Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận - Chương 14: Nỗi nhớ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận


Chương 14: Nỗi nhớ


Sau dịp lễ Noel, Duyệt Duyệt rầu rĩ nói: “Lạc Lạc Tô, tốt nhất là
cậu nên đến với An Lương đi, cậu ấy vốn chẳng để ý đến tớ, khi nghe
điện thoại, biết rằng cậu không đi, chỉ có một mình tớ đi, cậu ấy
còn chẳng muốn gặp mặt tớ nữa! Trong lòng cậu ấy chỉ có cậu mà
thôi”.

Tôi nói không thể như vậy được, nếu thật lòng yêu tôi thì không thể
điềm tĩnh đến thế khi nghe tôi kể về chuyện tôi đã tiếp xúc như thế
nào với người đàn ông khác.

Nhưng sự thật đã chứng minh, An Lương chính là một người đàn ông có
thể điềm tĩnh trước tình yêu. Năm thứ tư đại học, cậu ấy phong độ
ngời ngời, được rất nhiều người chú ý, nhưng lại không hề hẹn hò
với bất kỳ cô gái nào. Tôi nói cậu ấy tại sao không hẹn hò, cậu ấy
chỉ hờ hững nói “Chẳng phải cậu cũng không thể hẹn hò với bạn trai
nào đó sao?”

Tôi cứng họng không nói được câu gì.

An Lương luôn biết giữ mức độ thân thiết đúng chừng mực trong mối
quan hệ với tôi, khăng khít mà không nhàm chán, tần suất hẹn tôi
đến những nhà hàng lớn dùng bữa ngày càng tăng lên nhưng lần nào
cũng có những lý do rất chính đáng: chúc mừng cậu ấy thi đỗ tiếng
Anh cấp bốn; tiếng Anh cấp sáu; tiếng Anh cấp tám; bằng B tin học;
trình độ trung cấp tiếng phổ thông; chúc mừng cậu ấy được giải nhất
cuộc thi hùng biện; người hùng biện hay nhất trong cuộc thi hùng
biện tiếng Anh v.v…

So với một sinh viên năm thứ tư bình thường, không chút gì nổi trội
như tôi, An Lương hầu như tháng nào cũng có một thành tích gì đó để
mời tôi ăn cơm, chất lượng bữa ăn của tôi được cải thiện rõ rệt.
Điều đó cũng khiến tôi tự cảm thán không thôi.

Nhưng trong điều kiện được ăn uống đầy đủ như vậy, tôi vẫn cứ dần
dần gầy đi.

Gia cảnh nhà An Lương như thế nào, tôi không hề hay biết, cũng
không có hứng thú để tìm hiểu.

Tôi chỉ biết rằng, cậu ấy là nam sinh đầu tiên trong trường lái
BMW7 series đi học. Chiếc BMW đó của An Lương là do tôi đi mua cùng
với cậu ấy.

Thời gian đó, mẹ tôi ngày nào cũng thúc giục tôi đưa bạn trai về
nhà chơi. Giục giã mãi, tôi liền đưa An Lương về nhà, nhưng lại
trịnh trọng tuyên bố: “Cậu ấy chỉ là bạn thân của con”.

Mẹ tôi cười đến híp cả mắt lại, nói mẹ hiểu rồi, mẹ hiểu rồi, mẹ
hiểu rồi.

Mẹ còn nghĩ An Lương là bạn thân giống như Alawn ngày trước, thực
ra, mẹ hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. An Lương là An Lương, Alawn là
Alawn .

Mẹ rất hài lòng về An Lương, dù sao cậu ấy cũng sở hữu một vẻ ngoài
ưa nhìn, tính tình lại trầm ổn, đáng tin cậy. Mỗi khi An Lương đến
nhà, bố mẹ tôi đều tỏ ra hết sức nhiệt tình, có món gì ngon đều dọn
hết ra cho cậu ấy ăn. Táo để trên bàn, An Lương còn có thể dùng dao
gọt vỏ một cách thành thục. Đầu tiên cậu ấy rửa sạch tay trước khi
gọt táo, sau đó dùng những ngón tay trắng trẻo, thon dài, tỉ mỉ gọt
vỏ. Quả đầu tiên mời mẹ tôi, quả thứ hai mời bố tôi, sau đó lại gọt
tiếp cho tôi, cuối cùng là ngồi lặng lẽ nhìn tôi ăn. Chỉ là việc
gọt táo nho nhỏ thôi, nhưng trong mắt một người lo xa tính kỹ như
mẹ tôi có thể đưa ra được hai kết luận: Hiếu thuận với bề trên,
kính trọng và yêu thương vợ.

Bố tôi còn lôi cả những chuyện vặt vãnh khi tôi còn nhỏ như ị đùn,
đái dầm ra kể cho cậu ấy nghe. An Lương không bình luận nhiều,
nhưng thường chăm chú lắng nghe rồi cười hì hì. Cậu ấy có một tấm
lòng khoan dung độ lượng và khiêm tốn. Thậm chí đã có hôm, trong
cuộc nói chuyện với An Lương, bố tôi còn nói rằng, con gái bố gặp
được người như An Lương, chính là bởi kiếp trước tôi đã làm thân
trâu ngựa để rồi kiếp này nhận được báo đáp. Đôi mắt An Lương cũng
ngân nước.

An Lương còn biết chủ động giúp mẹ tôi nhặt rau bóc tỏi, trở thành
một trợ thủ đắc lực trong bếp.

Vì vậy, mỗi lần cậu ấy đến đều khiến cả nhà, từ trên xuống dưới hòa
hợp vui vẻ. An Lương chính là mẫu người con rể điển hình trong mắt
của những ông bố bà mẹ truyền thống Trung Quốc.

Đó là dịp mới bắt đầu năm thứ hai đại học, An Lương vốn là khách
đến nhà tôi chơi. Buổi chiều, mẹ nói muốn ăn thanh long, tôi và An
Lương bèn cùng nhau đi siêu thị để mua. Trên đường đi, vừa hay gặp
cuộc triễn lãm xe BMW của hàng 4S, tôi chạy vào đó để đi vệ sinh
nhờ. Khi đi qua gian hàng trưng bày, bèn xoa xoa một cái bày tỏ
lòng ngưỡng mộ với chiếc BMW7 series màu đỏ, cao hứng huýt một hồi
sáo, nói rằng, được ngồi trong xe BMW rồi ngắm phong cảnh là mơ ước
của bất kỳ một cô gái nào. An Lương lúc đó nhìn tôi và hỏi, cũng
bao gồm cả cậu trong đó ư. Tôi cười một cách không hề giữ kẽ, lim
dim mắt chỉ vào mình và nói, đặc biệt là tớ.

Tôi cũng chỉ là một cô gái không thể thoát khỏi sức hấp dẫn của hư
vinh thôi mà.

Sau đó, chỉ trong thời gian tôi đi nhà vệ sinh, An Lương đã mua
luôn chiếc xe đó.

Tôi đi từ trong nhà vệ sinh ra, đang vẩy vẩy nước trên tay, đã nhìn
thấy An Lương đang đứng tựa lên cửa chiếc BMW màu đỏ đó, khẽ vẫy
tay với tôi.

Lúc đó, cậu ấy mặc một chiếc áo nỉ có mũ màu trắng, quần bò, mái
tóc cắt kiểu Hàn Quốc. Chiếc xe màu đỏ bóng lộn không một hạt bụi
phản chiếu khuôn mặt thanh tú của cậu ấy. An Lương cũng chỉ là một
nam sinh viên bình thường có lối ăn mặc thời trang thôi.

Ánh mắt trong sáng không chút chế nhạo.

Trên đường trở về, ngồi trên chiếc xe lướt đi êm ru, tôi tròn mắt
líu lưỡi mãi mới có thể định thần lại. An Lương vẫn giữ thái độ
điềm tĩnh như cũ, thản nhiên như vừa tiêu một trăm đồng để mua
thanh long siêu thị vậy. Nhưng ban nãy cậu ấy tiêu những một vạn
đồng cơ!

Tôi hỏi cậu ấy, rốt cuộc là cậu ấy đi ra ngoài làm gì vậy. Cậu ấy
lại làm như tôi đã quên chuyện gì đó, nhắc nhở tôi: “Mẹ cậu muốn ăn
thanh long mà.”

Sao câu chuyện lại chuyển sang hướng này, cái gọi là, sự khoe
khoang ngang ngược nhất chính là giọng điệu bình thản, hóa ra là
như thế này đây.

Từ đó về sau, chiếc BMW màu đỏ của An Lương thi thoảng lại đậu
trong bóng râm trước sân ký túc xá của tôi, làm dấy lên cơ man nào
là bình luận và ngưỡng mộ. Nhưng cậu ấy lại không hề vì giàu có mà
thay đổi. Cậu ấy vẫn xuất hiện một cách dịu dàng và hòa nhã, luôn
khiêm tốn, kiệm lời mỗi khi bên tôi.

Một hôm, khi đi qua một hiệu ảnh, nhìn thấy một tấm ảnh cưới, một
nam một nữ, đứng giữa một cánh đồng hoa hướng dướng rộng lớn, bên
cạnh là một chiếc xe đạp, bên dưới những đám mây trắng phía xa xa
là một cối xay gió rất to. Ánh mặt trời trong suốt chiếu rọi lên
người họ, khiến tất cả đều trở nên vô cùng trong sáng và thuần
khiết. Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ cô gái đó, buột
miệng nói: “Cô gái đứng trong cánh đồng hoa hướng dương kia thật
hạnh phúc biết bao!”.

Khuôn mặt An Lương tràn ngập vẻ trìu mến, nói, tớ sẽ đưa cậu
đi.

Tôi lập tức hét ầm lên: Xin cậu, đừng có mang đống sắt BMW của cậu
đến làm hỏng hết cả vẻ tinh khiết của cánh đồng hướng dương!

Thực ra, điều mong muốn trong lòng tôi đó là, được cùng đi với
Alawn, đèo nhau bằng xe đạp, vừa đi vừa hóng gió, vừa gào thét vui
vẻ.

An Lương cũng không chấp nhặt với tôi, vỗ vỗ vào đầu tôi, mỉm cười
cho qua chuyện.

An Lương là một chàng trai rất rất tốt. Cậu ấy không bao giờ để ý
đến cá tính tùy tiện, hay nhõng nhẽo, buồn vui thất thường của tôi.
Có nhiều khi tôi thầm nghĩ, An Lương đã gần đạt đến độ hoàn mỹ như
vậy, tại sao tôi vẫn không thể thích cậu ấy.

Còn cái tiên tiểu tử chẳng có điểm gì tốt đẹp kia, tại sao tôi lại
vẫn thích cậu ấy như vậy. Tôi coi An Lương là người bạn thân mới
của mình, muốn đối xử với cậu ấy như trước đây tôi đã từng đối xử
với Alawn nhưng luôn cảm thấy lực bất tòng tâm. Dù sao chúng tôi
cũng còn là trẻ con, rốt cuộc An Lương là An Lương, Alawn vẫn là
Alawn. Phía sau lưng tôi có khắc tên của Alawn, trên người Alawn
cũng có tên của tôi. Còn An Lương lại không có.

An Lương là một chàng trai không bao giờ thể hiện tình cảm yêu,
ghét, giận, hờn ra mặt cả, thế giới nội tâm của cậu ấy chín chắn
tới độ khiến người khác phải trông cậy. Dường như từ trước đến giờ
cậu ấy không có giai đoạn vô tư và ngây thơ của trẻ con, cũng không
có sự lỗ mãng, bộp chộp và dùng dằng, do dự của tuổi trẻ. Biểu hiện
trên khuôn mặt cậu ấy chỉ có hai loại: cười và không cười. Cậu ấy
sắp xếp cuộc sống học tập một cách ngăn nắp có trật tự, là một
chàng trai có tất cả mọi thứ, ưu tú đến nỗi khiến tôi luôn cảm thấy
cực kỳ áp lực.

Ít nhất, tôi cũng không dám đùa với An Lương rằng: “Có cần tớ phải
tìm một bác sỹ đến để khống chế căn bệnh ái tình cho cậu
không?!”

An Lương còn là một chàng trai rất câu nệ hình thức, chỉ mặc một
nhãn hiệu quần áo, chỉ cắt tóc ở một hiệu làm tóc và chỉ đồng ý cho
duy nhất một người thợ cắt tóc. Cậu ấy còn dùng cả bốn năm đại học
để chứng minh sự câu nệ của mình trong tình yêu. Tinh thần ấy khiến
tôi phải rút lui. Bởi vì, tôi không thể yêu cậu ấy.

Một hôm, lúc một mình đi ngang qua sân bóng rổ, tôi nhìn thấy một
cậu sinh viên đang cẩn thận xếp những cây nến thành một hình trái
tim cho bạn gái của mình. Tôi không nói gì cả, chỉ bước đi thật
nhanh. Trong đâu tôi lúc đó toàn là hình ảnh của năm thứ hai, trong
ngày sinh nhật tôi, tên tiểu tử kia đã nghỉ học về nhà, bỏ ra hai
tiếng để xếp những cây nến thành tên của tôi. Khi những ngọn nến
được thắp lên ánh sáng tỏa sáng lung linh, ánh mắt của cậu ấy nhìn
tôi cũng lunh linh sáng… Sau đó, thầy giáo đuổi đến và quát mắng,
cậu ấy kéo tay tôi bỏ chạy, chúng tôi vừa chạy vừa hò hét, vừa gân
cổ hát suốt dọc đường. Hồi ấy, trời cao đất rộng, mây trắng mênh
mang.

Tôi vẫn còn chưa kịp nói với cậu ấy rằng, lúc đó tôi rất cảm động,
vô cùng cảm động. Cũng đã có người từng xếp nến cho tôi đấy. Tôi
đắc ý nghĩ thầm, sống mũi cay cay. Sau này của sau này, cái tên
tiểu tử ấy, lại đã ở bên ai đó rồi.

Chỉ còn lại một mình tôi trong thành phố rộng lớn này, chốc chốc
lại cảm thấy thương cảm trước sự ấm áp của người khác.

Còn có rất nhiều chuyện, tôi không dám suy nghĩ lung tung. Tôi sợ,
khi nghĩ tới, tâm tư sẽ không thể nào ổn định được, sẽ là một đống
suy nghĩ mông lung, mơ hồ. Thậm chí, tất cả những người và vật có
liên quan tới cậu ấy, mỗi lần nghĩ lại, trái tim liền đau nhói như
vừa bị một con thú hoang cắn một mành lớn.

Một hôm, tôi nhận được một bức thư, là thư của cô bạn Lý Như –
người ngồi cùng bàn thời trung học. Trong thư kể vắn tắt về tình
hình hiện nay của cô ấy, đã ký hợp đồng với công ty phát hành đĩa
hát, đã có hai ca khúc đơn, cũng có thể coi là đã bước những bước
chân đầu tiên trên con đường sự nghiệp mà cô ấy hằng mơ ước. Phần
còn lại của bức thư đều dùng để hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp
thời còn học chung.

Cô ấy cũng nhắc tới Alawn, trong thư cô ấy còn khẳng định một câu
chắc nịch: “Alawn chắc chắn là rất thích cậu!”.

Duyệt Duyệt quả là một cô gái tốt. Cô ấy lại gần tôi, dùng bàn tay
ấm áp, mềm mại của mình nắm lấy tay tôi, nói: “Đừng sợ, còn tớ rất
yêu thương cậu!”.

Cảm tạ ông trời, một người gian trá như Lạc Lạc Tô cũng được ngài
ưu ái ban cho một người bạn tri kỷ chân thành, tốt bụng.

Chớp mắt một cái, bốn năm đã trôi qua. Tôi từ một sinh viên mới
nhập trường năm thứ nhất, giờ đã trở thành sinh viên năm cuối sắp
tốt nghiệp. Không còn việc hàng ngày giương đôi mắt bồng bột ngây
thơ đi tìm lý tưởng, không còn tâm tư nghĩ đến chuyện tìm mọi lý do
để bỏ học nữa. Đã học được việc đối nhân xử thế, đã nhìn rõ được
thói đời ấm lạnh. Đối với tôi, những từ ngữ hay câu chữ liên quan
đến chuyện tình yêu mới chớm nở, những rung động đầu đời… dường
như chỉ là một giấc mộng từ kiếp trước, sau khi tỉnh dậy, chỉ còn
lại những vệt nước mắt nhạt nhòa mà rầu rĩ.

Thiếu nữ đã trưởng thành rồi.

Trong suốt bốn năm học đại học, tôi cũng từng thử hẹn hò với vài
người bạn trai, nhưng cuối cùng đều thất bại. Bởi vì trong lòng
tôi, không thể chứa một mình bóng nào khác nữa rồi.

Alawn là Đồ Đểu!

Tôi đã từng nhận định về chuẩn mực của tình yêu: cần phải có tiếng
sét ái tình, cần phải có cảm giác tim đập chân run như điện giật,
cần phải có những hành động cử chỉ dịu dàng làm rung động con
tim… Alawn lại chẳng có chút biểu hiện nào như thế.

Nhưng vì vậy mà tôi lại nhớ cậu ấy, đâu có cần lý do tại sao.

Tôi làm giống như đã từng làm với Alawn, mỗi lộ trình tình cảm của
mình, tôi đều báo cáo lại với người anh em An Lương, sau đó để cậu
ấy giúp tôi phân tích, nên tiến hay lùi, nên cứu vãn hay rũ bỏ.
Trước đây, bất kể một sinh vật nào, bất kể cao gầy béo thấp, chỉ
cần mang giới tính đực là Alawn chỉ có một câu duy nhất: Tránh xa!
An Lương lại vô cùng quân tử, cậu ấy biết dùng góc nhìn của người
thứ ba, bình luận một cách khách quan, phân tích một cách lý tính.
Hơn nữa, cậu ấy còn luôn nghe theo ý nguyện của tôi, chỉ cần tôi
cảm thấy vui vẻ.

Cậu ấy quả thật là vĩ đại như vậy đấy. Cho dù niềm vui của tôi có
được xây dựng trên nỗi buồn của cậu ấy, chỉ cần tôi thích, cậu ấy
đều chiều theo.

Duyệt Duyệt đã có bạn trai rồi, là một anh khóa trên đã tốt nghiệp
được ba năm, tướng mạo rất thanh tú, thái độ khiêm tốn, nhã nhặn,
cũng có nét quân tử giống An Lương. Anh ấy đối xử với Duyệt Duyệt
rất tốt, tôi cũng yên tâm rất nhiều.

Thực ra, tôi không hề ghét An Lương, nhưng cũng không thể coi là
thích cậu ấy được. So sánh một chút, tôi thích Leo hơn.

Anh chàng Leo khôi ngô tuấn tú ấy vẫn ở lại trong thành phố này.
Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy đã tốt đẹp hơn, thường xuyên gặp gỡ
nhau, người quen thì cho rằng tôi là em anh ấy, người không rõ nội
tình thì chỉ lại chỉ biết rằng tôi là người tình của anh.

Bạn gái chính thức của Leo cũng biết rõ sự tồn tại của tôi, cô ấy
biết theo cách tôi là em của Leo. Mặc dù tần số xuất hiện của tôi
trong thế giới của Leo nhiều đến bất thường, nhưng dường như cô ấy
thấy tôi không hề có chút uy hiếp nào cả, vì vậy cũng chỉ mắt nhắm
mắt mở, mặc kệ cho đứa con gái giả danh em của Leo này xuất hiện
cùng anh ấy ở khắp các buổi tiệc tùng gặp mặt.

Có lúc, tôi và bạn gái của Leo còn ở chung dưới một mái nhà, chúng
tôi thậm chí còn nhìn nhau mỉm cười một cách lịch sự, điều này
khiến người khác không thể không cảm khái về cách nghĩ kỳ lạ của
cái người gây ra sự việc này.

Tôi thích Leo, và cũng không hề che giấu điều đó với anh ấy. Tôi
thích đôi mắt xanh lam u buồn của anh ấy, thích mái tóc xoăn màu
vàng của anh ấy, thích hàng lông mi cong dày của anh ấy, thích làn
da trắng ngần của anh ấy, còn cả việc anh ấy dùng giọng phổ thông
đáng yêu của mình để gọi tôi là bé Lạc Lạc nữa. Nhưng tôi chưa bao
giờ nói từ yêu cả.

Leo thường hỏi tôi có yêu anh ấy không, tôi nói tôi không biết, tôi
không hiểu thế nào là yêu.

Leo liền nói anh ấy yêu tôi, thậm chí ngay cả trước ngày cử hành
hôn lễ với bạn gái, anh ấy còn ôm tôi trong vòng tay, nói rằng anh
ấy yêu tôi.

Anh ấy nói thích tính cách của tôi, sau đó anh giống như một người
ca tụng, nói tôi trầm tĩnh, tôi không hay khóc, tôi ngoan ngoãn
nghe lời, tôi hiểu biết nên không hay gây chuyện…

Khi anh ấy miêu tả tính cách của tôi, tôi cảm thấy rất buồn cười,
lại ấm ức.

Bởi vì, trước khi gặp anh, tính cách của tôi đáng ra phải tương
phản với những gì anh ấy nhìn thấy. Tôi hiếu động, tôi hay khóc,
tôi không ngoan ngoãn lại không chiu nghe lời, hơn nữa lại rất có
chính kiến, thế giới nội tâm rất phong phú… Leo cảm thấy nước mắt
chỉ là một loại mánh khóe để gây chuyện một cách vô lý của phụ nữ.
Anh ấy thích những cô gái tĩnh lặng, khi lên giường thì phóng đãng,
trước mặt người khác thì tỏ ra ngây thơ thánh thiện, sau lưng lại
là một người tình lơi lả, hơn nữa, những biểu hiện đó lại phải được
diễn ra một cách tự nhiên. Còn tính cách ung dung không hề lo nghĩ,
vui vẻ cười đùa của tôi đã là chuyện của rất lâu rất lâu trước đây
rồi. Lâu đến nỗi mỗi lần chợt nhớ lại, lại cảm thấy như là từ kiếp
trước. Là bởi vì anh ấy đến rồi, Alawn rời xa rồi, vì vậy tính cách
của tôi, đã hoàn toàn méo mó hết cả.

Hôn lễ của Leo, tôi cũng đến tham gia. Tôi vừa bóc vỏ tôm, vừa nhìn
Leo đang ôm hôn cô dâu của anh ấy một cách thắm thiết, cũng giống
như đêm hôm trước, anh ấy say mê ôm hôn tôi. Dù rằng Leo có nói với
tôi, giữa anh ấy và bạn gái đã không còn tình yêu nữa rồi, việc kết
hôn với cô ấy chỉ là vì lý do sinh tồn. Tôi ngoan ngoãn mỉm cười,
không hề góp thêm suy nghĩ của mình.

Tôi cũng chẳng thể suy nghĩ gì cả.

Leo hỏi: “Anh kết hôn rồi, em có còn ở bên anh nữa không?”.

Tôi nói anh còn cần em nữa không, anh ấy liền ôm chặt tôi trong
lòng.

Vậy là thân phận của tôi được chuyển từ người tình lên vợ nhỏ, tôi
quả thật là một người con gái không biết liêm sỉ.

Leo dắt tay cô dâu đến chỗ chúng tôi chúc rượu. Tôi bỏ miếng tôm đã
được bóc vỏ vào miệng, thản nhiên nâng cốc rượu lên, nói câu chúc
mừng cặp đôi trời sinh, chúc họ trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.
Cô dâu mỉm cười nhìn tôi nở một nụ cười khinh miệt, tôi ung dung
mỉm cười, cố gắng né tránh sự khiêu khích của cô dâu, làm ngơ vẻ
thị uy của cô ấy.

Khi đi qua chỗ tôi, Leo cố ý nhìn tôi một cái.

“Chị dâu thật xinh đẹp.” Tôi nói với Leo một cách vô tư. Không phải
tôi ra vẻ cao siêu khác người, tôi nghĩ, nếu như hôm nay tôi còn
nồng nhiệt với Leo nữa thì quả là chẳng có chút nhân tính nào cả.
Duyệt Duyệt ngồi bên cạnh hỏi tôi, cậu đã có An Lương rồi, tại sao
vẫn còn quấn quýt bên Leo như vậy, hơn nữa, Leo bây giờ đã kết hôn
rồi, lẽ nào cậu vẫn muốn làm vợ bé nữa ư?

Tôi nói mà không chút suy nghĩ, cứ làm vậy đi.

Duyệt Duyệt kinh ngạc than thở, cậu thật sự yêu anh như vậy
sao?

Tôi lắc đầu.

“Có phải là cậu đang muốn trả thù Alawn? Bởi vì anh ta là anh họ
của Alawn?”

Tôi không nói gì nữa.

Sau đó, Duyệt Duyệt nhìn tôi có dụng ý, nói một câu: “Anh trai kết
hôn, sau em trai lại không tới tham dự nhỉ?”.

Ly rượu trên tay tôi liền bị đổ ra ngoài, rượu đỏ nhuộm hồng cả tấm
khăn trải bàn, đỏ đến nỗi nhìn thấy mà giật mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN