Cô Gái Địa Ngục - Chương 5: C5: Người sống duy nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Cô Gái Địa Ngục


Chương 5: C5: Người sống duy nhất


Edit: Frenalis

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nghe được tin tốt.

Đọc sách cả ngày, đêm đó tôi bị khó ngủ, luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra. Ngủ đến nửa đêm chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi mơ mơ màng màng cầm điện thoại nghe, bên trong chỉ có âm thanh ti ti vang lên.

“Xin chào? Hơn nửa đêm rồi, ai vậy? Nói chuyện đi.” Tôi sốt ruột hỏi.

Trầm mặc mấy giây, bên trong vang lên một thanh âm trầm thấp: “Tôi chết rồi.”

Điện thoại cúp máy, tôi lập tức tỉnh hẳn, cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Giọng nói vừa rồi rõ ràng là của nhân viên bảo vệ trong tòa nhà văn phòng, làm sao anh ta có số điện thoại của tôi? Hơn nữa còn là điện thoại cố định của cửa hàng tôi!

Tôi nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng, trong lòng có chút bồn chồn, tôi do dự không biết có nên đến tòa nhà văn phòng nhìn xem không, nhỡ đâu nhân viên bảo vệ thực sự xảy ra chuyện gì thì sao?

Do dự hồi lâu nhưng vẫn không vượt qua được rào cản của lương tâm, tôi lái xe ra ngoài và đi thẳng đến tòa nhà văn phòng.

Khu vực này tập trung nhiều tòa nhà văn phòng cao cấp, nhiều công ty làm việc tăng ca đến khuya nên các tòa nhà xung quanh đều sáng đèn, nhưng tòa nhà này lại hoàn toàn tối tăm.

Cũng dễ hiểu thôi, dù sao cũng có người vừa qua đời, vậy ai lại muốn làm ca đêm trong một tòa nhà ma?

Nhưng tôi phát hiện cửa sổ giữa tầng 4 chợt lóe lên một cái, rồi phát sáng.

Có người!

Tim tôi thắt lại, chẳng lẽ là anh bảo vệ đó? Anh ta không phải nói là không làm nữa sao, tại sao lúc nửa đêm lại đi lên tầng bốn nơi có người vừa mới chết?

Anh ta còn sống không?

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis

Tôi đậu xe ở tầng dưới, phòng bảo vệ không có ai, tôi bước vào thang máy, khi cửa thang máy đóng lại, tôi nhìn thấy những bóng đen phản chiếu trên cửa.

Trong thang máy đứng đầy người.

Tôi hô nhỏ một tiếng, quay đầu đi, sau lưng tự dưng không có bất kỳ ai, tôi vỗ nhẹ vào mắt mình, không phải tôi có mắt Âm Dương sao? Tôi thấy trong sách của bà có nói, mắt Âm Dương khi vừa mới mở, rất khó để kiểm soát, có lúc nhìn thấy, có lúc không. Lúc này không thể dùng mắt nhìn, mà phải dùng tâm nhìn. Nói một cách đơn giản, làm sao dùng tâm để nhìn, tôi dốt đặc cán mai.

Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.

Trong lòng tôi mặc niệm, nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại. Dần dần tôi cảm thấy thang máy rất đông, tôi mở choàng mắt, nhìn thấy một đám người…

Không, bọn họ đều không phải người!

Một đám quỷ tất cả đều đứng bên cạnh tôi, trừng mắt nhìn thẳng vào tôi.

Ding Dong! Cửa thang máy mở ra, tôi hét lên lao ra ngoài, hành lang chỉ có đèn khẩn cấp, ánh sáng xanh lam còn đáng sợ hơn cả bóng tối, tôi hoảng sợ chạy về phía căn phòng duy nhất còn sáng đèn và gõ cửa, cánh cửa hé mở.

Sau đó tôi nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Nhân viên bảo vệ đang ngồi trên ghế văn phòng, bị một thanh gỗ to bằng nắm tay đâm xuyên qua cổ họng, anh ta hai tay nắm chặt thanh gỗ, miệng há hốc hướng lên trần nhà, thất khiếu chảy máu, đôi mắt gần như trừng ra khỏi hốc, khuôn mặt bởi vì đau đớn cùng sợ hãi mà bị biến dạng khủng khiếp.

“A!” Tôi gần như ngã xuống, hét lớn lên. Đột nhiên có một đôi tay từ phía sau vươn ra ôm lấy tôi, tôi giãy giụa như điên, vừa cào vừa cấu. Người phía sau gọn gàng đem tôi đánh ngã, vặn nhẹ tay tôi lại sau lưng, ấn tôi trên mặt đất nói: “Bình tĩnh!”

Cơ thể có nhiệt độ! Là con người!

Tôi quay đầu lại nhìn hắn, là một người đàn ông trẻ, mới ba mươi tuổi, mặc áo khoác màu xanh nước biển, khuôn mặt rất tuấn tú.

Tuy rất đẹp trai nhưng so với Chu Nguyên Hạo thì hắn lại thua kém rất nhiều.

Loại thời điểm này vẫn không quên thưởng thức dung mạo đàn ông, tôi đúng là điên mà.

“Anh là người hay ma?” Tôi lớn tiếng hỏi.

“Tôi đương nhiên là người.” Hắn kéo tôi đứng dậy, tôi lập tức lùi lại mấy bước tránh xa, cho dù hắn là người sống, nói không chừng còn nguy hiểm hơn ma.

Cái chết của nhân viên bảo vệ còn chưa nhất định là do ma quỷ làm, nói không chừng là mưu sát.

“Anh là ai?” Tôi nắm cái ghế nhỏ bên cạnh, tay run đến kịch liệt, không có nửa điểm lực sát thương.

“Lời này tôi nên hỏi cô mới đúng.” Hắn cau mày, ” nửa đêm cô đến tòa nhà văn phòng của tôi làm gì?”

“Tòa nhà văn phòng của anh?” Tôi hỏi lại.

“Tòa nhà văn phòng này, bao gồm cả ba tòa nhà bên cạnh, là tài sản của tập đoàn Vạn Kha chúng tôi.”

Tập đoàn Vạn Kha?

Tôi sửng sốt một lúc, chẳng trách vừa rồi tôi thấy người đàn ông này trông quen quen, hóa ra tôi đã nhìn thấy anh ta trên TV.

Anh ta là con trai thứ hai của CEO tập đoàn Vạn Kha Kha Chấn – Kha Ngôn. Kha Chấn có hai người con trai, con trai cả Kha Vi, con trai thứ Kha Ngôn, nghe nói tên có ý nghĩa sâu xa.

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Anh ta đánh giá tôi, nói.

Tôi nuốt nước bọt, ngoài mạnh trong yếu nói: “Còn anh thì sao? Anh là phú nhị đại, hơn nửa đêm lại chạy đến đây làm gì? Anh không phải đến đây để bắt ma đấy chứ?”

Anh ta như nhớ ra điều gì đó liền nói: “cô là Khương Lâm phải không?”

Tôi ngạc nhiên: “Sao anh biết tên tôi?”

“Vào đêm Trần tổng của công ty An Nguyên qua đời, cô đã gửi hai tượng giấy, nói rằng là do hai người chết kêu cô đem đến phải không?” Anh ta hơi nheo mắt, “Tôi đã xem video rồi, chúc mừng cô, người duy nhất đêm đó còn sống.”

Tôi nhìn thoáng qua người bảo vệ đã chết thảm thương, rùng mình.

Cảnh sát nhanh chóng tới, chính Kha Ngôn gọi, tôi được một nữ cảnh sát kéo sang một bên để ghi chép. Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện nhưng cô cảnh sát ngày càng nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Sau khi ghi xong, viên cảnh sát cao lớn đang nói chuyện với Kha Ngôn đi tới, trịnh trọng nói: “Cô nói người quá cố gọi cho cô vào khoảng hai giờ sáng phải không?”

Tôi gật đầu.

“Theo phán đoán sơ bộ của giám định pháp y, người chết đã chết vào khoảng 12 giờ đêm qua.” Cảnh sát cao lớn hỏi: “Chẳng lẽ ma quỷ gọi cho cô sao?”

Tôi rùng mình một cái, tay có chút run.

“Hình Đội.” Nữ cảnh sát vừa lấy điện thoại di động trong tay nhân viên bảo vệ ra đưa cho anh ta, khi mở ra, sắc mặt có chút thay đổi.

“Đây là số điện thoại nhà của cô phải không?” Anh ta đưa điện thoại ra trước mặt tôi.

Lúc 2:06, chiếc điện thoại di động này gọi đến cửa hàng của tôi nhưng nó báo là không kết nối được.

Tôi run càng thêm lợi hại, nhìn về phía Kha Ngôn.

“Đừng nhìn tôi, tôi chắc chắn không gọi cho cô, tôi chỉ đến sớm hơn cô mười phút thôi. Trong tòa nhà này khắp nơi đều có camera giám sát.” Anh ta nói.

Hình Đội nghiêm túc nói: “Mau kêu quản lí toà nhà tới đây”

Lúc đầu tòa nhà văn phòng này phải có hai nhân viên bảo vệ trực ca đêm, nhưng do khó tuyển người, lâu ngày nên số lượng đã giảm xuống còn một, sau khi nhân viên bảo vệ chết từ chức, không có nhân viên bảo vệ nào được phân công vào ban đêm.

Một người quản lý tòa nhà chạy đến, là người mập mạp, cứ lấy khăn tay lau mồ hôi, trên môi nở nụ cười nịnh nọt, gật đầu cúi chào Kha Ngôn.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis

Hắn mở đoạn video giám sát ra, nhưng video này quỷ dị đến cực điểm, dù cho là mấy cảnh sát có mặt tại đây cũng cảm thấy rợn tóc gáy.

Đoạn video trước đó vẫn quay bình thường, đến gần mười hai giờ, nhân viên bảo vệ đột nhiên quay lại, thay quần áo ở phòng bảo vệ trước, sau đó lên lầu dùng đèn pin kiểm tra như thường lệ.

Nhìn bộ dáng của anh ta trông có vẻ bình thường, nhưng chỉ vì quá bình thường nên nó mới không bình thường. Cứ như thể anh ta không biết có người vừa chết trong tòa nhà.

Anh ta tuần tra cho đến khi lên đến tầng bốn, nhìn quanh rồi lấy một cái ghế, lấy ra một cây gậy gỗ từ đâu đó, ngồi lên ghế và đưa đầu gậy vào miệng.

Cảnh đằng sau đẫm máu đến nỗi tôi không dám xem tiếp.

Hình Đội sắc mặt khó coi, bảo vệ thực sự đã tự sát, ai tin được? Nhưng có camera giám sát thì mọi chuyện đều không thể chối cãi. Kẻ ngốc nào cũng có thể nhìn ra, vụ án này rất tà môn. Cuối cùng anh ta nói với chúng tôi có thể về nhà, và sắp xếp cho một nữ cảnh sát đưa tôi trở về.

Tôi quay lại cửa hàng bán vòng hoa, vừa bước xuống xe thì đột nhiên có một bóng người từ sau xe bước ra, tôi sợ quá nhặt lấy cây chổi ở cửa định đánh, người đó bắt lấy cây chổi nói: “Là tôi.”

Tôi nhìn lại, là Kha Ngôn.

“Anh, anh muốn làm gì?” Tôi cảnh giác hỏi.

“Đừng khẩn trương, tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.” Anh bình tĩnh nói.

“Giúp, giúp cái gì?”

“Giúp tôi biết chuyện gì đang xảy ra.” Vẻ mặt Kha Ngôn trở nên nghiêm túc, “Tòa nhà này đã xây được bốn năm, mỗi năm có hai người chết, năm đầu tiên thì chết ở tầng một, năm thứ hai thì chết ở tầng hai. Nếu cứ tiếp tục như vậy, lòng người sẽ hoảng sợ, tòa nhà văn phòng này sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.”

Tôi không đồng tình: “vậy thì có quan hệ gì, dù sao tập đoàn của anh cũng có rất nhiều tòa nhà văn phòng, thêm một tòa văn phòng cũng không nhiều, bớt một tòa văn phòng cũng không thiếu.”

Kha Ngôn nói: “Nhưng tòa nhà văn phòng này là tôi đầu tư”.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN