Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào


Chương 14


Ngày hôm nay, tháng 10 năm 2005, trong lúc đang ngồi trong quán trà gửi đi phần bản thảo tiếp theo, lần thứ hai phải đối mặt với tình huống bi thảm: bị làm người tốt(*). Một giờ ba phút, giữa tôi và cái bàn phím có nhiều điều để trút bầu tâm sự lắm.

DG: (*) bị làm người tốt: Nguyên tác là: “被发好人卡” “bị phát hảo nhân tạp” có nghĩa là bị làm người tốt (một cách bất đắc dĩ): Tưởng tượng khi một chàng trai bày tỏ với một cô gái, cô gái trả lời: “anh là người tốt, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau được.” Đây là kiểu từ chối vô cùng kinh điển, đến mức mà ngữ: “Bị làm người tốt” trở thành một cụm phổ biến “vì bị cự tuyệt mà biến thành người tốt.” vậy.

Mỗi một lần không thể có được tình yêu mà mình nâng niu trân trọng, đều là vì một lý do khác biệt rất phong phú. Nói thật, tôi đã vô tình tổng kết được đủ các thể loại kiểu dáng lý do mà mình bị từ chối. . . Làm cái loại chuyện quá “đau buồn” này, cũng quá biến thái đi. . .

Tình yêu không phải toàn bộ cuộc đời con người, nhưng lại là hương vị của cuộc đời tôi.

Càng đau đớn sâu sắc bao nhiêu càng chứng tỏ tôi đã từng yêu say đắm nồng nhiệt bấy nhiêu.

Mỗi một lần trải qua tình yêu, tôi đều có được dũng khí không gì sánh được là chính ở lúc ngã xuống, thổi phù vào miệng vết thương một cái rồi lại một lần nữa đứng dậy.

Tôn chỉ trong tình yêu của tôi là lúc nào cũng chỉ một lòng mong mỏi: “Mãi mãi ở bên nhau” mà theo đuổi người ta. Chính là bởi như thế, tối hôm qua khi tôi bày tỏ với người ta, mặc dù vẫn bị từ chối rất uyển chuyển rồi, tôi vẫn có thể tiếp tục cái đức tin vô điều kiện vào tình yêu độc nhất vô nhị ấy của tôi.

Liêu Anh Hoành đã nhập ngũ gọi điện thoại tới an ủi tôi, cà kê buôn dưa lê, Liêu Anh Hoành nhắc tới tình cảnh khổ sở “anh ở đầu sông em cuối sông” – Hoa Liên, Đài Nam của hắn cùng với “nàng . “Đôi vợ chồng trẻ” bọn họ chỉ bằng thư từ internet, điện thoại mà cẩn thận từng li từng tí bồi đắp nên chút chờ mong trong nhau, lại bởi vì vẫn chưa có cơ hội gặp mặt mà cảm thấy lo sợ và bất an.

“Kha Đằng, tao bây giờ rất rối rắm, yêu xa thế này rất đáng sợ. . . Thực sự là tao rất muốn qua Đài Nam tìm cô ấy. Tao muốn gặp cô ấy, nói với cô ấy.” Giọng của Liêu Anh Hoành tràn đầy sự lo lắng mất người con gái của hắn.

“Cai Biên, tao đột nhiên hiểu ra một việc.” Tôi nhìn vào cái hình tin nhắn “bị làm người tốt” kia, mũi vẫn thấy cay cay. . .

“Cái gì mà?”

“Hồi xưa khi chúng ta thích Thẩm Giai Nghi, có từng vì bất kể cái lý do gì mà lùi bước bao giờ chưa?”

“. . . Chưa bao giờ.”

“Nếu tao dùng hết sức bình sinh cầu xin mày đừng tranh với tao, mày có rút lui không?”

“Không. Bởi vì đó là Thẩm Giai Nghi.”

“Không sai tí nào. Bởi vì đó là Thẩm Giai Nghi.”

Đúng là như vậy, có bao giờ bởi vì bất cứ lý do gì mà lui bước đâu? Chiều cao? Thành tích? Hay khoảng cách?

Mỗi một cô gái đều như một ánh nến trong cuộc đời chúng ta, chiếu rọi cái phong thái động lòng người của chúng ta mỗi một thời kì điên cuồng theo đuổi tình yêu, giúp mấy. . . thằng nhóc chúng ta này, từng bước một trở thành một người đàn ông thực thụ.

Việc chúng ta muốn làm chính là thích cô gái kia nhiều hơn nữa. Sẽ nhiều hơn một chút, lại sẽ nhiều hơn một chút.

Chỉ cần đủ thích, sẽ không có chuyện chờ đợi không được.

Có thể vẫn dựa vào sự tin tưởng vào tình yêu mà tiếp tục kiên trì.

“Kha Đằng, tao hy vọng có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy.” Giọng của Liêu Anh Hoành lại một lần nữa tràn ngập khí thế.

“Không phải là cứ cố gắng hết sức là nhất định làm được sao?”

Tôi nắm tay, nước mắt vẫn không cầm được mà rơi xuống.

Nếu như khi những ký ức trong tình yêu của tôi biến thành một phần bản hổi kí, nếu nói nó có ý nghĩa gì, đó chính là hi vọng những chàng trai cô gái đọc qua nó, đều có thể từ đó có được một chút dũng khí để yêu nhau.

Xxxxxxxxxxxxxxxxx

Tình địch khiến tôi đau đầu nhất là A Hòa – gầy đi, lại còn chơi gian chuyển đến ban Xã Hội, ở lớp B cách Thẩm Giai Nghi chỉ có một bức tường, mỗi lần tan học sẽ kiếm đại một cái lý do gì đó chạy sang lớp H tìm Thẩm Giai Nghi buôn dưa lê. Toàn bộ mấy chuyện này khiến tôi vô cùng điên đầu, cũng cực kỳ hối hận. Mịa, nếu như ngay từ đầu tôi không nghe lời Lý Tiểu Hoa: “Con trai nên học ban Tự Nhiên” thì hiện tại tôi chắc chắn đã cùng lớp với Thẩm Giai Nghi rồi.

Khinh thường sức mạnh của tên Đại Ma vương Số Mệnh, quả nhiên gặp vận đen.

Không chỉ có thế, kinh người hơn nữa là Thẩm Giai Nghi còn có thể cao lên, điều này khiến cho cái thằng chỉ cao có một mét sáu mươi tư là tôi đây đau đầu hoang mang. Về sau, Thẩm Giai Nghi cao tới một mét sáu mươi bảy, hơn tôi ba phân.

Ba phân ngắn ngủi này thôi, cuối cùng lại trở thành vật cản đường của công cuộc nỗ lực gian khổ không ngừng của tôi. Thật sự là đủ mệt. Sự chênh lệch này làm tôi nghĩ đến bức biếm họa của bộ “H2”, Kunimi Hiro ngay từ đầu đã thua bạn thanh mai trúc mã của hắn là Amamiya Hakira ở khoản chiều cao rồi. . . (*)

(*) một bộ truyện tranh của Nhật Bản được Trung Quốc dịch và xuất bản dưới cái tên: Truyện hảo cầu song ( 好俅双物语 ). Nhân vật chính có Kunimi Hiro (Quốc Kiến Bỉ Lữ), Amamiya Hakira (Vũ Cung Nhã Linh), Noda (Nguyên Điền), Hideo (Anh Hùng), Haruka (Xuân Hoa).

Cái thằng ngay từ đầu đã bị vây bởi cái cảnh “thiên không thời, địa không lợi” một cách khó hiểu là tôi đây, thực ra cũng không có kế sách gì để chiến thắng. Việc mà tôi có khả năng làm, cùng lắm cũng chỉ là tiếp tục sắm vai bạn thân với Thẩm Giai Nghi cho tốt, cũng rất nghiêm túc tuân thủ nguyên tắc giữa hai người: không quá trớn, cũng không hết sức lấy lòng. Mà tôi viết thêm vào đó là không được cổ vũ khích lệ đồng bào đồng chí xung quanh phá vỡ cái nguyên tắc này.

Một bữa tan học nọ, mấy đứa chúng tôi đang chơi bóng rổ ở sân sau nhà Hứa Chí Chương.

Đánh đến mệt, tôi với Liêu Anh Hoành mồ hôi vã ra như tắm, ngồi xuống một góc buôn dưa lê.

“Liêu Anh Hoành, tao thấy Thẩm Giai Nghi là một cô gái tốt, thẳng thắn mà nói thì tao thấy mày với cô ấy rất xứng đôi.” Tôi trút chai nước lên mặt, dựa lưng vào tường.

“Há? Thì sao?”

“Theo đuổi nàng đi!”

“. . . Thế sao mày không đi mà theo?”

Liêu Anh Hoành lau mồ hôi, nhìn tôi bằng vẻ mặt rất kì quặc.

Đúng vậy, sự gắn bó thân thiết trong vụ “trao đổi học tập” này của tôi với Thẩm Giai Nghi, chắc chắn đã khiến cho rất nhiều người hoài nghi.

“Nói cho cùng, nếu Thẩm Giai Nghi không đột ngột cao lên, nếu không có một đối thủ cạnh tranh quá lợi hại như A Hòa, tao có lẽ sẽ theo đuổi Thẩm Giai Nghi thật.” Tôi cười cười, nhìn A Hòa hai bước lên rổ cực nhanh. Bóng vào.

Đm, thằng nhãi này vất được một đống mỡ dày xong, tốc độ lên rổ quả không tồi. . . Mình tuyệt đối sẽ không chọn chơi bóng rổ với A Hòa trước mặt Thẩm Giai Nghi, tôi lẩm bẩm.

“A Hòa á? A Hòa đang thích Thẩm Giai Nghi thật à?” Liêu Anh Hoành có hơi kinh ngạc, khẽ nói.

“Sao mà không nhìn ra được? A Hòa còn chuyển qua ban Xã Hội kìa!” Tôi nghẹo đầu.

“Wow, mày biết nhiều thật nha. Đúng là ước ao mày lúc nào cũng buôn với Thẩm Giai Nghi được nhiều như vậy.” Liêu Anh Hoành nói. Hắn một khi nghiêm túc lên tiếng, thật đúng là buồn nôn.

“Buôn dưa lê thì có ích lợi gì? Cũng chỉ là bạn bình thường.” Tôi vỗ vỗ vai Liêu Anh Hoàng, cười chân thành, “Dù sao nữa, nếu như mày muốn theo đuổi Thẩm Giai Nghi, tao có thể cũng cấp tin tình báo cho mày, làm gián điệp cho mày.”

Tôi đứng lên, nhìn thấy Lí Phong Danh xuyên qua vòng phòng thủ của cả đám, chui vào vùng cấm địa, đưa bóng vào rổ một cách ly kỳ.

” 5 – 3, over!” người đội một bại trận.

Tôi đứng ở đường ném phạt, A Hòa thở hồng hộc ném bóng qua cho tôi, tôi rất dễ dàng chuyền qua cho Liêu Anh Hoành đang đứng chờ ở tuyến ba.

“Cố gắng lên, đừng có để thua đấy!” Tôi nhướng nhướng lông mày, gập người.

“Ha, bắt đầu! Liêu Anh Hoành dẫn bóng vọt vào, liếc A Hòa.

Xxxxxxxxxxxxxxxx

Chỉ có vậy, chỉ cần có cơ hội, tôi liền vùng lên cổ vũ các bạn xung quanh chớ bỏ phí tuổi thanh xuân, một người rồi lại một người đuổi theo Thẩm Giai Nghi, giúp tôi chế tạo cơ hội thay Thẩm Giai Nghi “xử lí cảm xúc phức tạp” .

Ví như mỗi lần tới tiết Quản lí gia đình, cả lớp phân thành các tổ nấu ăn, dù thế nào vẫn không quên chuẩn bị thêm cho Thẩm Giai Nghi một cái bát nhựa, mỗi một món ăn được bắt ra liền gắp một ít vào trong bát, chuẩn bị đem đi cho Thẩm Giai Nghi thử.

Rất gay gắt, ai ở cái thời điểm lấy lòng nịnh bợ này cũng đua nhau, đều sợ biểu hiện ra ít quan tâm Thẩm Giai Nghi hơn người khác một tí. . . Có thể nói là, chỉ cần chậm một bước liền không kịp đem món mình tự tay chế biến đến cho Thẩm Giai Nghi.

“Ngày hôm nay lớp B cũng có tiết này, A Hòa nhất định sẽ. . .” Lúc đi qua hai bên nhóm Liêu Anh Hoành, lập lờ đánh lận con đen bỏ lại một câu như vậy.

Có thằng vừa mới vào lớp được một lúc đã bê đồ ăn chạy như bay đến phòng lớp H, xem Thẩm Giai Nghi ăn hết toàn bộ đồ ăn trước mặt mọi người mới yên tâm đi về. Còn có thằng đang ở trong lớp lại kiếm cớ vào nhà vệ sinh, kết quả là lại ôm một đống đồ ăn chạy sang lớp H, rón ra rón rén ngồi xổm ở bên tường, nơm nớp đưa đồ ăn từ ngoài cửa sổ vào trong lớp, cả quá trình giống hệt như đặc công phá lô cốt ấy.

“Tao mới không cần giống như chúng mày!” Tôi cười thầm trong bụng.

Mặc dù là có lúc tôi cũng nhịn không được, bê đồ ăn tự tay mình làm, tỏ vẻ không để ý đem đến trước mặt Thẩm Giai Nghi. . .

xxxxxxxxxxxxxx

Tám giờ ba mươi, lớp học vào buổi tối, lại đến khoảng thời gian của hai đứa tôi.

Trong tiếng quạt trần quay vù vù, Thẩm Giai Nghi ngồi gặm bánh quy kẹp với tôi.

“Tui thực sự không hiểu, tui tốt đến thế à? Vì sao trong lúc đáng lẽ phải chăm chỉ học bài lại đi phân tâm sang chuyện tình cảm như vậy?” Thẩm Giai Nghi cau mày, giọng điệu rất là bất đắc dĩ.

“Này, người ta là người ta thích bà, có cái gì không được nào? Thích thì làm gì có chuyện có lúc thích hợp với lại không thích hợp?”

“Nhưng mà Trương Gia Huấn hắn gần, như, là, mỗi, ngày, vài, lần gọi điện đến nhà tui, cũng không biết là định nói với tui cái gì, tui lại không tiện gác điện thoại của cậu ta, vô cùng vô cùng phiền phức!”

“Hê hê, Trương Gia Huấn đúng là có chút quái lạ, nhưng mà nói thật, lẽ nào bà thích bị ghét sao?”

“Tui lại không làm gì, sao lại bị ghét được?” Thẩm Giai Nghi không làm sao hiểu được.

“Đúng vậy, nếu bà còn không làm gì, thì thể nào cũng sẽ bị tiếp tục bị thích thế thôi.” Tôi lầm bầm.

“. . . Tui chỉ muốn yên tĩnh để học bài.”

Nhìn thấy cảnh Thầm Giai Nghi phiền não, thật sự là một loại hưởng thụ rất quái đản.

Thẩm Giai Nghi cũng không thể nào tìm được bất cứ ai trừ tôi ra để tám về chuyện này, bởi nàng nghĩ rằng ở ba cái tuổi này bà bàn tán về chuyện “tình yêu nam nữ” là vô cùng trẻ con, nàng cũng khó mà mở miệng với các bạn gái. Mà cái thằng trẻ con ấu trĩ là tôi đây lại hiểu rõ tất cả mọi sự, hơn nữa lại không hề tỏ ra thích Thẩm Giai Nghi, chỉ là một thằng bạn tốt “giời đánh” mà thôi. . .

Những phiền não này hầu như đều do một tay tôi tạo ra. “Nghĩa vụ” của tôi là trở thành ông mai tình yêu cho Tạ Mạnh Học, Tạ Minh hòa, Trương Gia Huấn, Hứa Triết Khôi, Liêu Anh Hoành và Đỗ Tín Hiền, thường xuyên chẳng quản ngại gian lao giới thiệu ưu điểm của chúng nó cho Thẩm Giai Nghi, kiêm cả phân tích động cơ đáng yêu đằng sau hành động theo đuổi của chúng, hi vọng Thẩm Giai Nghi dù ít dù nhiều cũng có thể hiểu được nguyên nhận những đứa này thích nàng mà “có hành động” ứng phó.

Nhưng tôi càng tích cực đề cử thì Thẩm Giai Nghi lại càng bất đắc dĩ, thành ra phản tác dụng trăm phần trăm.

Nói thật nếu bỏ qua động cơ sâu xa khiến tôi ra sức làm Nguyệt lão thì tôi đã siêu cấp có nghĩa khí đối với mấy đồng chí bạn tốt này rồi khi không lấy một xu thù lao nào cả. Nhưng mà tôi thật sự đã xấu xa hết đường rồi, há há.

Ăn sắp xong bánh bích quy rồi, tôi đột nhiên nảy ra một biện pháp.

“Thẩm Giai Nghi, nói như vậy, bà rất tự tin vào chuyện yên tĩnh học bài này phải không?”

“Có ý gì?”

“Không có, tui chỉ muốn đánh cược với bà thôi.”

“Đánh cược á?”

“Chuẩn luôn, chúng ta đọ kết quả ba môn chung giữa ban Tự Nhiên với Xã hội và Ngữ văn, Tiếng Anh với Số học, lấy thành tích tháng sau của ba môn này cộng lại, lại cược xem điểm ai cao, thế nào?”

“Trẻ con thì vẫn cứ trẻ con, nhưng mà nếu là đọ thành tích. . . tui đồng ý, dù sao cũng không thay đổi cái gì. Thế nhưng chúng ta sẽ đánh cược cái gì nào?”

“Hờ hờ, đánh cược một tuần sữa tươi.”

“Được, nhưng mà vậy thì làm gì?” Hiếm khi có chuyện Thẩm Giai Nghi gật đầu trước rồi mới hỏi lại, có thể thấy được nàng có lòng tin tới mức nào tới cái vụ thành tích này.

“Người thua mỗi ngày đều phải mua một hộp sữa tươi, lại phải tự tay đưa tới phòng học của đối phương trước tiết 1. Kỳ hạn là một tuần.” Tôi nhìn Thẩm Giai Nghi một cách xấu xa.

“Nhưng là tui không thích hàng ngày đều uống sữa tươi không, tui muốn có hôm phải là sữa tươi hương trái cây, có hôm phải là vị sô cô la cơ.” Thẩm Giai Nghi nghiêm túc nói.

“Ê. . . f**k, bà cho là bà chắc chắn sẽ thắng à?” Lỗ mũi tôi phun khí phì phì.

“Tui cảm thấy làm ông tốn tiền như vậy, phải mua sữa tươi cho tui mỗi ngày, tui sẽ áy náy.” Thẩm Giai Nghi nói xong liền bụm miệng cười một mình.

“Buồn cười thật, Thẩm Giai Nghi, thì ra bà cũng biết nói đùa?”

Cũng đừng quên bây giờ là ai đang ngồi ngang vai với bà giải toán? Kẻ được xưng ngôi số một môn tiếng Anh suốt năm cấp cũng là tôi. Về phần Ngữ văn thì. . . ngại quá, kẻ mà sau này trở thành tiểu thuyết gia là tại hạ đây, thời đó môn Ngữ Văn cũng rất lợi hại nha. Đánh cược ba môn này, tính chi li ra chỉ e phần thắng đã nghiêng về tôi rất nhiều rồi.

Trên thực tế, bất luận thắng hay thua, chỉ cần gài thành công vụ cá cược này, tôi cũng đại khái coi như là toàn thắng.

Tôi thắng, tôi có thể nhìn thấy cảnh Thẩm Giai Nghi đứng ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay với tôi mỗi ngày.

Tôi thua, tôi có thể đứng ngoài cửa sổ nhìn về phía Thẩm Giai Nghi trong phòng mà vẫy tay.

Khoảnh khắc ấy sẽ là một buổi sáng có ý nghĩa tới mức nào?

“Như thế là quyết định rồi nhé!” Tôi vươn tay ra.

“Nhất định rồi!” Hai ngón tay ngoắc ngoắc.

Thành tích cuối tháng được công bố, mai là có trao thưởng.

Trên bục nhận thưởng, Thẩm Giai Nghi thẹn thùng nhận giấy khen đứng hạng nhất toàn khối, mà tôi – ngược lại chỉ có thể đứng bên dưới, nhìn thấy người con gái mình thích tiếp tục duy trì và kéo dài thêm khoảng cách với mình.

Sau đó, tôi vì một chút chênh lệch điểm thôi mà thua mất một tuần sữa tươi.

Trước giờ tự học sớm, tôi đeo cặp sách, xách theo hai bịch sữa tươi hương trái cây đi thẳng tới lớp H, đứng ở cạnh cửa sổ vẫy tay với Thẩm Giai Nghi đang “tụng” từ mới tiếng Anh.

Thẩm Giai Nghi đi ra, cùng tôi ăn điểm tâm ngay ngoài hành lang.

“Cảm ơn nha, tui đã nói là rất làm phiền ông mà.” Thẩm Giai Nghi cười cười nhận lấy bịch sữa tươi, đưa cho tôi bản photo của giáo trình số học bổ sung, bên trong còn có vết bút nhớ đánh dấu những phần cần chú ý cũng với mảnh giấy nhỏ để đối thoại.

“Thúi lắm. Lần sau chúng ta đánh cược lớn hơn đi.” Tôi cũng lấy ra bịch sữa tươi hương trái cây của tôi.

“Vẫn còn muốn cược?” Thẩm Giai Nghi không khách khí mà mút sữa.

“Chuẩn luôn, nếu không phải đề chứng minh lần này tui đột nhiên quên mất là viết thế nào, thì bây giờ chúng ta đã đang đứng ở lớp T, uống sữa do bà mang tới.” Tôi tức giận đáp.

“Được, thế lần này đánh cược gì? Lại là cộng điểm ba môn Toán văn Anh à?” Thẩm Giai Nghi bật cười, trên môi còn vương một vệt sữa, đáng yêu quá.

“Đúng, chúng ta đánh cược. . . Tôi làm bộ cân nhắc, thực tế thì đáp án tôi đã sớm nghĩ tốt lắm.

“Nhanh lên nào!” Ánh mắt của Thẩm Giai Nghi đầy vẻ chờ mong, rõ ràng nàng không ghét bỏ bất cứ thứ gì liên quan đến chuyện thành tích này cả.

“Nếu như mà tui thắng, thì bà phải cột tóc đuôi ngựa cho tui xem. Nếu mà tui thua, tui sẽ cắt đầu ba phân luôn.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.

“Cột đuôi ngựa thì có gì đặc biệt đâu? Nhưng mà tui vẫn muốn nhìn ông cắt đầu ba phân nha. Được rồi, quyết đinh dzậy đi, ông cứ đợi nhìn cả đầu tóc dài biến thành nhẵn thín đi nha.” Thẩm Giai Nghi vui mừng ra mặt.

“Ok, bà phải cột đuôi ngựa tròn một tháng đó.” Tôi nhướng mày.

Ngay khi tôi với Thẩm Giai Nghi định ngoắc tay thì A Hòa đeo cặp sách xuất hiện.

“Hê, trùng hợp nhỉ, vậy cùng nhau ăn sáng đi.” A Hòa cười hềnh hệch đặt bữa sáng lên ban công.

“Được nha. Ông xem đi, đây là sữa tươi mà Kha Cảnh Đằng thua cược tui nè.” Thẩm Giai Nghi với vẻ mặt dương dương tự đắc cầm bịch sữa tươi hương trái cây, cùng với A Hòa “biết tuốt” bắt đầu tám lên trời.

“. . .” Tôi trợn mắt với A Hòa.

Cái thứ tình địch như mày thật rõ là đủ đen, đừng có mà bám vào chiến thuật của tao mà đánh lén nữa!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN