Cô em, nhầm giường rồi! - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Cô em, nhầm giường rồi!


Chương 14


CHƯƠNG MƯỜI BỐN: Tôi không phải là heo, không phải là heo!
Trịnh Sơn
cầm chiếc bánh bao chiên béo ngậy, vàng rộm và thơm phức đưa qua đưa
lại trước mặt tôi như đang thôi miên, miệng rì rầm:

– “Úm ba la bánh bao xí muội, trân châu hạt dẻ,…”

Tôi nuốt một ngụm nước miếng xuống, thòm thèm đong đưa tròng mắt theo
miếng bánh thơm ngon mỡ màng kia, nghếch mũi lên hít lấy hít để.

– “Em chưa ăn tối đúng không?” Trịnh Lâm híp mắt cười hỏi.

Tôi gục gặc đầu, ánh mắt vẫn dán vào cái vật tròn xoe bóng mỡ đó, thè lưỡi ra liếm bờ môi khô khốc của mình.

Trịnh Sơn cố tình đong đưa miếng bánh chậm hơn, cười sâu xa nói với tôi:

– “Muốn ăn chứ?”

Tôi tiếp tục gật.

– “Vậy thì mau nói với anh, lúc nãy em đã hẹn hò với ai?”

Khoé miệng tôi giật giật.

Thì ra là thế, bắt tôi trói như một khoanh chả lụa bì trên ghế thế này,
lại còn sử dụng món mà tôi thích ăn nhất làm mồi câu, rốt cuộc chỉ là
muốn điều tra cái chuyện hẹn hò chết dẫm đó. = = Tiểu nhân, đúng là tiểu
nhân!

Miếng bánh bao vẫn lười nhác trôi bồng bềnh trước mặt, quyến rũ đến bốc lửa, nước miếng của tôi lại túa ra không ngừng.

– “ Em không muốn ăn? Vậy thì anh đành cho nó đoàn tụ với vài người anh em trong này thôi.”

Trịnh Sơn thở dài xoa xoa bụng, miệng há to, chuẩn bị nhét em bánh bao đáng thương vào.

Tôi có thể nghe bé bánh bao đang kêu gào cầu cứu!

– “Được rồi được rồi, em nói!” Tôi vùng vẫy cật lực, mắt trợn lên.

Trịnh Sơn hạ miếng bánh xuống, cười nhăn nhở như bịch bánh phở:

– “Tốt lắm, vậy thì trả lời anh, cậu ta có, ờ, có xấu trai không?”

Tôi đắm đuối nhìn miếng bánh bao chỉ cách vài bước chân mà tưởng như cả nghìn dặm đó, đờ đẫn hồi lâu rồi rặn ra được vài chữ:

– “ Xấu kinh khủng, xấu dã man, xấu đến khóc thét.” Tôi dùng vẻ mặt sinh động nhất của mình, ra sức biểu cảm.

Phi Long, chị xin lỗi chú, cái này là mục đích biện minh cho hành động. = =

– “Ừm, chiều cao cậu ta thế nào?”

– “Cỡ cỡ cái hột vịt.” Giọng tôi càng lúc càng nhỏ lại.

Ờ thì, hơ hơ, ba ông anh của tôi mà mang giày cao gót vào chắc chỉ đứng tới nách cái hột vịt đó thôi. = =

– “Đi học bằng xe gì?”

Tôi lén chùi mồ hôi:

– “Cậu ta nghèo rách nghèo nát, đến trường còn phải kéo thêm một chiếc xích lô chở khách,…”

Thiện tai, Phi Long mà nghe thấy câu này chắc sẽ cho chiếc BMW đó cát nát bấy người tôi thành một bãi rất khó coi. >_
Trịnh Sơn nhìn tôi một lát, sau đó nghiêm túc nói:

– “Anh thấy, với tiêu chuẩn hẹn hò thế này, sau này rất có nguy cơ em sẽ làm vợ một con heo.”

Tôi cảm thấy máu của mình dồn từ từ lên não!!

Nhẫn nhịn, vì bánh bao yêu quý, phải tuyệt đối nhẫn nhịn!

Trịnh Sơn quay sang bàn luận với Trịnh Sơn và Trịnh Hải, vẻ mặt rất kì cục.

Thế là, trong lúc hăng say bàn luận đó, anh ta thản nhiên cạp cái bánh
bao của tôi và nhai ngồm ngoàm, nói nói nhai nhai rất hào hứng.

Bánh bao,…

Bánh bao,…

Bánh bao,…

Tôi cảm thấy răng mình ngứa lên một cách hoang dã.

– “Các chú thấy đấy, chuyện này thật sự rất kì cục, tôi thấy nếu thật sự
thằng quỷ ấy xấu như vậy, thì Khiết Du đã sớm phẫu thuật chỉnh hình cho
mặt thằng đó biến dạng luôn rồi, làm sao có thể đi chơi cả buổi
tối,…” Trịnh Sơn vừa nhai vừa nói, được một lúc thì thấy mặt hai gã em
đã cắt không còn hột máu, hai hàm răng họ khiêu vũ với nhau thành tiếng
“lộp cộp” rất lộ liễu.

Anh chột dạ quay người nhìn lại, thấy Khiết Du đã vứt xuống đất sợi dây trói lỏng lẻo, liếm mép:

– “Bánh bao….”

Vài phút sau, trong nhà có tiếng rống hãi hùng của ông anh xấu số nào đó vang lên:

– “OE OE OE MẸ ƠI KHIẾT DU CẮN CON !!!!!!!!!!!!!!!!!”

—– Nợ bánh bao, phải trả bằng thịt —-

Tôi ngồi trùm chăn trên giường, vùi mặt vào cơ man nào là chăn nào là gối, cảm thấy vô cùng bứt rứt.

Sau cùng, đành học tập tư thế chổng mông hoành tráng của chim đà điểu, tôi chán nản chúc mặt xuống đống bùi nhùi vừa bày ra. = =

Cảm giác không tên này, thật kì lạ.

Rốt cuộc, bức bối sắp đạt ngưỡng phun trào, tôi vớ lấy chiếc điện thoại, điên tiết soạn một tin nhắn gửi cho Đậu Phộng.

Ba phút sau, lập tức có hồi âm.

“Cậu bức bối cái gì mới được? Nói rõ ra xem? Làm quân sư mặt trận
tình yêu cho cậu bao nhiêu năm, sao lúc nào cũng giữ cái kiểu ăn nói
không có đầu cua tai nheo kì quặc như thế?”

Tôi cắn môi hý hoáy soạn một tin nhắn khác.

“Tớ đang gặp rắc rối với một thằng con trai.”

Sau đó nghĩ ngợi một lúc, rồi lại xoá đi, cau mày soạn lại nội dung:

“ Có hai thằng con trai đang gặp rắc rối với tớ.”

Hài lòng bấm nút “gửi”.

Đậu Phộng là bạn nối khổ từ thời cuổng trời tắm mưa của tôi, là
một hủ nữ chân chính. Chúng tôi sinh ra là để làm bạn nhau, làm cặp bài
trùng tai tiếng đi trước danh tiếng, làm chị em mãi mãi.

Lịch sử tình bạn của chúng tôi có lẽ phải kể tới vài ngày nữa mới hết,
tôi chỉ nói bao quát là nó vô cùng hoành tráng, vô cùng đẹp đẽ.

Đậu Phộng chỉ có một tật xấu, đó là chỉ cần hai gã trai đẹp đứng kế
nhau, lập tức trí tưởng trượng phong phú của cô nàng sẽ, khụ,…

Điện thoại lại tiếp tục rung lên, tôi nằm hồi tưởng thêm một lúc rồi mới lật đật bò dậy, thò tay túm lấy nó.

Đậu Phộng đã trả lời:

“ Cả hai đều đẹp trai?????” Kèm theo đó là một icon thèm khát.

Tôi thở dài, nếu dám nói Phi Long và Hán Khanh là xấu trai, thì ba lão anh dưới nhà vào sở thú ngồi đi là vừa.

“ Đúng thế.” Tôi trả lời cụt lủn.

“ Tốt lắm, Khiết Du, cuối cùng cậu cũng có bản lĩnh một chân đạp hai
thuyền. Lần này tự xử lí lấy đi, cứ bám tớ tò tò thế này làm sao mà lấy
chồng được?”

Sau tin nhắn phũ phàng đó, Đậu Phộng im lặng.

Tôi hận không thể băm nát cái điện thoại ra, sau đó lại nằm vật xuống giường.

Một lúc sau, điện thoại bất thần rung bần bật.

Tốt lắm Đậu Phộng, tớ biết cậu không phải là người bỏ rơi bạn bè.

Nhưng khi tôi hí hửng mở ra, đó lại là một số máy lạ.

“ Tôi là Hán Khanh. Ngày mai phiền cậu đem đôi giày patin trả cho tôi, có việc cần.”

Tôi cảm thấy tóc mình dựng xuôi dựng ngược.

Sao…sao hắn biết số điện thoại của tôi?

Sao…sao hắn biết tôi chôm giày của hắn?

Bởi vì hắn là quái thai – một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đầu tôi.

Còn ngươi là một con ngốc – giọng nói đó tiếp tục bổ sung.

Tôi nghiến răng trèo trẹo!

Bổn cô nương đã định vác đôi giày đó trả ngươi mấy bữa nay rồi, nếu
không học cùng lớp bổn cô nương cũng tìm cho ra nhà của ngươi mà trả
lại, dù gì, ờ, bổn cô nương ta cũng là người thanh liêm.

Hán Khanh, nếu cậu đã “lịch sự” nhắc nhở như vậy, ngày mai tôi sẽ cầm đôi giày đó nhét thẳng vào miệng cậu.

Đang phẫn nộ đùng đùng, một tin nhắn mới lại đột nhiên bay tới.

“- Ê 60 kí lô, ngủ ngon nhé.

Phi Long.”

Kèm theo đó là một cái mặt cười nham nhở.

Tôi sợ hãi nhìn lên trần nhà, kiểu này chắc là phải đổi sim, phải đổi sim rồi.

Mà, cái cậu Phi Long này…sao có thể ngốc đến mức đó?? >_
Thông tin hôm nay cậu ta nói với tôi, ngoài họ tên, lớp, địa chỉ, và số điện thoại ra, còn lại đều sai bét. = =

Tôi nhóm máu AB chứ không phải O, thích màu tím chứ không phải xanh, và bông cải là món khoái khẩu của tôi!

Ngoài ra…60 kí,…

Phi Long, xin lỗi cậu, nhưng cậu có thấy con heo 60 kí nào mảnh mai như tôi chưa?? = =

Tuy nhiên lúc đó tôi cũng không muốn đính chính, cứ để cậu ta nghĩ như
vậy đi, tôi không sợ mất hình tượng, chỉ sợ mất mạng thôi.

Nhưng thật sự cậu ta cho rằng tôi 60 kí ư…

Tôi nhìn đồng hồ, á, thôi chết, trễ hẹn rồi, quên béng đi mất!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN