu tiểu thư! Thiếu gia sai ta nói cho ngươi biết, biểu thiếu gia tới, đang ở trong phòng lão gia. . . . . .”

Ta nhất thời không phản ứng kịp, “Biểu thiếu gia?”

Tố Nhã liều mạng gật đầu, “Thiếu gia nói là ca ca của ngươi!”

Sách trong tay ta một tiếng rơi trên mặt đất.

Ta bước nhanh chạy ra cửa, căn bản không phát hiện lúc mình chạy ra ngoài, đá ngã lò sưởi!

Hai năm rồi, ta đã lớn lên, đã sớm hiểu như thế nào là tình yêu, như thế nào là thân tình.

Giống như ta nghe Tố Nhã hai gò má đỏ ửng nói tới chuyện xưa của Lục Khung Y, khi nàng hai mắt lấp la lấp lánh nhìn lén bóng lưng của hắn, ta liền đã hiểu đó là tình yêu.

— Đó là một nữ nhân hướng về một nam nhân!

Hai người yêu nhau có thể trở thành phu thê, một đời một thế, tương y làm bạn.

Thân tình. . . . . .

Huynh muội. . . . . .

Ta cùng hắn. . . . . .

Tình sâu hơn, rốt cuộc cũng là thân tình!

Duy nhất còn dư lại, chính là tưởng niệm xé ruột đứt gan. . . . .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN