Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp
Chương 115: Biến mất hầu như không còn
Muốn nói kẻ vô ơn bạc nghĩa, Lâm Yên này mới thật sự là kẻ vô ơn bạc nghĩa đi!
Một người là người không có trình độ, kỹ thuật diễn xuất quê mùa, kéo danh tiếng tạo scandal, diễn phim tệ, vì hot không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc bịa đặt hãm hại người khác.
Một người là sinh viên đại học học viện truyền hình điện ảnh đế đô, đa tài đa nghệ, thông minh thiện lương, mưu cầu địa vị từ thiện, được công nhận là thiên sứ quốc dân.
Lâm Thư Nhã nói lời này, mọi người tự nhiên là tin tưởng không nghi ngờ.
Bộ dáng nữ hài mềm mại thương tâm càng khơi dậy tức giận của mọi người, trong nháy mắt chọc cho quần chúng xúc động.
Lâm Yên từ đầu tới cuối đều không nói một lời đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, lẳng lặng mà nhìn Lâm Thư Nhã biểu diễn.
Giờ phút này, Lâm Thư Nhã nhìn Lâm Yên, khóe miệng hơi hơi giương lên, phác hoạ ra một ý cười băng lãnh, đáy mắt tràn đầy trào phúng, sau đó, cô ta chậm rãi đến gần Lâm Yên, cực kỳ thương tâm mở miệng, “Chị… Em biết, chị bây giờ vẫn còn còn hận em, khi còn bé, đồ chơi của em, sau khi lớn lên, đồ trang điểm của em, toàn bộ em đều có thể nhường cho chị, dù cho chị nói muốn ra ngoại quốc phát triển, em tranh thủ thời gian nghỉ hè cấp 3 đi làm công để duy trì cho chị, chuyện này một chút cũng không quan hệ…
Nhưng… Chuyện tình yêu này, không phải mong muốn đơn phương là được, coi như em muốn cho, lần này cũng không thể nào cho được…”
Lời nói này của Lâm Thư Nhã, ở trong tai của những ký giả kia, phản ứng của bọn họ chính là nghĩ.
“Trước đó khi Lâm Thư Nhã tiếp nhận phỏng vấn đề cập qua người chị gái kia, thật sự không nghĩ tới, Lâm Yên chính là người chị gái không học vấn không nghề nghiệp kia của Lâm Thư Nhã!”
Trong lúc nhất thời, vô số tầm mắt trách cứ dồn dập vọt về phía Lâm Yên.
“Lâm Yên, cô cũng quá không biết xấu hổ đi! Thế mà ngay cả nam nhân của em ruột cũng nhớ thương!”
“Đúng như vậy, ỷ vào Thư Nhã thiện lương liền muốn làm gì thì làm tổn thương cô ấy, bịa đặt hãm hại! Trời ạ! Thiên hạ tại sao lại có thể có loại chị gái ác độc như vậy chứ! Loại cặn bã này quả thực là làm bẩn ngành giải trí!”
“Trước đó cô ta còn dõng dạc phát microblogging nói Ngôi Nhà Thiên Sứ là do cô ta sáng lập đâu, đoạt bạn trai của Thư Nhã không nói, ngay cả Thư Nhã làm từ thiện cũng phải đoạt! Cô ta làm sao lại ưa thích đoạt đồ của người khác như thế!”
…
Bên trong tiếng chỉ trích, Lâm Thư Nhã đột nhiên nhẹ nhàng ghé tai nói thầm.
Cô ta hạ giọng, cố ý ở bên tai Lâm Yên nói nhỏ, “Chị, từ nhỏ chị đã ưu tú hơn em, xinh đẹp hơn em, thậm chí khỏe mạnh hơn em, vô luận chuyện gì, chị tuỳ tiện cũng làm được rất tốt…
Người mẹ thương yêu nhất là chị, giáo viên thích nhất cũng là chị, dù cho chị bỏ học ở nước ngoài làm công, cũng có thể hưởng hết sự chú mục của thế nhân!
Mà em đây, em vĩnh viễn chỉ có thể ngoan ngoãn đợi trong nhà, đợi ở trong phòng bệnh, nhận lấy sự bố thí của chị…
Em như một nô lệ, sống ở dưới ánh sáng của chị, em đã không còn có cái gì nữa, vì cái gì… Vì cái gì chị ngay cả Dật Hiên ca ca của em cũng muốn đoạt chứ?”
“Nô lệ… Bố thí…” Đầu lưỡi Lâm Yên lầm bầm hai cái từ ngữ buồn cười này.
Cô không nghĩ tới, tình cảm chị em thân thiết nhiều năm như vậy, cô liều mạng bảo hộ, ở trong lòng Lâm Thư Nhã, vậy mà lại là như thế.
Cô cũng không nghĩ tới, Lâm Thư Nhã vẻn vẹn vì một người nam nhân, liền có thể trở mặt thành thù với cô.
Lần này, cô không có cuồng loạn, cũng không có tức sùi bọt mép, trái lại, ở đáy lòng lại có loại cảm giác hết thảy đều kết thúc thoải mái.
Cuối cùng, một lần không đành lòng cuối cùng trong lòng, cũng hoàn toàn biến mất hầu như không còn.
Lâm Thư Nhã trầm thấp cười một tiếng, “Bất quá, đây đều không trọng yếu, đồ vật Lâm Thư Nhã tôi mong muốn, không có chuyện không đạt được! Lâm Yên, cô lợi hại hơn nữa thì sao? Hiện tại còn không phải chỉ có thể ngoan ngoãn bị tôi đặt ở dưới chân, bị tôi dẫm đến cả một đời cũng không thể vươn mình sao?”
“Chị gái, đừng vùng vẫy, trên cái thế giới này, không có người càng hiểu cô hơn tôi, sơ hở của cô, hết thảy của cô, đều nằm ở trong lòng bàn tay của tôi!”
Lâm Yên nâng con ngươi lên, ánh mắt miễn cưỡng quét qua ở trên mặt Lâm Thư Nhã, mang theo cảm giác áp bách làm người sợ hãi: “Lâm Thư Nhã, cô thật sự cho là, cô hiểu rất rõ tôi?”
Khi tôi xem cô là người thân cận nhất, tôi tự nhiên cả người sơ hở.
Thế nhưng là, khi cô đối với tôi chỉ như người xa lạ, cô cho rằng, cô còn có thể mang vũ khí tổn thương được tôi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!