Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp
Chương 77: Giấu tên và công lao
*Trạch nữ: người con gái thường thích ru rú ở trong nhà (xem phim, đọc truyện,…)
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Lâm Yên, cuối cùng Tạ Tranh chịu đi theo họ lên lầu vào trong nhà.
Phòng rất nhỏ, chất đầy đồ vật, bất quá lại bị Hạ Mộ Vân sắp xếp đến hết sức sạch sẽ gọn gàng.
Tạ Tranh ngồi trên một ghế gỗ nhỏ, nhìn một vài tác phẩm hội họa trên tường đến xuất thần, trong mắt tràn đầy hoài niệm.
Sau đó, ánh mắt Tạ Tranh liền dõi theo thân ảnh của mẹ, mãi đến khi mẹ đi vào phòng ngủ tìm thuốc, vẫn như cũ không dời tầm mắt.
Lâm Yên đặt mông trên ghế bên cạnh Tạ Tranh, rót chén trà ừng ực uống hết, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành Thép nói với Tạ Tranh: “Bác Tạ, vừa rồi cháu đã đã dẫn lời cho bác như thế, sao bác còn phá hủy công sức của cháu?”
Tạ Tranh vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Nhưng Tiểu Yên, vết thương của xác thực đã khỏi, chờ một lát nữa mẹ cháu khẳng định sẽ phát hiện bác lừa bà ấy, như vậy không phải khiến mẹ cháu càng chán ghét sao? Mà bác cũng không muốn lừa gạ Mộ Vân, bác còn luôn nói thật với mẹ cháu…”
Lâm Yên liếc mắt, “Được rồi, cháu đây liền tiễn Phật tiễn tới Tây…”
Tiếp theo, không đợi Tạ Tranh nói xong, dùng sức véo trên đùi Tạ Tranh một cái.
“A…” Tạ Tranh lập tức đau đến kê thất thanh một tiếng.
Lâm Yên: “Hiện tại không tính là lừa.”
Hạ Mộ Vân vội vàng từ trong nhà đi ra, “Làm sao vậy?”
Lâm Yên mặt không đổi sắc: “Vết thương ở chân bác Tạ đau.”
Sau khi ở cùng Bùi Duật Thành, hiện tại đã không có bất kỳ hoàn cảnh nào có thể ảnh hưởng đến kỹ năng diễn xuất của cô.
Tạ Tranh: “…”
Hạ Mộ Vân vội vàng cầm thuốc đi ra, quả nhiên lập tức thấy, cổ chân của Tạ Tranh có một mảng xanh tím lớn còn chưa tiêu tán.
“Y thuật của lão trung y cho thuốc rất tốt, thuốc này hiệu quả còn không tệ, ông thử xem đi.” Hạ Mộ Vân đem thuốc mỡ đưa tới.
Tạ Tranh thụ sủng nhược kinh (đước sủng ái mà kinh sợ) tiếp nhận, giống bưng lấy trân bảo hiếm thấy, “Cảm ơn…”
Lâm Yên thấy thế, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra, mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, lập tức hợp thời mở miệng nói, “Mẹ, ngày mai con vẫn phải thức dậy sớm, liền đi trước, chờ bác Tạ thoa thuốc xong, liền nhờ cậy mẹ tiễn bác ấy xuống lầu nhé! ”
Nói xong, để tránh lại xảy ra biến cố gì, Lâm Yên hoàn toàn không đợi Tạ Tranh cùng Hạ Mộ Vân phản ứng, cực nhanh rời đi đến cái bóng cũng không.
Hi vọng Tạ Tranh có thể chớp lấy cơ hội này, trò chuyện thật tốt cùng mẹ một chút, tăng tiến tình cảm.
Sau khi xuống lầu, Lâm Yên ngẩng đầu nhìn trên lầu một chút, giấu tên và công lao.
Sau khi giải quyết, Lâm Yên liền chuẩn bị đi trở về.
Bên này vừa đi không bao xa, sau lưng đột nhiên có một ánh đèn xe chiếu sáng tới.
Lâm Yên vô ý thức vừa nghiêng đầu, kết quả là thấy… Là xe Tạ Tranh theo sau.
Tình huống như thế nào?
Lúc nãy vừa mới đi lên, làm sao lại xuống rồi?
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Tạ Tranh mở miệng gọi cô: “Tiểu Yên, lên xe, bác đưa con về.”
Lâm Yên vội hỏi: “Bác Tạ, bác sao lại xuống nhanh như thế? Chẳng lẽ… Bị mẹ cháu đuổi xuống rồi?”
Sắc mặt Tạ Tranh hơi có chút lúng túng nói: “Không có, là bác sợ Mộ Vân đơn độc ở chung với bác sẽ không được tự nhiên.”
Lâm Yên: “…”
Cô quả thực là không còn lời nào để nói…
Lâm Yên bất đắc dĩ mở cửa xe, lên xe.
Sau khi trầm mặc một hồi, Tạ Tranh mở miệng nói, ” Tiểu Yên, cảm ơn…”
Lâm Yên còn đang tức giân: “Cảm ơn vì cái gì?”
Tạ Tranh: “Cám ơn cháu vừa rồi…”
Lâm Yên: “Véo bác một cái sao?”
Tạ Tranh: “Khụ khụ…”
Lâm Yên biểu thị, tâm tính thiện lương mệt mỏi, phối hợp với vị thanh đồng Tạ Tranh này, thật sự là uổng công kỹ thuật Vương Giả của cô!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!