Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng
Chương 109: Không Thể Tránh Khỏi.
Tại một căn phòng tăm tối. Không một ánh sáng, nhưng có lẽ vẫn nhận ra và cảm nhận được ánh mắt có luồng sát khí từ một người con trai với ngũ quan tinh tế và đầy sắt bén.
– Đáng chết…”choang”- Ly rượu vỡ vụng sau cơn tức giận của Tuấn.
– Chúng ta phải làm sao? – Đức đứng cạnh hỏi. Bởi hai người đã biết Jessica đã khai họ ra. Một khi Jessica có biểu hiện bất thường hay phản lại họ. Tức khắc Tuấn là người biết đầu tiên. Bởi Tuấn chính là người khống chế Jessica. Và Tuấn cũng biết được Jessica đang trong tình trạng thế nào.?
– Đã vậy thì phải kết thúc thôi. – Tuấn lại rót một ly rượu khác, lắc nhẹ nó và nói.
– Kết thúc ? – Đức ngạc nhiên hỏi lại. Nhìn Tuấn lúc này rất đăm chiêu.
– Phải. Jin, cậu tin tôi không. – Tuấn bất ngờ nhìn Đức hỏi.
– Chúng ta như anh em ruột. Quyết định của anh cũng là ý của em thôi. Nhưng anh muốn kết thúc thật sao? – Đức lại hỏi lần nữa.
– Phải. Đúng như Băng Nhi nói. Sự thật vẫn là sự thật. Nhưng anh và Băng Nhi không thể….Một người trong tối một ngoài ngoài sáng? Gần nhau nhưng lại đuổi bắt nhau. – Tuấn nói lên tâm tư của mình, giờ này anh rất rối.
– Anh yêu cô ấy thật sao? –
– Phải. Lần đầu gặp, anh đã bị Băng Nhi thu hút. Thu hút bởi sự lạnh lùng thờ ơ ấy. Đến khi Sin nói cô ấy là cảnh sát, anh lại càng yêu cô ấy hơn. Băng NHi là một người rất mạnh mẽ cũng rất cô chấp. Có thể nói, nếu gặp cô ấy sớm hơn thì anh đã k phải thế này. Hư…người anh yêu nhất, yêu bằng cả trái tim mình. Làm mọi chuyện để cô ấy chú ý. Lại là kẻ muốn tìm chứng cứ bắt anh. Đúng thật, quá trớ trêu……Hư….Một kẻ máu lạnh như anh cũng biết yêu..cũng biết vì một người mà đau hổ…buồn cười lắm đúng đúng không? – Tuấn nói xog rồi cười. Nhưng nụ cười của anh có phần chua chát và đầy cay đắng…
– Vậy anh muốn kết thúc thế nào? -Đức thấy vậy muốn quay lại chuyện chính.
– Zeny, Jessica, và cuối cùng là cô ấy. Nhiệm vụ cuối cùng. Tuấn lại nhìn sang hướng khác, nhưng chẳng có chút ánh sáng nào ngoài căng phòng tăm tối này.
“Xin lỗi Băng Nhi, quy luật vẫn là quy luật” Tuấn một hơi uống cạn rồi nghĩ.
– Đây là cuộc chiến cuối cùng sao?
– Phải. Và cũng là cuộc chiến tàn khốc nhất. Nếu Băng Nhi thắng, thì chúng ta sẽ kết thúc. – Tuấn nói ra, xem ra anh quyết sẽ có trận sinh tử rồi, giờ đây tình cảm này, anh sẽ gạt sang một bên. Chôn vùi mãi mãi. Hơn nữa kẻ thù mà anh phải đối phó lúc này chính là nó.
– Được.. Em sẽ chuẩn bị.
– Jin. Em tin anh đến vậy sao? – Con người Tuấn trước giờ k tin tưởng ai, nhưng..
– Chưa bao giờ em không tin anh cả. – Đức đã ra đến cửa và quay lại nở nụ cười hiền. Đối với anh, Tuấn là một người anh rất tốt luôn tốt với anh. Tuy biết những việc Tuấn làm là sai trái, nhưng Đức vẫn lực chọn tin tưởng Tuấn..Một con ác ma, nhưng vẫn có tình người.
Nhìn bóng Đức đã ra phía cửa, Tuấn lại buông ly rượu trong tay ra. Có phải anh đã sai lầm khi kéo Đức vào không? Đức là một chàng trai trẻ lại rất tài giỏi..Nhưng….
“Hãy cứu nó..chúng tôi van anh………” những câu nói hình ảnh trong quá khứ ùa về. Lúc mà anh cứu Đức trong vụ hỏa hoạn. Và từ đó hai anh em sống nương tựa vào nhau. Đức và anh cùng có điểm chung đó là có một quá khứ đau lòng…Anh muốn bảo vệ Đức nhưng có lẽ anh đã sai lầm….
…………………………………………………………………
Quay lại với nó, nó quyết định mở cuộc họp khẩn và ra lệnh bắt Jame. Nhưng đã hai ngày, vẫn k thấy Tuấn. Chẳng lẽ hắn trốn rồi sao?
– Madam. Hắn k có ở Wu thị. Tìm mọi ngóc ngách cũng k có. – Jane chăm chú vào báo cáo của mình.
– K lẽ hắn bốc hơi rồi sao? Nhanh thật. – Mary tiếp lời. Nó im lặng và rất tập trung vào những báo cáo trước mặt.
– Jessica thế nào? – Nó chợt hỏi.
– Àh….cô ấy đã đỡ hơn, nhưng vẫn phải chịu sự khống chế của chất độc đó. Hiện các bác sĩ và Mark cùng đội trưởng Flynn đang ở đó.
– Tiếp tục truy bắt đi. – Nó lạnh lùng ra lệnh sao đó gấp hồ sơ lại về phòng mình. (Do hợp tác với cảnh sát khu vực nên họ cũng tạo điều kiện cho bọn nó, nơi giam giữ cũng như phòng họp…)
– Alo. Tôi đây. Bên anh thế nào? – Nó vừa đi vừa nghe điện thoại.
– Thế còn Sun…..àh…anh chờ chút..- Nó lại nhận được uộc gọi từ Bin, anh hai nó.
– Em nghe đây…///Có chuyện đó sao? Được em sẽ đến đó ngay. – Nó vừa nghe xong liền tức tốc lái xe đến nơi Bin nói.
“Tôi nghe đây..- Nó đang lái xe. Nó rất vội.
– Tôi nghe tổng cục vừa thông báo sang cảnh sát Trang vừa bị bắt vì tội giết người. Phải không? – Phía bên này, Flynn và Mark cũng đang lo lắng, không biết thực hư thế nào. Nên mới hỏi nó.
– Tôi cũng k rõ. Tôi đang trên đường đến đó đây. Nhưng chắc đã có chuyện gì rồi. Anh và Mark phải cẩn thận, hơn hết phải bảo vệ cho Sun và Jessica thật an toàn. Tôi cúp đây. – Vừa dứt lời nó đã giựt headphone và quăn nó sang ghế bên cạnh, nhấn ga thật mạnh lao về phía trước.
………………………………………………………………- Ah..chị ơi cho em gặp Hàn Băng. – Ren đơn giản trong quần Jean và chiếc áo thun đỏ cổ tim cùng giày vans vàng nhạt.
– Chào..Châu tiểu thư..chủ tịch chúng tôi vẫn chưa đến, cô có thể đợi chút không? – Ren gật đầu và được nhân viên hướng dẫn đến phòng nó.
Ren vào thì thấy phòng trống trơn, trên bàn chỉ có những sấp văn kiện đơn giản. CHính giữa bàn kia là dòng chữ “Chủ tịch Trịnh Hàn Băng” Ren thầm thán phục trước năng lực của nó. Vừa là Zanker nổi tiếng lừng lẫy, giờ lại là chủ tịch của Trầm thị, giúp Trầm thị vực dậy và phát triw63n. Qủa thật, nó k tầm thường. Ren ngồi ở Sofa và thôi nghĩ đến tài năng của nó mà là cầu mong nó đến sớm. Nhưng Ren, cô nóng lòng đến nổi mồ hôi đổ đầy trán. Nên đã ra ngoài và vào toilet.
“Chuyện thế nào rồi?
Xong hết rồi, Zeny đã bị cảnh sát bắt. Báo chí và bọn phóng viên đã ồh ạt đăng tin. Cổ phiếu Trang thị đang giảm trầm trọng.”
“Tốt, tiếp đến là Jessica” – Phía ngoài, Ren đã nghe tất cả. Cũng biết được chuyện gì đang xảy ra. Nên lửa giận phừng phừng tiến vào trong.
– Các người thật độc ác, tại sao các người làm vậy hả? Tôi sẽ báo chuyện này cho cảnh sát biết. Các anh..phải chịu tội cho những việc mà mình làm thôi. – Ren tức giận chỉ thẳng vào mặt Tuấn và sao đó ra khỏi phòng nhưng quay lại thì cửa đã đóng và khóa chặt. Quay lại nhìn Tuấn với ánh mắt tức nhưng k thể làm gì được thì đã bị Đức đánh sáu gáy và ngất đi.
Toàn bộ Trầm Thị bị mất điện sau đó. Mọi người k hiểu chuyện thế nào….
………………..
Tại một căn phòng với 4 phía đều là màu trắng, Ren đang nằm bất tỉnh trên chiếc giường trắng tinh, cạnh giường còn có chiếc bàn và ghế, trên ấy còn có quyển nhật kí và cây bút. Nhưng chẳng thấy ai ngoài Ren và những thứ trong căn phòng.
……..
Tại một căn phòng khác. Tuấn chăm chú nhìn vào màn hình laptop. Nơi đó có một cô gái đang nằm trên chiếc giường trắng tinh ia.
“Xin lỗi. Người tiếp theo sẽ là cô. Vì cô đã biết quá nhiều chuyện mà chính cô không nên biết”
………………………………………………………………….
“Đùng….” Một tiếng va chạm lớn….Nó thắng gấp và đầu đập amnh5 vào vô lăng, cũng may k bị thương nặng nhưng trán nó vẫn bị trầy và đang chảy máu..
– Cô à……cô có sao không…tôi xin lỗi…là tôi…- Người gây ra tai nạn cho nó đang gõ cửa xe và mong nó tha lỗi. Nó bước xuống. Tay xoa nhẹ hai bên thái dương.
– Ah…cô à..tôi gọi cảnh sát…cô đến bệnh viện đi…- Người con trai ấy bối rối khi thấy nó chỉ đứng im đó. Thật ra k phải tại anh mà là tài xế của anh và cũng chính là vì anh ra lệnh cho tài xế chạy nhanh. Cũng may là nó thắng kịp.
– Cô à…- Phải nói là chàng trai ấy rất kiên nhẫn và có trách nhiệm. Mọi người cũng vây quanh xem chuyện gì xảy ra. Nó thấy vậy có hơi choáng nhưng càng kh1 chịu khi giữa phố đông người mà thế này.
– Tôi gọi cảnh sát ngay…- Tên tài xế tay run run….bấm số trong điện thoại.
– Không cần đâu. K có gì cũng k cần đi viện. Hãy cẩn thận hơn đi. Tôi đi đây. – Tuy bị thương nhưng nó vẫn lạnh lùng đóng cửa xe và lái đi. Để lại mọi người xì xầm bàn tán. Tay của tài xế càng run hơ.. Gì chứ…nó k chỉ là cảnh sát…mà là thanh tra cấp cao?? Nếu truy cứu chắt ông toi đời rồi.
– Cậu chủ…chúng ta…
– Đến tang lễ trước đã. Chuyện này tôi sẽ giải quyết thay ông. Yên tâm đi. – Chàng trai ấy lại mang kính vào, trên tay là chiếc điện thoại vừa nhặt được, mặt kính bị vỡ nhưng vẫn có thể thấy được những gì trong đó. Lúc mà nó đóng cửa xe, có lẽ điện thoại đã rớt ra từ túi áo nó.
Mở lên, nó k dùng mật khẩu tổng nhưng….
– Chúng ta đi thôi. K thôi trễ giờ mất. Mà quên nữa, lái xe cho cẩn thận vào. – Chàng trai ấy nhớ lại hình ảnh lúc nãy và lặp lại lời nó. Có lẽ đây là cô gái đầu tiên lạnh lùng với anh và kì quặc nhất mà anh từng gặp. Nếu gặp cô gái khác sẽ ăn vạ và bắ anh chịu trách nhiệm này nọ…Nhưng nó lại….
………………….
Còn nó, vết thương k nặng nhưng sao thoáng chút nó lại thấy choáng một chút. Khẽ lắc đầu mạnh vài cái xua đi cảm giác ấy, nó vừa đưa tay vào áo. Định gọi cho ai đó nhưng…tìm hoài vẫn k thấy. Nhưng thời gian k cho phép nó làm những chuyện linh tinh. Nó lại một lần nữa đạp mạnh,lao thẳng về phía trước. Bởi chính nó cũng muốn biết có chuyện đang xảy ra với những người bên cạnh nó. Từng người, từng người một…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!