Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ - Chương 50: MẸ VÀ CON TRAI
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ


Chương 50: MẸ VÀ CON TRAI



“Khi tôi nhìn sâu vào mắt anh ấy, tôi không nhìn thấy sự hoàn hảo. Tôi không nhìn thấy câu chuyện tình như trong phim hay trong giấc mơ của mỗi người – Tôi thấy một người, người sẽ đấu tranh vì tôi… sẽ bảo bọc tôi… và yêu thương tôi, bất chấp cả việc tôi là một mảnh ghép không hoàn hảo. Tôi cảm nhận được từ anh hương vị của mái ấm gia đình. Bất cứ nơi nào có anh ấy, nơi đó đều là nhà.” – Melanie Shankle, Pinterest.

JADE

“Trông con rất tuyệt, Jade.” Mẹ tôi nói với đôi mắt ngấn nước. “Giá mà cha con cũng ở đây để cùng con bước vào lễ đường.”

“Mẹ à, mẹ đã nói điều đó 3 lần rồi. Đừng làm con phải khóc chứ. Hôm nay là ngày cưới của con mà.”

“Mẹ xin lỗi, tại mẹ xúc động quá. Mẹ không thể kìm nén được cảm xúc của mình và mẹ cũng nhớ lại ngày cưới của cha mẹ…. Và… Mẹ không thể tin được rằng đứa con gái bé nhỏ của mẹ lại sắp kết hôn.” Mẹ liền mỉm cười lau đi những giọt nước mắt, điều đó giúp tâm trạng chúng tôi cũng vui tươi hẳn lên. Chúng tôi đang ngồi cùng nhau trong chiếc limousine trắng và đang trên đường đến Nhà thờ Patrick’s Cathedral, nơi diễn ra hôn lễ của tôi và Eros.

Tôi mặc một chiếc váy cưới rất đẹp – loại váy quây màu trắng với đuôi dài bằng vải lanh được điểm xuyết bằng đá thạch anh và kim cương cùng một đôi giày cô dâu màu bạc gợi cảm cao 3 phân vô cùng phù hợp. Tóc tôi được quấn cao và được cài một chiếc vương miện kim cương vô cùng lộng lẫy. Tôi trang điểm kiểu nhẹ nhàng và tao nhã làm nổi bật đôi mắt xanh đầy thu hút.

Tôi siết chặt tay mẹ để trấn an bà. Tôi biết mẹ rất hồi hộp, hạnh phúc và cũng có chút buồn bã bởi tôi sẽ rời khỏi nhà – để lại bà và Sapphie. Đã nhiều lần tôi nói với mẹ rằng đừng quá đau buồn vì điều đó. Không phải bà mất đi một đứa con gái mà là có thêm một cậu con trai. Eros và tôi sẽ luôn ở bên bà và Sapphie.

Mẹ ôm tôi và hôn lên má tôi. “Mẹ yêu con thiên thần bé nhỏ của mẹ. Mẹ chắc rằng bố con sẽ rất vui về chuyện con và Eros. Có thể con sẽ không thấy ông ấy đâu, nhưng ông ấy sẽ ở đó, ở nhà thờ và cùng con bước đi trên lễ đường để gặp chú rể của con.”

“Con biết mà mẹ.” Tôi đáp lời, cố gắng để nước mắt không rơi xuống.

Chúng tôi đến nơi sớm hơn kế hoạch 15 phút. Chiếc limousine đậu ở ngoài lối vào chính của nhà thờ. Mẹ bước ra ngoài và tôi bị bỏ lại trong xe một mình, và chờ đợi.

Tôi vô cùng hồi hộp – tay chân cứ lập cập run. Tôi rất hạnh phúc và hào hứng. Tôi vẫn không thể tin được rằng tôi sắp cưới Eros, người mà tôi rất yêu và cũng yêu tôi nhiều hơn tất cả mà không hề toan tính.

Tôi mải chìm đắm trong những dòng suy nghĩ vẩn vơ, chủ yếu là về Eros và Zion, đến mức không nhận ra rằng cửa chiếc limousine đã mở ra. Mẹ của Eros, bà Nina Petrakis bước lên.

“Oh Jade, trông con thật xinh đẹp!” Bà ôm tôi vào lòng. “Con trai ta thật may mắn vì có người vợ như con – xinh đẹp, thông minh và tốt bụng. Chúng ta rất hạnh phúc vì nó đã chọn con. Con hoàn toàn phù hợp với người con dâu mà chúng ta luôn mong muốn.”

“Cháu cảm ơn bà Petrakis.”

“Không… không… không. Từ bây giờ, con phải gọi ta là mẹ, nhé?”

Tôi vô cùng hạnh phúc ôm bà và nói “Con cảm ơn… mẹ.”

Bà mỉm cười và ôm tôi. “Jade, ta biết rằng con đang rất hồi hộp, hào hứng và hạnh phúc… và đây thực ra không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện này… nhưng… ta phải nói với con một điều rất quan trọng.”

Ôi chúa ơi! Tim tôi vừa đập lệch một nhịp. Có chuyện gì vậy? Tâm trí tôi ngổn ngang những suy nghĩ không mấy tốt lành. Có chuyện gì với Eros? Anh ấy có đến hay không?

“Marko đồng ý, còn Chloe lại không. Ban đầu Eros không tán thành… rồi sáng nay, nó lại đồng ý… Ta phân vân quá. Nhưng… Ta nghĩ là ta nên nói với con về việc này, trước lễ cưới.”

“Về việc gì ạ?”

“Về…” Bà thở dài rồi nói “Zion?”

“Zion? Có chuyện gì với nó ạ? Nó vẫn ổn chứ?” Hiện tại tôi vô cùng lo lắng. Nếu có chuyện gì xảy ra với con tôi tôi sẽ không sống nổi mất.

“Nó đang ở đây.”

Tôi mở to mắt, đầu óc trống rỗng. Sau đó, mắt tôi bắt đầu ngấn nước. Những giọt nước mắt mà tôi đã cố gắng kiềm chế suốt từ lúc nãy cuối cùng cũng lăn xuống gò má. Tôi bất ngờ đến nỗi tôi cảm thấy khó thở. Tim tôi đập dồn dập. Tôi vô cùng hạnh phúc và hào hứng khi được gặp con trai mình.

Cậu nhóc bé bỏng của tôi, cuối cùng thì tôi cũng có thể chạm vào con trai tôi và ôm nó thật chặt trong vòng tay mình… Ôi Chúa ơi, tôi đã đợi ngày này quá lâu rồi.

Từng đêm, từng đêm tôi luôn cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm – trao thằng bé cho người khác.

Rất nhiều lần, tôi vô cùng bứt rứt, tự hỏi liệu thằng bé có ổn không, liệu nó đã ăn chưa, đã tắm chưa, có bị ốm không?… Rất nhiều câu hỏi mà tôi không thể nào trả lời – liệu cha mẹ nuôi có đối xử tốt với nó không, liệu họ có yêu thương nó hay liệu họ có chăm sóc tốt cho nó không.

“Thằng bé đang ở đây?” Tôi hỏi lại một lần nữa để chắc chắn những gì tôi vừa nghe là đúng.

“Đúng vậy. Chúng ta đã mời cha mẹ nuôi của Zion và cả Zion nữa. Họ là những người tốt. Họ hiểu hoàn cảnh của chúng ta. Họ không muốn ngăn cản Zion gặp gỡ cha mẹ ruột của nó cũng như tham dự lễ cưới. Họ đã tới nhà của chúng ta đêm qua… và hiện giờ họ đang ở đây.”

“Chúa ơi! Thằng bé đâu rồi ạ?” Tôi ghé mắt nhìn qua cửa kính, cố gắng tìm xem thằng bé đang ở đâu nhưng không được. Tôi không thể kìm nén cảm xúc hạnh phúc của mình, tới mức tôi định lao ra ngoài và đi tìm thằng bé.

“Thư giãn nào, Jade. Nó đang ở đây.” Mẹ Nina mở cửa xe. Sau đó một phụ nữ trung niên bước vào – bà Gonzales. Cùng với một cậu bé – đứa con trai bé nhỏ của tôi, Zion.

Tim tôi đập dồn dập. Tôi không thể tin được rằng mình đang nhìn thằng bé ở khoảng cách gần tới vậy, trong tầm với của bản thân. Chúa ơi, trông thằng bé thật đáng yêu và xinh xắn trong bộ tuxedo đen với mái tóc nâu đậm được chải vuốt gọn gàng – nó thật giống Eros, một phiên bản thu nhỏ của Eros.

Chúa ơi, con trai của tôi.

Nước mắt tôi không ngừng rơi. Tôi không quan tâm liệu nó có làm hỏng gương mặt được trang điểm kĩ càng của mình hay không. Tôi vô cùng hạnh phúc khi được gặp Zion. Tôi muốn ôm hôn thằng bé thật – để bù đắp mọi lỗi lầm. Tôi muốn nói cho nó biết tôi yêu nó đến nhường nào và tôi vô cùng hối hận vì đã gửi nó cho người khác… tôi muốn giải thích và khiến thằng bé hiểu…

Bà Gonzales và Zion ngồi đối diện với tôi. Zion đảo mắt nhìn khắp xe, chiếc thảm trải, ghế ngồi và đèn. Sau đó, nó tập trung nhìn vào tôi.

“Ôi… Jade. Vì Chúa, nín đi con.” Mẹ Nina nói, dịu dàng vuốt ve lưng tôi từ trên xuống dưới.

“Không sao đâu. Đừng khóc, hôm nay là ngày cưới của cô mà.” Bà Gonzales nói.

“Jade, đây là bà Edna, Edna Gonzales, mẹ của Zion. Edna, đây là con dâu của ta, mẹ… mẹ ruột của Zion.”

“Chào Jade, cuối cùng tôi cũng được gặp cô”. Bà Gonzales đưa tay ra, tôi cầm lấy và nắm thật chặt. Mắt tôi hết nhìn bà rồi lại nhìn sang Zion. Tôi không thể nào rời mắt khỏi thằng bé. Trông thằng bé thật tuyệt vời, đáng yêu và xinh đẹp. Trái tim tôi hoàn toàn tan chảy trước thằng thằng bé.

“Xin chào.” Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.

“Và chàng trai bé nhỏ này là Zion” Bà vừa nói vừa xoa đầu Zion. “Zion, lại với cô Jade đi, cô ấy là mẹ của con đấy.”

“Mẹ?” Zion nói, ngước mắt lên nhìn bà Gonzales đầy khó hiểu.

“Đúng vậy, mẹ của con. Chúng ta ở đây để gặp cha mẹ con mà, đúng không? Tôi qua chúng ta đã gặp cha con… và bây giờ, mẹ của con đang ở đây.”

Mẹ Nina cười với Zion, sau đó nói “Lại đây, Zion, ngoan nào, ôm mẹ của con đi.”

Zion nhìn tôi, sau đó từ từ ngại ngùng tiến vào vòng tay của tôi. Đôi tay bé nhỏ vòng qua eo tôi. Ngay lập tức tôi bế thằng bé lên đùi và ôm nó thật chặt. Nước mắt không ngừng rơi.

Tôi hôn lên má, lên đầu thằng bé… ngửi mùi thơm từ cơ thể bé nhỏ đó, bộc lộ hết tình yêu mà tôi dành cho nó.

“Mẹ nhớ con, bé con của mẹ, mẹ yêu con rất nhiều. Mẹ xin lỗi, mẹ thật sự rất xin lỗi… bé con của mẹ… Zion của mẹ…” Tôi thì thầm vào tai thằng bé. Tôi ôm nó thật chặt, để nó không thể rời khỏi tôi một lần nữa… tôi muốn nó ở bên cạnh mình… tôi muốn được chăm sóc nó, bù đắp tất cả những lỗi lầm mà tôi đã gây ra…

“Jade…Jade…Jade…!” Mẹ Nina nói – và tôi cảm thấy Zion bắt đầu ngọ nguậy trong vòng tay tôi. “Bình tĩnh nào, con đang khiến thằng bé sợ đấy.”

“Ôi, mẹ xin lỗi.” Tôi chỉnh lại tóc cho Zion. “Chào Zion. Ta là mẹ của con, Jade.” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và ngừng khóc.

“Con biết… Mẹ và cha đã nói với con rồi.” Thằng bé vừa ngại ngùng nhìn tôi vừa đáp.

“Chúng tôi đã nói cho thằng bé sự thật rằng thằng bé được chúng tôi nhận nuôi và cha mẹ ruột của nó là người khác. Chúng tôi biết sẽ có lúc thằng bé tự hỏi tại sao trông nó lại không hề giống với chúng tôi – nó là người Châu Âu còn chúng tôi là người Philipine. Hiện giờ thằng bé không hề buồn phiền vì những chuyện này. Nó còn nhỏ và nó không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Tất cả những gì nó biết đó là chúng tôi vô cũng yeu thương nó, giống như đứa con ruột thịt của mình.” Bà Gonzales nói.

Tôi chạm vào má, cánh tay và đôi bàn tay bé nhỏ của Zion. Thằng bé thật hoàn hảo. “Cảm ơn bà, bà Gonzales, vì đã chăm sóc Zion.”

“Không có gì đâu, Jade. Cô có thể gọi tôi là Edna.” Bà cười vui vẻ “Thằng bé rất ngoan. Chúng tôi vô cùng may mắn khi được nuôi dưỡng nó.”

“Giá mà chúng tôi có thể dành nhiều thời gian hơn với Zion.” Tôi nhìn xuống Zion, thằng bé đang chơi đùa với mấy viên đá thạch anh và kim cương đính trên váy tôi – thật ra là đếm số lượng.

“Yeah, sớm thôi. Chúng tôi luôn chào đón cô ghé thăm Georgia.”

“Cảm ơn.” Tôi nói và ôm Zion một lần nữa.

Chiếc limousine đột nhiên mở ra và cha của Eros, Markos Petrakis nói bằng giọng trịnh thượng “Chú rể không thể kiên nhẫn được nữa. Nó bảo ta đến nói với con rằng nếu con không ra khỏi xe trong vòng 5 phút nữa thì nó sẽ tới và tự đưa con ra.”

“Ôi Chúa ơi. Đàn ông nhà Petrakis thật chẳng có chút kiên nhẫn gì cả. Đừng lo Jade, con sẽ quen dần với điều đó thôi.” Mẹ Nina nói và nháy mắt với tôi “Con cần phải trang điểm lại. ngồi ở đây đợi chuyên viên trang điểm, được chứ?”

“Cảm ơn mẹ” Tôi đáp, đưa tay lau những giọt nước mắt còn sót lại.

Tôi ôm Zion một lần nữa và hôn thằng bé trước khi nó rời đi cùng Edna. Thằng bé cũng ôm và hôn lên má tôi “Mẹ rất đẹp, mẹ ạ”

Trái tim tôi hoàn toàn tan chảy khi nghe thằng bé gọi tôi là mẹ. Tôi không thể chịu được nữa. Ngay khi chỉ còn một mình trong xe, tôi lại bật khóc nức nở.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN